Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 15


Đọc truyện Tiếng Gọi Trái Tim – Chương 15

Nhưng giờ thì sao cơ chứ, nó chỉ tồn tại trong kí ức mà thôi , một kí ức đáng buồn có lẽ nó không muốn nhắc tới, mọi người ai nấy đều tò mò vì những diễn biến xảy ra trên khuôn mặt, hắn cũng vậy tự đặt ra câu hỏi là :“ Cô ta có chuyện gì thế nhỉ“. Xong rồi nó đứng dậy, lau nước mặt, nói với cô :

– Cho em xin phép về nhà vài ngày để lo tang lễ cho ba , giờ em phải về nhà gấp không thể ở lại xem lớp mình trình diễn được, nhưng chuyện hôm bữa em nói , em mong cô chấp thuận ạ.

– ừ em về đi, chuyện chuyển lớp để cô nghĩ sau, khó lắm.

Nói rồi nó lẳng lặng bỏ đi, đến quán ăn nó làm để nói với bà chủ:

– cô ơi cô có thể ứng trước cho cháu tiền tháng này không ạ , cháu đang cần gấp, nhà cháu có việc.

-được rồi ai chứ ngân thì không thành vấn đề, đây cầm đi.


– dạ cháu cảm ơn cô.

Ngân đón chuyến xe buýt gần nhất để về nhà, đáng lẽ về nhà nó vui mới phải nhưng giờ thì tâm trạng hoàn toàn trái ngược lại, một nỗi đau mấy ai hiểu được. Vừa đặt chân đến cổng làng, tiếng trống cùng với tiếng kẻng vang lên inh ỏi, ắt có người đã về với đất mẹ, từ xa xa có thể nhìn thấy ngôi nhà nó vì rất riêng biệt, tới nhà một cảnh buồn bi thương diễn ra , mẹ nó khóc đến ngất lên, bên chiếc hòm ba , bà con đến rất đông những tiếng nói nho nhỏ cất lên:

– tội cho ba cái ngân còn trẻ mà đi sớm quá. thôi yên nghỉ nơi chín suối.

Ai cũng biết là nhà nó mẹ thì hay ốm đau bệnh tật nên chỉ ở nhà lo chuyện cơm nước, hay chăm vài con gà, còn ba nó là người kiếm tiền chính nhưng ba nó đi rồi liệu có biến cố nào xảy ra với 2 mẹ con ngân không?. Ngân đến bên mẹ an ủi:

– má ơi, đừng khóc nữa , không tốt cho sức khỏe đâu, chuyện đâu còn có đó má à, chỉ tiếc là ông trời kêu ba đi sớm quá, nhưng má cứ yên tâm, con sẽ cố gắng sẽ thay cha chăm sóc tốt cho má.

– ừ, con còn nhỏ mà lo cái gì được chứ.


– Má này, má hơi khinh thường con gái má rồi đó.

Trong ngày đưa ba nó đi, chủ thầu công trường đó đã đến biếu 5 triệu cho ba nó, còn nó ngậm ngùi tiễn ba lên đường , nó tỏ ra là mình can đảm, nén nước mắt chảy ngược vào trong, có lẽ ông trời quá trớ trêu với gia đình nó chăng? kẻ thì giàu sang, người thì bần cùng đau khổ xuống đáy tột cùng của xã hội, nhưng trách ai được, số phận đã đưa đẩy con người ta đến những cái kết bất ngờ, tối hôm đó nó nằm trằng trọc không ngủ được, vì một ý nghĩ… Sáng ra nó phải phụ mẹ làm rất nhiều việc, từ bây giờ những công việc nặng nhọc trong gia đình đều dồi trên đôi vai của mẹ. Mẹ nó nói:

– Mốt là lo liệu cho ba con xong rồi, con cũng lên thành phố học đi , đừng bận tân chuyện ở nhà , má sẽ cố gắng kiếm 1 công việc để nuôi con ăn học thành tài.

Nhưng ý của nó thì khác.

– má à, con hiểu má muốn con ăn học cho thành tài, nhưng con đường đại học không phải là con đường duy nhất để giúp mọi người thành công, nó chỉ là con đường ngắn nhất thôi biến những ước mơ thành hiện thực, nhưng con cũng rõ hơn ai hết hoàn cảnh gia đình mình, má bệnh tất ốm đau thì làm được gì chứ, mắc công bệnh tình trở thêm nặng, con sẽ nghỉ học, rời khỏi tỉnh phú yên này để kiếm 1 công việc làm thêm ở sài gòn hằng tháng con sẽ gửi tiền về má, không cần phải đi làm nữa, con sẽ là trụ cột gia đình như ba đã từng vậy.một nụ cười nở trên môi cô nhưng đầy chua chát.

– Thôi đi mày con nhỏ ai thèm thuê mày chứ, cứ đi học đi để tao lo.

– không sao má không cần lo, mai con sẽ lên thành phố xin nghỉ học, nên má đừng cản con .



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.