Bạn đang đọc Tiếng Dương Cầm – Chương 25: Liễu Phương Nghi
Ngoại:
Chương 26: Liễu Phương Nghi
Tôi là Liễu Phương Nghi, đây là cái tên mà bố Liễu đã đặt cho tôi ngay sau khi ông nhận nuôi tôi vào 28 năm trước.
Thật ra, cuộc đời tôi vô cùng ngắn ngủi, tôi chỉ sống được đến đây là cùng. Có người từng nói rằng, tại sao lại cứ đỗ lỗi cho hoàn cảnh? Vậy tôi xin hỏi rằng, đã có ai cho tôi cái quyền được chọn hoàn cảnh để sinh tồn chưa?
Nói đến sinh tồn, tôi không khỏi cảm thấy nhoi nhói trong lòng, mọi người biết không. Tôi, dù sao, cũng chỉ là một con người bình thường nhất trong tất cả mọi người. Nhưng tiếc rằng, đó là trước khi tôi mười lăm tuổi mà thôi.
Tôi vốn dĩ có một cơn ác mộng hằng đêm vẫn đeo bám, à không phải gọi là ký ức tâm tối mới đúng. Trong những giấc mơ chập chùng lo sợ. Tôi không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe tiếng thét gào của mọi người. Họ nói, chết rồi, ông ấy đã chết, bố Mễ Anh đã chết rồi.
Lý Mễ Anh, tôi nghe hiểu, đó là tên tôi, bố thường gọi tôi là Mễ Anh, bố rất yêu tôi, lúc nào cũng ôm ấp tôi như một báu vật,nhưng chết, tại sao bố lại chết. Chết là gỉ?
Lúc đó, tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ hai tuổi, tôi gắng gượng đứng lên muốn xem, nhưng không được. Tôi làm không được bởi vì trước đó, tôi đã không ăn rất lâu, và khóc rất nhiều vì đói, nhưng mà, bố, mẹ tôi chẳng ai đói hoài đến tôi cả.
Sau đó, trong những đêm mờ mịt, tôi giật mình tỉnh giấc. Ngay cả khi đó là giấc mơ hay sự thậc tôi cũng không hề phân biệt được.
Năm tôi 15 tuổi, một bà dì ở huyện lẽ xa xôi lên thành phố thăm bố tôi, bà mới hay tin là ông đã mất từ rất lâu. Sau đó, bà tìm hiểu mọi chuyện và đến gặp tôi, nhằm mục đích đưa tôi về chăm sóc.
NHưng mà, ở cái tuổi mới tập tễnh bước vào đời, tôi làm sao có thể chịu đựng những đả kích lớn như vậy. Bố Liễu không phải người sinh ra tôi? Đúng vậy, tôi thật sự rất hận những con người vô tâm kia đã sinh tôi ra rồi lại vô trách nhiệm bỏ rơi tôi giữa cuộc đời này.
Tôi băt đầu đi tìm mẹ ruột của mình, bắt đầu xây dựng một gia đình ảo giác do chính tôi tạo nên. Sau đó, tôi được ở trong vòng tay ấm áp của mẹ, trong sự vỗ về dịu dàng của bố.
Rất buồn cười đúng không? Mười sáu tuổi, tôi mang theo tấm ảnh gia đình đến một mái trường mới. Nơi đó, tôi gặp được một cô gái, cô ta tất cả đều tốt. Gia đình, thầy cô, bạn bè, gần như là hoàn hảo, tôi thật sự rất đố kỵ.
Cho đến một ngày, người phụ nữ đó xuất hiện. Bạn có biết cảm giác của tôi thế nào không? Là hân hoan, là hạnh phúc vỡ òa, nhưng nực cười là, bà ta chính là mẹ của cô gái kia, cô gái kém tôi hai tuổi.
Nói sao đây nhỉ? Lúc đó, tôi tìm mọi cách để bà ta biết thân thế của mình, tiếp cận bà ta và giành lại người mẹ mà mình đáng ra phải nhận. Nhưng kết quả thì sao?
Bà ta nói, tôi không phải con gái bà ta. Không phải ư? Là không thể chấp nhận được mới đúng. Lẽ nào bà ta không một chút thương tiếc tôi, là do tôi là đứa con gái bà ta cùng gã bố nghèo hèn của tôi sinh ra, cho nnê việc chấp nhận tôi làm bà ta cảm thấy xấu hổ ư?
Đau! Lần thứ hai trong cuộc đời tôi cảm giác được mọi thứ xụp đổ trong chốc lát, đau lắm. Mẹ!
Hóa ra Lý Mễ ANh tôi chưa bao giờ có được sự chào đón trong cuộc đời này. Kể từ ngày hôm đó, tôi không còn ôm mong ước hảo huyền kia nữa.
Tôi yên lặng chịu đựng sống hết ngày tháng. Cho đến một ngày, bà ta lại xuất hiện và nói rằng tránh xa con gái bà ta ra, không được làm vấy bẩn nó.
Tôi cam tâm sao? Nếu cứ nhẫn nhịn thì mẹ nó, tôi là một đứa ngu xuẩn mẫu mực rồi.
Vậy là hôm đó, tôi hẹn bà ta đến tầng hầm của căn nhà cũ, sau này là cô nhi viện. Nơi đó chứa đựng nỗi đau lớn nhất của cuộc đời tôi.
19 tuổi. Tôi tự tay đánh chết người mẹ ruột của mình, giấu xác bà trong tầng hầm suốt một thời gian dài. Cảm giác ra sao nhỉ? Tôi không nhớ rõ nhưng khi hồi tưởng lại, ngày đó, dường như vừa đau vừa hận.
Cô gái kia rơi vào bế tắc, vậy thì làm sao chứ? Cuộc đời cô ta là vì sao may mắn, cô ta gục ngã, bên cạnh có Trần Khánh Minh che chở, kéo cô ta đứng dậy bứơc tiếp.
Nực cười nhất là, chàng trai đó chính là vị hôn phu mà bố Liễu đã chọn cho tôi.
Sau đó, rất lâu, rất lâu, anh ta lại trở về, nhưng người bên cạnh anh ta lần này lại là cô gái đó. Tôi ư? Đúng vậy, tôi tìm cách phá hoại họ. Tôi đã hợp tác với Dương Kiến Đình lật đổ anh khi biết rằng, ông ấy không phải bố ruột của anh. Như vậy sau này, anh sẽ có thể đến bên cạnh tôi, lúc đó, tôi sẽ toàn tâm toàn ý giúp anh gây dựng sự nghiệp nhưng tôi lại lầm to đến vậy.
Đó là cái bẫy của tôi, nhưng cuối cùng, tôi lại cam tâm nhảy vào hố mà anh đào sẵn. Rất lâu, rất lâu nữa, mục đích không thành, tôi đành ra tay với Hoàng Phong, một tên vô dụng điên cuồng. Cứ nghĩ Hoàng My chết là có thể ép họ vào đường cùng nhưng Trần Khánh Minh lợi hại đến mức không tưởng, hắn có thể một tay lật lại ván cờ, còn xoay chúng tôi đến chóng mặt.
Hai lần thất bại, tôi bỗng dưng cảm thấy hắn và tôi, cùng một loại người. Nhưng mà, trên đời này, không ai được phép hơn tôi, vượt qua tôi cả, hắn cũng không ngoại lệ.
Tôi lật bài ngửa với hắn, đầu tiên là loại bỏ Dương Kiến Đình bằng cách mượn tay hắn xủa lý ông ta, nhưng may mắn thật, người lãnh hậu quả đầu tiên lại là hai người đàn ông ngoài cuộc kia. Sau đó, tất nhiên ông ta cũng không được phép sống.
Còn một người nữa, là Vương Mỹ Quân, con bé này ngu xuẩn đến mức tôi phải cảm thán mà thốt lên. Nhưng mà đôi khi cũng được việc. Kẻ vô dụng như nó thì tốt nhất đừng ở bên cạnh tôi.
Hàn Ngọc. Tôi hận cô ta. Năm lần bảy lượt cướp đi hạnh phúc của tôi. Tôi định giết cô ta từ rất lâu rồi, nhưng lại không tìm được cơ hội.
Không ngờ ngày đó, cô lại đến tìm tôi. Lợi hại thật, bí mật của tôi bị cô ta phanh phui bét nhè. Nhưng mà sau đó, cô ta lại không giống bà ấy, không chết dưới tay tôi.
Buồn cười thật đấy, sau đó, tôi bị tống vào tù, ngày ngày nhìn thời gian trôi đi, sau đó, và sau đó tôi phát điên rồi kết thúc cuộc đời mình.
Nếu hối tiếc, thì tôi chỉ có duy nhất một điều rằng tại sao tôi lại lựa chọn sinh ra trong cuộc đời này. Nếu đã để tôi tồn tại như vậy tại sao lại bắt tôi sống trong đau đớn như vậy?
Không công bằng, ông trời đúng là không công bằng.
Vì vậy, tôi mệt mỏi, tôi muốn kết thúc để thoát khỏi cái thế giới đầy rẫy những đau đớn mà chỉ dành cho tôi.