Đọc truyện Tiên Võ Đế Tôn Chí Tôn Tiên Đế – Chương 38: Trùng Khiếu
Ám đấu sau núi càng ngày càng nghiêm trọng.
Mà theo thời gian trôi qua, ám đấu dần dần diễn hóa thành minh đấu, chiến trường từ sau núi Hằng Nhạc Tông chuyển đến Phong Vân Đài của Hằng Nhạc Tông.
“Khổng Nhạc của Thiên Dương Phong, cút ra đây cho ông, ta ở Phong Vân Đài chờ ngươi.
“Vừa mới sáng sớm thì đệ tử của Địa Dương Phong đã đưa thư khiêu chiến, mà thư khiêu chiến của hắn giống như gây ra phản ứng dây chuyền, sau đó, tiếng khiêu chiến vang lên không ngừng.
“Nhạc Khang của Nhân Dương Phong, ông đây chờ ngươi ở Phong Vân Đài.
“”Triệu Long của Địa Dương Phong, mẹ nó, ông đây không chết không thôi với ngươi.
“”Mẹ nó đừng có đánh sau lưng, có ngon thì lên đài chiến.
“Giữa các đệ tử của ba đại chủ phong vốn có ân oán từ trước rồi, lần này sự kiện gõ ám côn đã trở thành ngòi nổ cho bọn họ khai chiến, cả ngày Phong Vân Đài đều đánh tới khí thế ngất trời, bọn họ khiêu chiến lẫn nhau khiến cho Phong Vân Đài trở nên náo nhiệt, trở thành vùng đất hội tụ phong vân.
“Tình huống rầm rộ như thế này, chỉ sợ là từ khi Hằng Nhạc Tông lập tông tới nay cũng chưa từng có.
“”Sao vô duyên vô cơ ba đại chủ phong lại như vậy.
“”Oán hận chất chứa đã lâu, cho dù không có sự kiện gõ ám côn thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ trở mặt.
“Mà người gây ra tất cả mọi chuyện này, Diệp Thiên đang ở trong Tiểu Linh Viên, không nhanh không chậm luyện chế Ngọc Linh Dịch.
Mùi thuốc thơm thấm ruột thấm gan tràn ngập khắp Tiểu Linh Viên.
“Thơm quá!” Hổ Oa mở to mắt đứng trước cửa phòng Diệp Thiên, tham lam hít mùi thơm từ trong phòng bay ra.
“Ngọc Linh Dịch.
” Đã từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, Trương Phong Niên rất quen thuộc với mùi thuốc này.
Trong mắt Trương Phong Niên có chút kinh ngạc, Ngọc Linh Dịch mát mẻ ôn hòa, mà mùi thơm của Ngọc Linh Dịch từ trong phòng bay ra lại là nóng hôi hổi, hẳn là Ngọc Linh Dịch vừa ra lò, thấy vậy Trương Phong Niên thâm ý vuốt vuốt râu.
Trong đêm khuya, Diệp Thiên mới mở cửa phòng ra.
Diệp Thiên dáng vẻ lôi thôi lếch thếch từ bên trong đi ra, tóc rối tung, sắc mặt mỏi mệt, trên miệng râu tia xồm xoàm.
Mệt mỏi duỗi lưng một cái, tiếng vang lốp bốp vang lên trong cơ thể Diệp Thiên.
Hai ngày ba đêm, hắn luyện chế ra trên trăm bình Ngọc Linh Dịch, kỹ năng khống chế hỏa và luyện chế Ngọc Linh Dịch càng ngày càng thuần thục.
Oa!Oa!Hình như con chim lớn tên là Tiểu Ưng còn chưa ngủ, vội vỗ cánh bay đến đây, cái đầu lông xù cọ vào người Diệp Thiên.
Thương thế của nó còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, muốn phi hành trên không trung thì ít nhất cũng phải mấy tháng nữa.
“Đói bụng?” Diệp Thiên khẽ vuốt ve cái đầu lông xù của Tiểu Ưng.
Oa!Oa!Tiểu Ưng linh tính không thấp, dường như nghe hiểu được lời Diệp Thiên nói, đầu lắc lắc.
Diệp Thiên mỉm cười, đưa tay vỗ túi trữ vật, lấy một miếng thịt lớn ra, đưa tới trước mặt Tiểu Ưng.
Trong nháy mắt, hai mắt Tiểu Ưng trở nên sáng như tuyết, ăn rất ngon.
“Giúp ngươi một chút!” Diệp Thiên lại vuốt ve đầu Tiểu Ưng, sau đó rót một bình Ngọc Linh Dịch vào cơ thể Tiểu Ưng.
Ngọc Linh Dịch nhập thể, Tiểu Ưng bỗng cảm giác toàn thân nóng hôi hổi, lực lượng bàng bạc căng phồng thân thể của nó, khiến nó không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiên, trong mắt còn có chút sợ hãi, sợ thân thể bị no tới nổ tung.
“Không sao, có ta ở đây!” Diệp Thiên cười một tiếng, đã tế Chân Hỏa ra.
Nhìn thấy hỏa diễm, trong mắt Tiểu Ưng lộ vẻ hoảng sợ, dường như biết được sự kinh khủng của Chân Hỏa trong tay Diệp Thiên, thân thể cũng không khỏi run rẩy lên.
“Đừng sợ.
” Mỉm cười, Diệp Thiên dùng Chân Hỏa bao lấy toàn thân Tiểu Ưng, sau đó tràn vào trong cơ thể Tiểu Ưng, trợ giúp Tiểu Ưng luyện hóa bình Ngọc Linh Dịch đó.
Oa oa!Không có thống khổ khi bị đốt cháy, Tiểu Ưng cảm thấy toàn thân ấm áp, thân thể run rẩy cũng không khỏi khôi phục lại bình thường, Ngọc Linh Dịch bị luyện hóa, linh lực bàng bạc không ngừng làm dịu thương thế của nó.
Không đến một khắc đồng hồ, Tiểu Ưng liền vỗ cánh nhảy vọt lên, đã có thể miễn cưỡng phi hành trên không trung.
Oa oa!Có vẻ như con linh điểu này rất vui vẻ, có thể bay lượn lần nữa khiến cho nó không nỡ đáp xuống, bay nhảy trên không trung một lúc lâu mới đáp xuống, có lẽ là do mệt mỏi, nó nhanh chóng rơi vào ngủ say.
“Ngủ đi! Trời sáng thì tất cả đều sẽ tốt.
” Diệp Thiên sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Ưng, cười cười, sau đó quay người đi vào trong phòng Hổ Oa.
Hổ Oa chất phác giản dị, nằm ở trên giường ngủ say, hiển nhiên là không có phát hiện Diệp Thiên đi vào.
Đi tới bên giường, Diệp Thiên cẩn thận kiểm tra thân thể Hổ Oa.
Hắn phát hiện đứa nhỏ này trời sinh linh khiếu bế tắc, mấy kinh mạch lớn cũng không đả thông chớ đừng nói chi là mở ra đan điền, hắn có thể chất như vậy, nếu như không có kỳ ngộ thì cả đời này hắn cũng không thể trở thành tu sĩ.
Dưới tình huống bình thường, người có kinh mạch thông suốt mới có thể đả thông linh khiếu, linh khiếu chính là cánh cửa thông tới đan điền, chỉ có đả thông linh khiếu thì đan điền mới mở, như vậy mới có thể hấp thu thiên địa linh khí vào trong cơ thể, mới có thể trở thành tu sĩ chân chính.
Nhưng nếu có người trời sinh kinh mạch bế tắc, muốn trở thành tu sĩ thì nhất định phải có người giúp hắn đả thông kinh mạch toàn thân.
Diệp Thiên trầm ngâm một lát, rót một luồng Chân Hỏa vào trong cơ thể Hổ Oa.
Không sai, hắn muốn rèn luyện thân thể cho Hổ Oa, sau đó lại đả thông kinh mạch cho hắn, mở ra linh khiếu, sau đó mở đan điền ra.
Không lâu sau, trên mặt Hổ Oa hiện lên vẻ thống khổ, muốn tỉnh lại nhưng lại bị mê hương của Diệp Thiên đưa vào trong mộng lần nữa.
Khống chế Chân Hỏa, Diệp Thiên thận trọng rèn luyện thân thể cho Hổ Oa, sợ Chân Hỏa kinh khủng làm tổn thương tới Hổ Oa.
Không bao lâu sau thì hắn đã chảy mồ hôi ròng ròng.
Nhưng mà sự vất vả của hắn cũng không phải là uổng phí, thông qua Chân Hỏa rèn luyện, kinh mạch của Hổ Oa đã trở nên cứng cỏi, kinh mạch bị tắc cũng buông lỏng, bị một luồng chân khí mà Diệp Thiên rót vào chậm rãi đả thông.
Quá trình này cực kỳ tốn thời gian.
Cho đến trước lúc bình minh thì Diệp Thiên mới đả thông toàn bộ kinh mạch của Hổ Oa, mà trải qua Chân Hỏa rèn luyện, tạp chất trong có thể Hổ Oa đều tràn ra qua thông qua lỗ chân lông, trong lúc ngủ, hắn nở một nụ cười thoải mái.
Hô!.