Bạn đang đọc Tiễn Thần – Chương 8: Phố Người Giấy
Quỷ mộ thuộc về Diêm Bất Độ, giáo chủ tiền nhiệm của Lăng giáo.
Diêm Bất Độ sinh ra trong nhà họ Diêm, một dòng họ giàu có.
Là con út trong nhà, gã sống xa hoa dâm dật từ tuổi nhỏ.
Bản thân vốn thông minh xuất chúng, sau khi dẫn nhà họ Diêm lên đỉnh cao gã được người đời gọi là thiên tài.
Còn gã tự xưng là tiên tài.
Mười bảy tuổi gã ngừng buôn bán, mang theo số vốn lớn mà sáng lập Lăng giáo, vơ vét báu vật nhân gian và xây cất lăng mộ cho bản thân.
Từng buông lời nếu thành tiên sẽ để mộ rỗng, còn nếu chết phải được hạ táng trong lăng mộ xa hoa nhất.
Mười năm sau quỷ mộ hoàn thành.
Do đã tàn sát vô số thợ thủ công nhằm diệt khẩu, Lăng giáo bị chính phái võ lâm hợp tác thảo phạt.
Không hổ là thiên tài trăm năm khó gặp, Diêm Bất Độ dẫn Lăng giáo mượn địa hình hiểm trở ngoan cố chống cự suốt hai năm.
Dưới mũi kiếm giang hồ đã xuất hiện vô số vong hồn, nhưng Diêm Bất Độ vẫn sống sót.
Để rồi khi Lăng giáo vừa mới được thảnh thơi, gã lại mất tích.
Diêm Bất Độ không bặt vô âm tín.
Một năm sau, người Lăng giáo nhận định rằng quỷ mộ đã đóng, Diêm Bất Độ được tâm phúc âm thầm chôn cất.
Truyền thuyết quỷ mộ lưu truyền suốt một trăm năm bắt nguồn từ đây.
…!Khi Diêm Bất Độ khuấy đảo Trung Nguyên, Doãn Từ đang truy tìm manh mối về “thần tiên” tại biên cương, lỡ mất tấn trò vui ấy.
Mấy năm sau, y dùng tên giả Túc Chấp dẫn giáo Xích Câu đi tìm quỷ mộ.
Chẳng qua chưa đến cơ duyên chưa tìm được mộ.
Ban đầu lời đồn về thị thịt không thần bí như vậy, nên Doãn Từ cũng chẳng cưỡng cầu.
Dẫu sao đợi trên dưới trăm năm tự khắc sẽ có đời sau tìm giúp y—-
Mà nay thế hệ sau tụ tập trước cổng quỷ mộ, không ai muốn bước lên đầu.
Cuối cùng các hòa thượng chùa Kiến Trần lại phải xông pha, họ châm đuốc, ánh lửa bừng bừng xua tan bóng tối.
Trước mặt không phải mộ thất mà là lối vào một con phố.
Lửa ma trơi bùng lên theo bước chân những kẻ mới tiến vào, chiếu sáng choang suốt dọc con phố.
Nền đất trải đá xanh bằng phẳng và không hề có lấy một dấu vết để lại của bàn chân máu.
Thậm chí cũng không có bao nhiêu cát bụi.
Ánh sáng lung linh, ngựa xe như nước.
Thoáng hương áo lụa lả lướt điểm giữa ánh đèn ánh đuốc huy hoàng.
Đứng giữa đường trông về vô tận, cảnh phố phường tấp nập chốn chợ phiên.
Đỉnh mộ không biết trát thứ gì mà đen thẳm, không đoán được khoảng cách.
Dạ minh châu nhỏ lẻ rải rác khắp nơi làm sao sáng đầy trời, thêm ánh trăng bồng bềnh sắc ngọc, cảnh thật đến mê.
Cửa hiệu hai bên hòa chung không khí, đá gạch toàn là đồ thật, chẳng qua người tới người lui và những món hàng đắt hiếm bày trên sạp lại đều do giấy tạo thành, ùn ùn quỷ khí.
Đúng lúc này, tiếng kẽo kẹt sởn gai ốc vang lên.
Thép chống cổng bị ép dẹp.
Cổng đá sừng sững tự động khép chặt, vây kín mọi người trong lăng mộ.
Tình huống bất ngờ khiến những người còn đứng ngẩn ngơ giữa cổng suýt thì bị cán nát, may sao vẫn kịp lăn một vòng lùi ra ngoài mộ.
Có điều chốc lát sau ngoài cổng mộ lại truyền tới những tiếng kêu thảm thiết, rồi im phăng phắc.
Trước mặt là đường phố âm u không thấy đáy, sau lưng là tử lộ đẫm máu tanh.
Hơi thở cạm bẫy dày đặc làm mọi người đồng loạt nín thở.
Hồi lâu, Thời Kính Chi chậm rãi giơ chuông bạc, ngay cả Doãn Từ cũng run theo cho đúng điệu.
“Cổng này khả năng cao là dùng yêu vật luyện thành.” Thẩm Chu bước vòng qua một người giấy, nhẹ nhàng nói.
“Chắc chắn trong mộ cũng nuôi yêu quái…!Chúng ta được gửi vào thế này không biết là để tìm báu vật hay là làm đồ ăn cho yêu quái nữa.”
Nàng tiến lên soi đuốc quanh người giấy.
Khuôn mặt như biết biểu cảm của người giấy khiến bầu không khí càng thêm phần quái đản.
“Các vị chớ hoảng sợ, bang Kim Ngọc và người còn lại trong các môn phái đều đợi bên ngoài.
Cổng mộ có thể mở được lần một ắt có thể mở được lần hai.
Dù không mở được thì số nước phái ta đem theo cũng đủ cho các vị sống sót bảy ngày.
Trong bảy ngày này chúng ta nhất định sẽ tìm được giải pháp.”
Vị “đại sư tỷ” của phái Thái Hành lại ra mặt trấn an mọi người.
“Tiểu nha đầu quả là giỏi ăn nói, thần giáo Xích Câu ta còn chưa lên tiếng gì đâu.” Một chất giọng già cỗi vang lên.
“Ô Huyết bà.” Đại sư tỷ phái Thái Hành- Thi Trọng Vũ thoáng biến sắc, sau đó cũng lập tức cúi chào.
“Không nghĩ giáo chủ giáo Xích Câu lại đích thân tới đây, vãn bối thất lễ rồi.”
Ô Huyết bà cười phá lên: “Sao lão thân có thể bỏ qua mộ lớn thế này được.
Những thứ khác ta không dám cam đoan, nhưng đường ra nhất định sẽ có.”
Một chính một tà kẻ xướng người họa, mọi người cũng dần bình tâm lại.
“Đúng vậy.
Lão giáo chủ giáo Xích Câu đã ở đây mà còn không ra được, thì trần đời nào ai cứu được chúng ta.” Thời Kính Chi thầm thì với Doãn Từ.
Doãn Từ hoàn toàn không để ý đến chuyện này, y quan sát người giấy bên cạnh: “Sư tôn, hình như tóc người giấy là tóc người thật.”
Thời Kính Chi: “…”
Thời Kính Chi: “Đồ nhi ngoan, vi sư không muốn biết.”
Doãn Từ: “Rõ, sư tôn.
Nhắc mới nhớ ta có nghe một chuyện…!Tương truyền mấy nghìn thợ thủ công đều bị giam sống trong quỷ mộ, nhưng sao không thấy một bộ xương nào? Họ đi đâu rồi nhỉ?”
Thời Kính Chi khóc không ra nước mắt: “A Từ, có phải ngươi ghét ta không?”
Doãn Từ nén một nụ cười khoái trá mà lắc đầu ngoan ngoãn.
“Ta thấy con đường này chia làm hai nhánh, chẳng bằng chia ra hai đội, ba ngày sau hẹn gặp tại nơi này.” Ô Huyết bà cất giọng khàn khàn.
“Mỗi đội chừng trăm người là vừa vặn.
Nhiều hơn thì bất tiện mà ít hơn thì họa đến chẳng hay.”
Bang Kim Ngọc giữ giúp một trăm lẻ tám viên ngọc, sau một phen tranh giành bể trán, tổng cộng còn mười hai môn phái và ba mươi chín hiệp khách độc hành có tư cách xuống mộ.
Tính thêm cả những môn phái vật vã gom người cho vừa đủ số lượng như phái Khô Sơn, thì người xuống mộ cũng chưa đến ba trăm người.
Con đường chen chúc đầy người giấy, hơn hai trăm người xoắn vào nhau quả thật không tiện hành động.
Nói đoạn, Ô Huyết bà lập tức lấy ra một chiếc hũ sứ nhỏ, không buồn lắng nghe ý kiến của người khác: “Để công bằng, nào chúng tiểu bối, mau đưa tay.”
Giáo Xích Câu chính tà lẫn lộn, lại là phái lớn trộm mộ, nên không ai nghi ngại gì.
Đại diện của các môn phái bước lên thò tay vào hũ.
Lá thăm đầu tiên là của Thi Trọng Vũ phái Thái Hành.
Nàng cau mày rút tay, trên mu bàn tay đã xuất hiện một dấu chấm tròn màu trắng lớn cỡ quân cờ.
Những người rút tay sau đó đều có dấu chấm tròn hoặc trắng hoặc đen.
Ô Huyết bà cười nói: “Trong hũ có hai con rắn, cắn xuống tất biết ai thịnh âm-dương.
Xuống mộ cũng phải chú ý điều hòa âm dương, nếu không sẽ dẫn ra những thứ tà đạo…!Đây không phải rắn độc, các vị không cần lo lắng.
Tiểu tử đằng kia không muốn thử sao?”
Bà ta hướng cặp mắt đục ngầu về phía Thời Kính Chi, cười gằn.
Thời Kính Chi lập tức nghiêm mặt: “Ô Huyết bà khách khí quá rồi.
Ta đã hẹn trước với phái Thái Hành, lần này chúng ta theo chân bọn họ.
Dẫu sao chúng ta cũng chỉ có hai người đâu quan trọng ở bên nào đúng chứ người ta có câu người làm việc lớn không câu nệ việc ranh Ô Huyết bà rộng lòng xin đừng tính toán.”
Doãn Từ ngạc nhiên phát hiện, tay sư phụ này của y vốn dĩ hở ra là phụt máu, thế mà lần này còn nói được cả câu liền tù tì không nghỉ.
Ô Huyết bà lại cười mấy tiếng quái dị rồi mới dời mắt.
Ngón tay khô như tay xác chết của bà ta chỉ tới chỉ lui, chốc lát sau đã chia đám đông ra làm hai đội—-
Chùa Kiến Trần đi cùng Lăng giáo, phái Thái Hành kết hợp giáo Xích Câu, những người còn lại chọn phe đến nhức cả đầu.
Chỉ có người Vương phủ không kiểm định âm dương, Ô Huyết bà cũng không bắt ép mà gọi họ về đội ngũ bên mình.
“May là ban đầu ngươi đụng trúng phái Thái Hành đấy A Từ.” Thời Kính Chi vuốt ngực.
“Đi với phái Thái Hành thì giáo Xích Câu sẽ không bắt chẹt mọi lúc.”
“Thời chưởng môn, sao ngươi lại đắc tội giáo Xích Câu vậy?” Kim Lam tò mò hỏi.
“Ta trộm ngọc từ tay họ ấy…!Ầy, thôi đừng nhắc tới, bà lão kia lại trừng ta tiếp kia kìa.” Thời Kính Chi quay đầu làm bộ Ô Huyết bà không tồn tại.
Doãn Từ thôi không trêu Thời Kính Chi, bắt đầu nghiêm túc quan sát.
Diêm Bất Độ là kẻ điên, không thể nhìn nhận mộ gã theo suy luận bình thường.
Dù nơi đây chỉ là tầng ngoài thì cũng chưa chắc đã không có manh mối liên quan.
Đường âm phủ rẽ làm hai lối, bọn họ đi lối nằm bên trái.
Phóng mắt ra xa cả đường vẫn toàn người giấy, quả là một cảnh tượng “náo nhiệt” khiến lòng người rét lạnh.
Con đường này mô phỏng phố kỹ viện, ánh lửa ấm áp chập chờn trong mỗi chiếc đèn lồng dẫn mùi son phấn thối nát xộc thẳng vào khoang mũi.
Đám người giấy bất luận gái trai ai nấy đều điểm trang lộng lẫy, tóc đen tán loạn, cử chỉ và biểu cảm sinh động như người sống.
Nhưng bốn phía không hề có lấy một âm thanh.
Yên lặng nghẹt thở.
“Trước hãy tìm một mái nhà, dọn dẹp sơ sài làm chỗ trú chân.” Ô Huyết bà chỉ tòa lầu xanh xa hoa nhất đằng xa.
“Chỗ kia đi, ít ra cũng ở được, may mắn còn giấu báu vật bên trong.”
Doãn Từ thầm đồng ý.
Không ai biết đâu là đường thông sang tầng kế tiếp, cũng không ai biết bao giờ cổng mộ mới mở trở lại.
Đã vậy thì cứ tìm một chốn qua đêm giúp mọi người bình tĩnh trước.
Chẳng qua con đường này quả thật tinh vi.
Cảnh tượng trong lầu xanh không hề thua kém ánh lửa rực rỡ bên ngoài.
Đồ ăn bằng giấy trên bàn tiệc khéo léo như đồ thật, có người đàn hát có khách ngồi nghe, cũng có kẻ ôm nhau chòng ghẹo, mỗi bàn mỗi cảnh, sống động lạ thường.
Càng gần gũi cõi trần sống lưng càng rợn.
“Đừng chạm vào bất cứ thứ gì bằng tay không.
Muốn chạm phải vận nội lực âm hàn xuống mười đầu ngón tay, tuyệt đối không được sót nhiệt độ cơ thể.
Dưới đất toàn âm hỏa, khi đặt lửa bình thường lên phải chú ý…” Nhận thấy ánh mắt của Ô Huyết bà, mấy giáo đồ giáo Xích Câu liền đứng ra chỉ huy.
Thời Kính Chi kinh ngạc: “Giáo Xích Câu phách lối không vừa mà cũng biết làm đầu tàu giúp đỡ hả.”
“Không phải giúp, là nuôi quân tốt thí.” Doãn Từ buột miệng nói một câu, rồi lại ung dung gỡ gạc.
“Ông ta nói rồi, ma giáo lấy đâu ra người tốt.”
“A Từ, ta muốn hỏi điều này từ rất lâu rồi, ông ngươi…”
Thời Kính Chi chưa nói dứt câu, phái Trường Nhạc đã gặp biến cố.
Một nô bộc theo hầu chưởng môn môn phái Trường Nhạc- một cậu thiếu niên chỉ chừng mười bảy mười tám, vừa lỡ trượt chân mà bám tay vào người giấy bên cạnh.
Ô Huyết bà thở dài: “Lùi hết ra đi.”
Nói đoạn, bà ta vung trượng gạt các đệ tử phái Thái Hành đứng trước: “Khỏi cần qua đó.
Không có cơ quan cậu ta ắt sẽ không sao.
Còn nếu có gì quái lạ thì giờ cứu người cũng muộn rồi.”
Thiếu niên sợ đến bủn rủn chân tay.
Cậu ta ngồi im tại chỗ chốc lát, không thấy gì mới vịn bàn đứng dậy, thoạt trông không tổn hại gì.
Đúng lúc mọi người thở phào thì người giấy bị cậu ta chạm vào lại động.
Nó vặn vẹo cứng ngắc đầy dị hợm, nét cười trên mặt rõ ràng hơn.
Ngay sau đó, người giấy nữ khẽ há mồm, đột nhiên bốc cháy.
Lửa xanh liếm giấy, khói trắng ngùn ngụt như sương.
Giáo đồ giáo Xích Câu tái mặt: “Chuyển lạnh nội lực, mau!”
Chỉ trong chớp mắt Doãn Từ đã thấy mình bị Thời Kính Chi ôm lấy, đầu bị dúi vào lồng ngực hắn.
Chân khí lạnh lẽo qua tứ chi tràn đầy cơ thể, rồi lại biến mất không thấy tăm hơi.
Dù vậy chân khí Thời Kính Chi truyền vào vẫn cuồn cuộn như cũ, hai người áp sát mà cơ thể lạnh băng.
“A Từ, nín thở.” Thời Kính Chi rít lên qua hàm răng cắn chặt.
Mọi người lập tức chuyển lạnh nội lực và nín thở tập trung.
Làn khói trắng vòng qua bọn họ, luồn thẳng tới chỗ ba nô bộc không biết võ công của phái Trường Nhạc.
Hết thảy xảy đến như tia chớp giáng xuống, chúng nô bộc không kịp phản xạ, hít thẳng khói trắng vào đường hô hấp.
Bọn họ run rẩy trong giây lát, thậm chí cũng chẳng vùng vẫy được bao lâu.
Đi kèm với tiếng soàn soạt, những lỗ thủng li ti xuất hiện trên ba tấm da người rồi từ từ khép lại.
Bọn họ đứng yên tại chỗ, mặc cho những lỗ thủng này liên tiếp mở ra và thu lại.
Như nhận thấy điều gì, hơi thở Thời Kính Chi chợt trở nên gấp gáp.
Doãn Từ quyết đoán đưa tay bụm kín miệng mũi Thời Kính Chi.
Hai người dính sát vào nhau không phát ra dù chỉ một tiếng.
Sau một tuần trà, tiếng xoèn xoẹt dừng lại, hết thảy trở về với lặng yên.
Ô Huyết bà thở ra, gõ gậy xuống sàn nhà.
Lúc này mọi người mới dám hít thở bình thường và lục tục đứng lên.
Chưởng môn phái Trường Ngạc run rẩy quay người nhìn ba tên nô bộc.
Lão tức khắc hét thảm, hụt chân, suýt thì giẫm lên vết xe đổ của người hầu kẻ ở.
“Thú vị.” Thẩm Chu khẽ nói.
Đến gần quan sát, ba kẻ vừa rồi đang nở nụ cười, toàn thân bất động.
Chất da của họ không khác gì với da người giấy…!Nói cách khác, ba gã đàn ông sống sờ sờ loáng cái đã hóa thành “người giấy” ngay trước mắt những người có mặt.
Doãn Từ biết thứ này.
Khoảnh khắc ban nãy lỗ thủng trên da ba người đã không hề khép lại.
Chúng không ngừng mở rộng, đồng thời cũng liên tục được chắp vá bởi “hàng dệt” với màu sắc tương đồng, khiến cho người khác sinh ra ảo giác lỗ thủng hấp háy.
Xương, nội tạng, và da thịt ba kẻ này đều bị “vật đó” chiếm đoạt hoàn toàn, chỉ để lại một cái vỏ sống động.
Họ Thời kia tai nhạy mắt tinh, chắc hẳn vừa rồi cũng phát hiện sự khác thường.
Chẳng qua…
Doãn Từ chưa kịp nghĩ xong đã bị Thời Kính Chi nhấc cằm.
Thế rồi tay sư phụ gà mờ của y bóp miệng y, nhét thẳng vào trong một viên thuốc to bằng quả nhãn, còn vỗ mạnh một chưởng lên ngực Doãn Từ.
Doãn Từ không tiện phản kháng trước mặt nhiều người, đành chịu nghẹn đến suýt ứa nước mắt.
…!Thất sách, vừa rồi lơ đễnh hình như quên thở lại bình thường.
___________
Tác giả có lời:
Ôm ← xoắn nhau giả chết
Nhấc cằm ← tọt viên thuốc bự tổ chảng vào họng người ta
Thời Kính Chi: ?! Đồ đệ chết mất———— (con ngươi chấn động)
Doãn Từ: ? Quên thở thôi mà, chuyện con muỗi.