Đọc truyện Tiến Về Phía Nhau – Chương 41
Buổi họp báo công bố phim Khúc mắc được tổ chức ở khách sạn Khải Duyệt, bên ngoài khách sạn có rất đông fans, khi thấy Quý Đông Dương xuất hiện từ xa, họ hét lên liên tục.
Quý Đông Dương đi vào hội trường, ngay lập tức các phóng viên chĩa máy ảnh về phía anh, fans trong hội trường không dám tỏ ra quá kích động mà chỉ hưng phấn bàn tán về anh, xung quanh đâu đâu cũng nghe được hai chữ “Đông ca”.
Ba giờ chiều, họp báo chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình rất hoạt ngôn, vừa bắt đầu đã có thể làm cho bầu không khí sôi sùng sục, đạo diễn Vệ Trung đi lên sân khấu, dưới sự giới thiệu của ông, Quý Đông Dương, Dư Viễn Hàng, Lục Linh, Bành Duyệt lần lượt đi ra. MC đưa micro, Quý Đông Dương là người đầu tiên gửi lời chào đến mọi người.
Chờ mọi người chào xong, MC cười hỏi: “Đạo diễn Vệ, anh giấu nữ chính của chúng em lâu lắm rồi, lúc này cũng nên công bố đi chứ, anh định để mọi người hồi hộp đến chết sao?”
Vệ Trung cười, nhìn thoáng qua gương mặt tò mò của mọi người, sau đó xoay người nhìn vào trong cánh gà: “Xin cùng chào đón Chu Nghi Ninh!”
Hội trường im lặng mấy giây, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Nhưng nữ chính không phải là Thẩm Thanh ư? Sao đổi người mất rồi? Cái tên Chu Nghi Ninh xa lạ quá, nếu không xem các bản tin giải trí trong thời gian trước thì sẽ không biết cô gái này là ai.
Đợi hội trường yên tĩnh lại, một cô gái xinh đẹp đi ra từ cánh gà, cúi đầu: “Xin chào mọi người.”
Hôm nay trông cô rất lộng lẫy, Quý Đông Dương nhìn cô đi tới đứng gần anh, trong khoảnh khắc ngắn ngủi hai người chạm mắt nhau, ánh mắt của cô chẳng chút hơi ấm.
Quý Đông Dương lặng lẽ nhíu mày, nếu đúng như cô nói phụ nữ luôn thay đổi thì cô thay đổi nhanh quá.
Phóng viên hỏi: “Cô Chu Nghi Ninh, lần đầu được đóng vai nữ chính, mà còn là phim điện ảnh của đạo diễn Vệ với sự tham gia của ảnh đế Đông ca trong vai nam chính, có phải áp lực rất lớn không?”
Rốt cuộc Chu Nghi Ninh cũng cười: “Tất nhiên là áp lực rất lớn, nhưng đã nhận phim rồi nên phải đóng cho xong thôi.”
Đóng cho xong? Không phải theo lẽ thường thì nên trả lời là sẽ cố gắng nâng cao diễn xuất để góp phần tạo ra bộ phim hay ư?
Mọi người không nghĩ sâu xa, chỉ nghĩ cô gái này không giỏi ăn nói thôi, buổi họp báo diễn ra bình thường. Vì sau khi kết thúc buổi họp báo thì sẽ ngay lập tức khởi quay, trong thời gian tới đoàn phim sẽ không tiếp nhận phỏng vấn và tham quan trường quay nên phóng viên liên tục đưa ra câu hỏi.
Đạo diễn Vệ không thích phim bị tiết lộ quá nhiều nên sau buổi họp báo, ngoài việc biết được nữ chính, phóng viên cũng không lấy được nhiều thông tin, chỉ biết Khúc mắc là phim về đề tài bệnh tâm lý, Quý Đông Dương đóng vai bác sĩ tâm lý Lục Duyên Châu, Chu Nghi Ninh đóng vai bệnh nhân tâm lý Bùi Diên, ngoài ra phim còn đề cập đến chứng tự kỷ ở trẻ em, bệnh nhân tâm thần, vân vân.
Tuy là một bộ phim hiện thực nặng nề nhưng không thể phủ nhận đề tài này rất thu hút khán giả, hơn nữa Quý Đông Dương chưa từng đóng vai bác sĩ, đây hoàn toàn là một trải nghiệm mới, nên khán giả yêu thích điện ảnh rất trông chờ.
Buổi họp báo được phát trực tiếp trên weibo, baidu và nhiều trang mạng khác, cư dân mạng bàn tán xôn xao, nữ chính không phải là Thẩm Thanh ư? Tại sao là cô ấy? Nhiều người còn hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không biết Chu Nghi Ninh là ai, sau đó có người nhanh chóng đăng lại thông tin về Chu Nghi Ninh hồi trước, thế là thân phận của cô lại bị cư dân mạng đào bới một lần nữa.
“Thì ra là có chỗ dựa, thảo nào ngay từ phim đầu tiên đã được đóng vai nữ chính, nữ thần Thẩm Thanh xui ghê, bị người mới nhờ vào hậu thuẫn leo lên đầu.”
“Cô ấy đã từng hợp tác với Đông ca trong phim Triều đại thái bình rồi đó có được không hả? Lúc trước có một đoạn clip, tui thấy diễn xuất của cô ấy được lắm, đừng lúc nào cũng nói người ta có chỗ dựa, thế giới này không đen tối đến mức đó đâu.”
“Nếu không có Đông ca và Dư Viễn Hàng, tui sẽ chẳng bao giờ coi phim này đâu.”
“Khách quan mà nói thì vẻ đẹp Chu Nghi Ninh khá đặc biệt đấy chứ, đến cả nốt ruồi cũng đẹp, túm váy là đẹp chết mị rồi.”
…
Buổi họp báo kéo dài một tiếng, chụp hình xong, Quý Đông Dương và Chu Nghi Ninh ở lại trả lời phỏng vấn. Chu Nghi Ninh không nói nhiều lắm, Quý Đông Dương không phải là người nhiều lời, nhưng vì hôm nay muốn đỡ cho cô nên anh nói nhiều hơn bình thường. Hiếm hoi lắm mới thấy anh nói nhiều, thế là phóng viên quên mất nữ chính mà suốt thời gian phỏng vấn đều nhắm vào anh.
Trong lúc phỏng vấn, Chu Nghi Ninh tựa như một bình hoa xinh đẹp đứng cạnh Quý Đông Dương để làm nền, nhưng lại hài hòa vô cùng.
Đó là nhận xét của cư dân mạng.
Xong xuôi, Vạn Vi đứng dưới sân khấu thở phào nhẹ nhõm, Dương Huân đứng bên cạnh thấy vậy thì cười: “Chu Nghi Ninh khó dẫn dắt lắm hả?”
Vạn Vi nhìn anh ta: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương cùng đi về phía quản lý của mình rồi tách ra, Khúc mắc được quay ở thành phố S, bây giờ phải bay qua đó ngay để sáng ngày mai khai máy, đây là một trong những nguyên nhân làm Chu Nghi Ninh không muốn diễn.
Vạn Vi không yên tâm nên cũng thu xếp hành lý đi theo qua địa điểm quay vài ngày.
Chu Nghi Ninh về nhà chuẩn bị hành lý, Vạn Vi chờ ở dưới lầu, lúc điện thoại reo chuông, cô đang nhét hai cái áo khoác của Quý Đông Dương vào vali, cúi đầu nhìn điện thoại, đến khi điện thoại reo chuông lần thứ ba mới bắt máy.
Chu Lợi Huy: “Tiểu Ninh, chúng ta đừng quay phim này nữa.”
Cô cười, hỏi lại: “Tại sao không quay? Chẳng phải bố muốn làm con vui nên mới bảo Thẩm Ngôn Quân giới thiệu con với đạo diễn Vệ ư? Hay là trước giờ bố không hề quan tâm phim này nói về đề tài gì, nữ chính ra sao, hôm nay xem họp báo nên mới hối hận?”
Đúng là Chu Lợi Huy đã hối hận, ông không biết phải trả lời làm sao với câu hỏi sắc bén của con gái, trước giờ luôn là như vậy, “Bố xin lỗi Tiểu Ninh, bố không suy nghĩ chu đáo, bố chỉ muốn bù đắp cho con thôi.”
Chu Nghi Ninh cười: “Con đón nhận, con sẽ quay phim.”
Cô cúp máy không chút do dự, ngồi dưới đất một lúc lâu mới kéo vali lại.
Vừa mở cửa liền thấy Quý Đông Dương và A Minh, A Minh cười rất vui vẻ: “Cô Chu, cô và Đông ca có thể ở cùng đoàn phim rồi.”
Các đôi tình nhân trong showbiz gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, thế nên tỉ lệ chia tay rất cao, Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương mới hẹn hò không lâu, nếu xa nhau lâu quá thì không tốt chút nào, cũng may ở cùng một đoàn phim nên có thể vun đắp tình cảm. A Minh không lo lắng sâu xa như Dương Huân, anh ta chỉ thấy đáng mừng vì chẳng dễ dàng gì để Quý Đông Dương thích một ai đó.
Chu Nghi Ninh nhìn A Minh, nhoẻn miệng cười, “Đúng vậy, lại cùng đoàn phim rồi.”
Quý Đông Dương lấy vali từ tay cô, “Đi thôi.”
Xuống bãi đậu xe, Chu Nghi Ninh kéo vali đặt ra trước mặt mình, Vạn Vi vẫn chưa biết quan hệ của cô và Quý Đông Dương, giấu được ngày nào hay ngày đó.
Tới thành phố S vào đúng giờ cơm, Vệ Trung nói: “Tối nay đoàn phim tổ chức tiệc liên hoan để nạp năng lượng cho ngày mai.”
Mọi người kéo nhau tới nhà hàng, chia nhau ra ngồi hai bàn, liên hoan không thể không uống rượu, Chu Nghi Ninh không từ chối lời mời rượu của ai cả, mọi người khen cô rối rít: “Tửu lượng của cô gái này tốt quá, đấu không lại.”
Quý Đông Dương nhìn cô gái đang buông thả bản thân, anh có cảm giác tâm trạng cô không tốt, khi cô giả vờ nghiêm túc mời rượu anh, anh lặng lẽ lấy ly rượu, nói: “Mọi người uống ít thôi, mai còn phải quay phim nữa.”
Ở đó, trừ Vệ Trung ra, Quý Đông Dương là người có tiếng nói nhất, anh vừa dứt lời thì mọi người đã ngà ngà say liền đặt ly xuống, Vệ Trung cũng nói thêm vào: “Đúng vậy, đừng uống nhiều quá, nhất là Chu Nghi Ninh, tối nay về khách sạn còn phải thảo luận kịch bản nữa.”
Cơm no rượu say, mọi người vui vẻ về khách sạn.
Phòng của Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương ở sát nhau.
Mấy diễn viên chính cầm kịch bản đến phòng Vệ Trung để thảo luận, đạo diễn Vệ nhìn Chu Nghi Ninh: “Ngày mai cháu có nhiều cảnh quay nhất nên nói về phần của cháu trước nhé.”
Hơn hai tiếng sau mới thảo luận xong, ai về phòng nấy.
Chu Nghi Ninh về phòng mình, nằm trên giường ngó đăm đăm trần nhà, một lát sau cô bò dậy, rất khuya rồi, hành lang không một bóng người.
Cô tới trước cửa phòng Quý Đông Dương gõ nhẹ, cửa được mở ra rất nhanh, Quý Đông Dương vừa tắm xong, mái tóc hơi bù xù còn nhỏ nước, Chu Nghi Ninh lập tức chui vào phòng, sau khi đóng cửa, cô giơ tay ôm lấy vòng eo săn chắc của anh.
Quý Đông Dương lau tóc, sau đó ném khăn vào phòng tắm rồi cúi đầu nhìn cô, “Về thành phố S nên không vui hả?”
Chu Nghi Ninh do dự một lát rồi gật đầu.
Không chỉ có vậy, điều cô sợ nhất là nếu Quý Đông Dương biết con người trước đây của cô, liệu anh có còn dung túng cho cô nữa không? Cô ôm lấy cổ anh, kiễng chân hôn anh, một nụ hôn vừa vội vã vừa mãnh liệt, nói nhỏ: “Quý Đông Dương, hôn em đi.”
Quý Đông Dương ôm eo cô, một tay mò lên tường tắt đèn, căn phòng thoáng chốc rơi vào bóng tối.
Anh giữ ót cô, bắt đầu hôn cô.
Trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng hôn nhau và tiếng thở dốc đầy mờ ám.
Rất lâu sau, anh buông cô ra, cô ngoan ngoãn dựa vào ngực anh thở hổn hển, cảm thấy bình yên và thỏa mãn.
“Vui không?”
Chu Nghi Ninh gật đầu, “Vui.”
Quý Đông Dương cười, đưa tay vén lọn tóc ra sau tai cô, “Vui rồi thì về ngủ đi.”
Chu Nghi Ninh ngẩng đầu, tuy căn phòng rất tối nhưng vẫn nhìn thấy đôi mắt đen thẳm đang che giấu ngọn lửa của anh, cô cười khanh khách, “Quý Đông Dương, sao anh không tiếp tục?”
Quý Đông Dương nhướn mày, ghì đầu cô vào lại lồng ngực mình, ngay sau đó mở cửa ra, đẩy người trong lòng mình ra ngoài, “Ngày mai còn quay phim, về ngủ sớm đi.”
Cạch, cửa đóng lại.
Chu Nghi Ninh: “…”
Vừa xoay người liền nhìn thấy Dư Viễn Hàng và trợ lý của anh ta, anh ta cũng thấy cô, “Chu Nghi Ninh, cô đứng ngoài hành lang làm gì thế?”
Chu Nghi Ninh vội cười: “Không có gì, tôi chỉ ra ngoài hít thở không khí chút thôi.”
May mà không bị bắt gặp.
Sáng sớm hôm sau, đoàn phim đã chuẩn bị xong, bắt đầu quay cảnh đầu tiên.
Chu Nghi Ninh mặc váy ngủ tơ tằm, làn da trắng muốt mịn màng, mái tóc được uốn gợn sóng, nhìn từ đằng sau trông vô cùng gợi cảm, nhưng khi nhìn chính diện thì lại thấy rất ngây thơ và non nớt.
Đạo diễn Vệ nói: “Chỉ cần giả vờ hút thuốc là được rồi.”
Bùi Diên ngồi trên ban công nhà mình, ánh nắng chiếu lên đôi chân dài mảnh khảnh, cô vừa nhìn ra cửa sổ vừa hút thuốc, động tác thành thạo, mười ngón tay thon dài, ngón giữa và ngón áp út cầm điếu thuốc, chậm rãi đưa vào miệng, sau đó ngửa đầu nhả ra một vòng khói, khóe môi nở nụ cười tự trào.