Đọc truyện Tiếng Gọi Trái Tim – Chương 45
Nói rồi Thảo bỏ đi, ngân vẫn ngồi đó, suy nghĩ những lời cô ta vừa nói. Chiều đến,nó hôm nay tất bật chuẩn bị những món ăn ngon để cùng hắn về thưởng thức, có lẽ bữa ăn này là cái kết cho nó và hắn. Hôm nay hắn về sớm vì sợ nó ở nhà buồn , bất ngờ trước bàn ăn nó chuẩn bị, hắn ôm nó từ phía sau.
– Hôm nay , có sự kiện gì quan trọng à, hay sao nấu nhiều món thế.
– Đâu có chỉ là tẩm bổ cho anh thôi .
– Thôi thay đồ rồi ra ăn, mùi mồ hôi kinh quá.
– ừm.
Nói rồi hắn hôn phớt nhẹ trên trán nó rồi đi về phòng. Một buổi tối đầy ấm cúng.
Xong rồi nó tính ra sopha phòng khách ngủ thì hắn ôm lại.
– Ngủ trên giường đi, sợ gì à.
– Đâu có.
Đây là lần tiên hắn và nó ngủ chung một giường, trong trạng thái tỉnh táo, khá hồi hộp, bất ngờ nó ôm hắn từ phía sau, khiến hắn giật cả mình. Ngân nói thì thầm:
– Cảm ơn ông trời đã cho em được gặp anh.
Nói rồi nó chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm khi tỉnh dậy, thì nó đã rời khỏi giường từ khi nào, chắc là đi nấu đồ ăn sáng rồi, hắn bước ra khỏi phòng tới phòng bếp, kì lạ là nó không có ở đây, chỉ thấy một cốc sữa, và một tô cháo trên bàn kèm theo đó là một là thư. Hắn vội mở ra thì…
“ Gửi người đàn ông của cuộc đời em
Khi Tuấn đọc những dòng này thì Ngân đã đi rồi. Em xin lỗi anh nhé, rời khỏi nơi này là một quyết định khó khăn đối với em, nhưng em không hề hối hận.
Có lẽ Thảo nói đúng, em và anh ở hai thế giới khác nhau không thể nào hòa hợp với nhau được. Em đã quá nông cạn khi nghĩ rằng tình yêu chỉ cần sự quyến luyến giữa 2 người là đủ nhưng không nghĩ đến khoảng cách trong xã hội.
Anh một con người tài hoa, có gia thế vững vàng khiến biết bao nhiêu người ngưỡng mộ, còn em chỉ là một cô gái thôn quê, chả có tài mọn gì, gia cảnh nghèo khó, khoảng cách quá lớn Tuấn à, em không đủ tự tin để đồng hành cùng anh suốt quãng đời còn lại.
Em biết anh thấy hội hận vì những hành vi trước kia đối với em, không sao cả những chuyện qua rồi cho qua đi, em không để trong lòng đâu thật đó.
Nhiều khi em đã qua ích kỉ nghĩ rằng Tuấn là của riêng Ngân, mà không hề nghĩ đến cảm giác của Thảo, Thảo thật sự rất yêu anh.Em hy vọng anh sẽ bỏ qua lỗi lầm của cô ấy trước kia và tiến tới những điều xa hơn nữa trong tương lai.
Hạnh phúc của anh là của em, miễn anh hạnh phúc thì em cảm thấy quá đủ rồi. Người ta thường nói rằng :” Không có tình yêu vĩnh cửu , chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu”. Em sẽ nhớ mãi những khoảnh khắc bên anh.
Thật sự, em muốn nói cảm ơn anh rất nhiều, anh như một tia nắng ấm đã soi rọi tâm hồn lạnh giá của em, đã cho em biết cảm giác yêu thương, hay nhung nhớ một người nào đó.
Bữa tiệc nào cũng đến lúc tàn, dù muốn hay không. Em và anh cũng vậy, chúng mình đã được gặp nhau, đã có lúc giận hờn, chí chóe nhau, hay những giây phút ngập tràn trong niềm hạnh phúc. Rồi đây tất cả sẽ trở thành những kỉ niệm, kỉ niệm mà không quan giờ quên trong cuộc đời em và có lẽ anh nữa.
Cuối thư em không biết nói gì hơn ngoài chúc anh hạnh phúc, đừng tìm em nữa, đó là ước nguyện cuối cùng của em.
Tạm biệt anh nhé, mối tình đầu của em. “
Hắn run rung khi đọc những dòng ấy.
– Anh chiều ước nguyện của em, thì ai nghĩ đến cảm giác của anh, em đi rồi anh sẽ sống sao.
Hạnh phúc giữa hắn vào Ngân sao mỏng manh vậy.Hắn chưa quan tâm vấn đề “ môn đăng hộ đối” thì nó nghĩ đến làm gì.