Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 15: Tất cả đều là thêm đầu


Đọc truyện Tiên Vốn Thuần Lương – Chương 15: Tất cả đều là thêm đầu

Cửa hàng có hai tầng, tầng một bày biện đủ loại pháp khí, một gã tiểu nhị Luyện Khí sơ kỳ đang đứng lau quầy.

Kim Phi Dao nhìn vài lần, phát hiện trong tiệm đều là pháp khí mà không có
pháp bảo. Những tiểu điếm như thế này cũng có vài món hạ phẩm pháp bảo
nhưng đều không đặt trên quầy bởi chúng chính là trấn điếm chi bảo.
Những tu sĩ Luyện Khí kỳ đến các cửa hàng như vậy, họ không dùng được
pháp bảo, nên những pháp bảo đó là để dành cho những tu sĩ Trúc Cơ nếu
đến tìm thì có thể bán được giá.

Trong điếm có ba người khách đều là Luyện Khí kỳ đang chọn pháp khí. Cửa hàng đã phân loại các loại pháp khí để khách nhân có thể dễ dàng lựa chọn, cứ tự mình đi nhìn ngắm,
muốn mua gì thì gọi tiểu nhị lại.

Kim Phi Dao tạm thời không muốn pháp khí công kích, nàng không có tiền để mua mấy thứ không thuận tay.
Bộ pháp khí tử mẫu này với thần thức của nàng thì không thể sử dụng
được. Nàng đi thẳng tới quầy bày pháp khí phòng ngự, cẩn thận cân nhắc.

Pháp khí phòng ngự thì ít mà giá lại cao, trong tiệm này cũng không có nhiều lắm.

Kim Phi Dao nhìn đám pháp khí phòng ngự bày trên quầy, chỉ có năm cái, mà
những pháp khí hình kiếm bên cạnh thì có hai mươi mấy thanh, so sánh mới thấy pháp khí phòng ngự thực sự quá ít ỏi.

Chỉ có một miếng ngọc bội màu xanh điêu khắc hoa sen, một cái đai lưng bằng da và một đôi
vòng tay, cuối cùng là một cái áo ngoài của nam.

Có lẽ cửa hàng
này không đủ người làm, chủ tiệm viết rõ giá cả trên một cái biển nhỏ,
bày bên cạnh pháp khí, khách hàng khỏi cần hỏi giá.

Miếng ngọc
bội màu xanh giá tám trăm linh thạch, đai lưng da năm trăm linh năm linh thạch, vòng tay sáu trăm linh thạch, còn cái áo khoác kia tới tận chín
trăm linh thạch.

Giá này cũng quá cao đi, hơn nữa công dụng lại
không đề cập tới, làm gì có ai mua chứ. Nhìn kỹ lại, Kim Phi Dao phát
hiện phía dưới dòng ghi giá còn có một hàng chữ nhỏ: công dụng pháp khí
xem mặt sau.

Lật cái biển lên thì thấy viết công dụng của pháp
khí. Ngọc bội màu xanh khi gặp pháp thuật công kích sẽ tự động thả ra

một màn phòng ngự màu xanh ngăn cản công kích.

Mặt sau những tấm
biển của các món pháp khí còn lại cũng giới thiệu đầy đủ công dụng. Đai
lưng bằng da cũng có thể phóng ra màn phòng ngự, nhưng một ngày chỉ có
thể sử dụng ba lần, hiệu suất thật quá thấp.

Ngoại sam không có
phòng ngự che phủ nhưng lại có thể phản phệ pháp thuật, nếu có pháp
thuật công kích tới thì nó sẽ tự động thả ra một liệt phong nhận (lưỡi
đao gió). Liệt phong nhận có tốc độ cực nhanh, là pháp thuật mà phải
Luyện Khí hậu kỳ mới có thể hoàn toàn nắm giữ, nếu bị nó xuất kỳ bất ý
tấn công thì nửa phần là mất mạng.

Thật ra Kim Phi Dao khá là
muốn mua đôi vòng tay kia, mỗi cái có thể thả ra một vòng bảo vệ một
ngày, như vậy có thể luân phiên sử dụng, cũng có thể sử dụng cùng lúc.
Hơn nữa, cái khiến Kim Phi Dao động tâm là nó còn có công năng trói
buộc, có thể bay ra trói đối phương lại, dùng đôi vòng tay đó thực hợp
lý.

Một hạ phẩm pháp khí vừa công vừa thủ như thế mà chỉ cần có sáu trăm linh thạch là có nguyên nhân, đó là, nó quá xấu.

Nhìn đôi vòng tay xù xì như bị sâu cắn kia, Kim Phi Dao thật sự không chịu
được. Nàng gọi tiểu nhị duy nhất trong tiệm tới, chỉ vào vòng tay hỏi:
“Xin hỏi cái vòng này bị sao vậy? Sao trông lại kỳ quái như vậy?”

Tiểu nhị tầm mười bảy, mười tám tuổi, nhìn bộ dáng không chút để ý của hắn
thì khả năng điếm này là sản nghiệp nhà hắn. Hắn liếc mắt nhìn cái vòng
tay một cái, cười nói: “Vòng tay Kim Long Như Ý, là đồ tốt. Có khả năng
công có khả năng phòng, hiện tại chỉ cần sáu trăm linh thạch, không mua
thực đáng tiếc.”

Kim Phi Dao giật giật khóe mắt, “Vòng Kim Long Như Ý? Có nhầm không vậy?”

“Lúc vừa luyện xong đã có kim long, trông rất sống động, ánh vàng phú quý vô cùng, khiến người khác vừa nhìn đã thích.” Hắn văng nước miếng giảng
giải, ánh mắt đánh giá xung quanh xem có ai đi cùng Kim Phi Dao không.

Đừng nhìn Kim Phi Dao làm việc già dặn, kỳ thực cũng chỉ mới mười bốn tuổi,

trong mắt các tu sĩ thì tiểu bối của họ còn lớn hơn Kim Phi Dao. Một
tiểu hài tử như vậy rất hiếm khi là tu hành một mình, tiểu nhị không dám khẳng định liệu lừa nàng xong có bị trưởng bối của nàng tìm tới tận cửa hay không.

Nghe hắn càng nói càng thái quá, Kim Phi Dao vội vàng ngắt lời, “Dừng… dừng, ngươi nói tới trọng điểm đi, về sau tại sao nó
lại biến thành như vậy?”

“Sau này… cảm thấy kim long quá tục khí, nữ hài đeo trông sẽ không đẹp cho nên liền bắt nó đi. Ngươi nhìn xem,
vòng tay này trong sắc đen có ánh vàng, hoa văn bên ngoài tự nhiên tinh
tế.” Tiểu nhị lấy vòng tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve giống như đang cầm một
thứ trân phẩm thế gian vậy.

“Tiểu tử thối, nhàn rỗi thì ra phía
sau xử lý tài liệu đi, cả ngày ở trong điếm nói hươu nói vượn.” Một
tráng hán gần ba mươi tuổi bước ra từ sân sau, đúng lúc nghe thấy lời
tiểu nhị nói, đi tới vỗ bồm bộp vào vai hắn.

Tiểu nhị nhăn mặt, oan uổng than: “Đại ca, ta đang bán hàng mà.”

Tráng hán đẩy hắn, “Bên kia có khách muốn xem tử mẫu song điệp đao, ngươi tới tiếp đón đi, ở đây giao cho ta.”

Tiểu nhị lầu bầu, không tình nguyện tránh ra, còn quay đầu lại ai oán nhìn
đại ca, thấy đại ca trừng mắt đành phải ủ rũ đi về phía khách nhân.

“Vị tiểu đạo hữu này, ta là chủ cửa hàng, vừa rồi huynh đệ ta có gì đắc tội thì xin chớ trách.” Tráng hán tươi cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.

Kim Phi Dao cười lắc đầu, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, tức giận gì chứ.

Thấy Kim Phi Dao không tức giận, chỉ mắt sáng long lanh nhìn hắn, chủ hàng
chỉ vào đôi vòng tay bị gặm nham nhở kia, giải thích: “Tiểu đạo hữu,
pháp khí này vốn là một thượng phẩm pháp khí, chỉ vì lúc chuẩn bị kết
thúc ta lại có chút không cẩn thận trong khống chế hỏa hậu nên mới thiêu vỏ ngoài thành ra như vậy. Tuy nó có hơi khó coi nhưng không hề ảnh
hưởng đến công dụng đâu.”

“Xấu như vậy ai dám đeo ra ngoài chứ.” Kim Phi Dao sờ sờ mũi, làm ra vẻ không tình nguyện.

“Vậy ngươi mua cái ngọc bội màu xanh kia đi.”


“Không có tiền.”

“…”

Nhìn thấy bộ dạng khó xử của ông chủ thì có vẻ như sáu trăm linh thạch đã là giá thấp nhất rồi. Kim Phi Dao không hiểu rõ luyện một pháp khí thì tốn kém thế nào, nhưng trông bề ngoài của pháp khí thế kia thì vẫn thấy
luyến tiếc.

Mấy thanh trường kiếm bên cạnh, chỉ ba trăm khối linh thạch một thanhhạ phẩm, trung phẩm thì hơn một chút, hơn năm trăm linh
thạch. Kim Phi Dao lấy bạch kiếm mà Hùng Thiên Khôn để lại ra, “Ông chủ, lấy cái này đổi cho ta đi. Chất lượng của kiếm này vô cùng tốt, ngươi
nhìn đi, thợ làm vô cùng tinh tế, là tu sĩ Kết Đan kỳ đó, sáu trăm linh
thạch là thoải mái rồi.”

Không biết thanh kiếm này có phải do
người cha Kết Đan kỳ của Hùng Thiên Khôn luyện chế không, dù sao chắc
chắn không phải là thứ kém cỏi, cứ thổi phồng cái đã.

Ông chủ cầm lấy bạch kiếm, cẩn thận đánh giá. Quả nhiên, thợ vô cùng khéo, vừa nhìn là biết xuất ra từ một cao nhân. Trung phẩm pháp khí hắn luyện đem so
với thanh kiếm này quả thực là tiểu hài tử so với người trưởng thành.

Cẩn thận suy nghĩ một lát, đôi vòng tay kia quá khó bán, không bằng đổi lấy thanh trường kiếm này, tính ra thì bản thân còn lời.

“Tiểu đạo hữu đã thành tâm như vậy, ta sẽ đổi cho ngươi, chứ bình thường
chúng ta chỉ trao đổi tài liệu thôi.” Chủ quán nói, trong lòng cực kỳ
hài lòng với thanh bạch kiếm này, định để cho huynh đệ hắn dùng.

“Được, vậy tính thêm cả cái này, cái này, cái này vào.” Kim Phi Dao ôm vài món pháp khí, mắt vẫn dáo dác nhìn đông nhìn tây tìm xem món nào hợp ý.

Chủ quán nóng nảy, vội vàng đoạt lại, đặt lên quầy mới phát hiện nàng cầm
thêm tổng cộng bốn thứ, liền cười nói: “Tiểu đạo hữu này, sao có thể
thêm nhiều như vậy, không phải muốn chúng ta sập tiệm chứ? Nếu ngươi
tiếc thì ta sẽ bù thêm cho ngươi mấy hỏa viêm phù.”

Kim Phi Dao
lắc đầu, cầm lấy một thanh đao hình lưỡi liềm bằng ngân thạch, tội
nghiệp nói: “Ông chủ à, ta đổi bạch kiếm cho ngươi rồi thì chẳng còn vũ
khí gì cả, dù sao ngươi cũng phải cho ta một thanh đao để phòng thân
chứ. Ta cũng không cần cái quá tốt, chỉ cần thanh hạ phẩm này là được.”

Thanh đao kia cũng không quá tốt, chỉ có giá trị hơn hai trăm linh thạch, chủ quán cân nhắc một chút rồi gật đầu đồng ý. Tính thêm bả đao này nữa thì cũng không có gì lắm, ai bảo thanh bạch kiếm kia phẩm chất bất phàm
chứ.

Thấy chủ quán đồng ý, Kim Phi Dao cất đao vào túi trữ vật,
lại cầm lấy đôi vòng Kim Long Như Ý kia đeo vào tay. Sau đó hài lòng cầm một thanh chủy thủ, cười cười với chủ quán, “Ông chủ, ngươi đúng là
người tốt, ta quyết định từ nay về sau sẽ đem tài liệu kiếm được đến bán cho ngươi. Thanh chủy thủ này để cho ta dùng cắt tài liệu đi, dùng đao
kia không tiện lắm, cắt vỡ mất tài liệu thì không dùng được nữa.”


Không đợi chủ quán gật đầu, nàng liền nhanh nhẹn cất chủy thủ đi, sau đó ánh mắt lại ghim vào hai thứ còn lại.

“Đủ rồi, không thể cho ngươi nữa, nếu ngươi còn lấy thì ta sẽ không đổi
nữa.” Chủ quán tức giận, vội vàng chặn lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm
vào hai pháp khí như sói nhìn con mồi kiacủa Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao bĩu môi bất mãn nói: “Ông chủ, ngươi khẩn trương quá rồi, ta làm
sao có thể làm thế chứ. Ta chỉ muốn hỏi là mấy hỏa viêm phù mà ngươi vừa nói là cho ta đó, còn tính không?”

Không đợi chủ quán trả lời,
nàng lại phối hợp nói, “Ta cũng thật là, làm sao có thể hỏi như vậy chứ. Ông chủ đã là tiền bối Trúc Cơ kỳ rồi, làm sao có thể nói mà không giữ
lời chứ, tiếc gì mấy hỏa viêm phù này.”

Chủ quán cảm thấy tức
không chịu được, đã lấy đi nhiều thứ như vậy mà còn muốn hỏa viêm phù.
Trong tiệm còn những khách nhân khác đang nhìn về bên này. Tiểu nhị
không nghe nổi nữa, vọt lại, “Ngươi sao có thể như vậy, đã lấy nhiều thứ như thế rồi còn đòi linh phù. Đại ca, trả lại thanh kiếm cho nàng,
chúng ta không đổi nữa.”

Kim Phi Dao tỏ vẻ sợ hãi như một chú thỏ bị chấn kinh, hai mắt rưng rưng, khiếp đảm rụt đầu lầm bầm: “Ta không
dám, ta không cần nữa, các ngươi đừng đánh ta.”

Sau đó vẻ mặt cầu xin la lớn: “Ta không cần linh phù, các ngươi nói bao nhiêu thì là bấy
nhiêu, ta không dám đòi thêm. Xin các ngươi hãy cho ta một con đường
sống, không cho ta cái gì cũng được.”

Khách hàng trong tiệm kinh
ngạc nhìn chủ quán, cửa hàng này lại thấy tu vi người khác thấp mà dùng
sức mạnh để đổi hàng hóa, còn không muốn đổi cho đồ tốt, hóa ra đây là
một hắc điếm. Chủ quán cũng đã tu vi Trúc Cơ sơ kỳ rồi mà còn làm loại
chuyện không thiết thân phận như vậy.

Chủ quán và tiểu nhị không
ngờ Kim Phi Dao lại trả đũa, rõ ràng là nàng tuổi nhỏ, tu vi thấp đi bắt nạt mình, thế mà giờ lại bị nàng đổi trắng thay đen thành bản thân mình cậy thế khinh người.

Tu sĩ Luyện Khí kỳ đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều sẽ tự giác tránh xa một chút, không dám tùy tiện giao tiếp hay đắc
tội bọn họ. Chủ quán cảm thấy nghẹn thở, người này bị sao vậy, lại không sợ tu sĩ Trúc Cơ kỳ, còn dám chiếm tiện nghi, thật không biết là không
có đầu óc hay là tuổi quá nhỏ không hiểu chuyện.

Mà đánh một tiểu cô nương mới nhập môn Luyện Khí kỳ, chủ quán thật sự không xuống tay
được, càng không nói đến trong thành không cho phép đánh nhau. Mà tiểu
nhị kia đã tức đến trợn trắng mắt nhìn chằm chằm Kim Phi Dao, nhưng cũng không dám hạ thủ.

Kim Phi Dao lại cười thầm, ta tu vi thấp như vậy, tuổi lại nhỏ, để xem các ngươi làm sao không biết xấu hổ mà đánh ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.