Đọc truyện Tiên Võ Truyền Kỳ – Chương 26: Kẻ Đánh Lén
“Ông tỉnh rồi ạ?”, thu lại quyền cước, Diệp Thành quay người mới nhận ra vẻ mặt thất thần của Trương Phong Niên.
“Cháu…”, Trương Phong Niên há hốc miệng, không nói nổi nên lời.
Ông ta từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, ông ta biết rõ sự lợi hại của roi lửa thế nào, cho dù có linh dược trị thương thì ít nhất cũng phải mất nửa tháng mới có thể hồi phục.
Hôm qua rõ ràng ông ta cõng Diệp Thành mình đầy thương tích, máu thấm toàn thân, vậy mà mới qua một đêm những vết thương trên cơ thể Diệp Thành không những biến mất mà hắn còn xuất hiện với bộ dạng khoẻ mạnh cường tráng.
Lúc này cho dù là ai trông thấy cũng sẽ kinh ngạc.
Thấy Trương Phong Niên thất thần như vậy, Diệp Thành khẽ cười: “Ông à, ông lại cứu cháu một lần nữa rồi”.
“Vết thương của cháu…”
“Đều khỏi cả rồi ạ, cháu nói da cháu dày mà”.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi”, Trương Phong Niên rõ ràng rất kích động, ông ta cũng coi Diệp Thành như người thân của mình, lúc này thấy Diệp Thành không vấn đề gì thì hòn đã nặng trĩu trong lòng như được trút xuống.
“Nào nào, cất cái này cẩn thận nhé”, sau hồi kích động, chỉ thấy bàn tay già nua của Trương Phong Niên thọc vào ngực áo, sau đó ông ta run rẩy lấy ra một cái túi gấm to bằng bàn tay nhét vào tay Diệp Thành.
Diệp Thành lấy làm lạ nhưng hắn vẫn nhận túi gấm kia.
Đợi tới khi mở ra, hắn mới phát hiện bên trong túi gấm chỉ có một tấm linh phù, trên linh phù còn khắc toàn những phù văn chằng chịt và hai chữ viết hoa rõ ràng: Thiên Linh.
“Thiên Linh Chú?”, Diệp Thành nhìn ngay sang Trương Phong Niên.
Trương Phong Niên gật đầu cười niềm nở.
Ông ta biết mấy ngày gần đây Diệp Thành đã va chạm với quá nhiều người, truyền Thiên Linh Chú cho hắn cũng là hy vọng Thiên Linh Chú này có thể giúp hắn thoát nạn trong những thời khắc quan trọng.
“Tiền bối, món quà này thật sự quá quý giá, xin đừng trách vãn bối không thể nhận”, Diệp Thành rõ ràng biết giá trị của Thiên Linh Chú, hắn đưa túi gấm lại cho Trương Phong Niên nhưng bị Trương Phong Niên từ chối.
“Thiên Linh Chú cần chân khí mới có thể sử dụng, ta có nó cũng không làm được gì”, Trương Phong Niên thở dài.
Diệp Thành trầm ngâm hồi lâu, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Thiên Linh Chú là một trong tam đại phù chú của Hằng Nhạc Tông, có khả năng giam giữ chân khí của tu sĩ,vô cùng quý giá.
Trương Phong Niên giữ nó lâu như vậy nên đã chịu không ít ấm ức, có điều ông ta không giao nó ra.
“Đa tạ tiền bối đã tặng nó cho con”.
“Con còn trẻ, tiếp tục cố gắng hết mình là được”, Trương Phong Niên vỗ vai Diệp Thành, cười niềm nở rồi rời đi.
Sau khi Trương Phong Niên rời đi, Diệp Thành mới rút tấm Thiên Linh Chú ra.
Thiên Linh Chú chính là một đạo hoàng phù, hoàng phù được làm bằng giấy, những thứ này đều là thứ yếu, quan trọng là trên hoàng phù còn khắc vô số phù văn rắc rối dị thường, mang theo luồng sức mạnh khác thường.
“Có thể phong ấn chân khí của con người trong khoảng thời gian ngắn, thật là thứ hay ho”, Diệp Thành lại nhét tấm bùa chú vào trong túi gấm.
Hắn ăn uống nhanh gọng rồi thay bộ y phục mới sạch sẽ, mang theo thanh Thiên Khuyết trên lưng.
“Cháu à, cháu…”, Trương Phong Niên định nói gì lại thôi.
Ông ta biết Diệp Thành muốn lên núi tìm người tính sổ, trong đôi mắt vẩn đục của lão già rõ vẻ lo âu.
“Đại ca, huynh…huynh đừng lên kia”, đến cả Hổ Oa cũng có thể nhận ra, cậu ta cúi đầu, đôi tay xoắn lấy áo quần, biết Diệp Thành lần này đi thì chắc chắn sẽ trọng thương, thậm chí có thể sẽ chẳng bao giờ quay về nữa.
“Yên tâm, ta không sao đâu”, Diệp Thành cười xoà.
Ra khỏi Tiểu Linh Viên, Diệp Thành khoác lên mình bộ hắc bào, cả cơ thể ẩn trong lớp áo bào đen khiến người ta không nhận ra dáng người.
Hắn ta cứ thế leo một mạch lên núi linh Hằng Nhạc Tông rồi đi tới ngọn núi phía sau.
Tìm một nơi bí mật, Diệp Thành cho thanh Thiên Khuyết vào trong túi đựng đồ, sau đó dùng tay chát lớp bùn đất lên mặt rồi xoà đầu cho đầu tóc rối bời, đến cả y phục cũng bị hắn xé cho nát tươm.
Lúc này, trông hắn chẳng khác gì tên ăn mày hành khất, rất khó có thể nhận ra đây là Diệp Thành.
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới núp sau bụi cây rậm rạp, thu lại khí tức trên cơ thể vì làm vậy thì kể cả có đệ tử tới núi hái linh thảo cũng sẽ không thể nhận ra nơi này có người ẩn náu được.
“Các người chơi ông đây sau lưng, ông đây chơi với các người đến cùng”, trong lùm cây, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng.
Nói rồi, hắn không quên rút một cây gậy đen bên trong túi đựng đồ ra.
Mọi thứ hắn làm với mục đích quá rõ ràng, chính là ôm cây đợi thỏ, hắn phục sẵn ở đây âm thầm đợi đệ tử của Địa Dương Phong xuất hiện, sau đó đánh úp.
Chẳng mấy chốc, mục tiêu đầu tiên đã xuất hiện.
Tên đệ tử của Địa Dương Phong mặc đồ trắng, tu vi chừng tầng ngưng khí thứ năm nhưng lại vênh váo vô cùng.
“Ngươi, còn các ngươi, đi sang chỗ khác, chỗ linh thảo này là của Địa Dương Phong bọn ta”, người này vừa tới đã nạt nộ các đệ tử với tu vi thấp hơn.
“Nhìn, nhìn cái gì, muốn chết à?”
“Mau cút”.
Các đệ tử ngoại môn Hằng Nhạc Tông không phải đệ tử của tam đại chủ phong, tu vi lại thấp nên đương nhiên bị bắt nạt.
Không lâu sau đó, các đệ tử ở khu vực này đều bị đuổi đi, tên đệ tử mặc đồ trắng của Địa Dương Phong đương nhiên bá chiếm khu này.
Đúng lúc này, Diệp Thành đột nhiên xông ra, sát phạt về phía sau tên đệ tử mặc đồ trắng.
Cảm nhận được có cơ gió lạnh thổi tới phía sau, tên đệ tử kia cau mày.
“Ai?”, bản năng mách bảo khiến tên này quay phắt lại, chỉ là hắn chưa kịp quay người hoàn toàn thì một cây gậy đen bằng sắt đã giáng xuống, cứ thế nện thật mạnh vào sau đầu hắn.
Tên đệ tử kia ngất lịm đi, cả cơ thể to kệch ngã vật ra đất, hắn còn chưa kịp nhìn ra ai đánh lén mình.
Vả lại người đánh lén lại chỉ đánh đệ tử của Địa Dương Phong.
Khi màn đêm dần buông xuống, các đệ tử đi hái linh thảo mới ra khỏi núi, người nào người nấy xôn xao bàn tán về sự việc kỳ lạ xảy ra ngày hôm nay.
“Đều là đệ tử của Địa Dương Phong, chuyện gì thế không biết”.
“Không phải là đệ tử của hai ngọn núi khác làm chứ?”
“Ai mà biết được”.
“Có điều chắc chắn không thể là Diệp Thành, hôm qua hắn bị đánh rất thảm, không thể bình phục nhanh như vậy được”..