Đọc truyện Tiếng Gọi Trái Tim – Chương 34
Thảo lo lắng không biết họ đã biết chuyện gì rồi, nhưng cô vẫn hỏi ngân:
– Ngân, bà định gặp tui à hay sao đứng đây
Ngân nhìn thảo:
– Điều bà vừa nói với người đó là sự thật ư?
– Chuyện đó…
Tuấn giận qua nắm cổ áo của thảo quát:
– Cô có phải là con người không thể? Mấy cái chuyện kinh tởm đó còn nghĩ ra được thì không biết bên trong con người thật sự của cô là gì?
Thôi giờ đã đến nước đường cùng rồi , cũng chả có gì thắm thiết nữa mà không nói ra sự thật.
– ừ tôi làm đó thì sao, tại sao 4 năm rồi anh chưa quên được con nhỏ quê mùa ấy, nó có gì hơn tôi sao? Nhan sắc, trí thông minh, hay về tiền bạc tôi đều hơn nó cả, tôi ghen tị với nó, lúc nào anh cũng dịu dàng, cười đùa với nó, tại sao đối với tôi là điều không thể? Nhưng tiếc là nỗi lòng của anh lại bị người ta từ chối, anh có đủ các tiêu chí để trở thành hình mẫu của các đàn ông , mà việc gì lại yêu thầm một con bé nhan sắc tàn tạ, đi làm cật lực để kiếm những đồng tiền rẻ mạt.
Ngân sững sờ nhưng nó vẫn cố hỏi:
– Thế thảo kết bạn với tôi là thật lòng hay giả tạo.
– Haha mắc cười quá, cô bé nhớ này, tôi kết bạn với cô cũng chỉ vì mục đích nhờ cô làm cầu nối cho tôi với tuấn, nghĩ sao mà tôi kết bạn một đứa như cô nực cười, nhưng tiếc là cô quá ngây thơ, tin người, đến tình cảm của mình còn không nhận ra nữa là gì?
Hóa ra là lời thật lòng, Ngân ngẩn đầu lên nhìn ra ngoài sổ, cười chính bản thân mình, bị người ta lợi dụng, bầu trời hôm nay sao mà trong xanh đẹp đến thế, những cơn gió nhè nhẹ xoa tan đi cái nóng bức của Sài Gòn , coi như đây là bài học kinh nghiệm để tiến bước vào đời, và liệu rằng nó có đủ niềm tin vào người khácnữa hay không?
-Thôi đủ rồi, chuyện cô làm, cô sẽ chịu trách nhiệm.
Ngân và hắn bỏ đi, thảo tức giận lên:
– Được lắm , 2 người cứ đợi đó , tôi sẽ làm mọi điều để 2 người mãi mãi không đến được với nhau, tôi không thể thì cô cũng không được đâu, cô bé nhà quê ạ.
Cũng vì sự cố lần này, cả công ty đều biết cái chuyện họp đồng là do thảo làm, để tránh dư luận bàn tán, cô được điều đi công tác nước ngoài 1 tháng.Ngân chả hiểu tại sao bà mama tổng quản không thông qua cho nó nghỉ việc nữa , nên thôi đành mò mẫm đi làm vậy. Còn hắn và ngân cõ lẽ khoảng thời gian đây là 1 kỉ niệm đẹp trong đời 2 người. Hắn giờ đây không còn sợ sệt, nhút nhát sợ ngân từ chối tình cảm của mình nữa, mà giờ đây tuấn trở nên gan lì hơn, theo đuổi cô đến cùng.
Một buổi sang, hắn đi làm sớm lắm, nhưng hắn đường đường là một tổng giam đốc nay lại rình mò , lấp ló ở cổng phụ , nơi dành cho các nhân viên vệ sinh….Nó vẫn thế đi sớm, vừa mới đặt chân đến cổng thì hắn cái tên ba già đáng ghét.
– Hù
Vì bất ngờ nên nó giật bắn cả mình, trở lại bình thường đập vào mắt nó, khuôn mặt hắn.
– Hé lu, chào buổi sang vịt con.
Tức, tức quá mới sáng đi đến đã gặp ngay cái tên quai thai này.
– Tổng giám đốc đang nói với tôi à??
– Chứ chả nhẽ tôi độc thoại.
– Tại vì tôi tên ngân đẹp thế, mà anh bảo vịt con nên tưởng anh mới sáng chưa ăn cơm bị ấm trán.
– ồ nói mới nhớ, sáng giờ tôi chưa ăn sáng, hay là ngân đi với tôi nhé.
– Thôi hôm nay tôi không đem tiền.
Mặt hắn tự nhiên đen thui.
– Ê cái con vịt kia, tui là đàn ông, mà cô đòi trả tiền thế mặt mũi nam nhi đại trượng phu tôi giấu ở đâu?