Đọc truyện Tiện Trừng Tiện Nguyện Sinh Liên FULL – Chương 4: Trung Thu
Màn đêm buông xuống, Ngụy Vô Tiện ôm gối nghênh ngang bước vào phòng Giang Trừng.
“Cút đi.” Vừa vào cửa liền nghe thấy thanh âm không vui của Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện đem gối đầu ném lên trên giường, vài bước tiến lên lấy đà nhảy liền lướt qua Giang Trừng, lăn đến giữa giường, trốn vào trong góc.
Nói như đúng lý hợp tình: “Không, tối hôm qua ta đã ngủ ở chỗ này.”
Giang Trừng cầm lên gối đầu của Ngụy Vô Tiện một chút cũng không khách khí ném qua: “Về phòng của ngươi đi!”
“A! Giang Trừng sao ngươi có thể nhẫn tâm xuống tay với người bị thương!” Ngụy Vô Tiện vội lăn người tránh đi, một phen tiếp được gối đầu ôm trong ngực.
Giang Trừng hừ nói: “Không phải ngươi còn khi dễ ta bệnh chưa lành, không thể xử ngươi à?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Thật đúng là không phải.
Ngươi vốn dĩ cũng đánh không lại ta.”
Giang Trừng giận dữ: “Ngụy Vô Tiện! Chết đi!”
Hắn liền xốc chăn lao qua.
Ngụy Vô Tiện trái phải không đường chạy, muốn tránh cũng không được, lại không dám thật sự đánh trả, chỉ có thể dùng gối đầu ngăn cản một lát, la lên một tiếng “Tráng sĩ tha mạng!” Đã bị Giang Trừng đè ở trên giường hung hăng mà xử lý một phen.
Hai người làm ầm ĩ sau một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện ghé vào trên giường chỉ còn hơi tàn, vẫn còn ở bất khuất mà tìm đường chết: “Sư huynh ta còn không phải sợ ban đêm ngươi nằm mơ ác mộng, nên có lòng tới chăm ngươi, ngươi không cảm kích cũng thôi…!Còn cắn cái gì mà cắn.”
Giang Trừng thở phì phò dựa vào đầu giường, nghe vậy một chân đá vào mông Ngụy Vô Tiện: “Muốn chết à?”
Ngụy Vô Tiện làm bộ làm tịch mà kêu thảm thiết một tiếng, chọc Giang Trừng tức lại đạp xuống một cái.
Giang Trừng nói: “Mau cút.”
Ngụy Vô Tiện lập tức ôm chăn dán chặt vào tường: “Không.”
Giang Trừng có tâm muốn đem Ngụy Vô Tiện một đòn ném văng, nhưng thân thể suy yếu chỉ vừa mới khá lên vừa mới một phen lăn lộn liền mệt đến nhũn người, Ngụy Vô Tiện lại làm một bộ thề sống chết không xuống giường, túm cũng túm không xuống, đá cũng đá không đi.
Tức giận đến nghiến răng cũng chỉ có thể mặc hắn ở.
Giang Trừng đã mấy năm chưa cùng người ngủ chung, vốn tưởng rằng tối nay là mình phải thức trắng đêm khó ngủ.
Thẳng đến nửa đêm bị Nguỵ Vô Tiện ngủ không nghiêm chỉnh đánh thức, Giang Trừng mới phát hiện mình cũng không biết ngủ từ khi nào.
Hắn nhíu mày cầm một tay của Nguỵ Vô Tiện ngủ đến chết trương để trên ngực hắn, một chân đáp ở eo hắn đẩy ra.
Có lẽ hắn không cẩn thận đụng phải vết thương trên đùi Nguỵ Vô Tiện, liền nghe hắn nhíu mày hừ một tiếng, lẩm bẩm câu gì đó.
Giang Trừng ngừng một chút, động tác nhẹ nhàng, tránh chỗ đau, đem tay chân Nguỵ Vô Tiện để trên người mình bỏ xuống.
Ngụy Vô Tiện cựa quậy một chút, không tỉnh.
Giang Trừng thở ra một hơi, nhắm mắt lại.
Lúc hắn nửa tỉnh nửa mộng sắp ngủ thì cảm nhận thấy y sáp gần lại, lại có thứ gì đó lần nữa đè lên người.
Giang Trừng cố nén bực bội, lại đem tay Nguỵ Vô Tiện sờ trước ngực mình ném xuống.
Một đêm này, Giang Trừng cuối cùng cũng không biết mình làm sao có thể ngủ đến hừng đông.
Nhưng thật ra là một đêm không mộng mị.
Ngụy Vô Tiện thì lại say giấc ngủ đến tận khi mặt trời lên đỉnh mới tỉnh dậy.
Mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt nhíu mày khó chịu khi ngủ của Giang Trừng.
Tuổi không lớn mà sao cả ngày làm bộ dạng thâm cừu đại hận? Người không biết còn tưởng hắn bị người khác cướp mất vợ.
Ngụy Vô Tiện nói thầm, định giơ tay xoa ấn đường của Giang Trừng.
Y giật tay mình ra hai lần, phát hiện rút không ra, cúi đầu xem tay, vừa nhìn thấy, vui vẻ.
Tay phải của mình đang bị tay trái của Giang Trừng giữ chặt, để ở bên eo.
Ngụy Vô Tiện tiến đến bên tai Giang Trừng kêu lên: “A, Giang Trừng! Giang Trừng!”
Giang Trừng mơ mơ màng màng nghe thấy có người kêu hắn, vừa mở mắt, liền thấy Ngụy Vô Tiện tay trái đỡ đầu nghiêng cổ nhìn hắn, vẻ mặt cười xấu xa.
“Ta nói Giang Trừng, ngươi ban đêm gặp ác mộng sao không gọi ta dậy? Sao còn như tiểu cô nương trộm kéo tay ta?” Nói rồi quơ quơ cái tay còn bị Giang Trừng nắm lấy.
Chờ Giang Trừng hiểu được rõ ràng Ngụy Vô Tiện nói cái gì, một đêm dồn nén tức giận dần bộc phát.
Hắn một tay đem Nguỵ Vô Tiện không hề phòng bị kéo nằm sấp xuống, trên eo sử dụng lực xoay người đem Ngụy Vô Tiện đè ở dưới thân.
“A! Giang Trừng Giang Trừng Giang Trừng!” Ngụy Vô Tiện giãy giụa.
“Nhẹ tay nhẹ tay! A! Đau đau đau ——”
Trước cửa có các đệ tử tập thể dục buổi sáng đi ngang qua, nghe thấy âm thanh bên trong cánh cửa, mỗi người đều le lưỡi rụt cổ nhanh bước đi.
Chờ đi xa, mới bắt đầu cười trộm: “Đại sư huynh lại chọc Giang sư huynh, bệnh mới tốt lên liền muốn đánh nhau sao?”
Một người nói: “Bọn họ ngày nào không đánh thì mới là chuyện lạ.”
Mọi người nhất thời không nhịn được cười, đều rất tán thành.
Nhoáng lên mấy ngày, thân thể Giang Trừng gần như hồi phục hẳn, tháng ngày ở Liên Hoa Ổ cũng khôi phục yên tĩnh.
Chân bị thương của Nguỵ Vô Tiện khá hơn chút, đợi Giang Trừng bắt đầu luyện công, Ngụy Vô Tiện đã sớm khắp nơi lật tung trời đất mà tìm việc vui.
Giang Trừng có lúc đi theo một đường.
Hắn tất nhiên là đối với mấy trò ấu trĩ này không có hứng thú, chỉ nhìn mọi người chơi đùa vui cười.
Nhoáng cái liền xuất thần, có người gọi hắn vài tiếng mới phản ứng.
Ngụy Vô Tiện chỉ là lo lắng trên người hắn có độc không tên, trong lòng cũng thêm bất an, rảnh thì liền thích trêu chọc hắn.
Không chọc Giang Trừng mắng y hai câu thì cả người không thoải mái.
Giang Trừng trên mặt hiện vẻ chán ghét, trong lòng lại nhịn không được tham luyến cảm giác này.
Vừa lúc này nghĩ tới Nguỵ Vô Tiện trên người còn mặc áo bào Vân Mộng Giang thị, còn cùng mình như hình với bóng tâm niệm một chỗ, tất cả áy náy cùng hận thù như bị bóp nát, rải vào đoạn thời gian đã mất đi lại vừa tìm về được này.
Hắn chìm đắm vào trong đó, lòng đau như cắt máu tươi đầm đìa.
Đảo mắt đã là trung thu.
Sáng sớm tinh mơ Ngụy Vô Tiện ở trên giường đã bị Giang Trừng lôi dậy.
“Một lát nữa a tỷ đến, ngươi chuẩn bị nhanh lên một chút!” Giang Trừng vơ vét bộ quần áo ném lên mặt Ngụy Vô Tiện.
“A…”
Ngụy Vô Tiện mê mang mở mắt liền nhìn thấy Giang Trừng trần nửa người đưa lưng về phía hắn, chuẩn bị mặc áo trong vào, đập vào mắt y là mảng huyết sắc trên cánh tay Giang Trừng.
“Ây, Giang Trừng…” Ngụy Vô Tiện kêu hắn.
Giang Trừng một bên đeo đai lưng một bên xoay người: “Làm gì? Còn không mau dậy? Chờ người hầu hạ ngươi mặc quần áo?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Nếu ngươi đồng ý hầu hạ ta, ta tất nhiên tình nguyện.”
Giang Trừng hừ cười: “Hay cho ngươi!”
“Ngươi đợi đã.” Ngụy Vô Tiện duỗi tay xách lên áo ngoài của Giang Trừng, “Để ta xem độc trên người ngươi một chút.”
Giang Trừng ngẩn ra, nói: “Có cái gì hay mà xem.”
Nói rồi muốn túm áo trong tay Ngụy Vô Tiện về.
Ngụy Vô Tiện tất nhiên không thuận theo.
Từ lúc đại phu kia đưa thuốc, chưa cho Giang Trừng mở ra thì đã đi mất, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy người này không đáng tin cậy, suốt ngày nhớ độc trên người Giang Trừng.
Mỗi lần hỏi, Giang Trừng cũng chỉ nói độc đã tiêu mất, lại không cho Ngụy Vô Tiện xem qua tình hình trước ngực hắn.
Ngụy Vô Tiện nói: “Để ta nhìn một chút, ngươi cũng không bị gì, cũng không phải tiểu cô nương, ngươi ngượng ngùng cái gì?”
Giang Trừng mặc kệ hắn, dùng sức túm lại quần áo.
Hắn mới vừa xoay người lại liền bị y kéo cho lảo đảo, thẳng tắp ngã về phía giường, bị Nguỵ Vô Tiện xoay người đè lên.
Giang Trừng giận: “Ngụy Vô Tiện, ngươi làm cái gì!”
Ngụy Vô Tiện đè đôi tay Giang Trừng, trêu đùa: “Có điều ngươi cũng thật giống tiểu cô nương, hai người chúng ta cùng ở chung trong một phòng lâu như vậy, ngươi cũng có thể coi như là người của ta, để ta nhìn một chút thì có làm sao?”
“Nói nhảm!” Giang Trừng mắng.
“Bây giờ buông ta ra, ta còn có thể tha cho ngươi tội chết.”
Ngụy Vô Tiện làm như không nghe thấy, xuống tay hai ba lần liền mở ra vạy áo vừa buộc chặt của Giang Trừng.
“Khốn kiếp…” Giang Trừng chửi nhỏ.
Một mảnh đỏ máu dữ tợn trong trí nhớ lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt, Ngụy Vô Tiện theo bản năng nhíu mày, ghé sát vào một chút.
Nhìn chằm chằm nhìn sau một lúc lâu Ngụy Vô Tiện đột nhiên buông tiếng mắng: “Đồ lang băm kia thật không đáng tin cậy! Thế này rõ ràng còn nhiều hơn lúc ban đầu, đâu có biến mất! Không được, chúng ta phải tìm đại phu khác…”
“Đã biến mất nửa tấc.” Giang Trừng đánh gãy lời nói của Ngụy Vô Tiện.
“Thật không?” Ngụy Vô Tiện nhíu mày, lại nhìn sát vào chút, “Ngươi có thể nhìn ra sao?”
Ngụy Vô Tiện hít thở, nhào vào trước ngực trần trụi của Giang Trừng, Giang Trừng chịu đựng: “Vô nghĩa, ở trên người ta thì ta tự khắc biết.”
Ngụy Vô Tiện nghi hoặc nói: “Sao ngươi không mắng ta?” Nói rồi duỗi tay chạm vào chỗ kia.
“Hừ, xem xong rồi thì buông ra nhanh……”
Giang Trừng không kiên nhẫn nói chưa xong một câu thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng thở nhẹ.
“A Trừng, A Anh mấy đệ…”
Hai người đều nhìn lại, chỉ thấy Giang Yếm Ly đứng ở cửa, ôm quần áo trong lòng, thần sắc cổ quái.
Ngụy Vô Tiện thật nhanh mà kéo lại quần áo che khuất ngực Giang Trừng, buông tay trên người hắn, nhảy dựng lên.
Giang Trừng cũng buộc lại đai lưng từ trên giường ngồi dậy.
“Sư tỷ…”
“A tỷ…”
Không rảnh để xấu hổ, hai người cũng không biết Giang Yếm Ly có nhìn thấy thứ trước ngực Giang Trừng hay không, ai trong lòng cũng lo sợ.
Giang Yếm Ly cũng chỉ kinh ngạc một lát, chỉ coi như hai người đang chơi đùa, ôn nhu nói: “Tỷ thấy cửa không khóa, định vào bảo hai đệ thử bộ đồ mới.
Sáng sớm mà hai đệ đã nghịch, cẩn thận bị a nương bắt được thì lại răn dạy hai đệ đấy.”
Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện nghe vậy nhất thời đều nhẹ nhàng thở ra.
Ngụy Vô Tiện cười hì hì, đi chân trần chạy tới nhận hai bộ y phụ trong lòng Giang Yếm Ly: “Sư tỷ, đệ với Giang Trừng vừa mới cùng so màu da.
Bọn đệ suốt ngày cùng nhau phơi nắng, thế mà tên Giang Trừng này kiểu gì lại trắng hơn đệ, y như tiểu bạch kiểm(*).”
Giang Trừng ném giày ném giày vào y: “Ngươi mới là tiểu bạch kiểm!”
(*) Tiểu bạch kiểm dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai.
Giang Yếm Ly che miệng cười: “A Trừng lúc sinh ra so với tiểu hài tử khác trắng hơn một chút, giống với a nương, không thể nào phơi đen được.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Sư tỷ cũng giống Ngu phu nhân.”
Giang Yếm Ly cười: “Đừng ba hoa, tỷ còn phải đi nhà bếp, hai đệ mau thử xem y phục có vừa không.”
Giang Yếm Ly đi rồi, hai người mới chợt cảm thấy có mấy phần lúng túng.
Ngụy Vô Tiện cầm trong tay một bộ quần áo đưa cho Giang Trừng, không biết tìm lời nói: “Cái kia, sư tỷ hẳn là không phát hiện.”
Giang Trừng đáp: “Ừ.”
Giang Yếm Ly mang cho hai người lần này là thân y phục lụa màu đen, mặt trên thêu hoa văn sen chín cánh màu tím, nơi ống tay áo thắt chặt, nhìn rất đẹp.
Thay xong y phục, Ngụy Vô Tiện đem chuông bạc của y treo bên hông, xoay người vừa định khoe khoang với Giang Trừng một phen, đã thấy Giang Trừng cũng treo chuông bạc xoay người lại.
Ngụy Vô Tiện lập tức nhướng mày cất tiếng huýt sáo.
Giang Trừng không hay mặc thường phục lắm, ngày thường chỉ mặc gia bào màu tím và y phục luyện công đổi qua đổi lại.
Hắn trời sinh vốn có khuôn mặt đẹp nhưng lại thường mặc y phục đơn điệu nên làm vẻ đẹp đó bị mai một đi.
Một thân màu đen càng nổi bật lên vẻ tuấn dật soái khí của Giang Trừng, chỉ là vẻ mặt vẫn trước sau như một, mang theo ba phần vô cảm, có vẻ có chút không có tình người.
Ngụy Vô Tiện đi qua vỗ vai Giang Trừng: “Bộ dạng này của ngươi cũng chỉ kém hơn ta một chút.”
Giang Trừng nhéo nhéo đốt ngón tay: “Ngươi là đang khen ta à?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Đương nhiên!”
“Có bản lĩnh đừng chạy!” Giang Trừng cười lạnh với Nguỵ Vô Tiện đã lẻn đến cửa.
“Có bản lĩnh tới đuổi ta!” Ngụy Vô Tiện kêu lên.
Liên Hoa Ổ lúc này là một mảnh xanh ngát của lá sen, vốn là một cảnh tiêu điều, lại vì là trung thu nên lần nữa náo nhiệt lên.
Thời tiết này đúng là thời điểm củ sen ngon nhất, đi thuyền xuống sông nhổ củ sen là một phong tục lớn của Vân Mộng lúc trung thu.
Ngụy Vô Tiện sợ nghịch ướt y phục mới vô cùng uất ức nằm trên thuyền, ném từng hạt từng hạt sen vừa mới hái còn tươi mới vào miệng.
Giang Trừng đi tới chỗ Ngu phu nhân.
Từ sau khi hết bệnh, Giang Trừng giống như là thích ngược, lâu lâu liền đi tới chỗ Ngu phu nhân đòi nghe mắng một trận.
Ngụy Vô Tiện tự biết Ngu phu nhân không thích y, nên cũng chẳng bao giờ đi theo.
Nhắc đến cũng lạ, Giang Trừng tới chỗ Ngu phu nhân nhiều lần, sau đó khi gặp lại Ngụy Vô Tiện vẻ mặt Ngu phu nhân cũng không còn khó chịu gì nhiều với y.
Cũng không biết Giang Trừng nói cái gì với Ngu phu nhân.
Ngụy Vô Tiện nghĩ, lại ném hạt sen vào trong miệng, nhai vài cái, một hồi vươn mình ngồi dậy phun ra.
“Phi phi phi! Lại là hạt bị hỏng! Phi!”
Ngụy Vô Tiện lè lưỡi, có chút ảo não đem đài sen trong tay ném lên trên nước, một lát sau ngấm nước, liền chậm rãi trầm xuống.
Bỗng nhiên thân thuyền lay động vài cái, Ngụy Vô Tiện nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười.
Quay đầu nhìn lại, là Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện lại lần nữa nằm trên boong thuyền, ngẩng đầu nhìn Giang Trừng đứng ở đỉnh đầu: “Sao ngươi biết ta ở chỗ này?”
Giang Trừng nói: “Mỗi năm tới trung thu ngươi không phải đều tới chỗ này đợi à?”
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, y xoay người ngồi dậy, nhìn Giang Trừng: “Sao ngươi biết?!”
Giang trừng lập tức nhận ra mình nói sai lời, việc này là do năm đó hai người trong một lần say rượu Ngụy Vô Tiện nói ra, lúc này Giang Trừng hẳn chưa nên biết.
“…!Hừ, ngươi nghĩ bản thân tàng hình à? Không ai thấy được ngươi sao? Trung thu hàng năm tìm mãi không thấy ngươi, mỗi lần ngươi đến đều cùng một địa điểm, tưởng người khác ngu hết rồi à?” Giang Trừng che giấu đi hốt hoảng trong lòng, hừ lạnh nói.
Ngụy Vô Tiện nhìn hắn một lúc lâu sau đó nghiêng đầu đi chỗ khác.
Y dịch sang một bên, chừa chỗ cho Giang Trừng.
Giang Trừng dựa vào gần y, ngồi xuống.
Ngụy Vô Tiện nói: “Có đôi khi ta thật hoài nghi ngươi có phải là bị người đoạt xá hay không.”
Giang Trừng mới vừa hơi định tâm thì lòng lại hồi hộp: “Ngươi mới bị người đoạt xá!”
Ngụy Vô Tiện cười một trận, nói: “Nào, chúng ta cùng hỏi nhau mấy vấn đề, đáp không được thì tính là thua, phải nói ra một bí mật!”
Giang Trừng xoạt một tiếng: “Nhàm chán!”
Ngụy Vô Tiện hứng thú dạt dào: “Nào nào nào, ta hỏi trước! Ta mấy tuổi thì được Giang thúc thúc đưa về Liên Hoa Ổ?”
Giang Trừng lườm một cái: “Tẻ nhạt…!Chín tuổi.”
Ngụy Vô Tiện gật đầu: “Đến lượt ngươi hỏi!”
Giang Trừng hơi suy tư: “Sinh nhật của ta là?”
Ngụy Vô Tiện lập tức nói: “Mùng 5 tháng mười một.”
Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp: “Khi ngươi thay chiếc răng cửa bị ta ném ở chỗ nào?”
Nhìn Ngụy Vô Tiện nhịn cười, Giang Trừng không nói gì: “Dưới cây hải đường trước phòng ta.”
Ngụy Vô Tiện cười ra tiếng: “Khi đó ngươi khóc trong miệng còn hổng một lỗ, mất công ta còn phải dỗ ngươi.”
Giang Trừng trừng hắn: “Bởi vì ngươi tới nên ta phải đưa đi hai con chó, tên gọi là gì?”
Ngụy Vô Tiện nhất thời cười không nổi: “Ách……!Lệ Lệ? Hồng Hồng? Ta mới gặp chúng nó một lần sao có thể nhớ rõ! Hơn nữa ngươi biết rõ ta sợ chúng nó muốn chết, Giang Trừng ngươi cố ý!”
Giang Trừng nhướng mày nói: “Như thế nào? Ta không có phá hư quy tắc.
Ngươi nói hai người hỏi nhau, ai không đáp được thì thua.
Lại nói, đừng cho là ta không biết ngươi có ý gì, ngươi tính muốn hỏi cái gì?”
Ngụy Vô Tiện lắc đầu thở dài: “Giang Trừng, ngươi học hư.”
Giang Trừng từ từ nói: “Gần mực thì đen.
Đúng rồi, ta hai bé cún của ta gọi là Mạt Lỵ cùng Phi Phi.”
Ngụy Vô Tiện sởn tóc gáy mà nhìn hắn một cái.
Giang Trừng tức khắc cười to ra tiếng.
Ngụy Vô Tiện xem hắn, cũng cười theo, nói: “A, cuối cùng cũng cho ta xem gương mặt tươi cười.
Lục sư đệ chạy tới hỏi ta rốt cuộc tại sao lại chọc ngươi, cả ngày xem ta như kẻ thù!”
Giang Trừng chậm rãi ngừng cười, cụp mắt: “Đó là bởi vì ngươi đặc biệt phiền.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta phiền á? Ta phiền chỗ nào? Ngươi đi hỏi các tiểu cô nương, tiểu tức phụ hay hái đài sen trên hồ một chút đi, ai nói ta lớn lên không đẹp trai không được người yêu thích?”
Giang Trừng chán ghét mà nhìn hắn: “Cho rằng làm ta buồn nôn là có thể lừa gạt cho qua à? Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, mau nói bí mật của ngươi.”
Ngụy Vô Tiện thở dài: “Nhớ lúc ta là Ngụy Anh anh minh một đời…”
Giang trừng giơ tay kẹp chặt cổ hắn: “Phí lời quá.”
“Được rồi, được rồi ta nói ta nói ——” Ngụy Vô Tiện vùng vẫy thoát khỏi tay Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện xoa cổ khụ hai tiếng, từ từ nói: “Ta thật không có bí mật gì.”
Ngẩng đầu thấy ánh mắt cảnh cáo của Giang Trừng, hắn mới cười tiếp tục nói: “Bí mật cũng chỉ có một cái, chính là nơi này.
Ta thỉnh thoảng sẽ đến đợi một lúc.
Nhưng mà bây giờ ngươi cũng đã biết.”
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một lát, nói: “Nếu không ta nói cho ngươi biết chuyện trước khi ta tới Liên Hoa Ổ vậy.”
Giang Trừng không có ý kiến.
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Thật nhiều chuyện ta cũng không nhớ ra nữa.
Chỉ nhớ rõ Giang thúc thúc cho ta miếng dưa cực kỳ ngọt, rồi sau đó ta đi theo thúc về Liên Hoa Ổ luôn.”
Giang Trừng không hé răng, chờ Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói tiếp.
“Ta ở Di Lăng được Giang thúc thúc tìm thấy, cha nương ta bởi vì vào một buổi săn đêm thất thủ mà chết, ta trở thành thằng ăn mày không ai quản.
Ta khi đó còn không biết cha nương ta đã chết, một đường từ vùng hoang vu lưu lạc đến thành Di Lăng tìm bọn họ.
Thật ra ngoài thành so ra còn tốt hơn trong thành! Ở ngoài thành cái gì cũng có thể ăn, cây dại cỏ hoang, thế nào cũng có thể đủ lót dạ.
Vào trong thành thì không được như thế, muốn uống miếng nước cũng khó.
Ngược lại cũng có người cho ta hai cái bánh bao thịt, để dụ ta theo chân bọn họ, nhưng ta thông minh, đoạt bánh bao xong quay đầu liền chạy, vừa chạy vừa ăn, may ta chưa chết sặc.
Ha ha ha.”
Ngụy Vô Tiện cười, cũng không nhìn Giang Trừng, vớt lấy cây hương bồ trên mặt nước, cầm ở trong tay nghịch nghịch.
“Ta sợ chó là vì ta cùng một con chó hoang to tranh ăn.
Cuối cùng tất nhiên là ta thắng! Nhưng con chó kia thù thật dai, đuổi theo ta chạy qua bốn con phố! Cắn nát hết quần áo của ta.
Chính lúc đó ta học được cách trèo cây, không có ai dạy ta hết, ngươi thấy ta giỏi không? Ta nằm nhoài trên cây gặm nửa cái bánh ngô đã giành được, đến khi trời tối thì con chó kia đã đi rồi, nhưng ta không dám xuống dưới, cứng ngắc ở trên đỉnh cây nằm một đêm, chỉ cần lui xuống một tí là sẽ rơi xuống luôn! Hừ, cũng phải nói thật tội cho con chó kia, đồ ăn một ngày chỉ là một nửa cái bánh ngô, ta còn tranh của nó, nếu không phải ta thật sợ nó thì ta sẽ đi xin lỗi nó rồi.”
“…!Đừng nói nữa.” Giang Trừng nói.
“Nhưng cũng may nó không được ăn no nên không có sức, nếu không ta khéo đã sớm……!A! Ngươi làm gì thế?”
Ngụy Vô Tiện bị Giang Trừng vỗ một cái mạnh vào lưng.
Sợ hết hồn.
Giang Trừng không kiên nhẫn nói: “Ta nói ngươi câm miệng! Bí mật kiểu gì vậy!”
Ngụy Vô Tiện cười dựa vào mép thuyền: “Đã nói là ta không có bí mật, ngươi lại không tin”
Trong lòng Giang Trừng hỗn loạn không ngừng, những lời này kiếp trước Ngụy Vô Tiện chưa từng nói ra với hắn.
Ngụy Vô Tiện ở trong mắt hắn luôn kiêu ngạo, thiên phú hơn người, kinh tài tuyệt diễm, nhìn qua cái gì cũng không quan tâm, dẫu sao cái gì cũng ở trong tayy.
Giang Trừng đột nhiên đứng lên, xách cổ áo Ngụy Vô Tiện, kéo y dậy.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Ngụy Vô Tiện bị kéo lảo đảo, suýt nữa ngã vào trong nước.
Giang Trừng lạnh nhạt nói: “Ăn cơm.”
Ngụy Vô Tiện vô tội nói: “Ăn bữa cơm đoàn viên cũng đừng xụ mặt nữa, cười một cái, buổi tối sư huynh mang ngươi đi xem hội hoa đăng!”
Giang Trừng cả giận nói: “Câm miệng!”
Ngụy Vô Tiện cười đi lên vỗ vai Giang Trừng, không biết nói câu gì với hắn mà sau đó chỉ nghe Giang Trừng rống lớn một tiếng, hai người một đuổi một chạy xa.
Bụi lau sậy bên bờ thấp thoáng bị thuyền nhỏ lắc lư lảo đảo, tràn lên từng vòng sóng gợn.
Cây hương bồ bị người bó thành một đoàn, lẳng lặng mà nằm ở đáy thuyền..