Đọc truyện Tiến Về Phía Nhau – Chương 38
Chu Nghi Ninh và Alice hơi say, Trương Hội đỡ hai người xuống lầu.
Trong phòng còn lại mấy chàng trai, Chu Thân vỗ vai Thẩm Ngôn Quân, “Người anh em, cậu đừng thương nhớ tiểu ma nữ nữa, cậu lớn lên cùng nó, biết rõ chuyện của nó, chẳng lẽ lại không hiểu tính nó? Nó có thể cưới đại ai đó chứ tuyệt đối không gả cho cậu đâu.”
Tuy câu này nghe có vẻ tàn nhẫn nhưng là đó sự thật, có đôi khi trái tim của Chu Nghi Ninh còn cứng hơn cả sắt đá.
Thẩm Ngôn Quân mím chặt môi, dù biết thế nhưng thực sự không thể buông tay.
Chu Thân đưa cho anh điếu thuốc, Thẩm Ngôn Quân đón lấy đưa lên miệng, châm lửa rồi hút mấy hơi mới bình tĩnh được đôi chút, giọng nói lãnh đạm: “Nói sau đi.”
Xe Quý Đông Dương đã đậu dưới lầu, Chu Nghi Ninh không biết hôm nay anh lái xe gì, đứng ở trên bậc cửa vừa nhìn xung quanh vừa sợ có phóng viên, nếu bị chụp thì phiền phức lắm. Alice không hiểu sự lo lắng của cô mà ngó quanh, “Xe anh ấy đâu?”
Chu Nghi Ninh nhìn chiếc Passat màu đen không chút nổi bật giữa hàng xe sang trọng, cô chỉ tay vào nó, “Đằng kia.”
Trương Hội và Alice đỡ cô đi qua, hơi nghi ngờ, “Xe hai trăm triệu, cậu có chắc là xe của ảnh đế không?”
Chu Nghi Ninh gật đầu: “Chắc chắn.”
Trực giác nói với cô rằng đó là anh.
Quý Đông Dương thấy cô đi qua thì hạ cửa sổ xe xuống. Từ góc độ của mình, Chu Nghi Ninh có thể nhìn thấy mắt anh, cô cười với hai cô bạn, “Tớ về đây, ngày mai gặp các cậu sau.”
Cô chui lên xe, vẫy tay ra ngoài cửa sổ.
Quay đầu nhìn Quý Đông Dương, cười ngọt ngào: “Về nhà thôi.”
Quý Đông Dương lái xe, Chu Nghi Ninh nấc một cái làm trong xe đầy mùi rượu, cô ngoẹo đầu: “Anh đừng lái nhanh quá, nếu bị chụp thì chúng ta công khai thôi.”
Anh cười, “Không ai theo dõi cả, em yên tâm đi.”
Cả người cô co lại trên ghế, y như một nàng mèo.
***
Đến bãi đậu xe, Quý Đông Dương ôm Chu Nghi Ninh xuống xe, vừa ra khỏi xe cô liền rúc vào lòng anh, giơ tay ôm chặt eo anh, không chịu đi.
Quý Đông Dương một tay cầm túi xách của cô và áo khoác của cả hai một tay vòng qua eo cô, vừa lôi vừa ôm cô vào thang máy.
Chu Nghi Ninh giơ hai tay ôm eo anh, đầu đặt lên vai anh, hơi thở nhè nhẹ phả lên cổ anh, không gian nồng nặc mùi rượu. Quý Đông Dương cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, định đỡ cô đứng thẳng, kết quả là cô càng dính chặt anh hơn, tựa như kẹo cao su gỡ hoài không ra, đôi môi càn rỡ hôn lên cổ anh.
Quý Đông Dương hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Đàng hoàng một chút, có tin anh ném em ở đây luôn không?”
Cô hừ nhỏ, lập tức đứng đàng hoàng.
Thang máy dừng lại, Quý Đông Dương nửa ôm nửa tha Chu Nghi Ninh ra ngoài, ngẩng đầu thấy cửa nhà mình, cô không chịu, đứng trong lòng anh ngước cổ lên: “Ngủ ở nhà anh được không?”
Quý Đông Dương mở túi xách của cô để tìm chìa khóa giữa một đống ngổn ngang, “Không được.”
Chu Nghi Ninh vuốt cánh tay anh, cười khanh khách: “Em không mang chìa khóa, anh đừng tìm nữa.”
Quý Đông Dương giữ tay cô lại, quát khẽ: “Đừng làm loạn.”
Cô dẩu môi, xoay người ôm chặt cổ anh, “Đâu phải là chưa từng ngủ ở nhà anh.”
Quý Đông Dương tìm được chìa khóa, gỡ cô ra khỏi người mình, cầm chìa khóa mở cửa, đưa cô vào nhà, một lúc lâu sau mới nói, “Không giống.”
Ý thức của Chu Nghi Ninh có phần mơ hồ, “Cái gì không giống cơ? Nếu anh không muốn thì có thể ngủ, ngủ trên sofa.”
Quý Đông Dương mặc kệ con ma men, nhanh chóng tìm được phòng ngủ, đưa cô vào rồi đẩy cô xuống giường, nào ngờ cô ôm anh chặt quá nên cũng kéo anh ngã xuống theo. Quý Đông Dương mím chặt môi, cúi đầu nhìn cô gái nằm bên dưới, cô cười đắc ý: “Ngủ ở nhà em đi, nhà em có quần áo của anh.”
Cô khoa trương huơ tay phải, giọng hùng hồn: “Quần áo của anh bị em lấy qua đây hết rồi!”
Quý Đông Dương gỡ cánh tay trên cổ anh ra, chống tay ngồi dậy, giọng điệu có vẻ không tốt lắm: “Bây giờ em chịu thừa nhận là lấy quần áo của anh rồi à?”
Chu Nghi Ninh không muốn anh đi, ngồi dậy ôm lấy eo anh từ đằng sau, cọ đầu lên lưng anh, nói nhỏ: “Đừng đi.”
Quý Đông Dương bị cô giày vò sắp chết đến nơi rồi, cho tới bây giờ anh chưa từng gặp cô gái nào lì như cô, nhưng cuối cùng anh cũng không đẩy cô ra. Chu Nghi Ninh cho rằng anh không đi nữa nên vui vẻ ngồi thẳng dậy, định xuống giường, “Em đi tẩy trang đây.”
Và tắm nữa, trên người toàn mùi rượu và thuốc lá.
Quý Đông Dương nhân cơ hội đó đứng lên, vỗ đầu cô, “Anh về đây.”
Chu Nghi Ninh: “…”
Trơ mắt nhìn anh cầm áo khoác sải bước rời đi.
***
Ngày đầu tiên của năm mới, Chu Nghi Ninh bị cú điện thoại của Vạn Vi đánh thức, cô vò đầu ngồi dậy, mệt mỏi nghe điện thoại.
Vạn Vi: “Chị gửi kịch bản vào hộp thư điện tử của em rồi đó, em xem kịch bản trước đi.”
Chu Nghi Ninh mệt mỏi trả lời: “Vâng.”
Nói chuyện điện thoại với Vạn Vi xong, cô xoa đầu, tối qua uống nhiều quá, giờ cả người rã rời, thế là lại nằm xuống ngủ tiếp.
Ngủ đến mười hai giờ trưa Chu Nghi Ninh mới dậy, vệ sinh cá nhân xong, cô đi sang nhà đối diện nhấn chuông cửa, nhưng nhấn chuông liên tục mà không thấy động tĩnh gì, cô nói thầm: “Không phải lại bỏ chạy nữa chứ?”
Tối qua đã hẹn sẽ đi ăn trưa cùng Alice và Trương Hội, Chu Nghi Ninh không có thời gian nghĩ ngợi mà vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài.
Tới nhà hàng, vừa mở wechat đã thấy tin nhắn của A Minh: “Hôm nay Đông ca dự lễ khai trương cửa hàng mới của nhãn hiệu anh ấy đại diện.”
Chu Nghi Ninh thấy hơi nghi ngờ: “Tôi có hỏi anh đâu.”
A Minh: “Tôi chủ động nói cho cô đấy, sau này nếu cô muốn biết lịch trình của Đông ca thì cứ hỏi tôi, chỉ cần không phải hoạt động cần giữ bí mật vì hợp đồng yêu cầu thì tôi sẽ nói hết. Đông ca bận lắm, có khi còn quên mất lịch trình của mình nữa, tôi nắm rõ hơn anh ấy.”
Mắt Chu Nghi Ninh như phát sáng, vội gõ từng chữ: “Chẳng lẽ Quý Đông Dương bảo anh nói hả?”
Quý Đông Dương không nói thẳng ra, nhưng anh biết quan hệ của Chu Nghi Ninh và A Minh khá tốt, hai người thường xuyên nhắn tin cho nhau, tất nhiên anh biết cô muốn làm gì, lúc trước không có sự đồng ý của anh nên A Minh không dám nhiều lời, còn bây giờ thì anh chỉ đành dặn A Minh một tiếng thôi.
Anh không có thói quen báo cáo lịch trình của mình cho người khác, có đôi khi là vì chưa xem lịch trình, đôi khi là vì không nhớ.
A Minh trả lời cô: “Cô nghĩ vậy cũng được.”
Chu Nghi Ninh cười, “Được rồi, thấy anh tốt bụng nên hôm nào tôi sẽ trả lại cái bật lửa cho anh.”
Cô đã biết cái bật lửa đó là bảo vật của A Minh, do Quý Đông Dương tặng cho anh ta.
A Minh cực kỳ vui mừng, “Thật nhé, không được nói dối đâu đấy!”
Alice cầm đũa gõ vào chén cô, nhướn mày cười: “Nhắn tin với ảnh đế hay sao mà cười vui thế?”
Chu Nghi Ninh ngừng cười, “Nhắn với trợ lý của anh ấy.”
Alice đảo mắt: “Nhắn với trợ lý của anh ấy mà vui thế cơ á, ai không biết còn tưởng cậu và trợ lý của người ta yêu nhau đấy.”
Liên quan gì nhỉ? Chu Nghi Ninh thấy chả sao, cô hỏi hai cô bạn mình: “Chừng nào các cậu về Anh?”
Trương Hội nói: “Chắc phải một thời gian nữa, mẹ Alice bị bệnh.”
Chu Nghi Ninh mím môi, là bệnh thật hay giả bệnh? Mẹ Alice giả bệnh không phải một, hai lần, đây luôn là chủ đề chẳng mấy vui vẻ, cũng giống như việc Chu Nghi Ninh không muốn nhắc tới Chu Giai Huệ vậy, thế nên mọi người ăn ý nói sang chuyện khác.
Thời gian gặp nhau ngắn ngủi nhưng rất vui.
Hai người ở thành phố B chơi mấy ngày, đến ngày thứ năm thì rời đi.
Vạn Vi cũng đã sắp xếp trợ lý cho Chu Nghi Ninh, bảo cô đến công ty một chuyến.
Chu Nghi Ninh vào phòng làm việc của Vạn Vi, cô gái trong phòng đứng lên, cười với cô, “Cô Chu, chắc chị Vi đã nói với cô rồi, tôi là Trương Nhiên, sau này sẽ là trợ lý của cô.”
Chu Nghi Ninh nhìn cô ấy, “Cô mấy tuổi?”
Trương Nhiên: “Tôi hai mươi lăm tuổi, trước kia đã từng làm trợ lý cho nghệ sĩ rồi.”
Chu Nghi Ninh ngồi xuống sofa, cười gượng: “Gọi tên tôi là được.”
Trương Nhiên gật đầu: “Được.”
Lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, Trương Nhiên đã xem thông tin về Chu Nghi Ninh trên mạng, là thiên kim tiểu thư, thích mang ba lô đầy tiền mặt, hơi kỳ lạ, cô cứ lo cô ấy sẽ rất khó chịu, nhưng xem ra không đến nỗi nào.
Đợi thêm một lát, Vạn Vì cầm quyển sổ tay đi vào, “Làm quen chưa?”
Chu Nghi Ninh gật đầu, “Rồi.”
Vạn Vi ngồi xuống ghế, không ngẩng đầu lên mà vừa viết gì đó lên tập tài liệu vừa nói, “Sau này Trương Nhiên sẽ đi theo em, cũng đã cấp xe chuyên dụng của công ty cho em rồi, từ nay về sau cứ để Trương Nhiên lái.”
Chu Nghi Ninh khẽ nhíu mày, hồi lâu sau mới nói: “Nếu không quá bận thì em tự xoay xở được.”
Rốt cuộc Vạn Vi cũng ngẩng đầu nhìn cô: “Tùy tình hình vậy.” Chị xem lịch trình, “Đoàn phim “Triều đại thái bình” còn phải tuyên truyền, trừ Quý Đông Dương thì những diễn viên chủ chốt của phim đều tham gia. Chị đã thương lượng rồi, bắt đầu từ ngày 16 em sẽ không tham gia tuyên truyền nữa vì hôm đó sẽ họp báo công bố phim “Khúc mắc”. Xem kịch bản tới đâu rồi?”
Chu Nghi Ninh cúi đầu, ấp úng: “Một chút.”
Đọc vài tờ thì không đọc nổi nữa, vì giống như đang xem lại cuộc đời của chính cô vậy.
Vạn Vi chau mày, “Không hài lòng với kịch bản?”
Chu Nghi Ninh lắc đầu: “Không phải, kịch bản rất hay, rất có đầu tư.”
Vạn Vi cười, “Em còn biết là có đầu tư nữa á?”
Chu Nghi Ninh cắn môi dưới, “Vâng, trước đây có người bạn giống Bùi Diên nên biết.”
Vạn Vi nhớ Vệ Trung từng nói cô bé này diễn rất chân thật, không hề quá lố, chị nhìn Chu Nghi Ninh: “Ra thế, thảo nào đạo diễn Vệ khen em hết lời.”
Chu Nghi Ninh hít sâu một hơi, có cảm giác như mình đã có quyết định sai lầm.
Từ công ty về thẳng nhà, cô nằm trên giường đọc kịch bản.
Đọc đến một đoạn, cô khổ sở co người lại, chôn đầu vào gối há miệng thở gấp.
Điện thoại reo chuông, cô mê man ngẩng đầu nhìn màn hình, là cuộc gọi từ Quý Đông Dương.
Đây là lần đầu tiên anh gọi cho cô.
“Alo.”
Giọng cô rất nhỏ và hơi lạ.
Quý Đông Dương hỏi: “Sao thế?”
“Anh về chưa?” Cô khẩn thiết.
Quý Đông Dương: “Rồi, đang đứng ngoài cửa.”