Tiện Trừng Tiện Nguyện Sinh Liên

Chương 22: Chuông Bạc


Đọc truyện Tiện Trừng Tiện Nguyện Sinh Liên FULL – Chương 22: Chuông Bạc


Giang Trừng ở Di Lăng thật lâu nhưng không chờ được Ngụy Vô Tiện, cuối cùng hắn nhịn không được tự mình dẫn người vọt vào Loạn Táng Cương.
Trong một mảnh mênh mông thây chất thành núi, hắn thấy một người mặc áo văn bào hoa sen chín cánh.

Tứ chi đầy vết mục rữa, bên hông buộc một cái chuông bạc dính đầy máu me.
Giang Trừng như phát điên nhào qua lao vết máu trên mặt chuông, rốt cuộc thấy rõ mặt trên có khắc chữ viết —— Vân Mộng, Ngụy Vô Tiện.

Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt mơ hồ kia dần dần rõ ràng, ngũ quan trống rỗng bỗng nhiên hiện ra biểu tình quỷ dị.
Giang Trừng nghe thấy y nói: “Giang Trừng, ta không tu ma đạo, Ngụy Anh không có nuốt lời…”
Giang Trừng đột nhiên mở mắt ra, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, mồ hôi lạnh ướt đẫm trung y.
Hắn xốc chăn xuống giường, đốt đèn sáng lên, từ bên quần áo bên gối cầm lấy một chiếc chuông bạc tinh xảo.
Mặt trên có khắc cái tên đúng như cái tên hắn mới vừa thấy ở trong mơ.
Đây là chuông bạc của Ngụy Vô Tiện.
Bây giờ cách lúc Ngụy Vô Tiện mất tích đã hơn bốn tháng, nhưng vẫn không tìm thấy một chút tung tích của Ngụy Vô Tiện.
Giang Trừng ngày ấy cấp hỏa công tâm, hộc máu hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại đã là hai ngày sau, sắc mặt hắn âm trầm im bặt không nhắc tới việc Ngụy Vô Tiện dấu diếm.
Biết được thi cốt cha nương cũng ở chỗ này, mà Giang Trừng ngay cả dũng khí bước vào gian nhà kia cũng không có.

Hắn đứng trước cửa nửa khắc, tìm Ôn Ninh mượn xẻng cùng tấm ván gỗ, thừa dịp đêm tối an táng Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên.
Ôn Ninh sợ hắn làm gì sai lầm, thật cẩn thận mà đi theo.

Giang Trừng cũng mặc hắn đi cùng, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Giang Trừng đỏ mắt đứng trước hai ngôi mộ giản dị hắn tự đắp, nghiêm trang trân trọng mà dập đầu lạy cha nương ba lạy.
Một đời nay hắn lại không thể bảo vệ bọn họ, vốn định cứ như thế mà chết đi, Ngụy Vô Tiện lại buộc hắn sống sót.
Giang Trừng nghĩ, muốn đi tìm được Ngụy Vô Tiện, trả lại kim đan cho hắn.

Bất kể thế nào, không thể lại đứng nhìn y bị nghiền xương thành tro một lần nữa.
Lúc gần đi, Giang Trừng thấy bên gối có ngọc bội của mình và chuông bạc của Ngụy Vô Tiện.
Hắn sửng sốt nửa ngày, không rõ Ngụy Vô Tiện vì sao lại để chuông bạc lại, trong lòng sinh ra ba phần bất an.
Giang Trừng cuối cùng vẫn đem cất vào trong người, nghĩ chờ khi gặp lại đem trả hết đồ cho hắn, không ai nợ ai.
Kể từ bốn tháng sau lần đó, dường như Giang Trừng đều dựa vào bản năng mà hành động.
Hắn một đường tới Mi Sơn, phái người canh giữ ở Di Lăng, phân phó chỉ cần nhìn thấy Ngụy Vô Tiện thì lập tức tới báo.
Bản thân thì hợp lực với Lam Nhiếp Kim tam đại thế gia cùng thảo phạt Kỳ Sơn Ôn thị, xưng là Xạ Nhật Chi Chinh.

Hắn mỗi trận chiến toàn xông pha trước, trên người có không ít vết thương.

Phảng phất chỉ có đau đớn trên người mới có thể hơi an ủi lòng tràn đầy thống khổ của hắn.
Kỳ Sơn Ôn thị lần nữa lui bại, Giang Trừng cùng đám người Lam thị Song Bích, Kim Tử Hiên đồng loạt công phá Bất Dạ Thiên, đoạt lại kiếm cùng pháp bảo của từng người.
Giang Trừng nhớ rõ bố trí đông đảo của Ôn thị, trong quá trình công phá Bất Dạ Thiên có công cực lớn, sau khi Giang gia mất gia chủ, bổn gia bị tàn sát mà vẫn có thể có một vị trí không nhỏ, không ai dám xem thường tân gia chủ Giang thị tính tình hung ác nham hiểm này.
Trừ đệ tử bổn môn cùng vài vị đại gia chủ, những người khác thậm chí cũng không dám nói nhiều với hắn mấy câu.
Sau khi giết chết trưởng tử của Ôn Nhược Hàn, Kỳ Sơn Ôn thị đã không ra thể thống gì.
Nhưng Giang Trừng tìm khắp nơi lại không thấy Ôn Triều cùng thuộc hạ của hắn là Ôn Trục Lưu.
Hắn men theo trí nhớ kiếp trước tìm đến chỗ lúc trước gặp lại Ngụy Vô Tiện, trông nhiều ngày lại không thấy một bóng người.

Từ nay về sau hắn gióng trống khua chiêng mà phái người khắp nơi lùng bắt Ôn Triều cùng Ôn Trục Lưu.

Chúng thế gia đều biết được Giang gia bị diệt môn là xuất phát từ tay hai người này, đều nghĩ là Giang Trừng cừu hận sốt ruột, lại không biết Giang Trừng đã sắp gấp điên rồi.
Không phải vì huyết hải thâm thù của hắn với Ôn cẩu, mà là vì Nguỵ Vô Tiện đã mất tích nhiều ngày.
Ngụy Vô Tiện vì sao còn không thấy bóng dáng?
Chẳng lẽ y còn ở Loạn Táng Cương?!
Thời gian ngày càng kéo dài, Giang Trừng mỗi đêm nhắn mắt đều là cảnh tượng Ngụy Vô Tiện phơi thây Loạn Táng Cương.
Mỗi khi nhớ tới lúc trước bắt Ngụy Vô Tiện phải thề, Giang Trừng đều hận không thể vượt thời gian trở về hung hăng cho mình một bạt tai.
Lỡ như…!Không, không có lỡ như, Ngụy Vô Tiện người này tuyệt sẽ không hứa suông mà bỏ đi lựa chọn cái chết.
Giang Trừng nắm chặt chuông bạc trong tay.
Trừ lần đó ra hắn không biết còn có thể khẩn cầu cái gì.
Giống như cái xác không hồn qua mấy ngày, Ngụy Vô Tiện như cũ không có tin tức.
Chiến sự với Kỳ Sơn Ôn thị lâm vào giằng co, Ôn Nhược Hàn mang theo tàn quân sống chết thủ thành Bất Dạ Thiên.

Của cải giàu có nhiều năm của Ôn thị bị vơ vét hết.
Trong khoảng thời gian ngắn, chúng thế gia không có chỗ để xuống tay.

Chỉ có thể hai bên giằng co.
Giang Trừng đêm qua lại bị ác mộng quấn thân, trời còn chưa sáng liền mặc quần áo đứng dậy ra cửa.
Lúc này bọn họ đóng quân ở Lang Gia cùng tàn quân Ôn thị tác chiến, Giang Trừng vừa ra khỏi cửa, liền thấy đông đảo tu sĩ bận bận rộn rộn mà quay lại, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.
Có mấy tu sĩ thấy hắn, không ngừng tiến lên hành lễ với hắn, thần sắc thập phần thận trọng.
Giang Trừng quét mắt liền bực bội mà phất tay để cho bọn họ đi.
Những người này đối với vẻ mặt hắn biết bao quen thuộc.
Hắn lại một lần nữa thành Tam Độc Thánh Thủ âm trầm lãnh khốc kiếp trước, người người kiếp sợ.
Giang Trừng xoay chuyển Tử Điện giữa ngón tay, cúi đầu thấy trong lòng ngực lộ ra tua chuông bạc, chợt nhớ tới một chuyện.
Một lát sau, hắn ngự kiếm hướng tới hướng Lịch Thành mà đi.
Xạ Nhật Chi Chinh thanh thế vĩ đại, tai vạ đến rất rất nhiều địa phương.

Giống như ở Lang Gia Lan Lăng to như vậy, thường dân tử thương không ít, tiếng oán than vang trời dậy đất.
Giang Trừng một đường ngự kiếm phi đến trấn kia ở Lịch Thành, hạ xuống đất thu kiếm.
Quả nhiên nơi đây cũng bị Xạ Nhật Chi Chinh lan đến, trên đường phố người đi đường thưa thớt, cửa thôn còn đổ mấy cây liễu to lớn, đều có dấu vết bị thiêu đốt, không biết là bị tu sĩ bên nào thất thủ chặt đứt.
Giang Trừng đi ngang qua ngôi miếu hoang hắn từng cùng ở với Ngụy Vô Tiện, không khỏi dừng một chút.
Xuyên qua song cửa sổ rách nát, Giang Trừng ẩn ẩn thấy trong đó có người.

Hắn mới vừa sinh ra ý muốn đi xem, nghĩ lại, có lẽ là dân chạy nạn từ Xạ Nhật Chi Chinh vào đây tạm lánh.
Vì thế không hề dừng lại, thẳng tắp chạy vội tới hiệu cầm đồ.
Trên đường cửa hàng hai bên đều đóng chặt.
Giang Trừng tìm hiệu cầm đồ ngày đó đi qua, giơ tay gõ gõ cửa.

Qua hồi lâu, mới có người từ trong mở ra một cái khe hở.
Người trong nhà có chút rụt rè mà đánh giá hắn một phen, lại nhìn nhìn trái phải phía sau hắn, thấy chỉ có một mình hắn, mới nói với hắn: “Bản điếm đóng cửa dẹp tiệm.”
Giang Trừng nhận ra đúng là chưởng quầy ngày ấy, nhưng rõ ràng người này vẫn chưa nhận ra hắn.


Hắn giơ tay đem cửa mà chưởng quầy khép hờ đẩy ra, chưởng quầy kia không hề có sức lực ngăn cản, sợ tới mức kêu lên: “Ngươi ngươi ngươi muốn làm gì!”
Giang Trừng nhấc chân rảo bước đi vào trong phòng, âm thanh lạnh lùng nói: “Tới chuộc đồ của ta.”
Chưởng quầy vẫn là một bộ thần sắc bất an: “Chuộc, chuộc cái gì?”
Giang Trừng nói: “Một chiếc chuông bạc.”
Chưởng quầy kia sửng sốt, đột nhiên trừng lớn mắt, nhận ra công tử mặt mày âm u mặc hoàn bào đeo bội kiếm trước mắt này đúng là tiểu tử dơ hề hề ngày đó tới tiệm hắn cầm một chiếc chuông bạc.
Nhớ tới ngày ấy Giang Trừng lấy cái quạt giấy đè vào cổ hắn, hắn tức khắc có chút nhão chân, sau một lúc lâu mới thật cẩn thận nói: “Công tử, chuông, chuông bạc của ngài đã bị người khác chuộc…”
Ánh mắt Giang Trừng lạnh lùng, túm cổ áo chưởng quầy ấn lên trên quầy, trong thanh âm mang theo tức giận: “Ta bảo ngươi cất giữ cẩn thận cho ta.”
“Không không không phải…” Chưởng quầy sợ tới mức phát run, vẻ mặt đưa đám nói: “Người nọ vào cửa hàng, cái khác không cần, chỉ tên muốn lấy chiếc chuông bạc kia.

Ta ta ta, ta nói với hắn thứ này không bán, y liền, liền dùng cây sáo chống cổ ta như ngài bây giờ, ta ta nào dám không cho hắn a, công tử ngài phải biết đạo lý…”
Giang Trừng lặp lại nói: “Cây sáo?!”
Hắn túm cổ áo chưởng quầy đem hắn kéo tới, ép hỏi nói: “Người nọ trông như thế nào?”
Chưởng quầy một đầu mồ hôi lạnh, cũng không dám lau, nỗ lực nhớ lại nói: “Kia, người nọ một thân hắc y, nhìn tuổi cũng không lớn, gần như ngài, cầm một cây sáo.

Cao, lớn lên rất anh tuấn, nhưng nhìn không dễ chọc, cảm giác luôn mang theo tà khí.”
Là Ngụy Vô Tiện.
Giang Trừng tức khắc nỗi lòng phức tạp, trong lòng như có một tảng đá lớn rơi xuống, lại trăm bề không được giải.

Nghe chưởng quầy hình dung tất là Ngụy Vô Tiện không thể nghi ngờ, nhưng vì sao Ngụy Vô Tiện đã rời khỏi Loạn Táng Cương lại không tới tìm hắn, mà đến nơi đây chuộc chuông bạc của hắn?
Giang Trừng tiếp tục hỏi: “Y tới khi nào?”
Chưởng quầy nói: “Chính là hôm trước, bất quá ngày hôm qua ta còn thấy y ở đây, hình như y không đi.”
Giang Trừng lập tức nhớ tới bóng người trong miếu hoang ngoài trấn ngoại kia.
Hắn buông chưởng quầy, chạy thẳng một mảnh tới ngôi miếu hoang.
Chưởng quầy ở phía sau vội vã đóng cửa, trong lòng âm thầm may mắn tránh được một kiếp.
Mấy ngày nay trong tiệm sao lại toàn sát tinh tới?
Chưởng quầy vội trở lại trong phòng thắp cho tượng thần Quan Nhị Gia ba nén hương, miệng lẩm bẩm.
Giang Trừng một đường chạy như điên đến miếu hoang trước kia, trong lòng thầm mắng mình vừa rồi nhất thời sơ sẩy.

Hắn tiến lên một phen đẩy cửa.
Trong miếu không có một bóng người, chỉ có trên mặt đất bày một đống rơm rạ, hiển nhiên không lâu trước đây đã có người dừng lại.
Giang Trừng nhìn nhìn khắp nơi, lúc sau phát hiện một cây cột trước cửa miếu có gắn lá bùa quen thuộc, mặt trên lộ ra một tia quỷ khí.
Người vừa rồi ở trong miếu hẳn chính là Ngụy Vô Tiện.
Giang Trừng giơ tay xé lá bùa, còn không kịp cẩn thận xem xét, trên lá bùa kia bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa, nháy mắt cháy thành cho trước mắt hắn.
Giang Trừng thầm nghĩ, chẳng lẽ Ngụy Vô Tiện là bởi vì thấy mình nên mới chạy ngay đi?
Bụng đầy tâm tư trở lại Lang Gia, Giang Trừng liếc mắt một cái liền thấy Lam Hi Thần sóng vai cùng Lam Vong Cơ đi từ trong phòng ra.
Không biết vì sao, Giang Trừng đột nhiên cảm thấy, Ngụy Vô Tiện ra ngoài nếu không tới tìm mình,…!Có lẽ có khả năng sẽ đi tìm Lam Vong Cơ.
Giang Trừng đi vài bước lên trước, ngăn cản đường đi của Lam thị Song Bích.
Lam Hi Thần sửng sốt, hỏi: “Giang tông chủ có việc gì?”
Giang Trừng nhìn Lam Vong Cơ nói: “Có một số việc muốn hỏi riêng với Hàm Quang Quân.”
Lam Hi Thần nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn đệ đệ nhà mình, quay đầu nói: “Vậy ta đi trước.”
Để lại Giang Trừng cùng Lam Vong Cơ đứng ở trong viện.

Giang Trừng chẳng muốn làm phiền, đi thẳng vào vấn đề nói: “Hàm Quang Quân mấy ngày nay có từng gặp qua Ngụy Anh không?”
Lam Vong Cơ nhăn mày, gật đầu nói: “Đã gặp qua.”
Hô hấp Giang Trừng cứng lại, quả nhiên.
Giang Trừng lại hỏi: “Nơi nào? Khi nào?”
Lam Vong Cơ nói: “Ba ngày trước, lúc đang giao thủ với người Ôn gia ở Lan Lăng.”
Giang Trừng nói: “Vậy ngươi biết y bây giờ ở nơi nào không?”
Lam Vong Cơ chậm rãi lắc đầu: “Không biết.”
Giang Trừng hình như nghi hoặc mà nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ một lúc lâu, Lam Vong Cơ sắc mặt tự nhiên.
Giang Trừng thu mắt nói: “Đa tạ.”
Xoay người muốn đi, liền nghe Lam Vong Cơ ở phía sau hắn bỗng nhiên nói: “Giang tông chủ, ngươi cũng biết Ngụy Anh tu Quỷ đạo.”
Giang Trừng nắm tay, cũng không quay đầu lại nói: “Biết thì thế nào?”
Lam Vong Cơ nói: “Đạo này là tà ma ngoại đạo, tổn hại thân càng tổn hại tâm tính, không phải chính đạo.

Y nếu kiên trì tu tập đạo này, tuy nhất thời có thể chế ngự bách quỷ, không người địch nổi.

Sau này ắt gặp phản phệ, ngươi nên khuyên y…”
“Ngươi biết cái rắm! Y…” Giang Trừng đột nhiên quay đầu lại đánh gãy lời của Lam Vong Cơ, một đôi mắt hằn đầy tơ máu.
Lam Vong Cơ bị hắn mắng ngẩn ra, ngay sau đó không vui mà nhăn mi.
Giang Trừng tuy rằng luôn là một bộ lãnh khốc khó gần, nhưng trước sau cũng là người giảng đạo lý hiểu lễ nghĩa, đã bao giờ vô lễ với người ngoài như thế?
Giang Trừng muốn nói, y là vì ta mới phải tu Quỷ đạo, y không có kim đan, y hiến kim đan cho ta!
Nhưng cuối cùng hắn chỉ thấp giọng nói: “…!Không phải y nguyện ý.”
Nói xong không đợi Lam Vong Cơ đáp lại, Giang Trừng xoay người liền đi.
Đời trước, hắn nếu cũng có thể thay Ngụy Vô Tiện nói một câu như vậy…!nhưng buồn cười là hắn từ đầu đến cuối lại nói như lời Lam Vong Cơ, cũng cho rằng Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo vì đạo này nhanh và tiện.
Thật là ngu xuẩn.
Giang Trừng đi đến chỗ ở của Giang Yếm Ly.
Giang Yếm Ly đang ở trong phòng bếp vội vàng cùng đám nữ tu linh chuẩn bị đồ ăn hôm nay.
Giang Trừng đứng ở cửa gọi nàng: “A tỷ.”
Giang Yếm Ly nghe tiếng quay đầu lại, thấy hắn liền cười.
Nàng lau tay, đi ra: “A Trừng hôm nay sao lại rảnh rỗi tới thăm tỷ? Không vội sao?”
Biết được tin cha nương đã mất, Giang Yếm Ly khóc mấy ngày, tổ mẫu sống chết ngăn lại mới không suốt đêm trở lại Liên Hoa Ổ.

Tung tích của hai đệ đệ lại không rõ, không quá mấy ngày liền gầy đi một vòng lớn.
Thẳng đến khi Giang Trừng tới Mi Sơn, Giang Yếm Ly lại ôm hắn khóc một hồi.
Lúc Giang Yếm Ly hỏi Ngụy Vô Tiện đâu, Giang Trừng ậm ừ sau một lúc lâu, dỗ nàng nói, Ngụy Vô Tiện bị thương nặng đang ở Di Lăng dưỡng thương, bảo hắn tới Mi Sơn trước, đợi cho y dưỡng thương tốt hơn sẽ tự hội hiệp cùng bọn họ.
Giang Yếm Ly không nghi ngờ lời đệ đệ nói.
Mấy ngày nay Giang Trừng khắp nơi đối địch, khi trở về luôn là một thân thương tích, Giang Yếm Ly cả ngày lo lắng, cũng không hỏi đến chuyện của Ngụy Vô Tiện.
Lúc này Giang Trừng lại chủ động tới tìm nàng dò hỏi về Ngụy Vô Tiện.
Giang Trừng cùng nàng nói chuyện phiếm vài câu, lại hỏi: “A tỷ mấy ngày nay có gặp Ngụy Vô Tiện chưa?”
Giang Yếm Ly cười gật đầu: “Ba bốn ngày trước A Anh tới thăm tỷ một lần, đệ ấy nói chiến sự tiền tuyến bận rộn, đệ cũng không nói cho tỷ biết thương thế của đệ ấy ra sao, nên đệ ấy tự chạy đến cho tỷ xem.

Sao vậy? Đệ không biết chuyện này sao?”
Giang Trừng thầm nghĩ, Ngụy Vô Tiện quả thật là trốn tránh mình.
Sau một lúc lâu Giang Trừng hoàn hồn nói: “A, đệ biết.

Chỉ là hai ngày nay lại không biết y chạy tới chỗ nào, đệ tìm không thấy nên tới hỏi tỷ một chút.”
Giang Yếm Ly lắc đầu nói: “Tỷ cũng không biết đệ ấy đi đâu.”
Giang Trừng gật gật đầu: “Không sao, hẳn là quá hai ngày y sẽ trở lại.

A tỷ không cần lo lắng cho y, dù sao y cũng luôn như vậy.”

Giang Yếm Ly cười rộ lên.
Nàng lại dặn dò Giang Trừng vài câu, bảo hắn ngày thường cẩn thận chút, đừng luôn để bản thân bị thương.

Thấy Giang Trừng có chút thất thần, liền đuổi hắn trở về, vội đi làm việc của mình.
Giang Trừng gật gật đầu, cau mày đi luôn.
Giang Yếm Ly ở trong viện đứng một lúc lâu.
Hai đệ đệ của nàng đều trưởng thành, một người suốt ngày lạnh mặt, chịu trách nhiệm gánh nặng của một gia chủ; một người khác cũng khí chất đại biến, không còn một chút khí chất thiếu niên nào nữa.
Nhưng ai nhớ rõ bọn họ mới hơn mười bảy tuổi.
Giang Yếm Ly lau khóe mắt ướt át, tự cười, xoay người chui vào phòng bếp bận làm việc.
Giang Trừng tin Ngụy Vô Tiện đã trở lại, nhưng y lại trốn tránh mình.
Sau hơn một tháng, Giang Trừng không có khắp nơi muốn tìm Ngụy Vô Tiện nữa, nhưng vẫn có thể từ trong miệng tu sĩ nghe bọn họ thảo luận, gặp được những hung thi quỷ dị của Ngụy Vô Tiện.
Nhưng hắn lại chưa từng gặp được Ngụy Vô Tiện, một lần đều cũng không.
Lang Gia cùng Lan Lăng cách nhau không xa, hai nơi dừng chân đều gần, Giang Trừng vài lần đi tới đi lui qua hai nơi, thường thường là lúc hắn tới, lại nghe có người ở một bên nói bộ dáng tà khí Ngụy Vô Tiện giết tu sĩ Ôn gia làm cho người ta sợ hãi.

Biểu thị là mới vừa đi không lâu.
Mãi đến ngày Giang Yếm Ly lén đưa bát cháo cho Kim Tử Hiên bị đánh vỡ, Giang Yếm Ly tức giận đến khóc lớn.
Lúc Giang Trừng nghe tin lúc chạy, Ngụy Vô Tiện đã cùng Kim Tử Hiên vung tay đánh nhau.
Ngụy Vô Tiện mặc một bộ hắc y, hai người đánh túi bụi, xung quanh vây một đám tu sĩ muốn ngăn, nhưng quyền cước công phu hai người đều thập phần lợi hại, còn chưa kịp tới gần đã bị đá mấy cước, vội vàng lui trở về.
Giang Trừng nhíu mày, đẩy đám người ra tiến lên, một phen túm Ngụy Vô Tiện, quát: “Đủ rồi!”
Chỉ thấy Ngụy Vô Tiện vừa mới bị túm, còn muốn vùng thoát ra, nghe thấy thanh âm lại nhất thời sững sờ tại chỗ.
Ngụy Vô Tiện tuy dừng lại, nắm tay Kim Tử Hiên lại không ngưng, hướng thẳng đến mặt Ngụy Vô Tiện.
Giang Trừng một tay đem Ngụy Vô Tiện kéo lui về phía sau một bước, một tay kia đón nhận nắm tay Kim Tử Hiên, dù chưa dùng lực, vẫn đẩy Kim Tử Hiên lui về phía sau vài bước.
Giang Trừng nhíu mày lạnh nhạt nói: “Kim công tử, a tỷ là người như thế nào ta đương nhiên hiểu rõ nhất, nếu việc theo đúng như lời ngươi nói, không bằng gọi vị nữ tu kia tới đối chất với nhau.”
Ngụy Vô Tiện ở một bên hừ nói: “Đúng vậy, bảo nữ tu kia ra đây!”
Giang Trừng quay đầu liếc nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, tức khắc cả người Ngụy Vô Tiện không được tự nhiên, muốn tránh thoát từ trong tay Giang Trừng, không ngờ móng vuốt Giang Trừng lại nắm chặt không buông.
Ngụy Vô Tiện âm thầm thở dài.
Không rảnh lo cùng Giang Trừng đấu trí đấu dũng, đã có người kéo nữ tu kia ra.
Sau một phen đối chất, Kim Tử Hiên nhấp môi không nói một lời.
Ngụy Vô Tiện ở bên này tức giận đến chửi ầm lên.
Thẳng đến khi mọi người tan hết, Ngụy Vô Tiện còn buồn giận không thôi.

Đưa Giang Yếm Ly trở về phòng, lại dỗ nàng hồi lâu, Giang Yếm Ly mới lộ ra một nụ cười
Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi dài.
Cùng Giang Trừng đi một đường rời khỏi phòng Giang Yếm Ly ra, y mới đột nhiên cảm giác không ổn.
Giang Trừng không nói một lời mà nhìn chằm chằm y.
Ngụy Vô Tiện tất nhiên là biết mấy ngày nay mọi người sẽ không nói lời hay gì về y, nói vậy Giang Trừng từ lâu đã biết y tu một thân tà ma ngoại đạo.
Y tiến lên hai bước thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, ta…”
Giang Trừng nghe thấy lời y nói liền nhịn không được tức giận, quát: “Câm miệng.”
Đột nhiên tiến lên ôm chặt Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện tức khắc cứng người.
Giang Trừng gắt gao mà ôm Ngụy Vô Tiện, hận không thể hung hăng cắn y một cái, hắn nghiến răng nói: “Ngươi có biết ta lo…”
Câu sau rốt cuộc không nói được nữa.
Ngụy Vô Tiện lại lập tức hiểu, hốc mắt nóng lên, duỗi tay dùng sức ôm lại Giang Trừng.
Ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi biết bao không.
Hai người không tiếng động mà đứng đó một lúc lâu, Giang Trừng hít sâu một hơi, buông lỏng tay ra.
Giang Trừng hỏi: “Ngươi ở nơi nào?”
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cái mũi nói: “Khách điếm ở cạnh trấn.”
Giang Trừng nói: “Mang ta qua đó đi, nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.