Đọc truyện Tiện Trừng Tiện Nguyện Sinh Liên FULL – Chương 12: Kỳ Sơn
—————————————
Ở Liên Hoa Ổ ngày trôi qua rất nhanh.
Mỗi ngày dẫm nắng sớm đạp sương đêm, kiếm thuật và pháp lực của Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đều ngày càng tinh tiến.
Đếm kỹ, thế nhưng đã qua hơn nửa năm.
Qua nửa năm là thời gian Kỳ Sơn Ôn thị tổ chức Thanh Đàm cùng bách gia thịnh hội.
Lần này hội Thanh Đàm sẽ làm bảy ngày, từ rượu đến đồ ăn cho đến bài trí bàn ghế ở trong điện ngoài điện, có thể đủ thấy của cải Ôn thị nhiều đến mức nào.
Nhưng những người tham gia lần này cũng không chắc là sẽ có ăn thức ăn của Ôn thị hay không.
Ôn Nhược Hàn ngồi ở phía trên cao, nhất cử nhất động như tự coi mình là đứng đầu.
Tính tình thẳng thắn như Lam Khải Nhân nhìn thấy như vậy lập tức đen mặt.
Kỳ Sơn Ôn thị ngày càng bành trướng, nó như một nỗi u ám ở trong lòng các gia chủ.
Ngày sau phải làm như thế nào, từng người trong lòng đều nhịn không được bắt đầu trầm ngâm suy tư.
Mọi người trong lòng đem Ôn Nhược Hàn mắng đến máu chó phun đầy đầu nhưng lần gặp mặt hội Thanh Đàm này xem ra vẫn ôn hòa, cụng chén cạn ly mỗi người đều làm bộ khách sáo lẫn nhau.
Thế gia công tử trong lúc đó lại càng náo nhiệt.
Tất cả mọi người đều giống nhau về tuổi tác, ở cùng một chỗ khó tránh mỗi ngày cãi nhau làm mọi người tai váng mắt hoa, chủ đề thảo luận mỗi ngày là lần này ai sẽ đứng thứ nhất, ai không có tên trong bảng chắc về sẽ bị gia chủ giáo huấn một phen.
Mặc dù ai cũng phát hiện ra không khí có chút bất ổn nhưng hầu như đều đem nó ép xuống.
Một hồi giông bão sắp kéo đến.
“Giang Trừng, ngươi chạy xa như vậy làm gì? Tỷ thí bắn cung sắp bắt đầu rồi!” Ngụy Vô Tiện ở khắp nơi tìm một lúc lâu sau đó mới nhìn thấy Giang Trừng yên lặng ngồi ở một chỗ trên cây.
Giang Trừng thấy Ngụy Vô Tiện liền cầm cung tiễn từ trên cây nhảy xuống, lạnh nhạt nói: “Không muốn nhìn thấy đám Ôn cẩu kia.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Từ khi tới Kỳ Sơn, bộ dạng ngươi như hận không thể liều mạng với người của Ôn thị.
Ai chả biết Ôn gia ỷ thế hiếp người, nếu mỗi người đều giống như ngươi, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết Ôn Nhược Hàn!”
“Hừ.” Giang Trừng nghe ra sự chế nhạo trong lời nói của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện đi lên đập vai hắn, đẩy một cái rồi nói: “Đi mau, trong cuộc thi bắn ngươi biểu hiện tốt một chút, để Ôn Nhược Hàn xem gia tộc hắn là cái lông gà vỏ tỏi gì mà cũng dám tự xưng là bách gia đứng đầu? Tốt nhất là không để cho bọn Ôn thị không có tên trong bảng, cho hắn ta tức chết.
Nhưng ta vừa rồi gặp được một đệ tử Ôn gia, nhà bọn hắn thế mà cũng có người có tài bắn cung như vậy.
Mà người này cũng kì quái, ta mới khen hắn một câu, hắn đã sợ tới mức cung tên cũng đều vứt, quay đầu bỏ chạy!”
Giang Trừng nói: “Vì bộ dạng ngươi lớn lên quá xấu!”
Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ kháng nghị: “Sao lại thế! Hắn nhất định là bị mê hoặc với vẻ phong thần tuấn lãng của bản công tử nên mới ngại ngùng mà chạy!”
Giang Trừng cười lạnh: “Ngươi bớt mặt dày đi!”
Ngụy Vô Tiện hì hì cười, đập Giang Trừng, bỗng nhiên nghĩ ra ý tưởng, bật thốt lên nói: “Giang Trừng, ta với ngươi đánh cược đi.”
Vừa nghe liền biết Ngụy Vô Tiện lại nhàn rỗi muốn kiếm chuyện, Giang Trừng liếc nhìn hắn một cái, lại như cũ nói: “Đánh cược gì?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ô…!Đánh cược thứ tự tỷ thí lần này đi! Thứ tự thấp phải lột một sọt đài sen cho người khác, được không?”
Giang Trừng khinh thường: “Nhàm chán.
Không đánh cược.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Uy, Giang Trừng ngươi không phải là sợ thua đi? Ưm, cùng lắm thì ta nhường ngươi ba mũi tên.”
“Ai muốn ngươi nhường!” Giang Trừng hất tay Ngụy Vô Tiện, cả giận nói.
Ngụy Vô Tiện nhướng mày: “Thế có đánh cược không?”
Giang Trừng nói: “Cược thì cược, ngươi nghĩ không ai thắng được ngươi chắc? —— còn có, biện pháp khích tướng này quá tầm thường!”
“Nhưng biện pháp này rất hữu dụng!” Ngụy Vô Tiện tay ôm sau đầu, thiếu đánh nói.
“Cút mau!”
Hai người một đường ngươi đẩy ta xô đi đến lối vào nơi tỷ thí, nhìn thấy đội ngũ Kỳ Sơn Ôn thị cãi cọ ồn ào.
Ngụy Vô Tiện tùy tay kéo người hỏi, mới biết được là vì tranh dành tham gia bắn cung tỷ thí.
Ngụy Vô Tiện đánh mắt thấy thiếu niên bạch y bị y dọa chạy mất, liền chỉ cho Giang Trừng xem: “Ây, người kia kìa, mới nói với ngươi là người có tài bắn cung cực tốt đó.”
Giang Trừng chợt cảm thấy người nọ rất quen mắt, lại cẩn thận suy nghĩ sau một lúc lâu, mới nhận ra người này đúng là Ôn Ninh.
Giang Trừng đã nhiều lần thấy Ôn Ninh bộ dạng ngốc lăng chất phác, sau khi chết bị luyện thành Quỷ tướng quân tử khí âm trầm, lúc này nhìn Ôn Ninh sạch sẽ chỉnh tề rồi thật cẩn thận mà đứng ở một góc trong đám người, Giang Trừng suýt nữa không có thể nhận ra.
“Ngươi đừng…!Ngụy Vô Tiện!”
Hắn vừa định duỗi tay giữ chặt Ngụy Vô Tiện không cho tiến lên, vẫn chậm một bước.
Ánh mắt mọi người nháy mắt liền nhìn về phía Ngụy Vô Tiện với thiếu niên bạch y kia.
Ôn Ninh tựa hồ quẫn đến nỗi hận không thể biến mất tại chỗ.
Giang Trừng cau mày, đệ tử Ôn gia đông đảo tiếng cười nhạo, một âm thanh không kiên nhẫn đột nhiên vang lên: “Ngươi bắn tên giỏi sao?”
Lông tơ đột nhiên dựng lên, sợ hãi cùng hận ý nháy mắt tràn ngập.
Giang Trừng dùng sức nắm chặt cung trong tay.
Ánh lửa rực đến tận trời cùng máu lẫn trong bùn đất trong trí nhớ chợt hiện lên trong đầu hắn, trước mắt Giang Trừng hiện ra Liên Hoa Ổ bị thiêu rụi, ở giữa giáo trường là hai thi thể nhiễm đầy máu.
Hắn đè nén thân thể run rẩy, cắn răng không tiếng động mà nghèn nghẹn một cái tên: “Ôn Triều…”
Trong miệng tràn ra một cỗ hương vị nhàn nhạt rỉ sắt giống máu.
Ngụy Vô Tiện một bên khuyên giải an ủi Ôn Ninh vừa bắn tên thất thủ, một bên quay đầu thấy Giang Trừng, sợ hãi đến độ nhảy dựng.
“Giang Trừng?!” Ngụy Vô Tiện vội lay vai Giang Trừng một chút.
Giang Trừng đột nhiên từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần, đôi mắt chứa hận ý chưa tiêu tan, hắn có chút mờ mịt mà nhìn Ngụy Vô Tiện.
“Ngươi làm sao vậy?” Ngụy Vô Tiện khẩn trương mà bắt lấy hắn.
Giang Trừng chớp chớp mắt, không nhìn Ngụy Vô Tiện đang lo lắng, thấp giọng nói: “Không sao, chân bị chuột rút.”
Chuột rút không phải như vậy!
Ngụy Vô Tiện không yên tâm lôi kéo hắn trên dưới phải trái sờ soạng, sờ thẳng đến khi Giang Trừng muốn đạp y, “Ngươi làm sao biết được!”
Cũng may lúc này tỷ thí bắn cung sắp bắt đầu, tiếng trống vang lên, giải cứu Giang Trừng từ tay Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện dặn dò nói: “Ngươi đi vào theo ta.”
Giang Trừng trừng y một cái, là ai nói muốn đánh cược? Đi theo ngươi thì làm sao mà so?
Nghĩ thì nghĩ, nhưng hắn lại không có mở miệng phản bác, thừa dịp mọi người hỗn loạn chia đội ngũ, hắn lại nhìn thoáng qua đội ngũ Ôn gia, đội ngũ Ôn Triều dẫn đầu đặc biệt nổi bật.
Giang Trừng thở ra một hơi, yên lặng nắm chặt trường cung trong tay.
Tiến vào sân tỷ thí không bao lâu, mọi người từng người tìm đường tứ tán tản ra.
Ngụy Vô Tiện quả thực lôi kéo Giang Trừng một đường, chọn một đường nhỏ ở sơn cốc gập ghềnh.
Thời gian mở màn được chừng nửa nén hương, Ngụy Vô Tiện dẫn đầu bắn trúng một mũi tên vào bia.
Trên không nơi tỷ thí dâng lên một tràng pháo hoa rực rỡ.
Giang Trừng nghe thấy tiếng cười phía sau, cũng cong cong khóe miệng, đôi mắt lại nhìn chằm chằm một cái bia ngắm phía trên.
Không biết gió trong sơn cốc từ nơi nào kéo tới vấn lên vạt áo hắn ở trong gió ào ào lay.
Giơ tay, cài tên, giương cung.
Ầm!
Lại một tràng pháo hoa đại biểu cho Vân Mộng Giang thị ở trên trời cao tràn ra.
Hai người nhìn nhau cười, từng người hướng tới hai phương hướng nâng cung tên trong tay lên.
Tỷ thí quá nửa, người Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đều ra một thân mồ hôi mỏng.
Bao đựng mũi tên của hai người chỉ còn một vài mũi, càng ngày càng ít đi.
Ngụy Vô Tiện lau lòng bàn tay đầy mồ hôi lên y phục, rút ra một mũi tên, bắn thủng một cái bia ngắm đang di chuyển.
Quay đầu lại đi nhìn Giang Trừng, Giang Trừng đang kéo cung trong tay.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu xem bao đựng tên của hắn, nói: “Hòa rồi!”
Giang Trừng trả lời y cũng chính là lúc một mũi tên bay ra.
Sau đó lắc đầu nói: “Không có.”
“Hì!” Ngụy Vô Tiện cười, cũng không nói nữa, chuyên tâm tỷ thí.
Ngay lúc hai người trở về tranh cãi ai lột hạt sen cho người kia liền thấy chỗ trống trải phía trước tụ tập mấy đệ tử Ôn gia.
Mọi người vây xung quanh Ôn Triều, phía trước phía sau đều có người hầu hạ.
Hắn một tay cầm cung, mới vừa nâng tay, lập tức có người đưa cho mũi tên.
Chỉ thấy tư thế hắn kéo đến mười phần, nhìn bia ngắm khắp nơi, hai mắt híp lại.
Xem bộ dáng tùy tùng đứng một bên, chỉ sợ đang nịnh nọt này hắn sẽ bắn trúng.
“Đệt!”
Hai người liền nghe thấy Ôn Triều chửi một tiếng rõ to.
Hóa ra một mũi tên không nghiêng không lệch mà bay qua một bên bia ngắm, không trúng.
Tức khắc một mảnh lặng ngắt như tờ.
Ngụy Vô Tiện phụt một tiếng bật cười, may mà khoảng cách không gần, không bị nghe thấy.
Hắn nhìn thấy có người vội không ngừng mà đưa cho Ôn Triều một mũi tên mới, nhìn qua động tác nhanh nhẹn lại thuần thục, hiển nhiên không phải lần đầu tiên.
Ôn Triều đây là trắng trợn táo bạo coi hội Thanh Đàm nhà mình lập mà không màng đến quy củ a!
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nói: “Thật là phế vật.”
Nói mới để ý, y bỗng nhiên nhận thấy bên người một đạo sát ý lạnh lẽo.
“Giang Trừng!?”
Hắn thấy thần sắc Giang Trừng âm trầm mà giương mũi tên, mũi tên hướng đến đúng Ôn Triều đang được mọi người vây quanh!
Giang Trừng trong đầu một trận nóng lên, ý niệm muốn chính tay đâm kẻ thù xúc động ở trong thân thể hắn không ngừng cuồn cuộn.
Hắn thật muốn giết Ôn Triều! Giết hắn thì tốt rồi.
Ngụy Vô Tiện vội hạ giọng nói: “Giang Trừng ngươi muốn làm gì? Ngươi biết đây là chỗ nào không?!”
Ở đây là Kỳ Sơn, Ôn Nhược Hàn còn sống.
Giang Trừng phảng phất như bị dội một chậu nước lạnh, lạnh lẽo từ đỉnh đầu xuyên thấu đến đáy lòng.
Không được, không thể giết Ôn Triều ở đây.
Mặc dù là thất thủ giết nhầm, dựa vào tính cách Ôn Nhược Hàn, Vân Mộng Giang thị càng dễ gặp nguy hiểm…
Phải nhịn.
Giang Trừng hít sâu một hơi, dời đi mũi tên.
Hắn nhắm ngay một bia lén lút sau vách đá, một mũi tên mạnh mẽ xuyên thấu.
Mũi tên hung hăng ghim ở trên vách đá.
Động tĩnh này rốt cuộc kinh động đến người Ôn gia.
Ôn Triều quay đầu lại nhìn thấy hai người, khinh miệt mà hừ một tiếng.
Ngụy Vô Tiện quay đầu thấy dáng vẻ này của Ôn Triều, nhịn không được thầm nghĩ, độ dày da mặt của Ôn Triều này thật không bình thường, bị người nhìn thấy chơi xấu còn như vậy còn thái độ như vậy.
Sớm biết vậy vừa nãy không ngăn cản Giang Trừng, phỏng chừng mũi tên Giang Trừng cũng không xuyên qua nổi da mặt dày như tường thành của hắn!
Giang Trừng thu cung, lạnh lùng mà nhìn Ôn Triều liếc mắt một cái, dời đi tầm mắt bước nhanh sang một bên quẹo vào một lối rẽ.
Ôn Triều bị nhìn đến chột dạ, trong lòng chợt sinh sợ hãi.
Ngụy Vô Tiện theo sát phía sau Giang Trừng, một câu cũng không nói.
Ôn Triều nhìn thấy trên mặt Ngụy Vô Tiện có biểu tình trào phúng.
Ngay sau đó cũng ý thức được mình thế mà sợ ánh mắt của một tiểu tử vắt mũi chưa sạch liền cảm thấy mất mặt không chịu được.
“Vân Mộng Giang thị?” Hắn nghiến răng nghiến lợi mà niệm một câu, dưới đáy lòng hắn hung hăng nhớ ghi nhớ.
Suốt trận tỷ thí sau đó, Giang Trừng trước sau không nói một lời.
Ngụy Vô Tiện trêu hắn vài lần, hắn đều nghiêm mặt, một bộ dáng âm trầm, Ngụy Vô Tiện cũng chỉ có thể từ bỏ.
Sắp đến lúc tỷ thí kết thúc, bọn họ trên đường đi gặp Lam Vong Cơ lẻ loi một mình.
Lúc này Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đều chỉ còn một mũi tên cuối cùng, Giang Trừng còn có hai mũi.
Trước mắt bia ngắm lại chỉ còn một con cuối cùng ở trên không trung bay bay lượn lờ như không có việc gì.
Giang Trừng nhíu mày sờ sờ bao đựng tên còn hai mũi tên cuối cùng, tính toán khả năng có thể đoạt mục tiêu từ hai người bọn họ.
Ba người mắt nhìn lẫn nhau, đều nhìn ra đối phương cũng không có ý định nhường.
Vì thế không cần nhiều lời nữa, ba người không hẹn mà cùng mà giơ tay kéo cung.
Ba mũi tên phân biệt mang theo dấu hiệu Giang thị cùng Lam thị bay thẳng hướng bóng đen ở trên không trung mà tới.
Bóng dáng kia phảng phất thấy ba mũi tên theo hướng chỗ nó mà đến, mũi tên muốn xuyên thấu nó, giống như bị dọa sợ, miễn cưỡng dừng tại chỗ.
Giang trừng Trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không tốt.
Hắn dò xét chuyển động của bóng đen kia, phương hướng có lệch một chút.
Ngụy Vô Tiện hừ một tiếng, mũi tên của y cũng trật.
Tuy rằng so với Lam Vong Cơ trật nửa phần, nhưng mũi tên hắn chỉ bắn trúng đuôi bia ngắm kia, mũi tên của Lam Vong Cơ mũi tên đã xuyên thấu tim bia ngắm, bóng đen trong không trung kia liền biến thành bụi tro mà bay tứ tán trong không trung.
Cùng với tiếng trống vang báo hiệu trận tỷ thí kết thúc, bia ngắm cuối cùng thuộc về Cô Tô Lam thị.
Kết quả tỷ thí cuối cùng, trước theo thứ tự là Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện.
Giang Trừng cùng Lam Hi Thần đều được hạng ba.
Kết quả cược là Giang Trừng thua.
Sau trở lại Vân Mộng, Giang Trừng xụ mặt lột cho Ngụy Vô Tiện một sọt đài sen.
Ngụy Vô Tiện ngồi ở một bên chống cằm, ăn đến thích ý, còn thường thường muốn mở miệng trêu chọc Giang Trừng, chọc đến khi Giang Trừng mắng hắn vài câu mới cảm thấy mỹ mãn, nỗi buồn bực vì thua Lam Vong Cơ về điểm cũng tiêu tan sạch sẽ.
Đã qua hai tháng từ sau hội Thanh Đàm, đã sắp tới sinh nhật mười bảy tuổi của hai người, Giang Yếm Ly bận trước bận sau chuẩn bị hồi lâu.
Không đợi hai người ở Vân Mộng an ổn trải qua sinh nhật tuổi mười bảy tuổi, Ngu Tử Diên một lần trên bàn cơm trầm mặt nhắc tới việc Ôn thị muốn các gia tộc đưa mười đệ tử đến Kỳ Sơn.
Nên tới thì vẫn phải tới.
Giang Trừng nắm chặt bàn tay.
Hắn biết lần này đi Kỳ Sơn, chính là then chốt của tất cả mọi chuyện.
Nếu không thể giết đám người Ôn Triều và Ôn Trục Lưu, Vân Mộng nhất định sẽ lại dẫm lên vết xe đổ.
Hắn phải ngăn cản này hết thảy.
Hắn cần thiết phải giết Ôn Trục Lưu.
Trong mắt Giang Trừng một mảnh âm lãnh.
Sự thù hận trong mấy chục năm không cách nào tiêu tan trong lúc lơ đãng liền lộ rõ.
Ngụy Vô Tiện ngửa đầu nhìn thấy Giang Trừng tay nắm chặt thành quyền, mở to hai mắt, như suy tư gì mà nhăn lại mi lại..