Tiếng Hát Nơi Biển Cả

Chương 70


Đọc truyện Tiếng Hát Nơi Biển Cả – Chương 70

_ Cha chả… mới sáng sớm mặt trời còn chưa mọc mà các ngươi đã đến diện kiến ta rồi. Có biết giấc ngủ quan trọng như thế nào đối với một người cao tuổi như ta không hả?

Theo tình hình hiện tại thì Hajima và Chisaki đang diện kiến ngài Akifusa ngay tại Thiên Chiếu Gia Trang phiên bản Okinawa. Có vẻ như họ đến không đúng lúc thì phải… khi thấy vị thần trong lốt đứa bé gái Loli khoảng chừng 10 đến 13 tuổi cứ không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, uể oải như vừa mới ngủ dậy không bằng… Mà thật sự thì ngài đang ngủ vừa bị bật đầu dậy để đón tiếp hai thống lĩnh nhà Kurahashi và Tsuchimikaido ấy chứ.

_ Akifusa – sama, trời thì còn tối, nhưng thời gian chỉ điểm trên đồng hồ đã là 9h hơn rồi. So với thời gian biểu của người bình thường thì chắc chắn là bị đuổi việc khi ngủ vật vờ bây giờ mới chịu dậy. Mở mắt và thử nhìn ra ngoài xem… tuyết muối đã rơi không biết từ lúc nào!

Akifusa khẽ ngoảnh đầu ra phía sân sau, quả thật bầu trời âm u đêm tối không có nổi một tia nắng mặt trời, nhưng tuyết muối đã rơi trắng xóa hết một vùng. Tuyết rơi dày đến nỗi đã bắt đầu cảm thấy được chút se se lạnh và vị mặn của muối. Ngắm nhìn những bông hoa trắng rơi, trong lòng ngài Akifusa hiện lên một nỗi phiền muộn xa xăm.

_ Tuyết muối đã rơi rồi sao? Vậy là Susanoo đã gần kề với chúng ta rồi. Chỉ còn ít thời gian nữa thì trận chiến của các Samurai sẽ chính thức bùng nổ… Vậy sao hai đứa không về nhà lo mà chuẩn bị cho lực lượng, còn đến đây làm gì hả?

_ Akifusa – sama, trước khi tham chiến, thần có thắc mắc mong được ngài giải đáp. Hy vọng ngài không để thần rời khỏi Thiên Chiếu Gia Trang, trở về tư trang Kurahashi với hai bàn tay trắng. Chuyện này đối với thần và Chisaki là vô cùng quan trọng…

Hanabi ngồi kế bên châm lửa vào chiếc tẩu thuốc và đưa cho ngài Akifusa nhấm nháp chút khói hương sáng sớm. Theo quan điểm của ngài được làm một điếu thuốc đi đôi với chén rượu sake cũng giống như người bình thường phải ăn sáng mới có đủ năng lượng để làm việc. Đâu đó nó cũng tương tự như việc Tsubaki nhâm nhi cà phê bên cạnh chiếc máy chạy nhạc cổ điển mỗi sáng.

_ Ta biết trước sau gì thì hai ngươi cũng sẽ tìm đến ta để hỏi cho ra lẽ chuyện này. Được thôi… ta sẽ giải đáp thắc mắc trong hai ngươi không sót bất kỳ chi tiết nào. Nhưng ta cảnh báo trước: chuyện này có thể sẽ gây bất mãn cho hai đứa. Ta không đảm bảo sau khi nghe xong, hai ngươi có đủ khả năng chấp nhận nó như một sự việc bình thường được… Chuẩn bị tinh thần đi nhé!

Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn so với Hajima và Chisaki tưởng tượng nhiều. Nhưng trước khi đến đây, hai người họ đều đã lường trước được chuyện này nên phần nào cũng chỉnh chu được tinh thần sẵn. Mặc dù đến bây giờ vẫn còn chút e ngại, nhưng chẳng lẽ lại đúng như Hajima nói, trở về tay không sau khi đã cất công một quãng đường dài đến đây?

_ Chúng thần đã sẵn sàng rồi ạ. Xin hãy kể cho chúng thần biết toàn bộ sự thật, Akifusa – sama!

_ Được, ta sẽ kể cho hai ngươi nghe lý do vì sao lại có cấm luật “ Không được yêu người cá”!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

_ Tôi đã nói rồi mà. Giáp mặt với cái lão già đó chẳn có gì vui hết. Chỉ có thể gây gỗ đánh nhau rồi dẫn đến xích mích là giỏi thôi. Đáng lý ra không nên về tư trang Minamiya mới đúng!

Vừa đi vừa nghe hắn cứ lèm bèm bực nhọc chuyện ngài Tsubaru khiến Mikazuki đổ mồ hôi hột và nở nụ cười méo xệch miễn cưỡng. Chẳng là hắn đã có một khoảng thời gian diện kiến bố ngay sau khi nhà Minamiya kéo từ đất liền đến Okinawa. Ngài Tsubaru với kinh nghiệm thực chiến đầy mình muốn nêu lên quan điểm của bản thân về góc nhìn của trận chiến, từ đó sẽ bày binh bố trận sao cho phù hợp với tình trạng địa thế. Đối với một người dày dặn năm tháng chinh chiến thì bao giờ cũng đáng tin cậy hơn nhiều… Chỉ có điều, lại có một tên trẻ trâu nào đó lại không bằng lòng và cho rằng chiến lược ấy quá sức lạc hậu không hợp với điều kiện hiện nay. Và cứ thế, cứ ý kiến này trùng lắp hoặc bất đồng với ý kiến kia. Chỉ suýt soát chút nữa thôi là hai bố con sẽ xảy ra một cuộc chiến nho nhỏ nếu không có Mikazuki ở sẵn đó kịp thời nhảy vào can ngăn. Giờ ngẫm lại thì mới thấy đúng là ngài Tsubaru tỏ ra thân thiện đối với khách, còn với Tsubaki thì thái độ khác hẳn.

_ Nhưng lỗi cũng do anh một phần còn gì. Ngài Tsubaru tuy có lớn tuổi, có hơi lẩm cẩm nhưng cũng là một võ sĩ Samurai nhiều năm kinh nghiệm. Ông ấy cũng phải giữ thể diện cho bản thân mình chứ. Do anh cứ cố gắng bác bỏ như thế… thử hỏi làm sao mà không tức giận cho được!

_ Theo quan điểm của tôi, cái gì sai, cái gì lạc hậu không hợp thời thì vứt sang một bên không cần phải đắn đo suy nghĩ. Trận chiến này hết sức quan trọng. Nếu chỉ đơn thuần là những ý kiến chẳng thể mang lại thắng lợi thì tôi sẽ không ngần ngại quăng hết vào thùng chứa rác. Người già như lão ta… tốt nhất là nên ngồi một chỗ hút thuốc lào và bắt rận cho chó cảnh đi là vừa rồi. Không ai khiến lão phải ra chiến trường hết. Chỉ tổ chật đất và làm gánh nặng cho người khác!

Mikazuki chịu thua… hắn ghét ngài Tsubaru đến mức không thể dùng lý lẽ thay đổi cái tư duy hư hỏng trong hắn. Thôi thì đành vậy, dù sao thì mình cũng chỉ là người ngoài cuộc, chỉ có thể lắng nghe, quan sát thế thôi. Hoàn toàn không có quyền can thiệp vào mối quan hệ giữa hai bố con họ.

……………………………

Tsubaki trở về phòng mình. Vừa kéo cánh cửa sang một bên thì ập vào mắt hắn là một căn phòng thang trang đầy đủ không thiếu bất cứ thứ gì. Từ giường, bàn làm việc, tivi… nói chung là tiện nghi không khác chi căn biệt thự thân thương của mình ở Kyuushi. Không những thế, mọi thứ còn được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng sạch sẽ không tì một vết bẩn. Ắt hẳn quản gia nhà Minamiya đã làm việc rất chăm chỉ vất vả mới có đủ bản lĩnh bố trí cho Tsubaki một căn phòng rộng rãi khang trang như vậy… À… dù sao thì hắn cũng đang là thống lĩnh, đương nhiên là phải được ở một phòng đẳng cấp như thế này rồi.

Ngay cả Mikazuki cũng gần như choáng ngộp trước vẻ lộng lẫy của căn phòng. Vì bản thân góc nhỏ của Mikazuki ở tư trang Tsuchimikaido vịnh Kyuushi cũng chỉ bằng có một nửa gian phòng này thôi. Hoàn toàn không được đầy đủ như những gì đang hiện ra ngay trước mắt mình.

_ Tuyệt vời thật, nhà Minamiya đúng là luôn mang đến hết bất ngờ này tới bất ngờ khác!

_ Có gì mà ngạc nhiên như thể nhìn thấy cung điện hoàng gia thế? Tôi đã từng bước chân vào cung điện Anh một lần rồi. Còn tốt và đẹp hơn thế này gấp trăm lần nhiều!

Tsubaki bước vào, ngó tới ngó lui, nhìn từ cuối phòng ra đến cửa phòng là vị trí mình đang đứng. Hắn cất tiếng thở dài ngao ngán như thể không vừa ý.

_ Quả nhiên là không có cái máy chạy dĩa cổ giá 300 bảng Anh. Cũng phải thôi, một thứ vừa cổ vừa hiếm như thế, làm sao mấy tên dở người kia có thể mua thêm một cái khác được. Quả nhiên chẳng nơi đâu bằng nhà mình hết!

Là do hắn vốn dĩ không ưa gì nhà Minamiya nên tìm đủ mọi lý do để chê trách nó hay sao. Chứ bình thường sẽ chẳng có ai làm một phép so sánh khập khiễng như thế. Dùng một chiếc máy chạy dĩa cổ hiếm để đánh giá chung chất lượng của một nơi ở… Đúng thật là do hắn cố tình rồi.

…………………….

Bỏ qua mấy thứ nhỏ lẻ ấy sang một bên. Không có máy chạy dĩa thì hắn vẫn có thể nghe mấy bài nhạc không lời của hắn bằng máy MP4 mini bỏ túi. Nói chung không vì thế mà trở nên chán đời teo héo. Một lần nữa, hắn ngó nghiêng khắp căn phòng và dừng lại trước túi hành lý, vali của mình đã được quản gia lẫn các Maid trong nhà mang từ ngoài xe vào hộ. Hy vọng chúng không vô tình làm rơi làm rớt giữa đường, dẫn đến hỏng hóc rồi trốn tránh trách nhiệm.

Mà hắn cũng chẳng quan tâm gì đến hành lý vali gì. Cùng lắm trong đó chỉ có vài bộ đồ để thay, vài cuốn sách hay giáo án trên trường, và chiếc laptop xách tay là giá trị. Hắn chẳng để ý đến mấy thứ đó làm gì. Có mất cũng không ảnh hưởng gì mấy… Thứ quan trọng nhất đối với hắn chính là cái thứ hình chữ nhật lớn bằng cả thân hình hắn được bọc kỹ trong một tấm vải trắng để tránh bụi. Nó ở đó, nằm sát góc tường, gần với đống hành lý của hắn. Những thứ khác có thể mất… giáo án, laptop có thể mất, nhưng tuyệt đối không được để mất cái thứ được bọc trong tấm vải trắng này. Và thật may mắn khi nó vẫn còn nguyên đai nguyên kiện, không hư hỏng bất cứ chỗ nào.

_ May là nó vẫn ổn!

Mikazuki cứ lấy làm thắc mắc mãi. Theo kinh nghiệm bước chân vào hội họa thì chỉ cần nhìn thoáng qua Mikazuki cũng đoán được thứ được bọc vải trắng đó chắc chắn là một bức tranh. Nhưng cô tự hỏi không biết bên trong bức tranh ấy được vẽ gì mà sao trông Tsubaki dường như rất quý trọng và xem nó như là một báu vật. Liệu có phải một thứ gì đó đã giúp Tsubaki đạt được những thành tựu to lớn khi còn theo học ở Anh Quốc… điển hình cụ thể như “ Hoa anh đào đỏ” chẳng hạn. Nếu thật sự bức tranh đó là “ Hoa anh đào đỏ”, Mikazuki mong muốn được nhìn thấy nó ngoài đời thật, thay vì những cảnh quay, cảnh chụp lòe nhòe không sống động trên ti vi hay báo chí.

_ Minamiya – san, cái đó… tôi biết đây là vấn đề riêng tư cá nhân… nhưng tôi không kiểm soát được sự tò mò của bản thân mình nên xin được mạn phép hỏi… Đó có phải là “ Hoa anh đào đỏ” không?

Bỗng nhiên, Tsubaki ngoái cổ lại, gương đôi mắt tròn nhìn Mikazuki như đang nhìn một sinh vật lạ hoặc bóng ma ai đó đang đứng phía sau Mikazuki. Cái nhìn của hắn thật sự khiến người khác phải rùng mình, đổ mồ hôi hột vì không biết ý nghĩa đằng sau cái nhìn ấy là gì.

Riêng Tsubaki, đã từ lâu rồi hắn không còn được nghe đến cái tên “ Hoa anh đào đỏ”… Từ khi nào nhỉ? Từ khi Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm kết thúc? Không… phải xa hơn thêm tí nữa, từ lúc William lần đầu tiên bước chân đến Nhật Bản, nối theo sau vô số chuyện rắc rối bắt Tsubaki phải nhúng tay giải quyết… thì hầu như hắn không còn nghe ai nhắc đến “ Hoa anh đào đỏ” nữa. Bây giờ nghe lại… hắn mới cảm thấy có cái gì đó thân thuộc tràn về trong tâm trí. Giống như mình vừa lấy lại được thứ đã mất không bằng… Cũng đúng, vì người con gái tóc tím đen đang đứng sau mình kia cũng là một người yêu thích “Hoa anh đào đỏ” của mình mà. Cô ấy yêu thích đến nỗi xin được phác họa lại bức tranh với một gam màu khác tươi tắn, yêu đời hơn. Nhưng đáng tiếc…

_ Không phải… So với thứ này thì “ Hoa anh đào đỏ” của tôi chưa là gì cả. Tôi có thể bán “ Hoa anh đào đỏ” nếu có người thật sự muốn mua nó… Nhưng còn thứ này… chẳng khác chi một món bảo vật vô giá không thể sử dụng đến tiền bạc, vàng, kim cương để trao đổi!

Một bức tranh còn đẹp hơn cả “ Hoa anh đào đỏ” đã từng có cơ hội sánh ngang với các bức họa nổi tiếng trong lịch sử hội họa ư? Mikazuki thật sự tò mò muốn biết bức tranh đã khiến cho Tsubaki Minamiya, một người có khả năng cảm thụ tranh mạnh mẽ nhất cũng phải choáng ngộp và xem nó như một báu vật. Nhưng còn phải tùy thuộc vào Tsubaki có muốn công khai cho Mikazuki xem thử hay không thì lại là một vấn đề khác. Nhìn cách hắn bảo quản bức tranh bằng vải bằng keo chắc chắn như vậy… Có lẽ sẽ không dễ dàng gì khi hắn chịu mở nó ra đâu.

………………………..

_ Nhìn chung thì mọi thứ đã được chuyển đến tư trang Minamiya một cách an toàn, cẩn thận… Phải nhỉ, vẫn còn một thứ quan trọng thứ hai cần được kiểm tra… Nó đâu rồi?

Một lần nữa, hắn lại loay hoay như mấy bà buôn chạy tới chạy lui vay tiền ngoài chợ trời. Hắn chạy sang chỗ này rồi chạy sang chỗ khác đến nỗi Mikazuki dõi theo mà muốn chóng hết cả mặt. Và sau cùng thì hắn đã chịu dừng lại.

Lần này thì là một hộp các tông khá dài có màu đỏ. Và cũng theo kinh nghiệm bao lâu nay của Mikazuki dưới thân phận là vệ sĩ nhà Tsuchimikaido. Chỉ cần liếc qua Mikazuki cũng biết đấy là hộp đựng Katana. Việc hắn mang theo Katana đến Okinawa là chuyện hết sức bình thường. Nhưng Mikazuki cũng không khỏi thắc mắc tự hỏi thanh kiếm màu đỏ chứa bên trong đó có gì đặc biệt mà hắn lại xem nó vô cùng quan trọng như bức tranh cuộn trong vải kia.

_ Kể ra bọn người nhà Minamiya cũng cẩn thận chu đáo thật. Ngộ nhỡ nó mà bị trầy mất một miếng thì mình xin thề sẽ gây sự với toàn bộ nhà Minamiya ngay. May mắn là chúng không sao!

_ Minamiya – san… đó cũng không phải là một thanh Katana bình thường đúng không?

_ Đương nhiên, mấy thanh kiếm cùn mà cô hay sử dụng làm sao so được với thanh này. Nhìn thử đi, từ màu sắc, thiết kế, họa tiết, trọng lượng, tất cả đều hoàn hảo chỉnh chu không sai lệch bất kỳ một ly nào hết. Như thế này mới gọi là kiếm chứ!


Hết bức tranh rồi bây giờ hắn ngồi đó ca tụng thanh kiếm màu đỏ của mình. Mikazuki cảm thấy chán nản uể oải và dần mất kiên nhẫn với hắn rồi. Không cần biết nó quan trọng như thế nào nhưng nếu còn làm cái bộ mặt tự mãn ấy thì ít nhiều sẽ có người ghét cho xem.

_ Nếu vậy thì tức là cái thùng đằng kia cũng của anh. Và nó cũng là hàng cực kỳ quan trọng chứ gì?

Mikazuki chỉ tay về phía một chiếc thùng xốp khác đặt gần chỗ cửa ra vào. Tsubaki nghiêng mắt nhìn thử thì thấy… nó đâu phải của mình. Những thứ mình chuyển từ khu resort Light Late Night đã ở đây đủ hết rồi. Còn cái thùng ấy ở đâu ra… có trời mới biết.

_ Có phải của tôi đâu. Từ nãy giờ tôi cứ nghĩ nó là của cô mà chuyển nhầm sang phòng tôi đấy chứ!

_ Mắc mớ gì mà hàng cho tôi lại chuyển nhầm sang tư trang Minamiya, lại còn vào ngay phòng anh nữa chứ? Nếu nó không phải của anh… thì chắc cũng của ngài Tsubaru hay phu nhân Malisa thôi. Một lát nữa chuyển sang cho họ là được mà!

Nhắc đến ngài Tsubaru thì hắn lại ngứa gan. Nếu quả thật kiện hàng ấy của ngài Tsubaru thì Tsubaki càng có lý do để phá hoại chút đỉnh. Cụ thể là hắn mon men đến gần với kéo và dao trên tay. Trong đầu nổi lên ý tưởng khui ra xem bên trong có gì.

Biết được ý định đó, Mikazuki ráng sức giữ tay hắn kéo lại.

_ Không được Minamiya – san… Đồ của người khác mà anh dám tự tiện khui ra chưa được sự đồng ý như vậy, là vi phạm quyền tự do riêng tư cá nhân của người khác đó. Ở bên Anh quốc không dạy những điều này sao?

_ Bên Anh không hề dạy đến mấy thứ như vậy. Quan trọng là do ý thức người dân. Cô cứ xem như ý thức của tôi bị tụt lại đằng sau rồi đi cho nó khỏe… Phải mở nó ra thì mới biết nó được gửi cho ai chứ đúng không?

Giờ có muốn ngăn cản cũng không được vì hắn đã mở được thùng hàng trong một lần rạch dao rạch kéo duy nhất. Khi lật nắp thùng ra thì Tsubaki và Mikazuki vô tình nhìn thấy một thứ gì đó… giống như trang phục thì phải.

_ Cái gì thế này? Trang phục dành cho vũ hội ư?

Tsubaki thò tay xuống lấy nó lên và giũ mạnh xuống. Nó đích thực là một chiếc áo mặc dù hình thù, họa tiết trên đó có chút hơi quái dị lạ lùng. Một chiếc áo khoác bên ngoài với phần vạt dài đến đầu gối là ít. Phông màu chủ đạo là trắng, hai ren đường viền hai bên chỗ khuya cài là vàng và xám nhẹ. Ống tay áo dài một nửa trắng và đen nối liền với ống tay áo tạo thành hai lớp. Điểm đặc biệt ở chiếc áo khoác này là phần nón nối đằng sau có phủ một lớp lông thú màu xám đậm trông cứ như bộ đồ tuyết mà người ta vẫn thường hay mặc trên những đỉnh núi Alaska băng phủ quanh năm. Đó là chưa kể đến mớ dây dợ trang trí bên dưới phần vạt càng khiến cho chiếc áo càng thêm dị hợm.

Vừa mới liếc mắt qua một lần, Tsubaki đã nhăn mặt không muốn tưởng tượng ra nếu có người mặc nó thì sẽ trông quái đản như thế nào.

_ Cái thể loại trang phục gì mà sặc mùi manga với anime thế này? Đồ cosplay ư? Đừng có nói là của Tsukusa nee mà chị ấy quên mang theo đấy nhé!

Mikazuki nhìn vào bên trong thùng hàng thì phát hiện ra bên dưới chiếc áo khoác trắng ấy có một bức thư nho nhỏ. Cô nhấc nó lên, lật mặt đằng sau xem thử ai là tác giả của kiện hàng này.

_ Minamiya – san, không phải gửi cho Tsukusa nee đâu. Nó chính xác là gửi cho anh đấy!

_ Hả? Cái gì? Cô vừa phát ngôn cái gì vậy hả? Gửi cái thứ lòe loẹt này cho tôi?

_ Thật mà, anh xem, tên anh ghi rõ rành rành trên này đây nè!

Nhìn xuống bức thư thì đúng là có ghi tên mình trong mục người nhận. Vậy thực sự món hàng này là dành cho mình. Tất cả mọi thứ, kể cả chiếc áo khoác nón lông lòe loẹt cosplay này.

_ Không đề tên người gửi sao?

_ Không thấy. Nhưng nếu mở ra đọc thử thì có lẽ ta sẽ biết được chút thông tin về người gửi không biết chừng!

_ Cũng chẳng còn cách nào khác. Cô thử mở ra xem ai gửi cái đống hỗn tạp này cho tôi? Và mục đích của mấy món đồ này là gì?

Được sự cho phép từ chủ nhận kiện hàng, Mikazuki bắt đầu bóc thư mở ra xem thử. Ấn tượng đầu tiên của cả hai người về bức thư chính là họa tiết một nhân vật anime nào đó không rõ dán ở góc đầu. Kế theo sau là hàng chữ nghĩa vừa đẹp vừa nắn nót đến cuốn hút người đọc ngay từ cái nhìn đầu tiên.

_ “Thân gửi Tsubaki – dono. Vì trận chiến sắp đến chúng ta sẽ phải giao chiến trên môi trường nước biển và cái lạnh của tuyết muối. Nên Hanabi đã chuẩn bị sẵn cho ngài một bộ trang phục vừa chống độ ẩm cao vừa chống được cái rét. Hanabi đã thiết kế nó dựa theo một nhân vật trong game online mà khi xưa mình từng đứng top server Hàn Quốc, và mất tổng cộng là ba đêm liên tiếp không ngủ mới có thể hoàn thành được nó đúng trước thời hạn. Hanabi mong Tsubaki – dono sẽ mặc bộ trang phục đó đứng trên đấu trường cuối cùng. Để mọi người có thể thấy được hình ảnh của một vị Samurai cách tân là như thế nào… À không phải… Ngài bây giờ đâu còn là Blade Master nữa… chính xác hơn là một God Slayer mới đúng chứ”…Toàn bộ thư là như vậy!

Đáng lý ra khi nhìn thấy bộ đồ thì Tsubaki phải nghĩ ngay đến Hanabi mới đúng. Quả nhiên chỉ duy nhất con bé mới có mấy ý tưởng cosplay như thế này.

Áo thì may rồi, cũng gửi đến tận đây rồi. Đó là chưa nói đến việc Hanabi dày công tổn sức để làm nó ra cho mình. Tsubaki đâu còn sự lựa chọn nào khác là khoác nó lên người đúng như tâm nguyện của con bé… Mặc dù hắn có hơi chút miễn cưỡng.

_ Thiệt tình, con bé Hanabi này luôn làm những chuyện không ai khiến. Kể cả chiếc áo Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư ba năm trước hay chiếc áo Haori đỏ kỳ Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm vừa rồi nữa… Nhắc mới nhớ, chiếc Haori ấy chẳng may bị rách tươm sau khi đấu với Hajima… Vậy là con bé may bộ mới này thay cho cái đó ư?

_ Hanabi – chan vẫn thường hay thiết kế trang phục cho tất cả thành viên ba gia tộc mà. Ngay cả Chisaki cũng nhiều lần nhờ cô bé may vài chiếc áo Kimono. Hanabi – chan quả thật là một cô bé có đôi tay rất thần kỳ!

Mikazuki lấy trong kiện hàng ra những phần còn lại của bộ trang phục. Chúng được xếp vô cùng vuông vức, thẳng tươm, còn toát lên một hương thơm nồng nàn của chất liệu vải mới và đưa chúng cho Tsubaki.

_ Minamiya – san, sao anh không mặc thử xem liệu nó đã ổn chưa? Nếu không vừa chỗ nào thì chúng ta phải nhờ Hanabi – chan chỉnh sửa lại gấp. Thời gian không còn nhiều nữa đâu!

Mikazuki nói đúng. Cần phải thử trước để xem còn chỗ nào cần chỉnh sửa hay không thì gửi trả về cho Hanabi gấp. Tsubaki đành nuốt cay đắng vào trong. Nhận lấy bộ trang phục và thẳng tiến về phía nơi có thể dùng để thử đồ.

………………………………….

Vài phút tiếp theo, trong khi Mikazuki đang dọn dẹp thùng kiện hàng do Hanabi gửi đến thì bất chợt cánh cửa phòng tự động kéo sang một bên.

_ Cũng không đến nỗi khó chịu như tôi nghĩ. Cô thấy thế nào?

Thấy thế nào ư?… Mikazuki dường như hóa thành tượng đá khi chứng kiến ngay trước mắt mình là một minh tinh màn bạc… không, phải là ở cấp độ cao hơn. Một diễn viên tài tử xứng đáng Hollywood với vẻ lãng tử, đẹp trai thu hút phái nữ. Mái tóc xù chỉa nhọn như nhím của hắn. Đôi mắt lạnh lùng thờ ơ hờ hững như luôn hướng về một nơi vô cực nào đó phía xa chân trời. Hắn khoác trên cơ thể chiếc áo khoác trắng nón cổ lông mà mình đã chê khi nãy. Nhưng lần này là trọn bộ với thêm một chiếc áo sơ mi cao sát cổ màu đen được làm bằng chất liệu vải cứng bên trong. Một chiếc quần tây cùng màu với chiếc áo đen bên trong, có những họa tiết vuông khá kỳ lạ và bí ẩn. Điểm đặc biệt của chiếc quần tây này là được làm bằng vải thun, cho phép co giãn tự do, tạo điều kiện thuận lợi đến mức tối ưu cho cơ thể linh hoạt thoải mái. Cuối cùng là một đôi bốt màu trắng cao cổ và chắc chắn. Đi đôi bốt ấy giúp cho chủ nhân vừa cao hơn là một, mà cũng khiến họ trông ngầu hơn. Đó là tổng thể về bộ trang phục của God Slayer mà Hanabi đã thiết kế riêng cho Tsubaki.

Mikazuki bị vẻ ngầu của hắn thu hút đến mức không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa. Thậm chí là câu hỏi của Tsubaki cũng không nghe thấy để trả lời.

_ Oi, có nghe tôi nói gì không đó phò tóc tím?

_ Hả… à vâng… trông nó rất vừa với anh nhỉ. Hanabi – chan khéo tay ghê đó chứ!

Hắn đưa tay đưa chân nhìn tổng thể bộ trang phục. Mặt mày tỏ vẻ không ưng ý cho lắm.

_ Thoải mái thì thoải mái thật. Nhưng Hanabi lấy số đo của tôi từ ba năm trước chứ không phải thời gian gần đây. Ba năm trước với cùng một số đo mà vẫn mặc vừa. Điều này chứng tỏ ở bên Anh, mình chẳng cao lên hay bổ béo được gì hết. Nghĩ đến mà có phần hơi tủi thân!

Mikazuki tiến đến trước hắn. Hai tay nhẹ nhàng chạm lên phần cổ áo, bẻ ngược ngược cho nó thẳng đứng lên giống với hướng dẫn Hanabi đã viết sẵn ở mặt sau của bức thư. Mikazuki nở một nụ cười nhẹ. Từng cử chỉ, hành động của cô ấy, dù là nhỏ nhất nhưng cũng chính xác đến từng ly. Ở góc cạnh là người thứ ba, Mikazuki có khác nào một cô vợ hiền tần tảo đang chỉnh lại quần áo cho chồng mình trước khi ra khỏi nhà đâu chứ. Một người vợ tuyệt vời mà đã là một thằng đàn ông thì ai ai cũng mong muốn có được.

_ Tuy không hiểu cơ chế của bộ trang phục này lắm, nhưng nếu Hanabi – chan có dặn là bẻ cổ áo đứng lên thì xem như đúng rồi!


……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Chuyển hướng một chút sang Thiên Chiếu Gia Trang phiên bản Okinawa. Cái ngày tuyết muối rơi phủ đầy sân thì không biết liệu có ai đó lại ngồi uống sake thưởng lãm những bông hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống hay không? Nhưng đối với gia chủ của Thiên Chiếu Gia Trang thì có. Chỉ cần mới bước chân vào căn phòng là đã có thể nghe thấy nồng nặc mùi rượu sake thoang thoảng khắp nơi.

Choang

Và không biết đã xảy ra chuyện gì mà ngay trong căn phòng ấy cất lên âm thanh loang choang của một thứ gì đó vừa bị rớt xuống đất… Đó là một chén rượu còn nguyên vẹn vừa đổ ra sàn, làm cho rượu bên trong chảy lênh láng. Tiếp đến là vẻ bàng hoàng thất thần trên gương mặt của cả Hajima lẫn Chisaki. Nhìn những giọt mồ hôi hột cùng đôi mắt căng tròn sợ hãi… có vẻ như họ vừa nghe được một điều gì đó vô cùng khủng khiếp.

_ Chuyện… chuyện này… ngài nói thật ư? Không đùa đó chứ?

_ Ừ!

Đối lập với biểu hiện của hai thống lĩnh thì ngài Akifusa vẫn bình chân như vại, vẫn tiếp tục ngậm tẩu thuốc, nâng chén rượu sake của mình lên và ung dung tự tại. Sự bình tĩnh của ngài cũng là một nguyên nhân khiến hai người họ cảm thấy ái ngại.

_ Đó là toàn bộ những gì mà các ngươi thắc mắc trong lòng. Sao? Vừa ý ngươi rồi chứ Hajima – bou?

Vì quá bàng hoàng nên Hajima thiếu chủ không giữ nổi bản thân, cậu ta đứng bật thẳng dậy ngay sau khi nghe được sự thật. Để rồi giờ đây sự hoảng loạn, sợ hãi hiện hết lên trên gương mặt cậu ấy khiến… chính bản thân mình cũng không dám tin vào chính bản thân mình… không dám tin những gì mình vừa nghe được chính là câu trả lời mà mình đang tìm kiếm.

_ Không thể nào… lời nguyền của mối nhân duyên giữa sư tổ Minamiya và cháu gái thần biển… giống như một con rắn dù có chặt nát đầu thì nó vẫn còn sống và bám riết lấy vận mệnh của họ. Akifusa – sama… ngài thật sự đã kể hết tất cả cho Tsubaki rồi sao?

_ Phải, đầy đủ không thiếu một chi tiết. Tương tự khi ta đang kể cho ngươi và Chisaki – bou lúc này vậy!

_ Thế… Tsubaki đã phản ứng như thế nào sau khi nghe được chuyện ấy?

Ngài Akifusa nhẹ nhàng hạ chiếc tẩu thuốc ấm xuống, miệng thổi ra làn khói hư mờ khắp căn phòng.

_ Khác hoàn toàn với phản ứng của ngươi và Chisaki – bou. Ít ra thì nó cũng biết giữ bình tĩnh hơn, không thể hiện ra ngoài mặt… Hoặc cũng có thể nó đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống này từ rất lâu rồi. Dù sao thì Tsubaki – bou, cũng là Tsuneharu tái sinh kia mà!

_ Nhưng sau cùng thì sự thật vẫn vô cùng khủng khiếp… sự thật về cháu gái thần biển…

_ Phải, dù các ngươi có bắt đầu oán trách số phận, oán trách định mệnh hay thậm chí là oán trách thần linh chúng ta thì sự thật vẫn không thể thay đổi. Lý do vì sao lại có cấm luật “ không được yêu cháu gái thần biển” không phải vì ranh giới giữa thần linh và con người, mà là bản thân cháu gái thần biển đã có vấn đề sẵn từ trước. Vậy thì ngay từ đầu… khi Tsubaki – bou làm theo di nguyện của Tsuneharu, yêu Lumina… đã là một con đường không bao giờ đến được với sự hạnh phúc mà mình mong muốn!

Bỗng nhiên Chisaki chợt nhớ ra một việc vô cùng quan trọng. Một việc mình đã gây nên nhưng đáng lẽ ra mình không nên khơi mào nó mới đúng. Trong tâm trí Chisaki bây giờ, chỉ muốn chạy đến đó thật nhanh, thật gấp để có thể thay đổi những gì mình đã gây ra. Cụ thể hơn, cô cung chủ nhỏ đứng dậy và tiến thật nhanh ra khỏi cánh cửa.

_ Chisaki!

Hajima thiếu chủ nhanh chóng đuổi theo và đã kịp thời giữ lấy cổ tay cô ấy.

_ Chisaki, em tính đi đâu vậy? Bên ngoài tuyết muối vẫn còn rơi không ngớt kìa!

_ Làm ơn thả em ra Hajima – kun, em phải đến đó thật nhanh… phải đến đó thật nhanh để không còn chuyện gì đáng tiếc xảy ra nữa?

_ Đến đó? Lẽ nào em định…

Chisaki không vùng vẫy, không chống cự để thoát khỏi bàn tay của Hajima. Nhưng bản thân Chisaki cũng trở nên lặng thinh không nói thêm bất cứ tiếng nào. Cũng chính vì sự im lặng ấy mà Hajima thiếu chủ càng phiền muộn hơn. Chàng hiểu Chisaki đang muốn làm gì, đang suy nghĩ đến điều gì.

_ Em nghĩ mình có thể làm được điều này ư? Mối nhân duyên của họ được chỉ định từ kiếp trước, từ khi tổ sư Minamiya đem lòng yêu cháu gái thần biển cho đến tận thế hệ hậu thế vẫn giữ nguyên vòng lặp của lời nguyền. Chúng ta không có quyền chen ngang vào vận mệnh lớn như vậy… Không, phải nói là khả năng của chúng ta chưa đủ để xen vào vấn đề ấy!

_ Nếu vậy… thì em phải làm thế nào đây?

Chisaki khẽ ngoảnh mặt lại nhìn Hajima. Chàng thiếu chủ trẻ càng đau đớn hơn khi chứng kiến những giọt nước mắt ướt đẫm bờ mi, chảy dài trên đôi gò má xinh xắn đáng yêu ngày nào của cô ấy. Nỗi đau trong trái tim Chisaki hiện giờ còn lớn hơn gấp trăm lần so với Hajima. Hajima hiểu rõ điều ấy… nhưng chính bản thân chàng cũng không biết phải làm như thế nào.

_ Nếu như em sớm biết… người cá không thể chết… thì em đã không làm như vậy. Tại sao… tại sao người cá lại không thể chết kia chứ? Tại sao một định lý đơn giản như thế mà em không hề nghĩ đến… Vậy thì từ trước đến nay… những cố gắng của Tsu – kun khi muốn được sống một cuộc sống hạnh phúc yên bình đến cuối đời với Lumina đều là vô ích sao?

Hajima không biết làm gì ngoài việc ôm chặt Chisaki vào lòng… không biết làm gì ngoài việc dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lên mái tóc tím của cô ấy, an ủi vỗ về và muốn gánh vác một phần nỗi đau đè nặng lên linh hồn Chisaki.

_ Đúng. Người cá không bao giờ chết. Theo nghĩa đen thì đúng là như vậy!

Ngài Akifusa một lần nữa hạ chiếc tẩu thuốc trên tay xuống. Nhưng lần này, làn khói thuốc thoát ra từ miệng ngài một cách từ tốn. Như kiểu chính người hút cũng đang thể hiện tâm trạng của mình. Akifusa ngoảnh mặt ra khu vườn bên cạnh, ngoảnh mặt về phía những hạt tuyết muối trắng đang lất phất rơi trên bầu trời đêm.

_ Về cơ bản, người cá, hay còn được biết đến với cái danh “cháu gái thần biển”. Chỉ cần cái tên cũng đã đủ chứng minh dòng máu nhân ngư chính là dòng máu của Susanoo. Rất nhiều truyền thuyết tương truyền rằng nếu ăn được thịt hay uống máu người cá thì sẽ trường sinh bất lão. Những truyền thuyết ấy không hẳn là không có cơ sở khi máu của nhân ngư là máu của thần. Bản thân nhân ngư đã thuộc loại bất tử sẵn. Hay nói một cách khác… người cá, sẽ không bao giờ bị già đi theo năm tháng. Dù có là một trăm năm, một ngàn năm hay cả một thiên niên kỷ… nhân ngư vẫn sẽ tiếp tục sống với hình dáng hiện tại…sống như một vị thần!

Vậy ra đó chính là sự thật… sự thật đằng sau cấm luật không được yêu người cá mà cả ba gia tộc đều mang nặng tư tưởng. Vì bản chất người cá không thể già đi theo năm tháng, không thể chết vì tuổi trừ khi bị giết. Nếu là như vậy, thì quả thật con đường mà Tsubaki đã lựa chọn ngay từ đầu đã không thể mang đến cho hắn niềm hạnh phúc trọn vẹn. Cứ thử tưởng tượng xem, được chung sống với người mình yêu thương, đó quả là một niềm hạnh phúc vô giá trong cả cuộc đời của một con người. 5 năm sau họ vẫn yêu nhau nồng nàn. 10 năm sau, 20 năm sau, 50 năm sau, nhưng chỉ cần thêm 30 năm nữa, rất có thể chỉ còn lại một người. Phải… chỉ còn lại có một người… một người không thể chết vì tuổi đời dài hơn người kia. Yêu nhau suốt 80 năm để rồi chỉ còn lại mỗi một mình mình sống sót… thử hỏi, đó có phải là niềm hạnh phúc thật sự hay không?

Ôm Chisaki trong tay, trái tim Hajima cũng dần se thắt lại khi từng lời ngài Akifusa khắc sâu trong tâm trí. Chàng thiếu chủ trẻ cũng không thể ngờ rằng số phận của Tsubaki lại nghiệt ngã khó khăn như vậy. Hajima thiếu chủ… đột nhiên phát hiện ra một điều.

_ Khoan đã, nếu thật sự người cá không thể chết, người cá là bất tử, thế thì cái chết của Lumina, ngài giải thích chuyện này thế nào đây Akifusa – sama?

_ Chẳng phải ngươi chỉ muốn biết lý do vì sao không được yêu cháu gái thần biển thôi ư? Ta không nhớ là đã giao kèo sẽ kể hết mọi chuyện về Lumina ba năm trước!

……………………

_ Tsubaki đã biết chuyện này, nhưng vẫn không chịu thừa nhận bản thân mình yêu Lumina là sai… Lẽ nào… cậu ta bất chấp cả sự trở ngại đó, bất chấp lời nguyền, bất chấp ranh giới giữa thần và người thường để tiếp tục yêu Lumina? Akifusa – sama, lẽ nào Tsubaki…

_ Phải, đúng như ngươi nói Hajima – bou… Ngay từ đầu, Tsubaki – bou cũng đã từ bỏ niềm hạnh phúc của chính mình để được sống trọn đời cùng người con gái mình yêu thương. Từ bỏ sự tự do của mình để gắn kết với lời nguyền của tổ tiên… Nó đã một mình tự gánh vác lấy tất cả… một mình gánh lấy nỗi đau đớn mà không một ai có thể gánh nổi!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………


Quay về tư trang Minamiya. Bầu không khí xung quanh Mikazuki và Tsubaki có tiến triển tốt hơn khi nàng công chúa tóc tím đen vẫn tiếp tục kiểm tra bộ trang phục ra chiến trường hắn đang thử. Những cử chỉ, hành động nhẹ nhàng. Những vẻ đẹp lung linh trên người con gái ấy. Mái tóc tím đen dài suôn mượt óng ả, phảng phất đâu đây mùi hương bất tận của biển, của rừng, của gió. Bờ môi nhỏ xinh khi nở nụ cười thật quá đẹp. Và cả đôi mắt xanh như biển cả với hàng mi dài trông vô cùng cuốn hút… Trong phút chốc, Tsubaki dường như bị nét đẹp ấy mê hoặc, chiếm hữu lấy lý trí và tinh thần. Hắn không ngờ rằng đứng gần nhau thế này, trông cô ấy thật đẹp.

_ Đôi bao tay này vừa giữ ấm, vừa giúp không bị trơn khi cầm Katana. Tốt hơn hết là anh đừng tháo nó ra khi đang chiến…

Khi Mikazuki ngước lên thì nàng mới nhận ra rằng khoảng cách giữa mình và hắn giờ đây chỉ còn là cái nhìn từ đôi mắt. Mikazuki có thể nhìn thấy rất rõ ánh mắt lạnh lẽo hững hờ của hắn bị che đi phần nào bởi mái tóc và ngược lại, Tsubaki cũng có thể nhìn rõ được màu xanh tươi mát như cơn sóng đang rì rào ngoài biển cả sâu thẳm trong đôi mắt Tsubaki. Khoảng cách của họ gần như thế đấy… gần đến mức Tsubaki có thể cảm nhận thấy hơi thở của Mikazuki… có thể nghe thấy nhịp đập từ con tim. Hắn tự hỏi… cái cảm xúc trong mình bây giờ là như thế nào? Cái cảm giác hồi hộp, thấp thỏm vì chính con tim mình cũng không làm chủ được nhịp đập. Tại sao trong mắt Tsubaki, Mikazuki không khác gì một thiên thần… và tại sao… hắn lại suy nghĩ đến việc chỉ muốn có Mikazuki ở mãi bên cạnh mình như hiện giờ?

_ Minamiya – san…

Giờ đây, lý trí của Mikazuki lẫn Tsubaki đều có chung hai từ để diễn tả “ trống rỗng”. Họ không còn để ý đến mọi thứ xung quanh nữa, mà để cơ thể tự thích ứng với hoàn cảnh hiện tại. Cụ thể hơn, khoảng cách của họ đã gần nhau rồi, nay còn muốn tiến gần hơn nữa… tiến gần hơn để đôi môi có thể chạm vào nhau… tiến gần hơn để bức tường ngăn cách hai người bị phá vỡ… tiến gần hơn để có thể cảm nhận trái tim mình đang khao khát điều gì.

Con tim Mikazuki bỗng dưng đập lên một nhịp khác lạ, trật với nhịp điệu bình thường của tim. Kế đến là một cơn đau đầu kinh khủng hoành hành Mikazuki trong đau đớn. Nàng công chúa tóc tím bỗng nhiên tránh xa khỏi Tsubaki, hai tay ôm lấy đầu, cả cơ thể khẽ gục xuống cùng những giọt mồ hôi xuất hiện trên má.

_ Phò tóc tím… cô làm sao vậy hả? Này…

Tsubaki cảm thấy có điều gì đó không ổn, nên cũng nhanh chóng đỡ lấy cô ấy. Khi chạm vào Mikazuki, Tsubaki hiểu ra rằng mối lo của mình không phải thừa. Nét biểu hiện của sự đau đớn hiện lên trên gương mặt. Cả cơ thể có hơi lạnh ngắt. Kể cả việc những giọt mồ hôi trộm thoát ra ngoài một cách bất thường. Hắn tự hỏi có phải do căn bệnh rối loạn notron mà cô ấy vốn dĩ đang mắc phải tái phát hay không? Nhưng hắn lập tức bác bỏ khả năng đó vì chính Chisaki dám khẳng định với mình rằng căn bệnh ấy đã được chữa trị hoàn toàn dứt điểm. Nhưng dù là lý do gì… thì không thể để tình trạng như vậy tiếp tục nữa. Nhìn cảnh Mikazuki quặn mình trong cơn đau… Tsubaki cũng không chịu đựng nổi.


Trong cơn đau đầu, không hiểu sao tâm trí Mikazuki lại hiện lên một số hình ảnh khá mập mờ kỳ dị. Hình ảnh về một vùng biển ngập tràn trong màu đỏ của máu… Không, chính xác hơn là trên đất liền bao phủ bởi tuyết muối trắng nhuộm màu đỏ của máu. Bầu trời cũng tối đen không có nổi một tia nắng mặt trời… Một người con trai tóc xỉa nhọn như nhím khoác trên mình chiếc áo Haori vàng kim nhưng cũng không thể tránh khỏi màu đỏ. Cả gương mặt anh ta lấm lem thứ màu đỏ ấy. Đôi tay anh ta nâng thanh kiếm run lên từng đợt. Đôi mắt anh ấy phủ dưới mái tóc dài nhưng vẫn có thể thấy được hai hàng lệ cứ lăn trên má không ngớt vì lưỡi kiếm sắc nhọn đã đâm xuyên qua tim của một người con gái… Đấy chẳng phải là giấc mơ của Mikazuki cách đây mấy ngày trước ư? Phải… trong chuyến dã ngoại cùng trường, Mikazuki đã mơ thấy cảnh tượng này và cho rằng đó là một cơn ác mộng kinh khủng nhất.

Bây giờ, những hình ảnh ấy một lần nữa lại xuất hiện mặc dù Mikazuki còn đang thức… Như thế có nghĩa là gì?

_ Chịu khó một chút, tôi sẽ đưa cô đến chỗ bác sĩ của nhà Minamiya!

_ Đừng… Minamiya – san!

Ngay khi Tsubaki tính bế xốc Mikazuki để có thể phi thẳng đến chỗ bác sĩ, nhưng cô ấy đã kịp giữ chặt lấy tay áo hắn, ngỏ ý không muốn hắn làm làm thế.

_ Xin đừng làm phiền mọi người trong tư trang Minamiya. Tôi không muốn chỉ vì tôi mà làm ảnh hưởng đến công việc của họ!

_ Này, lo cho bản thân mình một chút đi… Cô đang có vấn đề đó!

_ Tôi sẽ ổn thôi… sẽ ổn lại thôi!

Mikazuki đã nói thế thì Tsubaki sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy. Nếu như không gọi người đến giúp thì chí ít cũng hãy để hắn ở lại đây… ở bên cạnh Mikazuki cho đến khi cô ấy bình phục trở lại.

Có Tsubaki bên cạnh thật tốt. Chỉ có điều Mikazuki vẫn còn phân vân hoài nghi về giấc mơ của mình. Người con trai trong tiềm thức ấy… tuy không thể thấy rõ được mặt, nhưng cô vẫn cảm giác như mình có quen biết với anh ta… Không, phải nói chính xác hơn là cô đinh ninh người con trai mặc chiếc áo Haori vàng kim trong giấc mơ ấy là Tsubaki. Nếu thật sự người trong cơn ác mộng đó là Tsubaki… Mikazuki cũng không thể lý giải bản thân mình đang bị vấn đề gì nữa.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Quay ngược trở lại Thiên Chiếu Gia Trang… Không… không cần thiết phải vào bên trong Thiên Chiếu Gia Trang, vào trong căn phòng của ngài Akifusa nữa. Vì buổi diện kiến của Hajima thiếu chủ và Chisaki đã chấm dứt. Chỉ đáng buồn ở chỗ câu trả lời họ nhận được không phải điều mà họ thật sự muốn nghe.

Cùng dạo bước trên những bậc thang ra khỏi mảnh đồi rừng. Hajima và Chisaki cùng chìm đắm cảm xúc mông lung khó chịu vào những hạt tuyết muối trắng rơi phủ hết toàn bộ khung cảnh xung quanh. Chisaki… cô cung chủ nhỏ bỗng dưng dừng lại. Đôi mắt cô ấy cứ chăm chăm hướng xuống một màu trắng duy nhất dưới chân mình mà không dám ngẩng lên nhìn Hajima nữa là.

_ Chisaki… em vẫn còn để tâm đến chuyện đó phải không?

_ … Em biết làm gì tiếp đây Hajima – kun? Em đã lỡ làm một việc mà đáng ra mình không nên làm mất rồi. Có lẽ nào… có lẽ nào đây mới chính là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của em mà ngài Akifusa đã cảnh báo chăng?

Hajima giật tròn đôi mắt. Chàng thiếu chủ trẻ nắm chặt lấy đôi tay Chisaki với thái độ rất dữ dội.

_ Em vừa nói gì? Cái chết của em? Như vậy là sao?

_ Vào ngày đầu tiên chúng ta diện kiến ngài Akifusa sau khi bước chân lên Okinawa. Akifusa – sama đã cảnh báo em nếu như vẫn tiếp tục giữ bí mật thì một ngày nào đó Tsu – kun sẽ giết chết em. Cậu ấy cũng sẽ giết anh và tự mình đâm đầu vào cuộc chiến với Susanoo – sama với tinh thần bất ổn… Để rồi kết quả chính Tsu – kun cũng bị Susanoo – sama giết chết… Đó là cái kết dành cho ba thống lĩnh tối cao của ba gia tộc!

_ Chisaki, tại sao chuyện quan trọng như vậy bây giờ em mới chịu nói cho anh biết? Nó không đơn thuần là liên quan đến sự sống chết của chúng ta, mà còn liên quan đến tính mạng của rất nhiều khác!

_ Em biết chứ… em biết đây là vấn đề giữa ba thống lĩnh, và rất có thể sẽ ảnh hưởng đến những người khác. Chỉ vì em không muốn vì chuyện này mà mọi người tỏ ra cảnh giac, nghi ngờ Tsu – kun… Em muốn… tự mình thương lượng với Tsu – kun… Họa chăng nếu cậu ấy có nổi giận… thì em… em đã sẵn sàng để đón nhận sự trừng phạt từ cậu ấy. Chỉ một mình em thôi… vậy thì sẽ không có ai phải chịu liên lụy nữa!

Một cô gái nhỏ, thân thể nhỏ, nhưng trái tim, linh hồn và trách nhiệm lại vô cùng cao cả. Đến phút cuối Chisaki vẫn muốn mình là người gánh chịu mọi trọng trách. Kể cả nếu có chết thì cũng sẽ chết một mình, không muốn gây phiền hà đến bất kỳ ai.

Nhận ra được điều ấy, Hajima thiếu chủ càng ôm chặt Chisaki vào mình hơn. Ôm chặt cô ấy, siết vòng tay thật mạnh như muốn nghiền nát những mảnh xương trong cơ thể bé nhỏ ấy. Ôm thật chặt để Chisaki không bao giờ rời xa khỏi mình. Vì nếu để cô ấy biến mất… thì chắc chắn Hajima cũng sẽ trở thành một Tsubaki thứ hai mất… Hajima cần phải bảo vệ người mình yêu thương bằng tất cả mạng sống lẫn linh hồn của mình.

_ Đủ rồi Chisaki… Chẳng phải anh từng nói em hy sinh bản thân mình như thế là đủ rồi ư? Vì từ bây giờ trở đi, đã có anh ở bên cạnh em rồi. Không cần phải cố gắng tự trách bản thân mình vì những gì đã xảy ra. Chisaki… dù cho có phải bán linh hồn cho ác quỷ, dù cho cả thân xác này có bị mục rửa dưới đáy đại dương sâu thẳm. Anh cũng nhất quyết không để em phải chết… Nhất quyết không để Tsubaki đụng đến một sợi tóc của em. Anh không cho phép điều đó xảy ra… không bao giờ!

_ Hajima – kun…

Chisaki cảm nhận được sức mạnh của Hajima đang muốn siết vụn xương mình ra. Nhưng cô biết Hajima không có ý khiến cô bị thương. Chỉ là cậu ấy đang sợ… Phải, Hajima sợ rằng mình sẽ mất Chisaki vào một ngày nào đó và trở nên lầm đường lạc lối giống như Tsubaki. Không thể bảo vệ được người mình yêu thương… Hajima không muốn điều đó xảy ra. Cái cảm giác đau đớn, day dứt, dằn vặt mà Tsubaki đã từng trải… Chàng thiếu chủ trẻ cho rằng có lẽ… mình sẽ không đủ can đảm để vượt qua được điều ấy.

_ Thiệt tình… anh ôm em chặt quá… Hajima – kun…

Vừa cất tiếng nói nhưng đôi bờ mi Chisaki không thể không trào nước mắt. Nỗi đau thể xác này có là bao so với những gì mà chúng ta đang phải gánh chịu.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Thời điểm hiện tại là 21h30 phút. Địa điểm tư trang Minamiya trên bán đảo Okinawa. Thời tiết: tuyết muối vẫn còn đang rơi rất nhiều như tuyết thật trên đỉnh núi Phú Sĩ. Nếu có ngước mặt lên bầu trời cũng chẳng thể nào đoán được hiện đang là ban ngày hay ban đêm. Chỉ còn cách nhìn vào đồng hồ treo trong nhà thì may ra còn tính toán được thời gian… 21h30, vậy là đã gần hết một ngày rồi còn đâu. Loay hoay một chút mà đã đêm mất rồi… Không biết rồi trận chiến ngày mai sẽ như thế nào đây?

Đó là chuyện của ngày mai… quan trọng là bây giờ, tình hình của Mikazuki như thế nào mới là quan trọng… Như thế nào nhỉ? Hình như có âm thanh nước tràn từ phía trong nhà tắm. Những gì ta có thể thấy được là lớp khói nghi ngút bốc lên khắp nơi vì nước nóng. Kế tiếp theo đó là cảnh người con gái ngâm cả cơ thể trong bồn tắm nước nóng gỗ. Người con gái sở hữu nước da trắng, mịn màng. Một mái tóc tím dài suôn mượt cực kỳ tao nhã. Chưa kể đến những giọt nước nóng còn vương lại trên mái tóc và làn da cô ấy càng khiến người con gái đó thêm phần duyên dáng thẹn thùng.

_ Mikazuki… nước đã đủ ấm chưa? Có cần tăng thêm nhiệt độ không?

_ Dạ… dạ không cần đâu, như thế này là được lắm rồi ạ!

_ Thế thì tốt. Cô để quần áo thay của cháu bên ngoài này nhé!

_ Vâng… cháu cảm ơn Malisa – sama!

Malisa… tên đầy đủ là Malisa Minamiya, hay còn được biết đến với thân phận quý phu nhân nhà Minamiya, là người phụ nữ đã sinh ra hai đứa trẻ một trai một gái. Đứa con gái tên Tsukusa Minamiya đã từng làm cung chủ Minamiya một thời gian và hiện tại thì đang điều trị bệnh bên Anh. Đứa con lại đang làm thống lĩnh tạm thời nhà Minamiya mang tên Tsubaki Minamiya, thiên tài kiếm thuật với kỹ năng tất sát song kiếm danh bất hư truyền, và đồng thời cũng là cha đẻ của bức họa “ Hoa anh đào đỏ” từng có cơ hội sánh ngang với những bức tranh nổi tiếng trong thế giới hội họa xuyên suốt chiều dài lịch sử.

Quý phu nhân tối cao đứng bên ngoài phòng tắm, bà ấy lo chuẩn bị quần áo thay cho Mikazuki sau khi cô tắm xong. Khi nghe Mikazuki sử dụng kính ngữ để giao tiếp với mình. Trong lòng bà cảm thấy có chút không hài lòng lắm.

_ Không được. Không cần phải thêm hai chữ sama phía sau tên cô đâu Mikazuki. Có thể ông nhà cô muốn được kính trọng, nhưng bản thân cô thì không cần những quy củ như vậy!

_ Thế… cháu nên gọi cô bằng gì ạ?

_ Hừm… để xem nào… gọi cô là Okaa – san đi!

Nghe đến hai chữ Okaa – san, mặt mũi Mikazuki đã đỏ phừng phừng lên như cặp nhiệt kế muốn cán đến mức cao nhất của độ sôi. Cô xấu hổ đến mức tự ụp mặt xuống nước.


Từ bên ngoài chỉ cần nghe được âm thanh phát ra bên trong, phu nhân Malisa có thể hiểu được ngay tâm tư cảm xúc của Mikazuki thế nào. Đúng như những gì mình liên tưởng, phu nhân đưa tay lên che miệng cười khúc khích một cách thích thú.

_ Mikazuki… nói thật lòng, cô đã từng nghĩ nếu một ngày nào đó cháu hay Chisaki trở thành con dâu của mình thì thật tốt. Nếu lấy vợ có thể khiến cho thằng con trai nhà cô đỡ bất trị hơn một chút thì cũng đáng. Tsu – kun quả là một đứa lắm rắc rối ha!

Nghe đến cái tên Tsubaki… nghe đến cái tên đã khiến tâm trí mình loạn nhịp, Mikazuki có chút hơi phiền muộn. Vì nó khiến cô nhớ đến hoàn cảnh của Chisaki. Đến bây giờ cô cũng không nghĩ rằng mình lại có thể vượt qua cả Chisaki…

_ Cô ơi… tại sao lại là cháu mà không phải Chisaki? Nếu xét vì góc độ thời gian thì Chisaki đã ở bên cạnh Minamiya – san từ rất lâu rồi. Trước khi cháu xuất hiện nữa là. Vậy thì tại sao cô lại chọn cháu hay Chisaki mà không phải chỉ một mình Chisaki thôi ạ? Liệu có phải vì… cháu rất giống với Lumina không?

Phu nhân hiểu ngụ ý đằng sau câu hỏi của Mikazuki là như gì. Người chỉ tựa lưng vào vách cửa, trên môi nở một nụ cười nhẹ như thấu hiểu được nỗi lo lắng của con bé.

_ Lần đầu tiên cô gặp cháu, chính cô cũng không thể ngờ rằng cháu lại giống với Lumina đến chừng ấy. Chỉ cần thay đổi mái tóc đỏ ngắn ngang vai thì có bán cả tư trang Minamiya thì cô vẫn cho rằng Lumina đã tái sinh. Cô đã từng nghĩ nếu Tsu – kun một lần nữa yêu một người giống Lumina thì nó lại được hạnh phúc. Cho đến cái ngày bức tranh “ Hoa anh đào đỏ” được công bố trên toàn thế giới, cô chợt nhận ra không phải như thế. Dù cho ngày tàn của thế giới có ập đến thì nó cũng sẽ sống mãi với nỗi đau dằn vặt trong tim. Cái cảm giác day dứt đó vẫn tồn tại suốt ba năm qua và được thể hiện qua từng nét vẽ trên bức tranh. Cô lại sợ rằng nếu gặp cháu… thì nó sẽ không làm chủ được chính mình, sẽ tiếp tục đau khổ và không ngừng điên loạn. Nhưng xem ra cô đã lo bằng thừa thì phải. Từ ngày hai đứa ở gần nhau, cô bắt đầu thấy Tsu – kun chịu mở lòng nhiều hơn, chịu suy nghĩ mọi thứ theo hướng tích cực hơn một chút. Có chút phần hài hước và cũng nói nhiều hơn… Mikazuki, cháu là nguyên nhân, là tác động khiến Tsu – kun thay đổi. Mikazuki, sâu trong thâm tâm, cô thật sự rất biết ơn cháu, cảm ơn vì những gì cháu đã làm cho Tsu – kun!

_ Chuyện đó… cháu có làm được gì đâu ạ… Cháu thấy anh ấy vẫn dễ ghét như ngày nào… Ối, xin lỗi phu nhân… cháu không có ý chê con trai cô đâu ạ… cháu…

Phu nhân Malisa chợt cất tiếng cười vì không thể nhịn thêm được nữa.

_ Bên cạnh một đứa như Tsu – kun chắc cũng cực cho cháu lắm nhỉ. Nhưng cháu biết đấy Mikazuki, Tsu – kun làm như vậy… nó làm những điều khiến cháu khó chịu chỉ vì muốn cháu chú ý đến nó thôi. Hoàn toàn không có ác ý gì đâu!

_ Vâng… chuyện đó thì cháu biết!

_ Còn về Chisaki. Phải, Chisaki đã luôn bám theo Tsu – kun từ nhỏ. Con bé luôn bên cạnh những khi Tsu – kun vui hay buồn. Thậm chí cô còn thấy rằng Chisaki rất yêu thằng bé là đằng khác. Yêu đến mức muốn trở thành vợ của Tsu – kun. Cháu biết không? Chisaki là một cô gái cực kỳ tốt. Vấn đề ở chỗ thằng nhóc nhà cô khá là ngốc trong mấy chuyện như vậy. Nó không hề nhìn thấy tình cảm của Chisaki hướng về mình sâu đậm như thế nào… Hoặc cũng có thể nó đã biết nhưng vẫn cố tình làm lơ vì cho rằng bản thân mình không có quyền làm vấy bẩn một thiên thần trong sáng như Chisaki chăng. Sống với nó hơn mười năm, cô chưa từng thấy Tsu – kun tỏ ra bất cẩn trong cách ăn nói, ứng xử, thậm chí là những hành động thân mật vượt xa so với mức tình bạn bình thường với Chisaki. Không biết là vô tình hay cố tình nữa!

Làm mẹ bao giờ cũng là người hiểu con hơn bất kỳ ai khác. Phu nhân Malisa gần như nói đúng hết những suy nghĩ của Tsubaki về Chisaki.

_ Cháu thì khác Mikazuki. Chỉ cần nhìn thoáng qua cô cũng hiểu được ngay Tsu – kun cần có cháu hơn bất kỳ ai, bất kỳ người con gái nào khác. Nếu không thì nó chẳng cần phải cố gắng gây ấn tượng trong mắt cháu làm gì. Con trai cô nên cô hiểu rõ nó muốn gì và đang cần gì. Nhưng làm mẹ, cũng có một số thứ cô không thể mang đến cho nó trọn vẹn, mà chỉ có thể là người mà nó yêu thương nhất thôi… Mikazuki, cô không muốn ép buộc cháu, nhưng từ giờ trở đi… Tsu – kun, xin trông cậy hết vào cháu!

Đó là một vinh dự lớn lao không phải ai cũng có cơ duyên lần thứ hai. Nếu chịu nghĩ theo một cách xâu xa thì đây chính là lời đồng ý có một cô con dâu như Mikazuki bước vào nhà Minamiya. Được sự chấp nhận từ mẹ chồng tương lại… Mikazuki vui lắm… nhưng cũng vì thế mà cô càng cảm thấy áp lực và bất an nhiều hơn. Dù đã có rất nhiều người nói, Mikazuki phải nghe thành ý từ chính Tsubaki thì mới được.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Trong căn phòng vừa rộng vừa khang trang dành riêng cho ngài thống lĩnh nhà Minamiya. Tsubaki lặng lẽ đặt cái thứ vuông vuông được bọc kỹ trong lớp vải trắng ấy lên giá đựng tranh. Có lẽ Mikazuki nói đúng, nó đích thị là một bức tranh. Nhưng tranh vẽ gì thì ngay sau đây, Tsubaki sẽ lột nó ra xem thử.

Đập vào mắt Tsubaki hiện giờ là một phông nền xanh của biển cả, những cơn sóng chập chờn như thật qua từng nét cọ thể hiện trên đó. Những cánh chim hải âu bay trên bầu trời bình mình có mặt trời ló ra từ phía chân trời xa xa. Phải, đây là một bức tranh phác họa lại khung cảnh một vùng biển êm đềm tuyệt đẹp của vịnh Kyuushi thân thương.

Và phía bên dưới bức tranh, có ghi tên người đã vẽ nó. Cái dòng chữ “ Lumina Minamiya” được ghi bằng mực đỏ khiến cho Tsubaki nhớ về khoảng thời gian cách đây ba năm.

************************************

_Tsu – kun, đoán thử xem, em đang vẽ thứ gì đây?

_ … Có thể là thứ gì nhỉ? Một con cá… không, một con sông… không, phải lớn hơn … biển!!!!!

_Gần đúng rồi, nhưng với câu trả lời đó, em chỉ có thể cho anh được 8 điểm thôi!

_ … Vậy… nói cho anh nghe xem đó là gì?

_Hì hì, là làng biển đó… Là một ngôi làng dưới đáy biển. Em đang nghĩ đến việc nếu Susanoo – sama là vị thần cai quản lòng biển, thì chắc sẽ có một lâu đài lâu la dưới biển. Nhưng lâu đài thì lớn quá, nên em nghĩ nó sẽ là một ngôi làng đầy rẫy những rặng san hô tuyệt đẹp. Nè Tsu – kun, nếu như ngôi làng ấy thật sự tồn tại… em mong sao hai đứa chúng mình có thể xuống đó một lần cho biết!

_ Heh… tự tin gớm nhỉ? Bộ em không sợ thần biển sẽ bắt em về ngay khi vừa đặt chân xuống nước sao?

_Uhm…uhm, em không sợ. Vì em biết Tsu – kun sẽ luôn bên cạnh, bảo vệ khi em gặp nguy hiểm mà. Tsu – kun… em yêu anh!

***********************************

Giờ khi nhớ lại những ký ức tuyệt đẹp ấy cùng bức tranh này, Tsubaki cảm thấy trái tim mình như thanh thản đi phần nào… Hả? Chỉ đơn thuần là thanh thản thôi ư? Thật kỳ lạ, từ trước đến nay, cứ mỗi lần nghĩ đến Lumina thì ngoài sự thanh thản còn đi chung với sự dằn vặt đau khổ gấp trăm lần. Vậy thì tại sao lần này, mình lại không còn cái cảm giác đau đớn ấy ngự trong tim nữa. Vì đã có một điều gì đó vui khiến mình không thể khóc được nữa? Là gì nhỉ?

Bỗng nhiên trong tâm trí Tsubaki lại hiện lên hình ảnh Mikazuki… hiện lên cảnh mình và cô ấy thu hẹp khoảng cách, gần đến mức còn nghe thấy được hơi thở của nhau. Hắn cũng tỏ ra xấu hổ… hắn che sự xấu hổ ấy bằng tay.

_ Chuyện gì thế này? Mọi thứ càng lúc càng rắc rối thì phải. Cô ta…

Không nghĩ tới nữa. Vì càng nghĩ càng nhức đầu chứ không được gì hết. Hắn dự định sẽ tìm một tấm vải khác phủ tạm lên bức tranh cất đi… nhưng vô tình chạm khuỷa tay vào kệ khiến cho bức tranh rơi xuống. Nhờ vào phản xạ nhanh như điện, hắn đã kịp thời đỡ được bức tranh trong gang tấc.

_ Phew, vừa kịp, đúng là đau tim quá chừng!

Nhưng cho đến khi cầm được bức tranh trên tay thì Tsubaki chợt nhận ra hình như… có thứ gì đó được giấu bên trong bức tranh thì phải. Một thứ gì đó nho nhỏ cứ lăn qua lăn lại mỗi khi hắn lắc bước tranh. Tsubaki áp tai vào nghe thử… đúng thật là có thứ gì nằm bên trong mà bấy lâu nay mình không để ý.

Không lý nào có chuyện có thứ gì đó ở bên trong bởi lẽ bức tranh này đã được Lumina vẽ cách đây ba năm. Cảm thấy tò mò khó hiểu, hắn lật mặt sau, dùng móng tay tìm vết lõm ở bốn góc và từ từ mở được phần sau của bức tranh. Và khi lấy được thứ đó ra rồi, Tsubaki mới tròn mắt bàng hoàng kinh ngạc.

_ Cái này… không đùa đó chứ…

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Mikazuki trở về phòng của mình. Vì trời đã tối quá, tuyết muối thì vẫn tiếp tục rơi không ngừng. Lo lắng cho sự an toàn của Mikazuki, quý phu nhân Malisa đề nghị nàng công chúa tóc tím đen hãy ở lại tư trang Minamiya đêm nay, sáng mai thì đến hẳn chỗ hẹn mặt với mọi người luôn cho tiện. Cực chẳng đã thì mới như thế, Mikazuki đành nghe theo yêu cầu của phu nhân, tá túc tại tư trang Minamiya một đêm vậy. Dù sao thì hành lý từ trên xe Tsubaki cũng được các quản gia lẫn hầu gái mang hết vào đây rồi.

Vừa mở cánh cửa phòng ra, Mikazuki nhận được ngay một kiện hàng đặt ở chính giữa phần ra vào. Một kiện hàng trung bình cũng tương tự như cái của Tsubaki. Và cô cũng thắc mắc không biết thứ này là của ai.

_ Một kiện hàng nữa ư? Đừng nói là của Hanabi – chan gửi đến nhé!

Đúng lúc ấy thì phu nhân Malisa cũng vừa đi ngang qua.

_ Có chuyện gì không ổn ư Mikazuki?

_ Phu nhân Malisa… dạ không, không có gì bất thường đâu ạ!

Quý phu nhân cũng để ý thấy kiện hàng ngay đó. Người chợt nhớ ra.

_ Đúng rồi, thùng hàng này là do Hanabi gửi về cho cháu đấy Mikazuki. Thật ra thì nó đã được gửi về tư trang Tsuchimikaido trước đó. Nhưng vì thông báo rằng cháu sẽ ở lại tư trang Minamiya tối nay nên cô đã cho người đến nhà Tsuchimikaido lấy nó về đây vì nghe đâu hình như Hanabi có dặn là cháu phải có nó trước trận chiến ngày mai. Không biết bên trong có thể là gì nhỉ!

Đầu tiên là nụ cười miễn cưỡng hề hề vì sự giúp đỡ tận tình của nhà Minamiya. Thứ hai là bản thân cũng không ngờ rằng mình cũng có chiến phục riêng giống Tsubaki. Hy vọng Hanabi không thiết kế nó dựa theo sở thích cosplay hay mấy nhân vật trong anime hoặc manga.

Mikazuki đành mở kiện hàng. Cả cô ấy và phu nhân Malisa đều không khỏi tròn mắt ngạc nhiên khi thấy thứ bên trong.

_ Đẹp quá Mikazuki… Nếu ngày mai mà cháu mặc thứ này, đảm bảo Tsu – kun nhà cô sẽ bị choáng ngộp trong nháy mắt đó!

Mikazuki không ngờ chiến phục được gửi đến cho mình lại đẹp đến như vậy. Đúng màu sắc mình ưa thích, đúng kiểu dáng mình luôn mong muốn. Mikazuki dường như chỉ muốn mặc nó ngay và chạy đến chỗ Tsubaki để nghe lời nhận xét từ hắn như một đứa trẻ đi khoe quà vừa được tặng… Nhưng có lẽ nên để đến sáng mai thì tốt hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.