Tiên sinh

Chương 8


Đọc truyện Tiên sinh – Chương 8:

 

Chương 8: Kho báu
 
Edit: A ha ha
 

 
Nhưng bắt đầu từ sau lần cùng ra khỏi khách sạn đó, anh ghi lại số điện thoại để cô gọi. Cô và Phó Ngọc Trình, hai người vốn không nên gặp nhau lại ở chung một chỗ.
 
Phó Ngọc Trình nói, anh rất thích thân thể cô, hy vọng cô có thể duy trì một thời gian ổn định với anh, ngoại trừ loại quan hệ bạn trai bạn gái cần trả giá bằng tình cảm để kéo dài. Anh nói vì liên quan đến công việc, không có thời gian cũng không có ý muốn yêu đương, nhưng anh có thể cung cấp tất cả các điều kiện vật chất cô cần trong phạm vi năng lực của mình.
 
Anh rất lịch sự, cũng vô cùng anh tuấn.
 
Bọn họ hẹn gặp mặt nói chuyện một lần trong xe anh.
 
Tiểu Triệu đậu xe vào trong bãi đỗ xe dưới lòng đất của trung tâm thương mại, Tưởng Đồng tan học tới thẳng đó. Đến giờ dùng bữa tối, Phó Ngọc Trình để Tiểu Triệu lên trung tâm thương mại ăn cơm trước, ăn xong lại xuống.
 
Tưởng Đồng đến bãi đỗ xem, tìm xe theo hướng dẫn trong điện thoại, lên xe.
 
Cô rất hồi hộp, ánh mắt Phó Ngọc Trình đánh giá cô. Cô ăn mặc rất tùy ý, đang là mùa hè, cô mặc áo sơ mi và váy ngắn đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
 
Một bên xe là tường, đầu xe cũng quay vào tường, chỉ có bên của Tưởng Đồng có một chiếc xe con đang đậu.


 
Phó Ngọc Trình mặc âu phục, không cài cúc, điều hòa trong xe đang bật, từ từ phả hơi lạnh.
 
Đầu tiên anh xin lỗi vì đổi địa điểm hẹn tới đây, anh vừa xuống máy bay, sau đó còn phải đến một bữa tiệc.
 
Tưởng Đồng lắc đầu nói không sao.
 
Cô vẫn cúi đầu, anh liền đưa tay ra nắm chặt cằm cô, nâng mặt cô lên.
 
“Em rất đẹp, đừng cúi đầu.” Anh nói.
 
Anh cho cô một cái thẻ phòng, nói rằng hy vọng đêm nay cô có thể đi đến một nơi với anh.
 
Tưởng Đồng nhận lấy thẻ phòng, anh đưa tay xoa mặt cô, nói mình rất mong chờ đêm nay.
 

 
Tưởng Đồng ở trong căn phòng kia tắm xong, mặc áo tắm khách sạn chờ anh.
 
Buổi tối anh tới gõ cửa, cô đứng dậy đi ra mở cửa cho anh. Cô đi chân trần, đạp trên thảm khách sạn, nghênh đón anh vào phòng.
 
Anh tháo cà vạt, cười xin lỗi cô, để cô phải đợi lâu rồi. Anh dẫn cô đến bên giường ngồi xuống, nói mình đi tắm đã.
 
Tưởng Đồng ngồi trên giường nhìn anh cởi quần áo, anh khoác từng cái quần cái áo lên lưng ghế sô pha, mặc quần lót đi vào phòng tắm.
 
Cô đứng dậy mở tủ quần áo lấy áo tắm kiểu nam, chờ anh đi ra thì đưa. Anh đưa tay nhận nhưng không mặc vào. Anh nói mình không thích mặc áo tắm khách sạn.
 
Lúc này Tưởng Đồng mới nhớ ra, tại sao buổi sáng hôm đó cô tỉnh lại trong phòng khách sạn, hai người đều lõa thể. Anh không thích mặc nên cũng không cho cô mặc.
 
Anh treo lại cái áo tắm vào tủ quần áo, chỉ mặc quần lót vẩy tóc cho khô.
 
Anh ngồi xuống giường, vẫy tay gọi Tưởng Đồng, kéo cô vào trong lồng ngực, cởi áo tắm của cô ném xuống đất. Anh ôm eo cô ngửi nhẹ bụng cô, cởi quần lót Tưởng Đồng.
 
Toàn bộ đều nước chảy thành sông, cô nghe lời bị anh áp ngã xuống giường, nhìn anh cúi đầu đeo bao, sau đó thâm nhập vào.
 
Hai đầu vú cô bị anh làm lắc lư lên xuống, cô vẫn cắn môi, nhẫn nhịn không phát ra âm thanh.
 
Phó Ngọc Trình thẳng eo làm cô, thấy cô cắn môi liền cúi người chống xuống giường nắm cằm cô.
 
“Nhịn cái gì, tôi thích nghe tiếng em.”

 
Đèn trong phòng không tắt, anh ngược ánh sáng nhưng vẫn thấy rõ những giọt mồ hôi nhỏ trên mặt anh. Trong mắt anh có sự ham muốn mãnh liệt, giọng nói khàn khàn khác thường, đưa hai ngón tay vào khoang miệng Tưởng Đồng, nhào nặn đầu lưỡi cô.
 
Cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng mấy ngày trước hai người vẫn là người xa lạ, bây giờ cũng chưa quen thuộc mấy mà đã làm chuyện thân mật như vậy.
 
Sau một hồi run rẩy, dường như Tưởng Đồng nhớ tới chuyện đêm đó.
 
Buổi tối hôm ấy cũng như vậy, anh đè lên người cô, tiến vào từ sau lưng cô, mồ hôi đều rơi trên lưng cô. Trong mơ hồ không rõ, không biết vì sao cô bỗng nhiên khóc lên, xoay người muốn ôm anh. Anh lập tức ngồi dậy kéo một chân cô thẳng ra, tiến vào cô, xoay cô quay người lại đối mặt để cô vươn lên ôm lấy anh. Hai người cùng ôm nhau, anh kề sát tai cô, tiếng nói trầm thấp, anh nói, “Giọng em rất dễ nghe.”
 
Cô mở miếng, tiếng rên rỉ nơi đầu lưỡi bị tay anh bắt lấy. Thân thể cô rất nóng, dưới thân cũng nóng không kém, cô cong eo không nhịn được duỗi chân, dường như anh không khống chế được cô.
 
Anh há miệng thở dốc, ngồi dậy buông đầu lưỡi cô ra.
 
“Xoay người.” Anh nói.
 
Tưởng Đồng không biết tại sao anh lại thích tiến vào từ phía sau, ở cùng anh lâu mới phát hiện, anh thâm nhập cô từ phía sau vì anh muốn xuất.
 
Lần đầu tiên là vậy, bây giờ cũng như thế.
 
Anh quỳ gối sau lưng cô, ấn eo Tưởng Đồng đè cô xuống, nâng mông lên cao, sau đó cầm dương vật tiến vào.
 
Tưởng Đồng không nhìn được vẻ mặt anh, chỉ có thể nghe âm thanh phát ra khi hai người giao hợp, thi thoảng còn có tiếng rên trầm thấp của anh. Bàn tay anh vừa to vừa nóng, giữ chặt eo cô đâm vào càng mạnh mẽ hơn.
 
Anh ra vào kịch liệt, nghiêm mặt nhìn chằm chằm nơi hai người hoan hợp, khi rút ra, dương vật đeo áo mưa an toàn dính đầy dâm thủy, khiến anh không khỏi nghĩ tới cảnh tượng bên trong nơi tư mật của cô như thế nào. Có phải giống như trong suy nghĩ của anh hay không, một nơi ẩm ướt nóng bỏng lại chật hẹp, một huyệt động đợi người bên ngoài khai quật.
 
Chỉ là không biết trong huyệt động này có ẩn giấu kho báu nào không.
 
Anh nhắm hai mắt, bắn ra khi hoa huyệt cô co thắt.
 

Nếu như có kho báu, vậy nhất định là tinh dịch của anh. Một giây trước khi xuất ra, đầu anh vốn trống rỗng chợt nổi lên một ý nghĩ.
 
Anh thở hổn hển, chờ suy nghĩ trong đầu quay về mới kinh ngạc phát hiện bản thân mình lại có một mặt dục vọng tham lam dơ bẩn như vậy.
 
Anh từ từ rút ra, dương vật mềm hơn một nửa, bên trong áo mưa an toàn tích trữ thứ anh bắn ra. Anh tháo nó xuống, thắt nút lại, ném vào thùng rác, ngẩng đầu nhìn Tưởng Đồng. Cô đã lật người lại, cánh tay che lên mắt, đang thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô.
 
Anh lấy lại bình tĩnh, đứng dậy xuống giường, đưa tay kéo Tưởng Đồng vào phòng tắm tắm rửa.
 
Eo Tưởng Đồng bị anh làm mỏi nhừ, miễn cưỡng xối nước một lát lập tức đi ra. Phó Ngọc Trình ở sau lưng cô, cũng không nói lời nào, thấy cô lên giường liền đưa tay tắt đèn.
 
Cô cực kỳ mệt mỏi, nằm trên giường trùm kín chăn suy nghĩ mãi, nếu như Phó Ngọc Trình còn muốn nữa thì cô đỏ mặt cũng phải nhắc nhở anh trước kia cô chưa từng có kinh nghiệm sinh hoạt.
 
Chuyện cô lo lắng không hề xảy ra, Tưởng Đồng thở phào nhẹ nhõm. Anh vén chăn nằm xuống phía bên kia giường, hai người cách nhau một khoảng, nhắm mắt đi ngủ không nói một lời.
 

 
Sau khi hai người gặp nhau vài lần trong khách sạn, Phó Ngọc Trình không thích ở lại, thường tắm rửa khi làm xong rồi rời đi, rất có dáng vẻ của một khách làng chơi. Sau đó vì không tiện, anh nói với Tưởng Đồng hy vọng cô có thể dọn ra bên ngoài ở.
 
Tưởng Đồng dọn ra, vẫn ở đến bây giờ.
 
Phó Ngọc Trình có thói quen trước khi đến sẽ nhắn tin cho cô, có lúc một tháng sẽ ghé ba, bốn lần, có lúc không ghé lần nào.
 
Khi anh đến, Tưởng Đồng liền theo anh. Anh không đến, Tưởng Đồng tự làm việc của mình. Trong thời gian mấy tháng, hai người cũng từ rất ít giao lưu trở nên hơi thân thiết hơn, thậm chí Tưởng Đồng ngày càng trông mong anh tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.