Đọc truyện Tiện Xà Truy Thê Lục – Chương 13
Đàm Sâm ra cửa liền liên tục nhớ đến phản ứng của mình ban sáng.
……. Là bởi vì lâu rồi không có phát tiết sao? Hay là bởi vì Trạch Đằng trần như nhộng kề sát mình, cho nên mới…..
Trong đầu hắn rối như tơ vò, quả thực hận không thể đem đầu cạy mở ra hảo hảo rửa sạch một phen! Vốn việc này rất bình thường, chẳng qua chỉ là — đàn ông trưởng thành thôi, ai không có loại nhu cầu này? Nhưng mà gặp phải trên con xà yêu ngu ngốc kia, Đàm Sâm như thế nào liền cảm thấy như vậy không thích hợp?
Nghĩ đến bộ dáng Trạch Đằng sáng sớm cầm giấy vệ sinh ngồi chồm hỗm bên cạnh mình, Đàm Sâm liền nhịn không được nóng cả mặt.
Đáng chết, cư nhiên bị y nhìn thấy……. Vì cái gì cứ phải ở trước mặt Trạch Đằng kẻ bị mình mắng không thấy thẹn chứ! Thật mất phong độ!
Chu Nam ở văn phòng Đàm Sâm sắp xếp văn kiện, trộm liếc nhìn một cái, kinh ngạc phát hiện sắc mặt sếp đặc biệt xấu, giống như người ta thiếu hắn năm trăm vạn vậy.
Phải biết rằng sếp Đàm tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng đối mặt với cấp dưới bọn họ luôn rất trấn tĩnh, hôm nay trúng hỏa dược gì, bực bội thành như vậy?
“Ách…… sếp, đây là bản sơ thảo kế hoạch, anh trước nhìn xem?” Chu Nam tráng khởi lá gan nói.
Đàm Sâm chống mặt, đỉnh đầu đầy mây đen: “……..”
“Sếp, sếp à?” Chu Nam quơ quơ tay trước mặt hắn, Đàm Sâm sửng sốt, hoàn hồn nói: “– a?”
“Anh hôm nay sao lại thường xuyên thất thần nha? Là đang suy nghĩ chuyện quảng cáo sao?”
“…… Ân.” Đàn Sâm hàm hồ lên tiếng, tùy tay mở ra văn kiện vừa được đưa qua.
Chu Nam thấy hắn có tâm sự, cũng không vạch trần, lẳng lặng ở bên cạnh viết bản ghi chép trên máy tính. Một lát sau Đàm Sâm kiềm chế không được, vừa xem tư liệu vừa giả vờ lơ đãng hỏi: “Tiểu Chu, có bạn gái chưa?”
“Ơ?” Chu Nam sửng sốt, lập tức lộ ra biểu tình hạnh phúc mà gãi gãi tóc, “Có a…..”
Này khí thế yêu đương quá mức cường đại, trong nháy mắt Đàm Sâm chỉ cảm thấy mình bị đám bong bóng màu hồng công kích, lấp lánh đến nỗi mắt không thể mở ra được.
“Sếp sao lại hỏi chuyện này?” Chu Nam sau khi đã ngượng ngùng đủ rồi thì ánh mắt lập tức phát sáng, “Chẳng lẽ đã có người con gái ngưỡng mộ trong lòng? Không lẽ là Tiểu Vân?”
“Như thế nào có thể?” Đàm Sâm nhu nhu mi tâm, “Chỉ là cảm thấy bản thân mình cũng không nhỏ, sự nghiệp cũng đã đi vào quỹ đạo, là thời điểm nên…….. ”
Nửa câu nói sau chìm ngập trong suy nghĩ phức tạp — cần người yêu là một chuyện, nhưng tâm lí hắn đối với luyến ái quả thực không có hứng thú, nếu chỉ vì tìm một đối tượng để an ủi nhau mà luyến ái, không khỏi có chút đùa cợt.
Chu Nam nghĩ nghĩ, trả lời: “Đại trượng phu không lo không có vợ a, lại nói điều kiện sếp tốt như vậy, hoàn toàn có thể hảo hảo tìm được một người phụ nữ tốt, không cần sốt ruột, loại sự tình này nên cứ tùy duyên thôi.”
“Hô…….. cũng đúng, không vội.” Đàm Sâm cười nhàn nhạt, quyết định không lo lắng chuyện này nữa, “đúng rồi, hôm nay công ty liên hoan, cậu gọi một cuộc điện thoại đến Nhã Khiết mời Thịnh quản lí cùng đến đây đi, nhận thức lẫn nhau một chút cũng tốt.”
–Lần trước ở nhà Thịnh Minh Hiên vội vàng rời đi, còn chưa có cơ hội xin lỗi, đêm nay vừa lúc mượn danh nghĩa công ty liên hoan, hảo hảo bồi thường sự thất lễ hôm đó.
“Hắc, Thịnh quản lí có phong độ như thế, lại là đàn anh của anh, không sợ ngài ấy sẽ bị lũ sói đói công ty ta ăn mất hả?” Mặc dù nói đùa như vậy, Chu Nam vẫn là lập tức gọi điện thoại, rất lễ độ chào hỏi đối phương. Sau vài câu, hắn che lại ống nói, nhỏ giọng nói với Đàm Sâm: “Sếp, Thịnh quản lí muốn anh nghe điện thoại.”
Đàm Sâm nhướng lông mày, tiếp nhân điện thoại: “Thịnh quản lí, nhĩ hảo.”
“Như thế nào, còn khách khí như vậy với sư huynh?” Thịnh Minh Hiên ở đầu dây bên kia vừa cúi đầu vừa cười, “Tôi còn nói cậu hôm nay như thế nào lại muốn mời tôi ăn cơm, nguyên lai là thuận thủy nhân tình a.”
* thuận thủy nhân tình: thuận nước giong thuyền.
Đàm Sâm 囧 một chút: “Kia hôm khác một mình tôi vậy, anh xem lúc nào có thời gian….”
“Chỉ nói giỡn mà thôi, cậu coi là thật sao.” Thịnh Minh Hiên ngữ khí vừa chuyển, mang theo vài phần nghiêm túc khi làm việc, “Vừa lúc tôi cũng có hứng thú nhận thức đội ngũ nhân viên của cậu, như vậy tối nay không gặp không về.”
*******
Lại nói Trạch Đằng bên này.
Một mình ngẩn ngơ trong nhà chán muốn chết, xà yêu lấp đầy cái bụng rồi bắt đầu xem TV, thỉnh thoảng liếc nhìn tờ giấy Đàm Sâm lưu lại cho y, sau đó yên lặng đếm ngược từ từ đến giờ cơm.
Ai……. Vẫn là không quen ở một mình, rất muốn nhanh chóng gặp mặt Đàm Sâm!
Đúng lúc này, Cận Tùng ôm một đống đồ ăn vặt tìm tớ cửa, Trạch Đằng vội vàng mang vào kính sát tròng nói: “Tiểu Sâm không ở nhà.”
“Em biết anh ấy đi vắng, em là tới tìm anh nha,” Cận Tùng cười hì hì ngồi xuống sofa, “Này, mẹ mua cho em, cùng ăn chứ.”
Trạch Đằng hoàn toàn không hiểu hai chữ ‘khách khí’ viết như thế nào, “Có thịt không?”
“Ngô….. có miếng thịt bò nướng,” Cận Tùng đem một bịch thịt bò được gói kín đưa cho y, “Tốt nhất nên hâm nóng một chút.”
“Không cần.” Trạch Đằng nguyên bản sức ăn rất khỏe, xé mở bao bì liền nhai lấy nhai để.
Sau khi hai người xem TV được một lúc, ánh mắt Cận Tùng bắt đầu không ngừng dán lên người Trạch Đằng.
Đối với việc này đương nhiên không có khả năng Trạch Đằng không cảm giác được, y nghi hoặc nhìn Cận Tùng, hỏi: “Ngươi làm gì?”
“Không, nhĩ hảo xem thôi,” Cận Tùng cười hắc hắc, “Lại nói, Trạch Đằng ca, anh không đi làm sao? Rất hiếm khi thấy anh đi ra ngoài.”
Trạch Đằng nhất thời bị đâm trúng tử huyệt, có chút khổ tâm nói: “Ta không có công việc.”
“A? Anh không phải người mới của công ty Đàm Sâm ca sao, như thế nào lại không làm việc?” Cận Tùng nói xong ánh mắt đột nhiên sáng ngời, mặt mày gian sảo tiến lại gần y, hạ giọng: “Có lẽ nào Đàm Sâm ca gạt em….Trách không được hàm hàm hồ hồ, các anh sẽ không…..”
“Chúng ta……?” Trạch Đằng theo bản năng mà lặp lại.
Cận Tùng mở to hai mắt chờ mong kết quả, nhưng Trạch Đằng nói xong hai chữ này liền trầm mặc.
“Tiểu Sâm cùng ta….rốt cuộc là như thế nào a…..” Trạch Đằng thật lâu sau mới tự đấy lòng thở dài, “Hắn dường như không phải rất thích ta.”
“Không thích anh sẽ để anh ở lại nhà anh ấy a? Các anh quen biết nhau như thế nào?”
Trạch Đằng đương nhiên sẽ không thực sự nói cho cậu, liền lắc lắc đầu.
Cận Tùng trăm phương nghìn kế muốn từ miệng Trạch Đằng moi ra chút tin tức, cũng không nghĩ đến nam nhân nhìn rất dễ bị lừa như y lúc này khôn khéo giống như hầu tử, hỏi cái gì y cũng không chịu đáp.
“Không nói quên đi, keo kiệt.” Cận Tùng rốt cuộc buông tha, ngược lại liếc mắt nhìn tờ giấy Trạch Đằng gắt gao cầm chặt trong tay, “Ôi, đó là cái gì, cho em xem…. Địa chỉ khách sạn? Đàm Sâm ca đưa cho anh?!”
Trạch Đằng thấy mắt cậu trong nháy mắt trợn lên như chuông đồng, bị dọa đến nhảy dựng, “Đúng vậy, làm sao vậy?”
Cận Tùng kích động nhảy dựng trên sofa, giữ chặt vai y ánh mắt sáng ngời!
“—Trạch Đằng ca, anh cũng thật là ngốc nghếch! Thư mời cũng đã đưa đến tay anh, anh còn lo lắng cái rắm!” Nói xong cậu phấn khích mà đi vòng quanh tại chỗ, “Thì ra là thế, ân, thì ra là thế…….!”
Trạch Đằng không hiểu ra sao đành nhìn tiểu hài tử này tự biên tự diễn tự quyết định, “Ngươi nói chính là có ý tứ gì?”
Cận Tùng quay đầu lại, đánh cái một cái thật kêu: “Được rồi! Dựa vào giao tình lâu nay của em cùng Đàm Sâm ca, em nhất định sẽ giúp các anh!”
Trạch Đằng: “…………?!?!?”
********
Bảy giờ tối, Đàm Sâm cùng mười mấy viên chức công ty tới khách sạn đã đặt trước, sau đó không lâu Thịnh Minh Hiên cũng đến, vừa tiến vào đã bị mấy đạo ánh mắt nóng hầm hập dính trụ. Đàm Sâm nhìn thấy sư huynh, lập tức nghênh đón giới thiệu với mọi người, đồng sự biết được nam nhân này chính là quản lí công ty Nhã Khiết thì đều nhao nhao khen ngợi anh tuổi trẻ đầy triển vọng, Thịnh Minh Hiên nghe xong liền khách khí nói vài câu khiêm tốn.
Trước khi ăn đương nhiên không thể thiếu uống rượu, đám người bình thường không có cơ hội chuốc rượu Đàm Sâm, hiện tại đương nhiên là tâm chiếu bất tuyên muốn chuốc cho hắn thất điên bát đảo. Đàm Sâm làm lãnh đạo, không uống thì quá không nể mặt, vì thế uống liền mấy ly đến ngay cả cổ cũng ửng lên một tầng hồng sắc nhàn nhạt. Thịnh Minh Hiên an vị ở bên cạnh hắn, cũng không ngăn cản, liền như thế cười tủm tỉm nhìn một đám người chuốc rượu Đàm Sâm, thấy hắn thật sự uống không nổi nữa mới uống thay hai ly.
*tâm chiếu bất tuyên: hiểu ngầm trong lòng, không nói ra.
Đàm Sâm uống rượu, dùng thức ăn, thỉnh thoảng nhíu mày nhìn về hướng cửa, Thịnh Minh Hiên thấy thế sáp lại gần hắn, thấp giọng nói: “Làm sao vậy, tâm thần không yên?”
“Không có gì, có người bạn còn chưa đến, ta lo y bị lạc đường.” Đàm Sâm nói xong lấy điện thoại cầm tay ra gọi về nhà, lại không có người nghe máy.
Thịnh Minh Hiên khiêu mày: “Là người bạn ở tại nhà cậu?”
“Ân.” Đàm SÂm uống hơi nhiều, miệng không kịp thu lại, nhịn không được mắng một câu: “Này ngu ngốc……”
Thịnh Minh Hiên dừng đũa, cười nói: “Sư đệ, nói ai ngu ngốc vậy?”
“Nói bạn tôi ấy, đầu óc ngu si mà vẻ mặt cũng ngớ ngẩn nữa, không biết có bị người ta bắt cóc hay không…….” Đàm Sâm xoa xoa huyệt thái dương choáng váng đứng lên, “Để tôi đi ra ngoài nhìn xem.”
Thịnh Minh Hiên nhạy bén phát giác trong giọng nói Đàm Sâm có chút không giống bình thường — đến tột cùng người nào có thể làm cho hắn thắp thỏm như vậy? Phải biết rằng Đàm Sâm tuy rằng đối xử với mọi người không tồi, nhưng chưa từng thấy hắn đối với ai để tâm như thế, người nọ thật sự chỉ là một người bạn của Đàm Sâm mà thôi?
“Cậu say rồi, để tôi đi đi, cậu nói cho tôi biết tên y là gì.” Thịnh Minh Hiên bất động thanh sắc đè lại bả vai Đàm Sâm.
Không nghĩ tới Đàm Sâm thế nhưng vẻ mặt lo lắng mà kéo tay y ra: “Bằng hữu ta sợ người lạ, không nhất định sẽ nhận thức anh, tôi tự mình đi sẽ tốt hơn.” Nói xong không phân trần đi thẳng ra ngoài.
“Thịnh quản lí, sếp chúng tôi đi ra ngoài để làm gì vậy?” cấp dưới Đàm Sâm tò mò hỏi.
Thịnh Minh Hiên cười cười: “Cậu ấy ra ngoài có việc cá nhân, lập tức quay lại, mọi người tiếp tục ăn đi.”
“Hắc hắc, vừa lúc”, nhóm nữ nhân viên đến đây hưng trí, “Thịnh quản lí, hôm nay thừa dịp sếp vắng mặt, ta đánh liều mặt dày hỏi ngài, ngài có biết sếp chúng ta hiện tại có bạn gái hay chưa, hoặc là vị hôn thê linh tinh này nọ?”
Thịnh Minh Hiên trêu ghẹo nói: “Vấn đề này hỏi Chu trợ lý không phải nhanh hơn?”
Chu Nam lập tức trưng ra vẻ vô tội: “Công ty nội bộ cấm nghị luận cuộc sống cá nhân của thượng cấp!”
“Ngươi xem ngươi xem, Tiểu Chu bảo vệ sếp giống như bảo vệ anh trai hắn vậy, chúng ta căn bản moi không ra tin tức a!”
Nội tâm Thịnh Minh Hiên vì Đàm Sâm rất được hoan nghênh mà cảm thấy phiền não, ở mặt ngoài một mực vân đạm phong khinh: “Không khéo, ta cùng Tiểu Đàm đã lâu không gặp mặt, thật sự là không biết vấn đề tình cảm của cậu ấy đâu.”
Đám nhân viên nữ vô cùng lấy làm tiếc, vì thế một đám người tiếp tục ăn uống tiệc tùng.
Thời gian từng giây một trôi qua, Đàm Sâm đứng trước cửa khách sạn nhìn người đến người đi, nhưng trong đó không có bóng dáng của Trạch Đằng.
Hắn nói không rõ chính mình là thất vọng hay tức giận — tên ngốc kia cũng dám cho hắn leo cây! Khó được lão tử hảo tâm mời ngươi ăn bữa cơm, ngươi con mẹ nó cho dù tới không được cũng phải gọi điện báo ta biết a?!
……. Chẳng lẽ thật sự giống như suy nghĩ của hắn, Trạch Đằng không biết đường?
— A phi! Thời điểm đi hộp đêm tìm việc không phải rất tìm đường rất thành thục sao? Như thế nào hội đến phiên nơi này lại không biết?
Huyên thuyên chửi rủa thô bạo một lúc, Đàm Sâm quyết định không đợi nữa, lo lắng cho loài cầm thú quả thực là lãng phí thời gian!
Hắn kho chịu xoay người, thình lình đối diện một bó hoa hồng đỏ tươi thật lớn.
Người ôm bó hóa chính là Trạch Đằng hắn đợi đã lâu, tên kia vận tây trang giày da, mái tóc đen nhánh bóng mượt như thác nước, thân hình cao lớn cộng thêm khí chất đặc biệt, khiến cho nam nhân này tựa như quý tộc ngoại quốc tao nhã.
Hô hấp Trạch Đằng còn mang theo chút thở dốc, mắt y ngầm xin lỗi đem hoa hồng hướng lòng ngực Đàm Sâm đưa tới, áy náy nói: “Thực xin lỗi, ta đến muộn.”
Không một người nào đi ngang qua… không… nhìn bọn họ bằng ánh mắt kinh ngạc, Đàm Sâm ngạc nhiên ôm hoa hồng nhận cũng không được mà vứt bỏ cũng không xong, cuối cùng nhạt nhẽo nghẹn ra một câu: “Ngươi rốt cuộc đi đâu vậy?”
Trạch Đằng vò vò đầu: “Ta đi làm thuê….”
“Làm công việc gì? Người bán hoa?”
“Ta bán hoa buổi chiều, ông chủ nói nếu bán xong có thể tặng hoa hồng cho ta….”
Đàm Sâm cúi đầu nhìn nhìn bó hoa trong tay, phát hiện bó hoa này cũng không còn tươi, có phần khô héo, phỏng chừng là hoa bán không được liền ném đi cho Trạch Đằng.
“…… Ngốc nghếch, hiện giờ cũng không phải lễ tình nhân, một đóa hoa hồng cũng chỉ có hai ba đồng, ngươi vất vả cả buổi chiều chỉ đổi lấy một đống phá hoa, không phải bị người ta lừa bịp rồi sao?”
Sắc mặt Trạch Đằng nhất thời tình thiên phích lịch: “Tiểu Sâm, ngươi không vui sao?”
* tình thiên phích lịch: sấm sét giữa trời quang.
“Vui và bị chịu thiệt là hai chuyện khác nhau!” Đàm Sâm kiềm chế dòng rung động kỳ lạ trong lòng, đem hoa hồng nhét vào lồng ngực Trạch Đằng, “Tự mình xử lý đi, ta không cần mấy thứ này.”
Trạch Đằng vạn phần thương tâm cầm lấy bó hoa, ủ rũ theo sau hắn: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thích…..”
Đàm Sâm dừng bước, quay đầu lại rút ra một cành hoa đẹp nhất nhét vào trong áo, “Được rồi được rồi, ta chỉ lấy một cành, còn lại ném đi, mang đi vào biết nói gì…..”
Trạch Đằng nhớ tới cô gái cùng làm việc với y nói một cành hoa hồng đại biểu toàn tâm toàn ý, nhất thời mừng rỡ thí điên thí điên, “Ngươi thích là tốt rồi!”
Đàm Sâm gắt gao mím môi, như là muốn ngăn cản khóe miệng đang có chiều hướng cong lên của mình.
— Đây là lần đầu tiên hắn nhận được hoa.
……. Tuy rằng kẻ tặng hoa là một hùng tính yêu quái.
Vô luận đây là chuyện hoang đường nực cười cỡ nào, phàm là lần đầu tiên, chung quy đều có chút xúc động.