Đọc truyện Tiên Thê Rất Ngọt Ngào: Ông Xã, Đừng Quá Hư – Chương 37: Không phải là cha không muốn thương con
Thẩm Uẩn San nhíu mày: “Nếu anh ta là người tốt thì sẽ không phụ cậu.”
Tô Chỉ Hề cười khổ lắc đầu, không giải thích gì thêm.
Thẩm Uẩn San thấy thế, đành thở dài: “Cậu yên tâm, kiểu người ngu ngốc như cậu, có rất nhiều người đàn ông muốn chiếm lấy! Tớ sợ sau này cậu sẽ bị người ta bán đi rồi thay người ta kiếm tiền…”
Tô Chỉ Hề nhịn không được bật cười hì hì.
Đầu cô không tự chủ được nghĩ tới Hách Kính Nghiêu, nếu là anh…Anh sẽ bán cô sao?
Hừ, anh là người có tiền, chắc chắn sẽ không làm vậy…
Tô Chỉ Hề giật mình vì suy nghĩ của mình, không hiểu sao lại hơi chột dạ. Từ trước đến giờ trong lòng cô vẫn xác định thiếu gia Hách là một người xa lạ, nhưng hiện tại, cô lại nghĩ đến khả năng ở cùng với anh rồi…
Chẳng lẽ chỉ với 10.000 tệ đã có thể bắt sống được cô…
Từ góc độ này mà nói, cô còn giống kiểu người rất dễ bị lừa gạt, Tô Chỉ Hề ảo não nghĩ.
Thẩm Uẩn San thấy cô chốc lát lại cười chốc lát lại nhíu mày, trực giác mách bảo Tô Chỉ Hề còn đang giấu mình cái gì, cô định tiếp tục truy vấn, kết quả giảng viên đột nhiên gọi tên của hai người.
Thẩm Uẩn San và Tô Chỉ Hề đều khẩn trương, hai người cho rằng họ bí mật nói chuyện khiến giảng viên bất mãn, nhưng giảng viên lại nói: “Chỉ Hề, Uẩn San, hai bạn đảm nhiệm chức đội trưởng và phó đội trưởng, phụ trách giúp các bạn thi đấu “The Challenge Cup”(*) giành giải thưởng. Tháng sau sẽ so tài, thời gian rất gấp, hai bạn phải cố gắng lên.”
(*) Là một cuộc thi giành cho sinh viên đại học toàn quốc, cuộc thi khoa học công nghệ, được tổ chức bởi Ủy ban Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản, Hiệp hội Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, Bộ Giáo dục và Hiệp hội Sinh viên Quốc gia và chính quyền địa phương.
Hai người nhẹ nhàng thở ra, sau đó cùng nhau gật đầu.
Hàng năm “The Challenge Cup” đều tổ chức vào thời điểm này, năm trước Tô Chỉ Hề và Thẩm Uẩn San chỉ là một đội viên bình thường, không ngờ năm nay lại được thăng chức làm đội trưởng và phó đội trưởng, hai người nhất thời vứt cái tâm tư kì quái này sang một bên, chuyên tâm nghe giảng.
Vì phải chuẩn bị cho trận đấu, những ngày tiếp theo, Tô Chỉ Hề và Thẩm Uẩn San đều phải đưa các đội viên khác đến thư viện, chạy qua chạy lại hai địa điểm mỗi ngày, vội đến nỗi ngay cả ăn cơm cũng phải mua đồ ăn ngoài.
Vì vậy, suốt ba ngày Tô Chỉ Hề không bước ra khỏi cửa trường, ba chữ “Hách Kính Nghiêu” cũng bị cô quên sạch.
…
Buổi sáng ngày thứ tư, Tô Chỉ Hề vừa đến thư viện, Thẩm Uẩn San đã kéo cô qua một bên: “Điện thoại di động của cậu không mở mấy ngày rồi? Nhanh đi đến văn phòng khoa, chủ nhiệm tìm cậu.”
“Có chuyện gì?” Tô Chỉ Hề kinh ngạc.
Mấy ngày nay, vì chuyên tâm tìm đề tài, điện thoại cũng không bật nguồn.
“Tớ cũng không biết, vừa nãy chủ nhiệm gọi điện thoại cho tớ.” Thẩm Uẩn San buông tay ra, “Cậu tranh thủ thời gian đến đó đi.”
Tô Chỉ Hề không dám chậm trễ, vội vàng đi đến văn phòng khoa.
Cô đẩy cửa ra, đang muốn chào hỏi, lại nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đang ngồi trước bàn làm việc của giáo viên chủ nhiệm.
Hai tay của cô không kìm được nắm chặt lại.
Chủ nhiệm lớp ngẩng đầu nhìn thấy cô, cười nói: “Chỉ Hề, cuối cùng em cũng tới. Tôi biết mấy ngày qua em bận chuẩn bị “The Challenge Cup”, nhưng cũng không thể mất liên hệ hoàn toàn với người nhà thế được, em xem cha của em rất sốt ruột, sợ em gặp chuyện không may đi khắp trường tìm em.”
Tô Quốc An cũng đứng lên quay mặt về phía cô, vẻ mặt vui mừng và xúc động: “Chỉ Hề, con không sao là tốt rồi, mấy ngày nay cha gọi điện cho con không được, cha còn tưởng con đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Chủ nhiệm lớp nhẹ gật đầu với Tô Quốc An: “Tôi cho hai người mượn văn phòng này. Chỉ Hề, ngồi tâm sự với cha một chút.”
Tô Chỉ Hề muốn nói, cô và Tô Quốc An đã không còn gì để nói.
Nhưng cô không muốn cho chủ nhiệm lớp biết mình và người nhà xảy ra chuyện, vì vậy đành phải chấp nhận sự sắp đặt này.
Đợi chủ nhiệm lớp rời khỏi phòng làm việc, Tô Chỉ Hề lạnh lùng mở miệng: “Có chuyện gì không cha?”
Tô Quốc An thở dài, vừa bất đắc dĩ vừa mắc cỡ và đau lòng: “Chỉ Hề, trong lòng con đang trách cha, phải không?”
Tô Chỉ Hề cười lạnh, không nói lời nào.
Sắc mặt Tô Quốc An càng thay đổi, giống như muốn bùng nổ: “Chỉ Hề, cha là cha của con, Không phải là cha không muốn thương con! Thế nhưng những năm gần đây, chỉ cần cha nói chuyện với con, con sẽ có thái độ như vậy! Con muốn cha phải thương con như thế nào? Em gái của con vừa ngoan ngoãn vừa thân thiết, con thì sao? Con vĩnh viễn xem cha như là kẻ thù!”