Bạn đang đọc Tiễn Thần – Chương 17: Thôi Nôi
Khi ấy, miễn là lời Thái tử nói ra thì Hứa Cảnh Minh tất tin không nghi ngờ.
Mà đó cũng không phải niềm tin mù quáng.
Trẻ con vốn nhạy cảm với sinh vật nguy hiểm.
Mỗi lần ở gần Thời Kính Chi, Hứa Cảnh Minh lại cảm nhận được những luồng phản cảm sống động.
Quốc sư đời trước nói bát tự gã nhẹ.
Sợ gã chết yểu, mẫu phi gửi gã đến bên người quốc sư mấy ngày một lần, ngoài mặt gọi là để “trừ tà”.
Cũng nhờ thế mà Hứa Cảnh Minh thường nghe lén tiếng được tiếng mất một vài chuyện mật.
Ví dụ như cuộc đối thoại giữa phụ vương và Quốc sư.
Liên quan đến vị huynh trưởng kỳ lạ này của gã, Quốc sư đời trước đã từng nói như sau:
Bệ hạ, kẻ này không diệt, họa vong quốc ắt thành.
Xem ra phụ hoàng của gã đã không nghe.
Thời Kính Chi gặp may, thành công sống sót đến tận giờ này.
Tới khi đại ca Hứa Cảnh Hành của gã lên ngôi, Hứa Cảnh Hành chướng mắt quyền lực của nhánh Quốc sư, nên lại càng không bao giờ tin phục.
Hứa Cảnh Minh tự cho rằng mình là người nghiêm mật.
Sau khi được phong vương, gã đi tìm người tài toàn thiên hạ, để họ tính toán dựa trên bát tự của Thời Kính Chi.
Những cao nhân này cũng toàn hàng thứ thiệt, đều chỉ cho ra một câu trả lời y đúc- kẻ này không diệt, tai họa ắt thành.
Đại Duẫn hàng năm mưa thuận gió hòa, dân chúng ấm no sung túc.
Hứa Cảnh Minh sống quen suиɠ sướиɠ, hiển nhiên không muốn trải nghiệm cảnh loạn lạc.
Lời phán của Quốc sư trở thành một cái dằm ghim vào xương cốt gã, âm ỉ đau, không thể yên giấc.
Thời Kính Chi phải chết đi mới được.
Chẳng qua Hoàng đế có vẻ tự có suy tính của mình.
Thời Kính Chi không có họ vua, không có đất phong, ngay cả vương phủ cũng không có, nhưng lại còn mạng sống.
Nếu ra tay công khai thì sợ rằng sẽ chọc giận Hoàng đế.
Nhưng nếu Thời Kính Chi chết trong quỷ mộ, thì nào ai có thể bắt bẻ được gì.
“Gϊếŧ hắn.” Hứa Cảnh Minh thu quạt.
Thời Kính Chi hít sâu: “Ngươi không cần Phật châu?”
Hứa Cảnh Minh: “Ta đến quỷ mộ một là để tìm báu vật, hai là để tìm cơ hội gϊếŧ loại yêu tà là ngươi.
Dù chỉ gϊếŧ được mình ngươi thì chuyến đi này vẫn có giá trị.
Chúng ta gặp nhau ở đây chính là ý trời.”
“Còn Phật châu, dù ngươi trình bày rõ ràng thì chung quy vẫn chỉ là suy đoán.
Ta ngu xuẩn đến mức phải tin lời của ngươi? Lại nói, dù bản khắc địa đồ không hoàn chỉnh, thì cũng chưa chắc đã tìm được vật báu.”
Thời Kính Chi im lặng, vẻ bi thương chầm chậm hiện lên trên ánh mắt.
Hứa Cảnh Minh giễu cợt: “Khỏi cần khơi gợϊ ȶìиɦ thân với ta, ngươi—-“
“Không phải.” Thời Kính Chi buồn bã nói.
“Ngươi biết cách chế tạo dây máu, cũng nhận ra Khổ Biệt Ly.
Chỉ tính riêng những tin tức này thôi hẳn ngươi đã trả cho ma giáo hơn nghìn lượng bạc trắng, còn phải mạo hiểm xuống mộ…!Ấy vậy nhưng không muốn chiếm được Phật châu hoàn chỉnh, mà chỉ muốn lấy mạng ta.”
Càng nói hắn càng đau khổ: “Sao ngươi không nói sớm? Chỉ cần chuyển cho ta nửa số bạc đấy thôi là ta đã bằng lòng gặp mặt ngươi đơn độc, cho ngươi gϊếŧ thử xem sao rồi.
Tiểu Thất này, dù sự ngu muội của ngươi không chỉ mới diễn ra ngày một ngày hai, nhưng đến độ này thì cũng quá…”
Hứa Cảnh Minh giận tối sầm hai mắt, tay cầm quạt run bần bật: “Chần chừ gì nữa, gϊếŧ hắn ta đi!”
Bốn cao thủ đồng loạt xông lên.
Chỉ có những mầm non thân thế sạch sẽ được dốc lòng đào tạo của các môn phái lớn, mới có thể may mắn trở thành thị vệ hoàng gia.
Dù có là những kẻ thừa ra sau cuộc tuyển chọn thị vệ cho riêng Hoàng đế thì năng lực cũng rất siêu phàm.
Thời Kính Chi đứng dậy, hoạt động gân cốt: “Tiếc thật, ta còn định nghỉ ngơi thêm.”
Đoạn hắn dùng mũi chân đá dựng cột cờ còn nửa đoạn, cuộn lá cờ, cầm trong tay như trường kiếm.
Kim hỏa phừng lên trên cán gỗ, trông mà chói mắt.
Cột cờ lia qua không khí, để lại một chuỗi sáng bạc trong bóng tối.
Thời Kính Chi không cười, khí chất xung quanh càng thêm áp bức.
Một trong các cao thủ vừa đến gần đã bị kiếm phong cuốn lửa quét ngang.
Tuy gã kịp thời tránh được, nhưng vạt áo vẫn bị lửa liếm.
Dương hỏa không phải lửa phàm, rất khó dập.
Người nọ chỉ mất tập trung một giây, Thời Kính Chi đã vọt đến sau lưng chém đứt đôi người gã.
Sau đó hắn lấy nửa thân trên thi thể ra đỡ ba thanh đao đang cùng đâm tới.
Nhân lúc kẻ thù chưa kịp thu đao, Thời Kính Chi sử dụng bộ pháp mới, ném cả thi thể lẫn đao của ba cao thủ kia vào hố hiến tế.
“Tiểu Thất, nếu ngươi sai chúng và giáo Xích Câu hợp tác truy sát ta, thì chắc chắn ta đã chết.”
Ngay sau đó, hắn hạ trọng tâm tránh một cú đá, rồi thuận nước tung ra một chưởng- lại một đầu người nát bét.
“Khi ta mới rời khỏi Dịch đô, trên giang hồ có ít nhất năm nghìn người có thể gϊếŧ được ta.
Hôm nay hẳn chỉ còn lại đôi ba nghìn người.
Mà trong số họ lại không có mấy vị ngươi dẫn theo đây.”
“Đúng là loại yêu tà.” Hứa Cảnh Minh mắng.
“Chỉ vì giấu giếm sức mạnh mà ngươi cố tình làm trò hề suốt cả dọc đường…”
“Ta sợ thật, cớ gì phải giả bộ?”
Thời Kính Chi bình tĩnh đáp.
Hắn túm vạt áo kéo hai kẻ còn thừa lại đập mạnh vào nhau.
Đoạn dùng một chưởng vỗ nát đầu kẻ trông dữ tợn nhất.
“Dĩ nhiên ngươi có thể cố gắng trấn tĩnh, kiềm chế tính tình.
Bởi tương lai ngươi còn dài, nếu có gặp mặt thì giang hồ vẫn sẽ tôn trọng ngươi…!Nhưng tương lai ta không dài.
Đến cả thật giả ngươi cũng không nhìn thấu, ngươi chẳng bằng nổi tiểu đồ đệ của ta.”
Hứa Cảnh Minh nhìn Thời Kính Chi toàn thân đẫm máu, gắng gượng giữ vững vẻ ngoài bình thản: “Ngươi chính là quái vật, mà còn sợ ma quỷ?”
“Ngươi không hiểu rồi.” Thời Kính Chi không gϊếŧ người cuối cùng, mặc cho gã nằm bất tỉnh dưới đất.
“Thứ như ta mà có thể tồn tại thì chưa biết chừng ma quỷ cũng tồn tại.
Gặp người sống hay yêu tà đều gϊếŧ được, nhưng nếu gặp ma quỷ…”
Hắn bước mấy bước về phía trước, bàn tay nhúng máu đặt lên đỉnh đầu cm.
Khoảnh khắc ấy Hứa Cảnh Minh đã cho rằng não mình cũng sắp văng tung tóe.
Gã nhũn chân, ngã ngồi xuống đất.
Thời Kính Chi cụp mắt, cười rộ lên: “…!Nếu gặp ma quỷ, thì sẽ dấy lên lòng sợ hãi như thế này.”
Sau đó hắn lại lùi một bước: “Yên tâm, ngươi chết tại đây thì đại ca sẽ làm khó ta.
Ngươi xem này, ta còn giữ lại cho ngươi một tên thị vệ.”
Mất rất lâu Hứa Cảnh Minh mới có thể hoàn hồn, gã nghiến răng: “Ngươi không cướp Phật châu của ta?”
“Cướp rồi thì ta phải giải thích sao với đồ đệ ta đây? Lát nữa nhớ phối hợp diễn kịch với ta cho tử tế, nếu không…”
Hứa Cảnh Minh nuốt nước miếng: “Nếu không?”
“Ta chưa nghĩ ra, nói chung ngươi xem mà làm.” Thời Kính Chi phất đại tay, phá tan chiếc kiệu của Hứa Cảnh Minh ra làm mấy khúc, ném xuống hố hiến tế.
Thời Kính Chi cố ý, tuyệt đối là cố ý.
Hứa Cảnh Minh đau đớn nhìn cái xác kiệu- thi thể dưới đất đủ cho họ Thời dùng, vậy mà hắn nhất định phải ném kiệu của mình.
Thua người không thua trận, Hứa Cảnh Minh thua tả thua tơi mà vẫn mạnh miệng: “Đại ca niệm tình ngươi không còn nhiều thời gian nên mới cho phép ngươi rời khỏi cung.
Ta biết ngươi lập môn phái, nếu ngươi dám trộm nuôi binh…”
“Ta không rảnh vậy.
Tình nghĩa thế gian ngươi còn nhiều thời gian nếm thử, mà ta thì chỉ có một năm.”
Thời Kính Chi nhìn cột đá từ từ hạ xuống, giọng ung dung.
“Tình thân ấy à, ta chẳng trông cậy vào các ngươi.
Còn tình luyến mộ, dù ta có may mắn gặp được duyên trời thì cũng chẳng thể đồng thời bôn ba cầu sinh và đối đãi với nàng tử tế.
Tình bạn không tồi, chẳng qua để tìm được tri kỷ thì vẫn cần lắng đọng thời gian…!mà ta thì không có thứ này.”
“Mọi người nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, nhận đồ đệ là một ý kiến hay.
Chẳng qua trẻ nhỏ hay quên, tính mạng không vững, rất khó theo ta đến nơi hiểm hóc.
Mà như hiện giờ là vừa vặn.
Dù năm sau ta chết, hắn cũng có thể nhớ ta cả đời.”
Hứa Cảnh Minh ngẩn người, hồi lâu mới nói: “Chấp thuận xuống mộ cùng ngươi nếu không phải là ngu xuẩn, thì là ủ mưu đồ nào đó khác.”
Thời Kính Chi ngồi xuống đối diện với gã, mặt còn dính máu: “Vậy thì?”
“Cái gì?”
“Tiểu Thất, ngươi biết lễ thôi nôi chứ? Trẻ thơ tròn một tuổi, tiện tay chọn một đồ, người ta liền tin đây là thiên mệnh.
Ta cũng chỉ đang làm chuyện tương đồng.”
“Ta đến đất hoang vu, tiện tay bắt một người làm đồ đệ.
Miễn là trước đây hắn chưa từng bái sư, thì bất kể hắn thiện, hay ác, ta đều là thật lòng làm sư phụ hắn…!Đây chẳng phải cũng là số mệnh hay sao?”
Hứa Cảnh Minh nhíu mày trước điệu bộ thản nhiên của hắn: “Nếu hắn muốn phạm thượng gây loạn…”
Thời Kính Chi tránh trả lời, chỉ nói: “Ngươi có thể bảo đại ca yên tâm, ta chỉ thu một đồ đệ này, nhiều hơn không chăm được.
Thị vệ theo ngươi phải lát nữa mới tỉnh, ta đi trước một bước.”
Dứt lời, Thời Kính Chi leo lên cột đá, mắt thấy đã sắp rời đi.
Hứa Cảnh Minh tiền mất tật mang, về phần lời cũng không chiếm được ưu thế nên còn tức ngực nãy giờ.
Lúc này gã mới định thần được mà tiếp tục châm chọc.
“Thật lòng làm sư phụ…!Thật lòng? Quái vật nhà ngươi thì có thể thật lòng được bao nhiêu.”
Thời Kính Chi thoáng khựng lại: “Ta không biết, thế nên ta cũng muốn xem xem.”
Rồi bóng lưng hắn biến mất phía cửa hang.
Hứa Cảnh Minh quệt mồ hôi lạnh, liếc nhìn máu tanh bắn đẫm nơi nơi, trái tim bắt đầu run rẩy.
Một kẻ gánh lời tiên đoán “Họa vong quốc” lại muốn đối xử thật tình với đồ đệ…
Kẻ tên Doãn Từ kia, tốt nhất nên là một người bình thường chính trực.
*
Lúc này, “người bình thường” Doãn ma đầu đang đứng ngoài cửa ra chờ Áo Da Quỷ được phơi khô.
Tổng cộng có bốn cửa ra kết nối với “Khổ Biệt Ly”, giao nhau tại một đại điện rộng lớn.
Trong điện dựng hai hàng cột đá đồ sộ, trên cột bày tượng đá kích cỡ khổng lồ.
Cuối cùng cũng ra dáng huyệt mộ tiêu chuẩn.
Chẳng qua y không thấy Diêm Thanh, không biết tên nhóc xui xẻo này đã bị cụ tổ nhà hắn ném xuống tận nơi nào.
Tiếng rầm vang lên, mặt đất rung động.
Biết một cột đá khác đã được hạ xuống, Doãn Từ lập tức nín thở nấp mình sau cột.
Y moi được mấy ống phun khói từ đống thịt bầy nhầy của Lục trưởng lão.
Nếu kẻ mới tới không phải Thời Kính Chi thì mình có thể giả thần giả quỷ chơi trò biến mất tại chỗ, tăng thêm tính chân thực cho sự tồn tại của “cao nhân thần bí”.
Để ngừa tình huống bất ngờ, Doãn Từ còn tản bộ một vòng khắp điện, cố tình rải máu khắp nơi.
Dù Thời Kính Chi tới thật thì con hồ ly này cũng sẽ không đánh hơi được ra vị trí y.
Ai ngờ người mới tới lại lạch bạch chạy thẳng tới chỗ náu mình của y.
Giờ đã không kịp nhảy về thạch thất.
Tuy nhiên đây mới là người thứ hai ra ngoài, hẳn chưa chắc đã là sư phụ gà mờ nhà mình.
Đáng tiếc trời thích trêu ngươi, mà vận may của Doãn ma đầu thì luôn tệ…
Thời Kính Chi lạnh lùng xuất hiện trước mặt Doãn Từ, cột cờ gãy nửa chĩa thẳng vào cổ họng y.
“Ngươi ngươi ngươi là kẻ nào?”
Tầm mắt hắn trườn trên áo trắng Doãn Từ, sau khi chắc chắn Doãn Từ vẫn đang thở, hắn mới kiên cường đặt câu hỏi.
“Ngươi…!ngươi làm gì đồ đệ của ta? Hắn tuổi chừng hai mươi, không biết võ.”
Doãn Từ khẽ nhướng mày- một phát xác định được ngay mình từng gặp mặt “đồ đệ miền núi” của hắn, chắc chắn tên nhóc này đã động tay chân gì.
Chẳng bằng thừa cơ moi tin từ hắn chút.
Nhìn Thời Kính Chi xù gai, Doãn Từ bỗng nổi lòng đùa cợt.
“Đồ đệ của ngươi?”
Doãn Từ cố tình tỏ vẻ mơ hồ, rồi cười nói.
“…!À, khả năng cao đã bị bổn tọa gϊếŧ chết.”
_________
Tác giả có lời:
Này Thời hồ ly, Doãn ma đầu 3 trong 1 cả bạn thân (?), chân ái và đồ đệ đấy nhé, mừng chứ?
Mỹ nhân gặp mỹ nhân, chiêu quyến rũ vô hiệu, đường nào soi gương chả quen rồi!
Diêm Thanh: Sếp đừng ve vãn nhau nữa, mau tới cứu tôi đi, đang thử việc mà cũng nguy hiểm trí mạng đây này ——0(:3 )~ (;3_ヽ)_