Tiên Y

Chương 705: Lệ Yểm Bị Hủy Nhãn Tuyến


Đọc truyện Tiên Y FULL – Chương 705: Lệ Yểm Bị Hủy Nhãn Tuyến


Sau khi đưa ba người trọng thương ra khỏi nhà bảo tàng, bốn người Lục Hòe chỉnh đốn trận hình, dẫn theo cao thủ tứ phái, chạy đến phòng triển lãm số năm tiến hành kiểm tra.

Nhưng mà, ngay khi bọn hắn sắp khởi hành, thì đột nhiên Trương Văn Trọng lại nhớ ra một chuyện, vội vàng nói: “Chờ một lát.”
Theo sau, lấy ra chín tấm phù chú, dựa theo quy luật nhất định, đem chúng nó bố trí thành một cái phù trận.
Bốn người Lục Hòe mờ mịt, liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn hắn đều không hiểu gì, cho nên tò mò hỏi: “Trương tiên sinh, ngươi bày ra cái phù trận này làm gì vậy? Chúng ta đang chuẩn bị rời đi, như thế nào còn lãng phí tài liệu bố trí phù trận đây?”
Trương Văn Trọng bố trí xong phù trận, vỗ tay hai cái, liền giải thích: “Ta bày cái phù trận trong phòng triển lãm này, cũng không phải phù trận công kích hay phòng ngự gì, nó chỉ có tác dụng giám thị, báo hiệu mà thôi.

Cho nên cũng không cần tài liệu cao cấp.

Sau khi chúng ta rời đi, nó sẽ thay chúng ta giám thị căn phòng này, một khi phát hiện ra có người tiến vào, nó sẽ lập tức thông báo cho chúng ta biết.

Dù sao, hiện giờ chúng ta đang ở ngoài sáng, còn bọn Lệ Yểm thì ẩn núp trong tối, ai cũng không dám cam đoan, bọn nó có đi tìm hiểu những địa phương mà chúng ta vừa điều tra xem xét hay không.

Chúng ta cũng không thể phái nhân thủ ở lại canh gác mỗi căn phòng đi? Nếu như vậy, sẽ chỉ khiến cho lực lượng của chúng ta suy yếu dần dần, và bọn Lệ Yểm cũng sẽ thừa cơ hành động.
Sau khi nghe Trương Văn Trọng giải thích, bốn người Lục Hòe mới bừng tỉnh.

Đồng thời bọn hắn đều cảm thấy được, lần này Trương Văn Trọng cũng không phải an bài vô cớ, mà là tương đối cần thiết.

Một màn này, đồng dạng Lệ Yểm cũng đã trông thấy qua màn hình hiển thị của máy vi tính.
“Tên tiểu tử họ Trương này, quả nhiên là giảo hoạt đến cực điểm, thế nhưng còn bố trí phù trận giám thị ở trong nhà bảo tàng.

Nếu ta không thông qua cái máy này, thì rất có khả năng sẽ dính phải bẫy của hắn, từ đó mà bại lộ hành tung…”
Thanh âm bén nhọn của Lệ Yểm, chợt vang lên ở trong một gian phòng triển lãm hẻo lánh.
“Hy vọng chín tên ngu ngốc kia sẽ không làm cho ta thất vọng…”
Ngay lúc nhóm người đang chuẩn bị tiến đến phòng triển lãm số năm, triển khai hành động tìm kiếm, thì Trương Văn Trọng đột nhiên lại nhíu mày, dừng bước.
“Trương tiên sinh, sao thế?” Bốn người Lục Hòe vội vàng hỏi.
Trương Văn Trọng quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, bỗng dưng tiến đến bên cạnh ngách tường, vươn tay tháo một chiếc cameras theo dõi xuống.
“Chết tiệt…” Thông qua màn hình máy vi tính, Lệ Yểm nhìn thấy tình huống này, đôi con ngươi màu máu chợt lóe ra quang mang đại thịnh.

Nó thất thanh kinh hô: “Những chiếc cameras theo dõi này đều đã dùng ma lực cải tạo qua, cùng âm khí xung quanh nhà bảo tàng hoàn mỹ dung hợp lại với nhau, cho dù là tu chân giả Độ Kiếp kỳ, cũng không phát hiện ra sự khác thường của chúng nó.

Còn gã tiểu tử họ Trương này, bất quá chỉ là một gã tu chân giả Luyện Hư kỳ mà thôi, nhưng sao hắn lại nhận ra sự khác thường của chiếc cameras theo dõi này chứ? Rốt cuộc là trùng hợp ngẫu nhiên hay là do hắn có bản lĩnh phát hiện ra…”
Thanh âm kinh hô của Lệ Yểm vừa ngừng, thì màn hình máy tính trước mặt nó bỗng nhiên nổ tan, hoa lên vài đốm lửa.

Rồi tức thì đen ngòm, mặc cho nó làm thế nào, đều không thể khởi động được máy vi tính nữa.

“Tên gia hỏa đáng chết này!”
Lệ Yểm buồn bực vung tay lên, chiếc máy vi tính lập tức bắn ra ngoài, đập vào bức tường phía ngang hông, trong nháy mắt vỡ tan tành thành năm sáu mảnh linh kiện.
Lệ Yểm phẫn nộ, không phải bởi vì Trương Văn Trọng phá hỏng máy tính.

Mà nó biết, tất cả những cameras theo dõi, đều đã bị Trương Văn Trọng dùng linh lực, dọc theo đường dây bốn phía, phá hủy đi rồi.

Đối với tình huống trong nhà bảo tàng này, nó đã mất đi ưu thế kiểm soát.

Mặc dù nó có thể sử dụng yêu lực, một lần nữa tiến hành kiểm soát theo dõi tòa nhà bảo tàng.

Nhưng làm như vậy, cũng chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, khi nó phóng xuất yêu lực ra, đám người Trương Văn Trọng nhất định là sẽ dễ dàng tìm được nó.

Cho nên, nếu không phải thời khắc vạn bất đắc dĩ, thì nó tuyệt đối sẽ không bao giờ làm như vậy.
“Xem ra, ta không thể tránh mãi ở chỗ này, ta phải tiếp cận gã tiểu tử họ Trương kia, để chờ thời cơ đem hắn đánh chết.

Tuy làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng so với việc ngồi ở trong này chờ đợi, hay là phóng xuất ra yêu lực để theo dõi tòa nhà, thì vẫn còn khả thi hơn nhiều…”
Luồng hắc vụ bao phủ quanh người Lệ Yểm, đột nhiên lượn lờ bốc lên.


Rất nhanh, cả người nó liền biến mất ở trong luồng hắc vụ.
Cùng lúc đó, ở trong phòng triển lãm số ba, mấy người Lục Hòe không hiểu ra sao cả, đi tới bên cạnh Trương Văn Trọng, nhìn chiếc cameras ở trong lòng bàn tay của hắn, kinh ngạc hỏi: “Trương tiên sinh, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Lúc này Vô Âm cũng đi tới, liếc mắt nhìn chiếc cameras ở trong tay Trương Văn Trọng, nhíu mày kinh ngạc “di” lên một tiếng: “Ủa, sao ở trên chiếc cameras này lại tồn tại yêu lực chứ?”
Trương Văn Trọng giải thích: “Nếu ta không đoán sai, thì trong tòa nhà bảo tàng này đã bị lắp đặt cameras theo dõi khắp nơi.

Lệ Yểm sử dụng chúng nó để theo dõi hành tung của chúng ta!”
“Hả?” Bốn người Lục Hòe nghe vậy thì không khỏi cả kinh.
Hành tung của mình bị địch nhân nắm chắc trong lòng bàn tay, đây quả thật cũng không phải là cái tin tức tốt lành gì.
Trương Văn Trọng khẽ vận lực, “oanh” một tiếng bóp nát chiếc cameras kia thành cám vụn.

Theo sau ngoảnh mặt lại nói: “Không cần phải lo lắng như vậy! Ta đã dùng linh lực men theo đường dây nối tiếp, phá hủy toàn bộ cameras gắn ở trong nhà bảo tàng này rồi.

Hiện giờ, Lệ Yểm cũng vô pháp giám thị hành tung của chúng ta.

Nếu nó không cam lòng, thì rất có thể sẽ bước ra khỏi nơi ẩn náu, âm thầm quan sát chúng ta, để chờ đợi cơ hội đánh lén.”
Bốn người Lục Hòe vội vàng nói: “Chúng ta lập tức truyền lệnh xuống, để cho mọi người đề cao cảnh giác, chú ý giám thị tình huống bốn phía xung quanh.”
Đợi bốn người Lục Hòe truyền lệnh xong, Trương Văn Trọng mới lên tiếng: “Đi thôi, chúng ta sang phòng triển lãm số năm nhìn xem nào.”
Hắn dẫn đầu nhóm người, chậm rãi đi tới phía gian phòng triển lãm số năm.
Cùng phòng triển lãm số ba trưng bày các loại bình sứ đồ cổ, thì trong gian phòng số năm lại hoàn toàn bất đồng.


Những vật dụng được trưng bày tại đây, đều lấy hình người, hình thú làm chủ đề.

Nếu người bình thường tiến vào, dưới tình huống không biết rõ căn nguyên, thì mười phần sẽ bị những đồ vật này dọa cho nhảy dựng lên.
Nhóm người Trương Văn Trọng đều là tu chân giả, nên tự nhiên sẽ không bị những đồ vật hình thù kì quái này hù dọa.
Sau khi bước vào gian phòng triển lãm số năm, nhóm người Trương Văn Trọng cũng không có lãng phí thời gian, lập tức đã triển khai công tác điều tra dò xét.
Điều tra một hồi, kết quả cũng giống như bên gian phòng triển lãm số ba, không hề tìm thấy dấu vết của Lệ Yểm và Cửu Ma.
Ngay khi Trương Văn Trọng chuẩn bị xuất ra chín tấm phù chú, để thiết lập trận pháp giám thị, thì đột nhiên có một luồng âm phong lạnh buốt, ùa vào trong gian phòng triển lãm số năm.
Không đợi nhóm người kịp phục hồi tinh thần, những bức tượng hình người, hình thú cũng đột nhiên lay động.

Rồi bất thình lình phóng thẳng đến phía nhóm người Trương Văn Trọng mà tấn công.
Bởi vì lúc trước bốn người Lục Hòe đã truyền đạt mệnh lệnh, cho nên cao thủ của bốn tông phái vẫn luôn duy trì cảnh giác.

Lúc này, bọn hắn đều tự xuất pháp bảo của mình ra, thi triển những thuật phá mà bản thân mình am hiểu nhất, để nghênh đón địch nhân tập kích.

Nhất thời ở trong gian phòng triển lãm số năm, lóe lên từng đạo quang mang rực rỡ màu sắc bất đồng.
Nương theo những đạo quang mang rực rỡ, là một chuỗi thanh âm “ầm ầm” vang rền, cùng tiếng sấm nổ ngày hè cũng chẳng sai biệt bao nhiêu.
Dưới thanh âm bạo tạc này, đám tượng hình người hình thú mang ý đồ tập kích kia, đều bị oanh thành bã vụn.
Bất quá, khiến cho mọi người đau đầu nhất chính là, những bức tượng này, sau khi bị oanh nát xong, cũng không có mất đi tính công kích, ngược lại vẫn dùng ngoại hình nát vụn, điên cuồng phóng đến phía mọi người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.