Đọc truyện Tiện Trừng Tiện Nguyện Sinh Liên FULL – Chương 39: Phiên Ngoại Đoàn Viên
Ba năm sau
Hôm đó Giang Trừng và Kim Tử Hiên đang bàn sự vụ ở thư phòng, lúc ra ngoài thì không thấy bóng dáng Ngụy Vô Tiện đâu, hắn đi tìm một lúc thì thấy y đang ở dưới mái hiên chỗ chuồng ngựa.
Thời gian trước Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly mang theo Kim Lăng đến Liên Hoa Ổ ở tạm, Kim Lăng không bỏ được linh khuyển tên tiên tử mà Kim Quang Dao tặng nên đã đem theo nó tới đây.
Tuy chỉ là chó con nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn bị nó hù cho phát sợ, y cầu Giang Trừng nói Kim Tử Hiên vứt con chó này đi.
Kim Lăng không vui vì chuyện này nên đã khóc nháo một lúc lâu.
Giang Trừng đau đầu mất một lúc, sau đó quyết định buộc tiên tử bên cạnh chuồng ngựa, lúc này mọi chuyện mới tạm yên ổn.
Không ngờ Ngụy Vô Tiện lại tự mình đi chọc chó.
Ngụy Vô Tiện chịu đựng cơn nổi da gà, dồn hết dũng khí đứng trước mặt tiên tử, hai tay cầm hai cái đùi gà, một cái y ăn, một cái đem vẫy tới vẫy lui trước mặt tiên tử khiến nó sủa loạn xạ.
Giang Trừng đứng ở trong viện nhìn y: “Ngươi lại làm gì đấy?”
Ngụy Vô Tiện vừa thấy hắn liền nở nụ cười, kêu hắn lại chỗ y rồi thuận tay ném đùi gà cho tiên tử, sau đó lại cầm vạt áo Giang Trừng lên chùi chùi dầu mỡ trong tay.
Giang Trừng trừng mắt với y một cái rồi ngồi xuống.
Ngụy Vô Tiện xích lại gần vòng tay ôm lấy hắn, hỏi: “Bàn chuyện xong rồi?”
Giang Trừng nói: “Ừm, Kim Quang Dao đối xử không tốt với Kim Quang Thiện nhưng lại đối xử không tệ với Kim Tử Hiên.
Gần đây cũng giúp y rất nhiều sự vụ.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Coi như Kim Quang Dao cũng là kẻ biết giữ lời.”
Giang Trừng nói: “Chúng ta nhắc hắn không nên cưới Tần Tố vậy nên hắn cũng nợ chúng ta một phần ân tình.”
Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, không muốn nghĩ đến những chuyện này nữa, y xoay người nằm lên đùi Giang Trừng, dùi đầu vào bên hông hắn: “Để ta ngủ một lát.”
Giang Trừng thay đổi tư thế cho Ngụy Vô Tiện nằm thoải mái rồi duỗi tay sửa tóc y, nói: “Có chó ở gần mà ngươi vẫn ngủ được à?”
Ngụy Vô Tiện hàm hồ nói: “Không phải có ngươi ở đây rồi sao?”
Giang Trừng mím môi không nói.
Thật ra lúc này Ngụy Vô Tiện chỉ buồn ngủ có ba phần, không hoàn toàn muốn ngủ, y vốn chỉ muốn ăn vạ nằm trên người Giang Trừng mà thôi.
Tiên tử đã ở Vân Mộng được mấy ngày, tuy rằng bị buộc lại nhưng cũng không thể ngăn nó sủa, giữa đêm khuya thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nó.
Ngụy Vô Tiện vốn ngủ rất sâu nhưng lại rất cảnh giác với âm thanh này, nhiều lúc đang nửa tỉnh nửa mê mà nghe tiếng chó sủa sẽ giật mình tỉnh giấc ngay lập tức.
Buổi tối ngày hôm qua lại nghe tiếng chó sủa, Ngụy Vô Tiện toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đột ngột mở bừng mắt ra.
Giang Trừng đang ngủ ở một bên tựa hồ bị động tác của y quấy nhiễu, mắt cũng không mở ra, chỉ đưa tay ôm lấy Ngụy Vô Tiện.
Hắn nhẹ nhàng trấn an, vỗ về lưng Ngụy Vô Tiện, mơ mơ màng màng hôn trán y mấy cái, hàm hồ nói: “Đừng sợ, có ta ở đây, không có chó đâu, đừng sợ, ngủ đi……” Chất giọng dày đặc sự ngái ngủ.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện mềm nhũn, sợ hãi trong lòng nháy mắt được Giang Trừng đánh tan.
Y dụi đầu vào ngực Giang Trừng, lần đầu tiên ngủ một giấc ngon đến hừng đông mà không bị giật mình tỉnh giấc như mấy hôm trước nữa.
Sau khi thức giấc Giang Trừng hiển nhiên quên mất.
Hôm nay Ngụy Vô Tiện có lá gan tới nhìn tiên tử là vì chuyện này, y bỗng cảm thấy nó cũng không đáng sợ đến vậy, có lẽ y có thể thử tiếp thu tiên tử, khỏi để Kim Lăng suốt ngày khóc nháo.
Tuy rằng hiệu quả rất nhỏ nhưng giờ được nằm trong lòng Giang Trừng khiến y cảm thấy vô cùng yên tâm.
Ngụy Vô Tiện miên man nghĩ một lúc rồi dần dần ngủ mất.
Qua chừng nửa canh giờ, Giang Trừng nhìn thấy Giang Dĩnh đang lôi kéo Ôn Uyển chạy về hướng này.
Ôn Uyển ngẩng đầu thấy bọn họ thì lập tức vẫy vẫy tay với hắn, túm Giang Dĩnh nhìn về phía Giang Trừng.
Hai đứa nhỏ cùng la lên: “Tông chủ! Đến giờ ăn cơm rồi! Hai vị ——”
“Suỵt!”
Giang Trừng đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo hai đứa nhỏ im lặng.
Giang Dĩnh và Ôn Uyển vội vàng lấy tay bịt kín miệng mình.
Giang Trừng cúi đầu nhìn Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang ngủ sau đó gật gật đầu với bọn nhỏ rồi phất tay ý bảo hai đứa đi trước, hắn và Ngụy Vô Tiện sẽ đến sau.
Hai đứa nhỏ cẩn thận gật đầu, rón ra rón rén chạy đi.
Giang Trừng chợt nhìn thấy mi mắt Ngụy Vô Tiện đang run nhẹ.
Khóe miệng Giang Trừng câu lên, hắn đột nhiên muốn trêu đùa Ngụy Vô Tiện một chút.
Hắn cúi người áp sát vào mặt Ngụy Vô Tiện.
Hô hấp ấm áp vờn nhẹ trên môi Ngụy Vô Tiện, khoảng cách gần trong gang tấc nhưng lại chậm chạp không rơi xuống khiến lòng y thấp thỏm không thôi.
Sau đó Ngụy Vô Tiện lại nghe thấy Giang Trừng cười khẽ một tiếng, y biết mình bị đùa bỡn liền đột ngột mở mắt ra rồi hôn lên môi Giang Trừng.
Ngươi không hôn thì ta hôn.
Ai hôn thì cũng là hôn thôi, Ngụy Vô Tiện không quan tâm nhiều đến vậy.
Giang Trừng bị Ngụy Vô Tiện ấn ngã, hai người hôn một lúc rồi mới dừng lại.
Ngụy Vô Tiện đứng dậy kéo tay hắn, nói: “Ngươi định trộm hôn ta nhưng bị ta bắt gặp rồi đấy”
Giang Trừng lười cãi cọ với y, hắn biết Ngụy Vô Tiện đã tỉnh từ lâu rồi, hừ cười một tiếng rồi nói: “Ngươi cũng trộm hôn ta, huề nhau!”
Ngụy Vô Tiện nghe thấy Giang Trừng nhắc đến chuyện lúc hắn ngất y đã trộm hôn hắn thì lập tức cười rộ lên.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Ngụy Vô Tiện có chút dư vị nói: “Lần đó là lần đầu ta hôn ngươi.”
Giang Trừng nghĩ nghĩ, nhìn y rồi lắc đầu: “Không phải.”
“Hả?!”
Ngụy Vô Tiện trợn to mắt: “Không phải ư? Vậy lần đầu là lần nào?”
Giang Trừng nhớ tới nụ hôn mang theo vị thuốc đắng chát ở ngôi miếu cũ nát, hắn cười cười không nói.
“Lần đầu ta hôn ngươi là lúc nào? Sao ta lại không nhớ rõ?”
Giang Trừng ra vẻ lạnh nhạt nói: “Không nhớ thì thôi.”
“Giang Trừng!”
Ngụy Vô Tiện câu cổ Giang Trừng, la lối khóc lóc nói hắn chơi xấu khi nhớ nụ hôn đầu một mình.
Tới nhà ăn thì thấy Kim Tử Hiên đang giúp Giang Yếm Ly múc canh.
Kim Tử Hiên thấy hai người lôi lôi kéo kéo tiến vào liền trêu chọc nói: “Tới trễ thì không có cơm ăn.”
Ngụy Vô Tiện hừ cười nói: “Sư tỷ của ta làm cơm, ngươi có tư cách nói chuyện sao?”
Giang Yếm Ly và Ôn Tình ở một bên lắc lắc đầu.
Hai người này gặp nhau mà không đốp chát nhau câu nào thì cả ngày đó sẽ không an ổn.
Giang Dĩnh lôi kéo Ôn Uyển và Kim Lăng đến trước bàn rồi bế Kim Lăng đặt lên ghế.
Dáng vẻ nhỏ xíu ngồi trên ghế dựa lớn, miệng của bé ngang với chiều cao của bàn, nửa người dưới đều bị che mất khiến cho mọi người buồn cười không thôi.
Ngụy Vô Tiện đi qua bế Kim Lăng lên rồi nói: “Lại đây nào, cữu cữu đút ngươi ăn!”
“Không muốn! Muốn tiểu cữu cữu đút cơ!”
Kim Lăng vươn vươn tay về phía Giang Trừng.
Giang Trừng sửng sốt một chút, sau đó cười cười ẵm Kim Lăng đặt lên đùi.
Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh trêu bé: “Sao không muốn ta đút? Ta cũng là cữu cữu của ngươi mà!”
Kim Lăng chu miệng nhỏ hừ một tiếng, quay đầu sang một bên.
“Ha ha ha ha ha……” Kim Tử Hiên cười hả hê không ngừng.
Ngụy Vô Tiện liếc hắn: “Có phải Kim Tử Hiên ngươi nói xấu ta trước mặt cháu ngoại trai?”
Kim Tử Hiên cười nhạo một tiếng, đưa chén canh cho y, nói: “Còn muốn ta nói xấu ngươi trước mặt A Lăng? Giữa ngươi và tiên tử, con trai ta tuyệt đối không phản bội chó cưng của nó!”
Mọi người đều cười rộ lên.
Hiện tại Giang Dĩnh giống như một ông cụ non, nó an trí Ôn Uyển ngồi ngay ngắn rồi mới tìm đến vị trí ngồi của mình.
Ôn Ninh xong việc lập tức chạy tới, vừa vào cửa thì nghe Ngụy Vô Tiện nói: “Ôn Ninh, Kim Tử Hiên nói tới trễ không có cơm ăn.”
Kim Tử Hiên liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái.
Ôn Ninh lập tức luống cuống tay chân.
Giang Yếm Ly từ phía sau vỗ nhẹ Ngụy Vô rồi nói: “A Anh ngươi đừng bắt nạt Ôn Ninh.
Ôn Ninh mau ngồi đi, đừng nghe bọn họ nói bậy.”
“A.” Ôn Ninh cười trả lời, cũng không tức giận sau đó ngồi xuống sờ sờ đầu Ôn Uyển và Giang Dĩnh.
Kim Lăng nhìn thấy, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Trừng nói: “Cữu cữu ta cũng muốn.”
Giang Trừng nghi hoặc chớp mắt một cái, duỗi tay sờ sờ đầu Kim Lăng: “Như vậy sao?”
“Vâng!”
Kim Lăng gật gật đầu, thỏa mãn mà quay đầu nhìn Giang Dĩnh và Ôn Uyển khiến cho hai đứa nhỏ kia không hiểu được bé đang vui vẻ cái gì.
Những người khác thấy thế đều cười rộ lên.
“Được rồi A Lăng, lại chỗ a nương nào, đừng quậy cữu cữu nữa.”
Giang Yếm Ly đón Kim Lăng từ trong lòng ngực Giang Trừng rồi nói: “Mọi người ăn cơm đi.”
Mọi người ngồi quanh bàn đều cầm chén đũa lên, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm.
Giang Trừng thấy hai đứa nhỏ không gắp được đồ ăn liền gắp cho mỗi đứa một đũa, không ngờ hành động này lại bị Kim Lăng nhìn thấy, bé lập tức kêu lên: “Cữu cữu ta cũng muốn!”
Kim Tử Hiên nói: “Con muốn ăn gì cha lấy cho.”
Kim Lăng nhìn Kim Tử Hiên rồi lại nhìn Giang Trừng, có chút buồn rầu nói: “Con muốn cha gắp, cũng muốn cữu cữu gắp.”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Ngươi tham quá đấy, cữu cữu cũng gắp cho ngươi, chịu không?”
“Không thèm!”
“Ha! Tiểu tử, ngươi!” Ngụy Vô Tiện cười mắng.
“Ha ha ha ha ha ha ha……”
Ngụy Vô Tiện bị cháu ngoại trai làm cho mất mặt, y quay đầu nói với Giang Trừng: “Giang Trừng ta cũng muốn.”
Nhìn thấy mọi người đều ra vẻ mắt không thấy tai không nghe mà chuyên tâm ăn cơm, Giang Trừng liếc mắt nhìn y một cái: “Ngươi không biết xấu hổ sao? Mấy tuổi rồi?”
Ngụy Vô Tiện vui cười nói: “Vậy để ta gắp cho ngươi.”
Giang Trừng cũng không muốn hùa theo y: “Thôi khỏi! Ta tự gắp……”
Kim Tử Hiên thấy thế lập tức gắp cho Giang Yếm Ly một đũa.
Giang Yếm Ly không biết nên khóc hay nên cười: “Mấy người các ngươi……”
Ôn Tình đột nhiên nói: “Các ngươi thấy đồ ăn có ngon không?”
Ngụy Vô Tiện và Kim Tử Hiên lập tức nói: “Đương nhiên là ngon!”
Ôn Tình lúc này mới từ từ ngẩng mặt nói: “Ngon thì mau ăn đi, gắp tới gắp lui làm người ta tưởng A Ly nấu cơm không ngon.”
Giang Yếm Ly vừa nghe xong lập tức nhịn cười, ra vẻ không vui.
Mấy người lớn ấu trĩ lập tức ngoan ngoãn ăn cơm.
Một bữa cơm đoàn viên ăn đến gà bay chó sủa, ồn ào nhốn nháo cuối cùng đã xong.
Kim Tử Hiên đương nhiên là ở lại với Giang Yếm Ly.
Vì dỗ mấy đứa nhỏ nên Ngụy Vô Tiện đã lãnh Ôn Uyển, Giang Dĩnh và Kim Lăng đến chỗ hồ nước cạn, dạy tụi nhỏ bắt cá.
Giang Trừng đi đến chỗ râm mát gần đó, nghe thấy tiếng la hét của đám trẻ và âm thanh đắc ý của Ngụy Vô Tiện, hắn nhẹ nhàng cười rồi đưa tay chạm xuống mặt nước thử nhiệt độ, hắn chỉ sợ nước quá lạnh sẽ khiến mấy đứa nhỏ bị cảm.
Lúc cúi đầu, đột nhiên có thứ gì đó lướt qua trước mắt Giang Trừng.
Hắn ngưng thần cẩn thận nhìn lên, không có gì xảy ra cả.
Giang Trừng mở ra lòng bàn tay mình ra rồi lập tức ngây ngẩn cả người.
Mảng huyết sắc biến thành một mảng nhỏ giờ đã hoàn toàn mất tích, tựa như chưa từng tồn tại.
Giang Trừng nhanh chóng đứng bật dậy, mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm thân ảnh Ngụy Vô Tiện.
Trong nháy mắt, hắn sợ hết thảy mọi thứ đều chỉ là một giấc mộng.
Xung quanh không có một bóng người.
“Giang Trừng!”
Thanh âm của Ngụy Vô Tiện bỗng vang lên, Giang Trừng lập tức quay lại thì thấy Ngụy Vô Tiện ló đầu ra từ sau bụi cỏ lau lớn, nhìn hắn nở nụ cười.
Giang Trừng hít sâu từng cơn, mở to mắt nhìn y rồi chậm rãi đi qua.
Khi tới bên cạnh thì mới thấy mấy đứa nhỏ đang xắn quần nghiêm túc bắt cá.
Giang Trừng duỗi tay ôm lấy Ngụy Vô Tiện, cảm giác ấm áp chân thật khiến hắn xiết tay lại, giọng hơi khàn nói: “Làm sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện cười hì hì dựa vào lòng hắn, đan mười ngón tay với Giang Trừng rồi nói: “Vừa rồi không nhìn thấy ngươi nên có chút sợ hãi.”
Sắc mặt Giang Trừng khẽ biến, đang định nói chuyện thì nghe thấy một tiếng “A” thật to.
Hai người buông tay, vội chạy lên phía trước thì thấy Ôn Uyển đang ngồi ở trong nước, đứa nhỏ trượt chân nên toàn thân đã ướt đẫm.
Giang Dĩnh vội kéo nó lên, Ôn Uyển chép chép miệng, cả người ướt như chuột lột.
Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng còn chưa kịp phản ứng, Giang Dĩnh vừa quay đầu thì thấy Kim Lăng cũng đặt mông ngã vào nước, miệng còn cố ra vẻ mà kêu “Ai da” một tiếng.
Ai nhìn cũng biết là bé đang cố ý.
Giang Dĩnh bất đắc dĩ đành phải đỡ bé lên theo.
Sau đó ba đứa nhỏ nhanh chóng giỡn hớt tạt nước không ngừng, Giang Dĩnh ướt hết cả người, nước theo tóc tí tách chảy xuống.
Hai người ở một bên lập tức thả lỏng, Giang Trừng đặt tay lên vai Ngụy Vô Tiện lắc đầu cười nói: “Ôn Tình nhìn thấy thì đám các ngươi tiêu rồi.”
Ngụy Vô Tiện cũng cười: “Hiện tại nàng đúng là nữ ma đầu, nhưng nàng có nổi giận thì cũng còn ngươi cứu ta!”
Giang Trừng cười cười không trả lời.
Ngụy Vô Tiện nhướng mày: “Giang Trừng?”
Thấy Giang Trừng vẫn không trả lời, vẻ mặt chế nhạo, trong lòng Ngụy Vô Tiện hơi ngứa, quay đầu đặt một nụ hôn lên mặt hắn.
Giang Trừng lập tức quẫn bách nói: “Ngươi đừng làm trò trước mặt tụi nhỏ……”
Ngay sau đó liền thấy Kim Lăng lè lưỡi với hai người: “Lêu lêu!”
“Ha ha!”
Ngụy Vô Tiện nở nụ cười.
Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện nhìn nhau sau đó cũng không nhịn được mà cười lớn.
Cười đủ rồi, Giang Trừng mới dùng vai đụng Ngụy Vô Tiện một cái, nói: “Nếu Kim Tử Hiên biết ngươi dạy những gì cho nhi tử của hắn, hắn chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Chẳng phải còn có phần ngươi hay sao! Chúng ta hai đánh một, sợ gì chứ?”
Giang Trừng hừ cười: “Ngươi hay lắm!”
“Ngụy Vô Tiện!”
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng gọi y.
“Chạy mau!” Nghe thấy âm thanh này, Ngụy Vô Tiện giật mình một cái, đột nhiên nhảy dựng lên, lôi kéo Giang Trừng bỏ chạy.
“Hai người các ngươi đứng lại! Giang Trừng, ngươi định chiều hắn lên trời à!”
Ôn Tình nhìn hai người đã chạy xa, tức giận nói.
Quay đầu nhìn ba đứa nhỏ cả người ướt đẫm nhưng vẫn vô cùng hào hứng đùa giỡn với nhau, Ôn Tình nhíu mày hỏi: “Hai người bọn họ lại làm cái gì?”
“Ta biết!” Ôn Uyển giơ tay nói.
Nói xong, đứa nhỏ cúi đầu bẹp một cái ịn môi lên má Kim Lăng.
Sau đó Ôn Uyển mở to đôi mắt thuần khiết nói: “Bọn họ làm như vậy đó!”
Kim Lăng sửng sốt một chút, mím mím môi rồi đột nhiên gào khóc.
“……”
Vẻ bình tĩnh trên mặt Ôn Tình tan vỡ.
Hai người đã chạy xa quay đầu lại nhìn, Ngụy Vô Tiện thấy cảnh đó thì cười đến ngã trái ngã phải.
Y nói với Giang Trừng: “Tiêu rồi tiêu rồi, tên Kim Tử Hiên chắc chắn không tha cho ta, chúng ta bỏ trốn đi?”
Giang Trừng cũng cười đến không ngừng được: “Trốn đi đâu?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Chỉ cần ngươi thích thì ở đâu cũng được.”
Ngụy Vô Tiện chỉ thuận miệng nói nhưng Giang Trừng lại nghiêm túc nghĩ: “Chúng ta đi tìm Bão Sơn Tán Nhân được không?”
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, chậm rãi thu lại nụ cười: “Giang Trừng……!Bão Sơn Tán Nhân là ta thuận miệng nói, ta cũng không biết người đó có bản lĩnh như ta nói không, trên đời này hẳn là không ai có thể chữa Kim Đan được.”
Giang Trừng nói: “Ta biết.
Chỉ là tùy tiện tìm thử thôi, thuận tiện tiêu dao khắp nơi một phen.”
Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm Giang Trừng một lúc lâu sau đó bỗng nhiên ấn gáy hắn rồi hung hăng hôn một cái, dùng sức nói: “Không cho phép ngươi cố chấp chuyện đó, ta không cần.”
“Được.” Giang Trừng cười gật đầu.
Ngày thứ hai, Giang Dĩnh, Ôn Uyển và Kim Lăng dắt tiên tử bỗng nhiên xông vào thư phòng Ôn Tình.
“Không ổn! Tình cô nương, Tông chủ và Ngụy công tử lại bỏ trốn rồi!”
“……”
Ôn Tình nói: “Đi đâu vậy? Đi lúc nào?”
Giang Dĩnh phất phất phong thư trong tay: “Bọn họ để lại phong thư cho ngươi.”
Ôn Tình đọc xong thư thì lập tức nổi giận.
Mấy đứa nhỏ thấy Ôn Tình vò phong thư trong tay thành một cục, sau đó nàng cúi đầu nói: “Viết một tấm bảng treo ở cổng lớn.”
“Viết cái gì trên đó?”
“Cấm Ngụy Anh, Giang Trừng và chó.” Ôn Tình cắn răng nói.
“Gâu?”
Tiên tử bên cạnh vô tội kêu một tiếng, Kim Lăng cũng nắm chặt dây thừng, vẻ mặt ủy khuất.
“……”
Ôn Tình đỡ trán: “Bỏ chữ chó.”
“Gâu!”
Tiên tử lập tức vui vẻ vẫy đuôi.
Mấy đứa nhỏ vô cùng cao hứng, ba chân bốn cẳng tìm bảng để viết chữ.
Dù sao ở trong nhà này Tình cô nương dữ nhất, nàng nói được là được.
Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đã cưỡi ngựa đi được mười dặm.
Hai người đồng thời hắt xì một cái.
Ngụy Vô Tiện xoa xoa mũi nói: “Có người đang mắng chúng ta sao?”
Giang Trừng nói: “Ta biết người này là ai rồi.”
Hai người nhìn nhau cười một trận, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hất cằm nhìn Giang Trừng: “Đua không?”
Giang Trừng liếc y một cái, hừ nói:”Ta lại sợ ngươi chắc?”
Nông dân ven đường đột nhiên nghe thấy một tiếng huýt gió từ phía xa xa, sau đó thấy hai người cưỡi tuấn mã chạy song song với nhau, tốc lên một lớp bụi đất dày giữa con đường trống trải.
Thế gian to lớn, tiêu dao tự tại.
¥ TOÀN VĂN HOÀN ¥.