Đọc truyện Tiện Thiếp Của Vương Gia – Chương 7: Biếm thiếp
Bình Dương Vương rốt cuộc có ý gì? Mà hắn, Nam Dương Vương, rốt cuộc muốn làm gì?
Hoa Tưởng Dung không liếc mắt nhìn Bình Dương Vương một cái, mà nhìn chằm
chằm vào bóng dáng Nam Dương Vương không nói một lời, trên mặt nhìn như
bình tĩnh không gợn sóng, tâm lại không khỏi lo sợ.
Nàng không tự
giác mà nắm chặt tay áo, khẩn trương mà nhìn chằm chằm một màn trước
mắt, chỉ nghe kia Nam Dương Vương chậm rãi mở miệng, kiên định nói:
“Khải tấu Hoàng Thượng, vi thần khẩn cầu Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ
tứ hôn.”
Triệu Đoạt (nữ chủ đã biết tên của Nam Dương Vương, về
sau sẽ trực tiếp dùng tên Triệu Đoạt thay thế cho Nam Dương Vương) vừa
nói ra, mọi người đều sợ hải hít vào một hơi, ngay sau đó dời đi tầm mắt đem ánh mắt đều dừng ở trên người Hoa Tưởng Dung.
Hoa Tưởng Dung cũng không có dự đoán được hắn sẽ ở trường hợp này dưới thỉnh cầu từ
hôn, không lưu nửa con đường sống. Mà Bình Dương Vương lúc nãy hỏi như
vậy, chỉ sợ là đã sớm biết Triệu Đoạt sẽ thoái hôn, hiện giờ muốn hắn ra mặt hỗ trợ, chỉ sợ là không thể, huống chi nàng cũng không biết, Bình
Dương Vương giúp nàng bằng cách gì.
Đối mặt sự cười nhạo của mọi
người, nàng đã không thể suy nghĩ gì hiện giời nàng chỉ muốn tìm cái khe dưới đất mà chui vào để thoát khỏi nhục nhã trước mắt. Lại xem Hoa thừa tướng, gương mặt đã xanh mét ngồi im lặng không nói một lời. Không khó
nhận ra, lúc này ông rất hoảng loạn, chỉ là ngồi tận lực ổn định cảm xúc của chính mình tránh làm xấu mặt trước mắt mọi người.
Thái phi
cùng Hoàng Thượng sắc mặt từ từ tối tăm, không đợi Hoàng Thượng nói
chuyện, thái phi đã kiềm chế không được cả giận nói: “Đoạt nhi, có biết
con đang nói cái gì không? Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, há cho con
lung tung làm càn?”
Triệu Đoạt nhíu nhíu mày, thanh âm to lớn
vang dội như sấm: “Hoàng Thượng, nói cái gì thần cũng sẽ không cưới Hoa
Tưởng Dung làm phi, nếu Hoàng Thượng không đáp ứng, liền đem thần phái
đến tiền tuyến đi, thần nguyện lãnh binh thủ quan, cả đời không quay
lại.”
“Làm càn, ngươi đây là đang ép trẫm?” Triệu Cờ ( tên hoàng
thượng) nắm chặt nắm tay các khớp xương trắng bệt không hề huyết sắc,
nhíu chặt mày biểu thị giờ phút này hắn đang rất bất mãn.
Sự
phẫn nộ của Triệu Cờ cũng không làm cho Triệu Đoạt giao động, hắn như cũ thẳng tắp mà quỳ, kiên định mà từ chối nói: “Hoàng Thượng, trong lòng
thần đã có người khác, đã hứa với nàng không phải nàng không cưới, thần
đã nhận định nàng chính là Vương phi của thần, cho nên thứ thần không
thể tuân mệnh.”
“Trong lòng có người khác?” Triệu Cờ mắt hơi hơi
nheo lại, ánh mắt hung ác nham như thợ săn đang đánh giá con mồi, gắt
gao mà nhìn chằm chằm Triệu Đoạt, “Nói cho trẫm, người trong lòng ngươi
là ai?”
“Hoàng Thượng, thứ thần không thể nói” Triệu Đoạt nhẹ nhàng mà nhíu nhíu mày, ngay sau đó cắn chặt khớp hàm.
“Không thể nói? Ngươi cho rằng, trẫm là tiểu hài tử ba tuổi tùy ý ngươi có thể dối gạt?” Triệu Cờ thịnh nộ đánh một chưởng lên bàn suýt nữa đánh tan
ly trà trong tay. Triệu Cờ ánh mắt uy nghiêm đảo qua mỗi người ở đây,
lúc nhìn qua Hoa thừa tướng trong mắt hiện lên một tia xin lỗi.
Hiện trường một mảnh yên tĩnh, mọi người đều nín thở, không dám nhúc nhích, sợ sự tức giận của hoàng thượng lan đến chính mình.
Hoa Tưởng Dung nín thở, âm thầm cảm thấy ủy khuất: Hảo, trong lòng có người khác, Nam Dương Vương ― Triệu Đoạt, hắn quả nhiên vì nữ nhân kia mà
muốn lui hôn sự này, chính là, hắn vì sao phải chọn thời gian này để
nhắc tới việc từ hôn? Chẳng lẽ hắn muốn làm cho nàng khó xử?
Bỗng nhiên, nàng vén cái bàn lên, đứng lên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi
người, chậm rãi đi đến giữa sân, cuối người mà quỳ xuống.
Hoa Thừa tướng cả kinh, định giơ tay giữ nàng lại nhưng lại không dám động chỉ mang vẻ mặt khó xử mà nhìn nàng.
Hoa Tưởng Dung thong dong mà quỳ trên mặt đất, chậm rãi ngẩng đầu, trên
khuôn mặt thanh lệ là đôi mắt mở to lấp lánh như ánh sao.
“Hoàng Thượng, Nam Dương Vương cự hôn trước mặt mọi người như vậy, hẳn là bất đắc dĩ, thỉnh Hoàng Thượng không cần so đo.”
“Dung Nhi, ngươi đây là” nghe được Hoa Tưởng Dung vì Triệu Đoạt biện giải làm Hoa thừa tướng có chút kinh ngạc.
Thái phi vẫn luôn ngồi ở ghế trên, nghe xong Hoa Tưởng Dung nói, cũng có một tia khó hiểu, nhịn không được xen mồm nói: “Hoa Tưởng Dung, ngươi đây
là có ý tứ gì? Chẳng lẽ Đoạt nhi trước mặt mọi người cự hôn với ngươi,
ngươi nửa câu oán hận cũng không có?”
Hoa Tưởng Dung cúi đầu trả
lời: “Hồi thái phi, làm một nữ tử khuê phòng, tự nhiên vạn phần chú
trọng danh tiết, chính là thần nữ cũng có thể hiểu được khổ tâm của Nam
Dương Vương. Thần nữ cùng Nam Dương Vương chưa bao giờ gặp qua, căn bản
không có quen biết, đừng nói gì đến cảm tình, mà trong lòng Nam Dương
Vương đã có người khác, dưới tình huống như thế, thần nữ nếu vẫn cứng
rắn muốn gả cho Nam Dương Vương chính là chia rẽ lương duyên, mà thần
nữ, cả ngày đối mặt với một nam nhân không yêu mình, cũng là khổ không
nói nổi. Cho nên, thần nữ cả gan khẩn cầu thái phi cùng Hoàng Thượng
chấp nhận lời thỉnh cầu của Nam Dương Vương, hủy bỏ hôn ước.”
“Nói gì vậy?” Thái phi rùng mình, lạnh nhạt nói, “Các ngươi một người trong
lòng đã có người khác, một người muốn thành toàn, đem uy nghiêm của
Hoàng Thượng đặt nơi nào? Từ xưa hôn nhân đều theo lệnh của cha mẹ, lời
người mai mối, hôn sự của các ngươi đã định không thể thay đổi.”
“Mẫu phi!”
“Thái phi!”
Hai người vội vàng muốn tranh luận, đồng thời mở miệng, ăn ý hô lên cùng
một lúc, thế nhưng không hẹn mà cùng mà quay đầu nhìn chăm chú vào đối
phương.
Thái phi nhìn hai người quỳ trên mặt đất, cong cong khóe môi, ánh mắt thâm ý nhìn Triệu Cờ nói: “Hoàng Thượng, người xem? Đoạt nhi
trong lòng có người khác, Dung Nhi có ý muốn thành toàn, nhưng có cách
nào vừa có thể bảo trụ uy nghiêm hoàng đế, lại có thể đẹp cả đôi đàng
đây?”
Nhìn ánh mắt Thái Phi, Triệu Cờ ngầm hiểu, hắn cố tình
cường điệu thanh âm lớn tiếng tuyên bố: “Một khi đã như vậy, trẫm liền làm chủ, đem Hoa Tưởng Dung gả cho Nam Dương Vương làm thiếp, Nam
Dương Vương cùng Hoa Tưởng Dung đều không được mượn cớ cự tuyệt, ba ngày sau tức khắc thành hôn. Hoa Thừa tướng càng vất vả công lao càng lớn,
ngay trong ngày mai, bổng lộc tăng gấp đôi,ban miễn kim bài, ba lần
pháp hiệu.”
Đem Hoa Tưởng Dung gả cho Nam Dương Vương làm thiếp,
vừa không ảnh hưởng chuyện hắn nạp phi, nhưng lại làm hắn lui một bước
đáp ứng cưới Hoa Tưởng Dung, hoàng đế cũng coi như bảo vệ mặt mũi. Mà
đối với phong thưởng hoa Thừa tướng, còn lại là vì lấp kín miệng của
mọi người, cho Hoa thừa tướng một bước bậc thang đi xuống.
Kết
quả, ai cũng vui mừng, không thể tốt hơn. Hoa Thừa tướng tuy có không
phục nhưng cũng quỳ xuống, hô to vạn tuế. Các quan lại toàn bộ quỳ xuống cùng nhau hô lên khen tặng hoàng đế anh minh.
Hôn lễ, ba ngày sau đúng hạn cử hành
Hôn lễ rốt cuộc muốn cử hành, chi tiết ngược cũng chính thức bắt đầu.
008 bái đường
Hoa phủ ngoài cửa, một mảnh chiêng trống vang trời, Hoa Thừa tướng tuy rằng không cam tâm, lại cũng không thể không tự mình đứng ở cửa nghênh đón
kiệu hoa từ Nam Dương Vương phủ tới.
Mặc vào áo cưới đỏ, đắp lên khăn voan đỏ, một tay cầm một cái quả táo, Hoa Tưởng Dung dựa vào Tiểu Thúy, khát khao mong đợi tương lai tốt đẹp, chậm rãi ngồi vào kiệu hoa.
Tuy rằng nàng biết, người Triệu Đoạt thích không phải nàng, nhưng nàng
nghĩ, nếu gả làm thiếp của hắn, về sau liền có thật nhiều cơ hội ở
chung, như vậy, hắn hoặc nhiều hoặc ít sẽ phát hiện chỗ tốt của mình đi.
Kiệu hoa run rẩy mà đi tới, Hoa Tưởng Dung gắt gao cầm chặt quả táo tượng
trưng cho bình an cát tường, tựa như hạ quyết tâm nắm lấy hạnh phúc của
chính mình.
Đi một hồi, kiệu hoa đột nhiên ngừng lại, phía trước xuất hiện thanh âm cãi vã. Hoa Tưởng Dung xốc màn kiệu lên, gọi Tiểu Thúy,
nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Thúy, chúng ta tới nơi nào? Vì cái gì không đi
tiếp?”
Tiểu Thúy cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta đã trước cửa Nam Dương Vương phủ.”
“Kia, vì sao còn không đem kiệu hoa đi vào?”
Hoa Tưởng Dung vừa hỏi, Tiểu Thúy cảm thấy càng thêm ủy khuất, vẻ mặt bất
bình cả giận nói: “Tiểu thư, Nam Dương Vương phủ đại môn đóng chặt, gia
đinh giữ cửa nói, Nam Dương Vương phân phó xuống dưới, thiếp thất không
được đi vào cửa chính,chúng ta phải vòng cửa sau mà đi.”
Nhẹ
nhàng mà buông màn kiệu, Hoa Tưởng Dung chua xót cười. Xem ra, Triệu
Đoạt đối mình rất là bất mãn, còn chưa vào cửa liền dựng nên quy củ.
“Tiểu Thúy, hỏi rõ đường, chúng ta vòng cửa sau đi thôi.”
Hoa Tưởng Dung nhượng bộ làm Tiểu Thúy chấn động: “Tiểu thư, người tốt xấu
cũng là người của phủ Thừa tướng, như thế nào lại có thể đi cửa sau /.
Huống chi, đây là Hoàng Thượng cùng thái phi làm chủ ban hôn, Nam Dương
Vương thật ghê gớm cũng không thèm nể mặt Hoàng Thượng cùng thái phi?”
Hoa Tưởng Dung lắc lắc đầu, Triệu Đoạt thế nào lại không hiểu đạo lý đó,
làm cho mình đi cửa sau, một phương mặt là nhắc nhở thái phi cùng Hoàng
Thượng, đối với cọc hôn sự này, hắn không phải là tự nguyện, về phương
mặt khác, hắn cũng có thể nhân cơ hội này hạ thấp uy phong của tướng
phủ. Aizz, cự hôn trước mặt mọi người hắn còn dám làm, còn có chuyện gì
dám đây?
“Thôi, vẫn là vòng cửa sau đi thôi.”
Âm thanh bình
đạm không gợn sóng, làm cho người nghe không tìm ra một chút bất mãn,
Tiểu Thúy cũng sợ lỡ giờ lành, dặn dò kiệu phu cùng nhóm nhạc công tìm
đường vòng mà đi.
Một đường diễn tấu sáo và trống, kiệu hoa rốt cuộc
tới cửa sau của Nam Dương Vương phủ. Tiểu Thúy mới nâng Hoa Tưởng Dung
từ bên trong kiệu ra, liền có một đám nữ nhân trang điểm đến hoa hòe
lộng lẫy vây quanh.
Một nữ nhân mặc váy trang đỏ thẫm, bước đi
như rắn nước, đột nhiên giật khăn hỉ của Hoa Tưởng Dung, tinh tế mà đánh giá nàng, bỗng nhiên phụt một tiếng nở nụ cười: “Nha, vị này chính là
mới tới? Ta cho rằng Hoàng Thượng tứ hôn phải có gì đặc biệt hơn người,
không phải đều là thiếp giống như chúng ta sao?”
Một nữ nhân mặc
sa mỏng màu lục mang vẻ mặt khinh thường nói: “Nàng nha, còn không bằng
chúng ta đâu, tốt xấu, chúng ta cũng là đường đường chính chính từ cổng
lớn đi vào, đâu giống nàng, cửa lớn không đi, cố tình phải đi cửa sau.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Lan tỷ tỷ nói đúng, Vương gia cố ý vì nàng sửa lại quy
củ nha, vẫn là nàng trời sinh liền kém một bậc. Chỉ sợ về sau bên ngoài
lại làm Vương gia mất mặt.” Lên tiếng, là một nữ tử áo vàng.
Hoa
Tưởng Dung sắc mặt buồn bã, biết trước mắt đều là thiếp thất của Triệu
Đoạt. Tuy rằng các nàng mỗi người đều hoa dung nguyệt mạo, nhưng trong
mắt lại lóe ý định không tốt.
Hoa Tưởng Dung trong lòng biết, các
nàng đang định bới lông tìm vết, vừa muốn trả lời với các nàng vài câu, lại có một vị công công từ trong đám người đi tới, nhỏ giọng nói: “Ai
yêu, các vị phu nhân đều ở chỗ này làm gì? Tiểu thư và phu nhân của các
quan viên đều chờ cùng các vị phu nhân nói chuyện ngoài sảnh đường”
“Hảo hảo, làm phiền Vương công công, chúng ta đi ngay.” Hồng y nữ tử thấy
tâm phúc bên người Vương gia, lập tức thu hồi vẻ mặt ngang ngược, liếc
Hoa Tưởng Dung một cái, mới dẫn mọi người hậm hực mà đi.
Vương công
công nhìn theo mọi người đi xa, lúc này mới xoay người lại, cung kính
nói với Hoa Tưởng Dung: “Tân phu nhân, hỉ đường ở phía trước, thỉnh đi
theo lão nô.”
Hoa Tưởng Dung gật gật đầu, từ trên cổ tháo xuống
một chuỗi ngọc xanh biếc đưa cho Vương công công, cười nói: “Công công,
về sau còn nhờ ông nói tốt vài lời.”
Vương công công cũng không chối
từ, nheo lại đôi mắt lại nhìn nhìn chuỗi ngọc, lúc này mới vừa lòng mà
nhận, khách khí mà nói: “Tân phu nhân nói quá lời, ngài là thiên kim
Thừa tướng, lão nô tất nhiên là không dám chậm trễ.”
“Vậy đa tạ công công.”
Đi theo Vương công công quẹo trái vài lần, đi qua mấy chỗ núi giả cùng cầu nổi, rốt cuộc đi tới được hỉ đường.
Hỉ đường mang một không khí náo nhiệt, các dãy luạ màu đỏ rực treo vòng
quanh xà nhà, ngọn nến màu đỏ, thảm màu đỏ, hết thảy đều cực kỳ xa hoa.
Hoa Tưởng Dung nín thở, dựa vào Tiểu Thúy bước trên thảm đỏ, từng bước
một mà đi đến giữa sân.
Các tân khách vây quanh ở bốn phía, nhỏ
giọng mà suy đoán diện mạo tân nương tử, còn có mấy người, vẻ mặt khinh
thường mà nhìn Hoa Tưởng Dung, đàm luận chuyện nàng không được Nam Dương Vương sủng ái, làm thế nào bị biếm từ phi thành thị thiếp.
Đối
mặt với những nghị luận này, Hoa Tưởng Dung cũng chỉ thản nhiên, đường
đường thiên kim tướng phủ, trước mặt mọi người bị người khác từ chối hôn sự, tự nhiên tạo nên một trận phong ba.
Đợi một hồi lâu, tân lang
mới một thân hồng bào mà khoan thai tới muộn. Mọi người vừa thấy, nhịn
không được hô nhỏ: “Đó không phải Trác Ngôn, Trác thị vệ sao? Vương gia
đâu?”
Nghe vậy, Hoa Tưởng Dung bất chấp lễ nghi, đột nhiên nhấc
khăn hỉ lên, thập phần kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vẻ mặt quẫn bách của
Trác Ngôn.
Trác Ngôn đón nhận ánh mắt Hoa Tưởng Dung, bỗng nhiên
rùng mình, tiến lên vài bước, đôi tay ôm quyền, cuối người bái một cái,
nói: “Phu nhân, Vương gia đột nhiên cảm thấy thân thể không khoẻ, lại e
sợ làm chậm trễ phu nhân, cho nên, muốn tiểu nhân đến trước thay thế
Vương gia cùng phu nhân thành lễ.”
Vừa dứt lời, trên hỉ đường
vang lên một tiếng, loạn cả lên, nào có chuỵên thị vệ thế Vương gia làm
lễ thành hôn, tuy rằng trong khách khứa nhiều người có kiến thức rộng
rãi, cũng chưa từng nghe nói qua có chuyện như vậy.
Mấy thị thiếp vừa nghe Vương gia không thoải mái, lập tức tiến đến hướng Trác Ngôn hỏi
thăm bệnh tình của Nam Dương Vương, Trác Ngôn cũng chỉ giải thích nói
Vương gia chỉ là bỗng dưng cảm không khoẻ, nhưng không có trở ngại gì
lớn, ngay sau đó lại nhìn Hoa Tưởng Dung.
Giờ này khắc này, lòng
hắn sớm đã tràn đầy áy náy, thân thể Vương gia làm gì có chuyện không
khoẻ, rõ ràng là không muốn cùng nàng bái đường mới có thể tống cổ hắn
đến để ứng phó, ai ngờ, lúc hắn nhìn thấy ánh mắt của Hoa Tưởng
Dung liền có một cảm giác từ đáy lòng đánh úp lại. Hắn nói không thể
diễn tả cảm giác đó như thế nào, hắn chỉ biết là, lúc này chính mình
trong lòng rất khó chịu, nếu không phải vì nhận lệnh của Vương gia, mà
nàng cũng không phải là tiểu thiếp Vương gia mới cưới về, thì hắn rất
muốn mang nàng rời xa chốn thị phi này.
Hoa Tưởng Dung sững sờ mà nhìn Trác Ngôn một thân hồng y, nhìn lại chính mình cũng một thân hỉ
phục màu đỏ, trong lòng nổi lên một cổ chua xót. Nàng di chuyển thân thể theo bản năng lại cảm thấy đầu nặng chân nhẹ như muốn té xĩu, may mà
Trác Ngôn tay mắt lanh lẹ, đưa tay giữ nàng lại, nhẹ nhàng đem nàng ôm
lấy.
Hoa Tưởng Dung vô lực mà dựa vào trong lòng ngực Trác Ngôn,
nước mắt lã chã mà rơi: Triệu Đoạt, rốt cuộc ta làm sai cái gì? Thế
nhưng ngay cả cùng ta bái đường mà cũng lười tới?