Tiếng Chim Hót Trong Bụi Mận Gai

Chương 24


Bạn đang đọc Tiếng Chim Hót Trong Bụi Mận Gai – Chương 24

Có ai đó đã cởi giày và vớ, trước khi đắp lên mình Meggie tắm vải giường. Nàng vươn vai mở mắt ra và nhìn chung quanh. Luke ngồi bên cửa sổ, một chân rút lên, đang hút thuốc. Nghe vợ trở mình, Luke quay lại mỉm cười.

– Này cô ơi! Cô đóng vai một người vợ mới cưới thật dễ thương! Trong khi anh sốt ruột chờ đợi để bắt đầu tuần trăng mật thì vợ anh ngủ vùi luôn hai ngày! Lúc đầu anh hơi lo vì không làm sao gọi em thức dậy được nhưng ông chủ khách sạn đã giải thích với anh rằng có nhiều phụ nữ cũng ngủ vùi như thế sau một cuộc hành trình bằng tàu hỏa với khí hậu ẩm thấp trong vùng. Bây giờ em thấy thế nào?

– Em cảm thấy dễ chịu hơn, cảm ơn anh. Đành rằng em trẻ và khỏe mạnh nhưng dù sao em vẫn là một phụ nữ. Sức chịu đựng của em vẫn kém hơn anh chứ.

Luke đến ngồi bên mép giường, nắm tay Meggie vuốt ve tỏ ý hối hận.

– Anh xin lỗi em, Meghann. Anh quên đi em là một phụ nữ. Em thấy không, anh chưa quen với vai trò làm chồng của mình. Có thế thôi. Em có đói không?

– Em chết đến nơi vì đói. Gần một tuần qua em có ăn gì đâu.


Luke đưa Meggie vào tiệm ăn Trung Hoa sát bên khách sạn. Bây giờ ăn gì cũng thấy ngon. Ăn xong Luke nắm tay dẫn Meggie đi dạo khắp Dungloe cứ như thành phố này thuộc về anh ta. Cung cách đó cũng hợp lý vì Queensland là nguyên quán của Luke. Trên đường phố Dungloe có rất nhiều người Trung Hoa, đàn ông và phụ nữ ăn mặc gần giống nhau khiến Meggie rất khó phân biệt. Gần hết hoạt động thương mại đều nằm trong tay người Trung Hoa. Cửa hàng đầy đủ và lớn nhất mang tên Ah Wong s; phần đông các cửa hiệu cũng đều của người Trung Hoa. Ở đâu cũng thấy xe đạp, hàng trăm chiếc; rất ít xe ôtô, tuyệt nhiên không có ngựa như ở Gilly. Dungloe hoàn toàn khác các thành phố miền tây. Ở đây rất nóng, nóng dữ dội, mặc dù chỉ khoảng 32 độ. Ở Gilly có lúc nhiệt độ lên đến 46 nhưng không khí thấy dễ chịu hơn.

– Luke ơi, em mệt quá không chịu nổi nữa! Chúng ta hãy trở về khách sạn – Meggie vừa nói vừa thở hổn hển dù mới đi bộ không hơn một cây số.

– Tùy ý em. Chính cái không khí ẩm làm cho em mệt. Ở đây mưa quanh năm, khó phân biệt mùa nào với mùa nào. Nhiệt độ ở khoảng giữa 29 đến 35.

Về đến khách sạn, Luke mở cửa phòng rồi nép qua một bên để Meggie bước vào một mình.

– Anh xuống quầy rượu uống một ly bia. Anh sẽ trở lại trong nửa giờ, như thế có đủ thời giờ cho em sửa soạn.

– Vâng, Luke – nàng vừa nói vừa nhìn Luke với vẻ hốt hoảng.

Khi Luke trở về phòng thì Meggie đã tắt đèn, phủ tấm chăn lên đến cằm. Luke không thể nín cười, kéo giật tấm vải ra khỏi người Meggie và vứt xuống đất.

– Trời nóng như thế này quá đủ rồi em ạ. Chúng ta không cần tấm vải này đâu.

Meggie nghe tiếng chân Luke bước trong phòng, nhìn thấy bóng của Luke trong khi anh cởi quần áo.

– Em để bộ đồ ngủ của anh trên bàn phấn – Meggie nói thì thầm.

– Quần áo ngủ? Trời nóng thế này mà mặc quần áo ngủ? Anh vẫn biết ở Gilly người ta đánh giá đủ điều một người đàn ông không mặc quần áo khi lên giường, nhưng chúng ta đang ở Dungloe em à! Em đang mặc áo ngủ à?


– Vâng.

– Thế thì vứt nó ra đi. Nó chỉ làm cản trở chúng ta.

Mò mẫm trong bóng tối, cuối cùng Meggie đã cởi bỏ được chiếc áo ngủ bằng vải phin mỏng mà bà quản gia Smith với lòng thương yêu Meggie đã bỏ công thêu với chủ đích để nàng mặc trong đêm tân hôn. Meggie cầu trời trong bóng tối Luke sẽ không thấy rõ nàng.

Luke đoán không sai. Meggie cảm thấy thoải mái và tươi mát hơn khi nằm dài trên giường không bị mảnh vải nào vướng vào thân thể, để cho cơn gió nhẹ từ những cửa sổ nhỏ mở rộng mơn trớn làn da láng mịn.

Nhưng khi Meggie tưởng tượng có một thân thể khác nóng ran nằm kế bên thì nàng lại thấy chán nản.

Lò xo giường kêu lên; Meggie nghe một thứ da thịt ướt đẫm mồ hôi chạm vào tay, khiến nàng không khỏi giật mình. Luke nằm nghiêng qua, choàng tay ôm lấy Meggie. Lúc đầu, nàng không đồng tình, nhưng vẫn nằm yên. Vậy mà khi nghĩ đến cái miệng của Luke, cái hôn bằng lưỡi sỗ sàng của anh ta, Meggie vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay của Luke. Nàng không muốn có sự tiếp xúc trong cái nóng nực này, nàng không muốn được ôm ấp và nàng cũng không muốn có Luke. Diễn tiến đêm nay không giống chút nào cái đêm trên chiếc xe ôtô Rolls khi cả hai từ Rudna Hunish trở về nhà. Meggie không cảm nhận được ở Luke điều gì gọi là âu yếm, một phần thân thể mạnh bạo của Luke đang cố sức đẩy vẹt hai đùi Meggie ra, trong khi đó một bàn tay với những móng tay không được cắt sát bấm sâu vào mông nàng. Sự e dè lúc đầu biến thành sợ hãi. Luke không cần biết nàng nghĩ gì, cảm giác ra sao trong lúc này. Rồi bỗng nhiên, anh ta buông Meggie ra, ngồi dậy, sờ soạng, rồi tìm gặp một cái gì nắm kéo ra, gây nên một tiếng động rất lạ.

– Tốt hơn là nên đề phòng trước – anh ta nói hổn hển. Em nằm ngửa đi – Không phải như thế! Sao em lại dốt đến thế.


– Không, không, Luke, em không muốn đâu! – Nàng muốn hét lên. Thật kinh khủng, tục tĩu. Đến một lúc, dù vừa mệt vừa sợ hãi đến mờ cả lý trí, Meggie vẫn phải thét lên nghe xé tai.

– Em im đi! Luke ra lệnh. Cái gì kỳ cục vậy! Có phải em muốn làm náo động cả khách sạn này để cho mọi người hiểu lầm là anh định giết em? Nằm im đi. Chuyện này với em cũng không đau đớn gì hơn những người khác đâu! Nằm im đi. Anh bảo nằm im đi.

Meggie vùng vẫy như một người bị quỷ ám, cố hất văng cái vật khủng khiếp đã gây cho nàng sự đau đớn nhưng với tất cả sức nặng của thân xác, Luke đè bẹp nàng không thể cục cựa và dùng tay ngăn không cho Meggie hét.

Một lúc rất lâu Luke mới chịu buông tha, lăn qua một bên nằm yên, thở dồn dập.

– Lần sau em sẽ thích thú hơn, Luke nói giữa những cơn thở hổn hển. Lần đầu bao giờ cũng thế – rất đau đối với người phụ nữ.

Nhưng rồi lần thứ hai, thứ ba cũng thế. Luke tỏ ra kinh ngạc, không hiểu tại sao nàng vẫn vùng vẫy la hét, tưởng rằng sau lần đầu thì sự đau đớn sẽ tự nhiên tan biến đi. Cuối cùng Luke nổi giận, quay lưng lại, nhắm mắt ngủ. Meggie cảm thấy nước mắt nhỏ xuống hai bên má rồi lẫn vào trong tóc. Nằm ngửa nhìn lên trần nhà, Meggie ước ao được chết đi hay ít ra được trở lại cuộc sống xưa kia ở Drogheda.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.