Đọc truyện Tiên Thê Rất Ngọt Ngào: Ông Xã, Đừng Quá Hư – Chương 6: Tôi là Hách Kính Nghiêu
Bên ngoài biệt thự nhà họ Tô, các vệ sĩ được huấn luyện đứng xếp thành hàng nghiêm chỉnh, một chiếc xe sang trọng đóng chiếm cả tuyến đường…
Tô Chỉ Hề cảm giác váng đầu hoa mắt…Đại khái bây giờ cô mới ý thức được là bản thân đã chọc tới một người thật sự ghê sớm.
Thiếu gia Hách… Chẳng lẽ là người nhà họ Hách, gia tộc nắm giữ mạch máu kinh tế ở Trung Quốc trong truyền thuyết sao?
Rốt cục người đàn ông này có mục đích gì? Tô Chỉ Hề đã ý thức được chuyện không hề đơn giản, nếu như là vì trả thù cô, thật sự anh không cần phải làm lớn chuyện như vậy.
Hách Kính Nghiêu đưa cô vào trong xe, sau đó cũng vào trong ngồi.
Ngay sau đó xe bắt đầu chuyển bánh, biệt thự nhà họ Tô nhanh chóng rời xa tầm mắt của cô. Tô Chỉ Hề an ủi mình, bất kể là thế nào, chỉ cần trốn đi là được, ít nhất không phải gả cho lão già hơn sáu mươi tuổi kia.
Cô thu lại ánh mắt, kết quả vừa nghiêng đầu, thì nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang nhìn cô không hề chớp mắt.
Trái tim nhỏ của Tô Chỉ Hề run lên, khó khăn mở miệng: “Thiếu gia Hách, anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Đi đến nhà của tôi.” Hách Kính Nghiêu mỉm cười, “Bác sĩ đang đợi ở nhà theo lời dặn dò của tôi, cậu ta sẽ chữa trị vết thương trên mặt của em thật tốt.”
Chỉ như vậy thôi sao?
Cô còn nhớ rõ vừa rồi người đàn ông này còn nói với Tô Quốc An, cô là người phụ nữ của anh…Có lẽ là anh nói giỡn thôi phải không?
Tô Chỉ Hề lấy dũng khí, muốn hỏi anh là rốt cục anh định làm cái gì, ai biết được người đàn ông đột nhiên mỉm cười, tròng mắt đen nhánh sáng hẳn lên: “Em tên là Tô Chỉ Hề?”
“Hả… Đúng.” Tô Chỉ Hề bị nụ cười sáng ngời của anh làm cho hoa mắt.
“Tôi là Hách Kính Nghiêu.” Anh nói rồi bắt lấy tay của cô, dùng sức nắm chặt, giọng nói hơi khàn khàn, “Nhớ kỹ chứ?”
Tô Chỉ Hề tranh thủ thời gian gật đầu: “Nhớ kỹ.”
Thì ra anh thật sự là người nhà họ Hách tiếng tăm lẫy lừng.
Nhưng tay của cô lại bị người đàn ông này nắm chặt ở lòng bàn tay… Ngón tay thon dài của anh có lực, có cả vết chai… Bỗng nhiên Tô Chỉ Hề nhớ tới đêm qua, người đàn ông này dùng tay giữ chặt eo của mình, mang theo nhiệt độ nóng rực di chuyển trên cơ thể của cô…
Trong lòng cô run lên, theo bản năng cô muốn rút tay lại, nhưng không thành công.
Hách Kính Nghiêu nhìn cô thật sâu, giống như lơ đãng gãi nhẹ bàn tay của cô, sau đó đan mười ngón vào tay cô.
Động tác này thật sự quá mờ ám…Cảm giác ngứa ngáy truyền từ lòng bàn tay lên đến đỉnh đầu của cô…Sắc mặt Tô Chỉ Hề thoáng hồng lên.
Bỗng nhiên Hách Kính Nghiêu cười ra tiếng: “Tay của em thật mềm.”
Tô Chỉ Hề không biết nên nói cái gì, toàn thân cũng cứng ngắc.
“Mềm mại giống như ngực của em vậy.” Anh thản nhiên nhổ ra những lời này, ánh mắt dừng ở trên bộ ngực của cô, khóe môi hơi nhếch lên, giống như đang hiểu được cái gì đó.
Trong vô thức Tô Chỉ Hề dùng tay còn lại nắm chặt cổ áo, giọng nói có hơi xấu hổ: “Thiếu gia Hách!”
Tuy đêm qua chuyện gì nên làm bọn họ cũng đã làm, nhưng đối với cô mà nói, người đàn ông trước mặt vẫn là một người không quen biết.
Bị anh nhìn bằng ánh mắt như vậy, cô cảm giác cả người mình đều bị đốt cháy.
Biểu cảm của Hách Kính Nghiêu càng vui vẻ hơn.
Phụ nữ, cũng rất thú vị.
Quan trọng hơn là… Rất mềm, rất non nớt.
Nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm đó…Cảm giác căng chặt ấy khiến ánh mắt của anh càng sâu lắng, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.
Tô Chỉ Hề cảm giác ánh mắt của người đàn ông như muốn lột sạch cô…Cô vứa xấu hổ vừa bối rối, đứng ngồi không yên, nhưng cô càng như vậy, Thiếu gia Hách càng vui mừng.
Cũng may không lâu sau, cuối cùng xe cũng dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Hách.
Bị Thiếu gia Hách dùng ánh mắt quấy rối nhìn mình suốt quãng đường đi, Tô Chỉ Hề vội vàng đẩy cửa xuống xe, kết quả cô vừa mới đứng vững, đã bị Hách Kính Nghiêu vừa bước xuống xe ôm ngang eo.
“Tôi…Tự tôi có thể đi được!”
“Chân của em rất yếu.” Anh thoải mái gạt bỏ sự giãy dụa của cô.
Sắc mặt Tô Chỉ Hề lại đỏ lên…Vì sao chân cô lại yếu như vậy, còn không phải là vì buổi tối hôm qua sao…
Rất nhanh, Hách Kính Nghiêu ôm cô đi vào trong biệt thự.
“Thiếu gia!”
Những người mặc đồng phục giúp việc cung kính chào hỏi anh, sau khi nhìn thấy Tô Chỉ Hề ở trong ngực anh, tất cả mọi người đều há hốc miệng, đủ để nhét cả một quả trứng gà vào rồi.
Tô Chỉ Hề bị những ánh mắt kinh ngạc này nhìn khiến cho bản thân không được tự nhiên…
“Bác sĩ Hoắc đang ở đâu?” Hách Kính Nghiêu nhíu mày hỏi.
“Người ở đâu…” Đầu bậc thang ở tầng hai, một người đàn ông lười biếng lên tiếng, lắc người đung đưa đi xuống lầu, “Là người tàn phế hay sắp chết, sao phải lo lắng không yên gọi tôi tới?”
Hách Kính Nghiêu trừng mắt liếc anh ta một cái, không quan tâm đến anh ta, trực tiếp đặt Tô Chỉ Hề ngồi lên ghế sofa.
Đương nhiên Hoắc Diễn Huy có chú ý tới người mà Hách Kính Nghiêu ôm trong ngực, nhưng cho tới khi đi xuống lầu anh ta mới phát hiện, đây là… Là một người phụ nữ?
Phụ nữ???
Anh ta không dám tin mở to hai con mắt! Khuôn mặt đẹp trai nhìn hơi buồn cười.
“Đứng ở đó sững sờ làm cái gì? Còn không mau tới đây!” Hách Kính Nghiêu quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt đần độn như một tên ngốc của Hoắc Diễn Huy, rất bất mãn.
Hoắc Diễn Huy như vừa phát hiện ra một vùng đất mới, bước đến trước mặt Tô Chỉ Hề, dò xét cô từ trên xuống dưới: “Phụ nữ?”
Tô Chỉ Hề ừ một tiếng ấp úng. Chuyện cô là phụ nữ thì có cái gì đáng giá ngạc nhiên? Không phải đầu óc của những người này đều có vấn đề đấy chứ?
“Phụ nữ?” Hoắc Diễn Huy lặp lại câu hỏi lần thứ nhất, nhưng là câu hỏi dành cho Hách Kính Nghiêu.
Hách Kính Nghiêu nhìn cô một cái, trong giọng nói là sự bình thản còn chứa đựng cả sự hãnh diện: “Đúng vậy, là người phụ nữ của tôi. Mặt của cô ấy bị người ta đánh, cậu mau xem cho cô ấy đi!”
Hoắc Diễn Huy lắc đầu, xác định bản thân không xuất hiện ảo giác: “Bệnh của cậu tốt hơn rồi sao?”
“Cậu không nên nói nhảm nhiều như vậy.” Hách Kính Nghiêu lười phản ứng lại, sờ lên đỉnh đầu Tô Chỉ Hề để động viên, “Đừng lo lắng, có cậu ta ở đây, trên mặt của em sẽ không lưu lại bất kỳ vết sẹo nào!”
Mặc dù Hoắc Diễn Huy đầy một bụng nghi ngờ và tò mò, nhưng nhìn bộ dáng gấp gáp của vị thiếu gia này, anh ta nghĩ mình nên làm tròn bổn phận, trước tiên nên xem xét vết thương cho Tô Chỉ Hề.
Anh ta nâng khuôn mặt Tô Chỉ Hề lên, đang muốn xem xét kỹ, kết quả tay của anh đã bị Hách Kính Nghiêu chộp lấy.
“Cậu muốn làm gì hả?” Ánh mắt của Hách Kính Nghiêu trầm xuống.