Đọc truyện Tiếng Cười Trong Bóng Tối – Chương 6
“Cháu muốn xem bói,” Margot nói với bà chủ nhà, nghe đoạn bà ta lấy ra từ sau mấy chai bia rỗng một bộ bài cũ nát, hầu hết các quân bài góc đã mòn đến độ trông gần như tròn. Một người đàn ông giàu có tóc sẫm màu, những nỗi phiền muộn, một bữa tiệc, một chuyến du hành dài…
“Mình phải tìm ra ông ta sống ở đâu,” Margot nghĩ, khuỷu tay tựa lên bàn. “Có thể là rốt cuộc ông ta chẳng thực sự giàu có và không đáng để mình bận tâm. Hay mình cứ thử liều xem?”
Sáng hôm sau, vào đúng thời điểm như lần trước, cô gọi điện cho ông. Elisabeth đang tắm. Albinus nói gần như thì thầm, mắt dán chặt vào cánh cửa. Cho dù lo phát sốt, ông vẫn hạnh phúc đến phát điên lên được, vì cô đã tha thứ.
“Em yêu của anh,” ông thì thầm, “em yêu của anh.”
“Ông nói xem mấy giờ thì bà xã của ông sẽ vắng nhà?” cô vừa cười vừa hỏi.
“Tiếc là anh không biết.” Ông trả lời, rùng mình như bị lạnh. “Sao em hỏi vậy?”
“Tôi muốn ghé chơi một chút thôi mà.”
Ông im lặng. Đâu đó có cánh cửa mở ra.
“Anh không thể nói chuyện tiếp được,” Albinus thì thầm.
“Nếu tôi đến gặp ông, tôi có thể hôn ông đấy.”
“Hôm nay à, anh không biết. Không được,” ông lắp bắp, “em không thể làm vậy được. Tối nay anh sẽ gặp em và rồi chúng ta sẽ…” Ông ngắt điện thoại và ngồi đờ ra một lúc, lắng nghe tim mình đập thình thịch. “Có lẽ mình đúng là tên hèn nhát,” ông nghĩ. “Cô ấy chắc còn lề rề trong phòng tắm cả nửa tiếng nữa cơ.”
“Anh có một đề xuất nhỏ,” ông nói với Margot khi họ gặp nhau. “Mình bắt taxi đi.”
“Xe mui trần chứ?” Margot hỏi.
“Không, thế thì quá nguy hiểm. Anh hứa sẽ đối xử tốt với em,” ông nói thêm trong khi đắm đuối ngắm khuôn mặt cô đang nghếch lên đầy vẻ trẻ con, trông rất trắng dưới ánh đèn đường sáng chói.
“Em nghe này,” ông nói khi họ đã ngồi vào taxi. “Thứ nhất là dĩ nhiên anh không giận vì em gọi điện, nhưng anh xin em, anh cầu khẩn em, em đừng làm thế nữa, em yêu của anh, báu vật của anh.” (“Nói thế dễ nghe hơn,” Margot thầm nghĩ.)
“Và thứ hai là em hãy nói cho anh nghe, bằng cách nào em tìm ra tên anh vậy?”
Cô nói dối, dù không cần thiết cho lắm, rằng có một phụ nữ cô quen nhìn thấy họ đi cùng nhau ngoài đường, và bà ta cũng quen ông.
“Ai vậy?” Albinus kinh hãi hỏi.
“Ồ, là một bà làm công thôi mà. Đâu như bà ta có một người chị từng làm đầu bếp hay người hầu trong nhà anh thì phải.”
Albinus tuyệt vọng cố nặn trí nhớ.
“Dù sao em cũng đã nói với bà ta rằng bà ta nhầm. Em là cô bé thông minh mà.”
Trong xe, bóng tối trôi trượt rồi lắc lư khi những khối vuông của ánh đèn màu tro xám chiếu xuyên qua xe, từng một phần tư rồi một nửa rồi toàn bộ, từ cửa sổ này sang cửa sổ kia. Margot ngồi gần ông đến độ ông cảm nhận được hơi ấm nhục dục ngất ngây của thân thể cô. “Mình sẽ chết hay hóa điên lên mất nếu mình không chiếm được nàng,” Albinus nghĩ.
“Và thứ ba là,” ông lớn tiếng, “em hãy tự tìm chỗ ở cho mình, ví dụ một căn hộ hai hay ba phòng có bếp – tức là, với điều kiện em cho anh thỉnh thoảng đến thăm.”
“Albert, anh quên điều em đề xuất sáng nay rồi sao?”
“Nhưng như thế thì mạo hiểm quá,” Albinus rên rẩm. “Em thấy đấy… Ngày mai chẳng hạn, anh sẽ ở nhà một mình từ khoảng bốn đến sáu giờ chiều, nhưng ai biết được chuyện gì sẽ đến…” và ông mường tượng trong đầu vợ ông có thể quay về nhà vì quên thứ gì đó.
“Nhưng em đã nói là em sẽ hôn anh mà.” Margot dịu dàng nói, “và rồi anh biết đấy, không có một chuyện gì trên đời này là không có cách giải thích ổn thỏa cả.”
Vì thế nên hôm sau, khi Elisabeth và bé Irma đi ra ngoài uống trà, ông giao cho cô hầu Frieda (may thay, hôm đó người đầu bếp nghỉ làm) đi chạy việc vặt thật lâu với vài cuốn sách cần chuyển đến một địa điểm xa tít tắp.
Bây giờ thì ông ở nhà một mình. Đồng hồ đeo tay của ông bị chết vài phút trước, nhưng đồng hồ treo tường trong phòng khách thì chạy đúng, và ngoài ra ông còn có thể nghểnh cổ ra cửa sổ để xem đồng hồ nhà thờ. Bốn giờ mười lăm. Đó là một ngày sáng sủa nhiều gió giữa tháng Tư. Trên bức tường ngập nắng của ngôi nhà đối diện, cái bóng làn khói mau lẹ tỏa ra từ cái bóng ống khói tẽ sang một phía. Sau trận mưa rào mới qua, lớp nhựa đường đang khô đi từng mảng, sự ẩm ướt vẫn còn lộ rõ thành những hình khung đen cổ quái trông như được sơn vắt qua chiều ngang của con đường.
Bốn giờ rưỡi. Cô có thể đến bất cứ lúc nào.
Mỗi khi nghĩ đến thân hình thiếu nữ mảnh dẻ của cô, làn da mượt như tơ, cảm giác khi chạm vào đôi bàn tay nhỏ ngộ nghĩnh không được giữ gìn chau chuốt ấy, ông thấy đột ngột dâng lên một niềm đam mê gần như nhức nhối. Lúc này, viễn ảnh nụ hôn cô đã hứa làm ông chìm trong niềm ngây ngất dường như khó có thể mãnh liệt hơn được. Và xa hơn thế nữa, tận cùng một hành lang lát đầy những mặt gương, ông còn phải chạm đến được hình ảnh trắng mờ của thân thể cô, chính cái hình dáng đã từng được các sinh viên mỹ thuật, thật tận tâm và cũng thật vụng về, phác họa. Nhưng Albinus không ngờ vực gì đến những giờ tẻ nhạt của cô ở phòng vẽ, cho dẫu nhờ một thủ thuật lạ lùng của định mệnh, ông đã tình cờ thấy cô khỏa thân từ trước: ấy là khi ông bác sĩ già Lampert của gia đình cho ông xem vài bức họa bằng than chì do con trai ông ta vẽ hai năm trước, trong đó có bức vẽ một cô gái để kiểu đầu tém ngồi trên thảm, hai bàn chân gập lại dưới thân mình, tì lên cánh tay cứng đờ, bờ vai chạm vào má. “Ồ không, tôi nghĩ mình thích gã gù hơn,” ông nhận xét, rồi lật lại trang có bức vẽ một người tàn tật rậm râu. “Vâng, thật đáng tiếc là cậu ấy lại bỏ con đường nghệ thuật,” ông nói thêm rồi đóng tập tranh lại.
Năm giờ kém mười. Cô đã muộn hai mươi phút. “Mình đợi đến năm giờ rồi sẽ đi,” ông thầm nhủ.
Bỗng ông nhìn thấy cô. Cô đang qua đường, chẳng mặc áo choàng hay đội mũ, cứ như nhà cô ở ngay góc phố vậy.
“Vẫn còn kịp chạy xuống nói với cô ấy rằng đã quá muộn rồi,” nhưng thay vì làm vậy Albinus lại nín thở nhón chân đi vào sảnh, và khi nghe thấy tiếng giậm chân trẻ con của cô đi lên cầu thang, ông mở cửa êm ru.
Trong chiếc váy ngắn màu đỏ tay trần, Margot mỉm cười với chiếc gương, rồi cô vừa xoay người trên gót giày vừa vuốt mượt mái tóc sau gáy.
“Anh đúng là sống kiểu cách,” cô nói, và đôi mắt sáng ngời của cô ngao du quanh gian sảnh có những bức tranh xa hoa, một cái bình sứ đặt trong góc và vài creton màu kem thay giấy dán tường. “Đi lối này à?” cô hỏi và đẩy cửa vào. “Ồ!” cô thốt lên.
Ông đặt bàn tay run rẩy quanh eo cô và cùng cô ngước lên nhìn chùm đèn treo bằng pha lê, như thể ông cũng là người lạ. Nhưng ông thấy toàn bộ chùm đèn qua một lớp sương mù bồng bềnh. Cô đứng đó, chân vắt tréo và người đung đưa nhè nhẹ, mắt cô rảo nhìn quanh.
“Anh giàu đấy,” cô nói khi họ đi vào phòng kế bên. “Chúa ơi, thảm mới đẹp làm sao!”
Cô mê mẩn với chiếc tủ buýp phê trong phòng ăn đến độ Albinus có thể lén sờ soạng hai bên sườn cô và lên trên nữa, tới một vùng da thịt mềm nóng bỏng.
“Ta đi xem tiếp nào,” cô hào hứng nói.
Khi đi qua một tấm gương, ông thấy một người đàn ông nhợt nhạt trang nghiêm bước bên cạnh một cô học trò diện váy áo ngày Chủ nhật. Ông thận trọng vuốt ve cánh tay mượt mà của cô, và tấm gương nhòe đi.
“Đi tiếp nào,” Margot nói.
Ông muốn đưa cô quay lại phòng làm việc. Như thế nếu vợ ông trở về sớm hơn ông dự tính thì cũng dễ giải thích: một nghệ sĩ trẻ đang muốn ông giúp đỡ.
“À, thế cái gì ở phía kia vậy?” cô hỏi.
“Đó là phòng trẻ. Em đã xem hết mọi thứ rồi.”
“Để em đi xem,” cô vừa nói vừa lắc vai.
Ông hít một hơi thật sâu.
“Đó là phòng trẻ, em yêu ạ. Chỉ là phòng trẻ thôi mà – không có gì để xem cả.”
Nhưng cô đi vào phòng trong và đột nhiên ông cảm thấy một xung cảm lạ lùng hối thúc ông hét lên với cô: “Xin đừng có động đến bất cứ vật gì.” Nhưng cô đã cầm một con voi màu tím bọc nhung lông. Ông giật lấy nó nhét vào một góc. Margot cười phá lên.
“Cô bé con anh sống trong nhung lụa ở chỗ này đây,” cô nói. Tiếp đó, cô mở cánh cửa kế bên.
“Thế là đủ rồi, Margot,” Albinus nài xin, “chúng ta đã đi quá xa căn sảnh và sẽ không nghe được tiếng cửa ra vào. Như thế thì nguy hiểm chết người đấy.”
Nhưng cô gạt ông ra như một đứa trẻ nghịch ngợm và lướt qua lối đi đến phòng ngủ. Ở đó cô ngồi xuống trước tấm gương (hôm đó các tấm gương có nhiều trọng trách), cầm cái lược sống nạm bạc lên, hít hít cái chai đậy nút bạc.
“Ôi, dừng!” Albinus hét lên.
Cô khéo léo né ông, chạy đến chiếc giường đôi và ngồi xuống mép giường. Cô kéo tất lên như đứa trẻ, bật cái nịt tất kêu đánh tách và thè đầu lưỡi về phía ông.
“… sau đó mình sẽ tự tử,” Albinus nghĩ, bỗng nhiên thấy mất bình tĩnh.
Ông lảo đảo đi về phía cô, hai tay dang rộng, nhưng cô nhảy bật qua ông, miệng ríu rít hân hoan, và chạy vụt ra khỏi phòng. Ông lao theo cô dù hơi chậm chân. Margot đóng sầm cửa, và trong khi vừa hổn hển vừa cười cô vặn chìa khóa cửa từ bên ngoài. (Ôi, cái mụ đàn bà to béo khốn khổ đó đã đập và thụi và hét đến thế nào!)
“Margot, mở ra ngay,” Albinus nhẹ nhàng nói.
Ông nghe thấy tiếng chân cô nhún nhảy xa dần.
“Mở ra,” ông nhắc lại to hơn.
Im lặng.
“Con nhỏ hồ ly tinh,” ông nghĩ, “tình thế này mới ngu xuẩn làm sao!”
Ông khiếp sợ. Người ông nóng bừng. Ông vốn không có thói quen chạy nhảy quanh các phòng. Ông khổ vì cơn ham muốn không được thỏa mãn. Cô đã bỏ đi thật chưa? Ôi trời, có ai đang đi vòng quanh căn hộ. Ông thử vài chiếc chìa khóa trong túi áo, và rồi không còn giữ được bình tĩnh, ông rung cửa dữ dội.
“Mở ngay ra. Có nghe không hả?”
Tiếng bước chân đến gần hơn. Không phải Margot.
“Chào anh. Có chuyện gì vậy?” một giọng nói ông không ngờ đến cất lên – giọng của Paul! “Anh bị nhốt ở trong à? Tôi mở cửa cho anh nhé?”
Cửa mở ra. Paul trông lo âu. “Chuyện gì xảy ra vậy hả ông anh?” ông hỏi lại và há hốc mồm nhìn chiếc lược nằm trên sàn.
“Ồ, một chuyện dớ dẩn… Lát nữa tôi sẽ kể cho cậu… Hãy uống chút gì đã nhé.”
“Anh làm tôi sốc suýt vỡ tim,” Paul nói. “Tôi không hình dung nổi chuyện kinh khủng gì đã xảy ra. May là tôi ghé qua. Chị Elisabeth nói sẽ về nhà vào khoảng sáu giờ. May là tôi đến sớm. Ai nhốt anh ở trong thế này? Tôi mong rằng không phải là cô hầu nhà anh đã phát điên đấy chứ?”
Albinus đứng quay lưng về phía Paul và bận rộn với cốc rượu brady.
“Cậu không gặp ai trên cầu thang chứ?” ông hỏi, cố giữ giọng rành rọt.
“Tôi đi thang máy,” Paul đáp.
“Thoát rồi,” Albinus nghĩ, tâm trạng ông phấn khởi hẳn lại. (Nhưng quên rằng Paul cũng có chìa khóa căn hộ thì đúng là ngu xuẩn đến nguy hiểm.)
“Cậu có tin được không,” ông vừa nói vừa nhấp một ngụm brandy, “một tên trộm đã đột nhập vào nhà. Dĩ nhiên cậu đừng kể với Elisabeth nhé. Tôi đoán chừng hắn nghĩ không có ai ở nhà. Tự nhiên tôi nghe thấy tiếng cửa ra vào bất thường. Tôi ra khỏi phòng làm việc để xem cái gì kêu lách cách vậy – thì kìa một gã đàn ông đang lẻn vào phòng ngủ. Tôi đi theo cố tóm cổ hắn, nhưng hắn kiểu như đã chuồi ra rồi nhốt tôi vào trong phòng. Tiếc là hắn thoát mất. Tôi nghĩ có thể cậu đã trông thấy hắn.”
“Anh đùa đấy à,” Paul nói với giọng thất kinh.
“Không, tôi không hề đùa. Tôi đang ở trong phòng làm việc thì nghe thấy cửa ra vào kêu lách cách. Nên tôi đi xem có chuyện gì và…”
“Nhưng có thể hắn đã ăn cắp thứ gì đó, ta hãy kiểm tra xem. Và phải báo cảnh sát nữa.”
“Ồ, hắn không có đủ thời gian đâu.” Albinus nói, “chuyện đó diễn ra trong vài giây, tôi làm hắn sợ chuồn mất.”
“Trông hắn ta thế nào?”
“Ồ, một gã đàn ông đội mũ lưỡi trai. To lớn, trông rất khỏe.”
“Hắn đã có thể làm anh bị thương! Việc này thật bực mình. Chúng ta cùng xem xét xung quanh đi nào.”
Họ đi một vòng qua các phòng. Kiểm tra các ổ khóa. Mọi thứ đều ở nguyên chỗ cũ. Chỉ đến khi kiểm tra gần xong, lúc họ đi qua thư viện, một nỗi khiếp sợ bỗng nhói trong tim Albinus: trong phòng đó, ở một góc giữa mấy giá sách, ngay đằng sau cái tủ sách xoay, hiện ra mép một chiếc váy màu đỏ. Nhờ một phép thần nào đó Paul lại không nhìn thấy nó, dù ông sục sạo rất cẩn trọng. Ở phòng kế bên có một bộ sưu tập tiểu họa và ông gí mắt nhìn vào mặt kính nằm nghiêng.
“Thế là đủ rồi, Paul à,” Albinus vội vã nói. “Không cần thiết phải kiểm tra hơn nữa. Rõ ràng là hắn không lấy đi thứ gì.”
“Trông anh run rẩy quá,” Paul thốt lên khi họ quay lại phòng làm việc. “Ông anh tội nghiệp của tôi! Anh à, anh phải thay khóa cửa đi hay là phải luôn cài then. Thế còn cảnh sát? Anh có muốn tôi…”
“Suỵt,” Albinus rít lên.
Những tiếng nói chuyện đến gần và Elisabeth đi vào, theo sau là Irma, cô bảo mẫu và một người bạn của con bé – một đứa trẻ béo tròn có khả năng làm nhiều trò huyên náo ầm ĩ dù có bộ dạng nhút nhát lì lì. Albinus thấy mọi thứ như một cơn ác mộng. Sự có mặt của Margot trong căn nhà thật kinh khủng, quá sức chịu đựng… Cô hầu trở về mang theo mấy cuốn sách – cô không tìm ra địa chỉ, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả! Cơn ác mộng càng hãi hùng hơn. Ông đề xuất tối đó đi xem hát, nhưng Elisabeth nói bà bị mệt. Trong bữa tối ông căng tai tập trung nghe những tiếng sột soạt khả nghi, đến độ không để ý mình đang ăn gì (đó là món bò lạnh với dưa chua). Paul vẫn tiếp tục ngó nghiêng, ho húng hắng, hay ầm ừ – giá mà cái tên ngốc nhiều chuyện này cứ ngồi yên đó chứ không đi dò xét xung quanh, Albinus thầm nghĩ. Nhưng một điều khủng khiếp khác có thể đến: bọn trẻ có thể chạy chơi khắp các phòng, nhưng ông không dám đi khóa phòng thư viện lại; làm thế có thể dẫn đến những rắc rối không lường được. Ơn Chúa, đứa bạn nhỏ của Irma nhanh chóng ra về, còn Irma bị tống vào giường. Nhưng tâm trạng căng thẳng vẫn còn. Ông cảm thấy như tất cả họ – Elisabeth, Paul, người hầu và chính ông – đang tỏa đi khắp các phòng, trong khi đáng ra cứ phải tụm lại nguyên một chỗ, để Margot có cơ hội lẻn ra ngoài nếu cô thật sự muốn thế.
Cuối cùng, lúc khoảng mười một giờ Paul ra về. Như thường lệ, Frieda cài then cửa. Vậy là bây giờ Margot không thể thóat ra được nữa rồi!
“Anh buồn ngủ díp mắt đây này!” Albinus nói với vợ và bồn chồn ngáp, rồi không thể ngừng ngáp được nữa. Họ lên giường. Căn nhà hoàn toàn im ắng, Elisabeth sắp sửa tắt đèn.
“Em ngủ đi,” ông nói. “Chắc anh sẽ ra ngoài đọc một chút.”
Bà mỉm cười ngái ngủ, không hề để ý đến sự mâu thuẫn của ông. “Khi anh trở lại thì đừng làm em tỉnh giấc nhé,” bà lầm rầm nói.
Mọi thứ yên ắng đến bất thường. Sự yên tĩnh dường như dâng lên, dâng lên mãi để rồi sẽ bất ngờ đầy tràn ra và vỡ ra thành tiếng cười. Sau khi trườn ra khỏi giường, trong bộ đồ ngủ ông lê đôi dép trong nhà bằng nỉ dọc hành lang, không gây một tiếng động nào. Lạ thật: mọi nỗi kinh hoàng bỗng biến mất. Cơn ác mộng tan thành cảm giác ngọt ngào sắc bén: cảm giác tự do tuyệt đối, nét đặc trưng của các giấc mơ tội lỗi.
Albinus mở cổ áo ngủ trong khi rón rén đi quanh. Toàn thân ông run rẩy. “Chỉ một giây nữa thôi, một giây nữa thôi cô nàng sẽ thuộc về mình,” ông nghĩ. Ông nhẹ nhàng mở cửa thư viện và bật ngọn đèn được nhẹ nhàng che dịu.
“Margot, cô nàng bé nhỏ mê hoặc của anh,” giọng ông thầm thì xúc động như phát sốt.
Nhưng đó chỉ là chiếc gối lụa màu đỏ mà vài ngày trước chính ông mang vào đây, để quỳ lên khi tra cứu bộ Lịch sử Nghệ thuật của Nennenmacher gồm mười tập in khổ bỏ túi.