Đọc truyện Tiên sinh – Chương 3:
Chương 3: Vẻ mặt giống như hồ ly
Edit: Malbec
Phó Tư Minh bị lớp trưởng Tống lớp mình lôi kéo, cùng với một lớp trưởng anh em trường bên cạnh cùng nhau đến siêu thị mua đồ vật cần dùng cho tiệc hữu nghị đêm nay. Cậu không muốn đi nhưng bị lớp trưởng lôi kéo nhiệt tình, nói cậu có xe tiện để chứa đồ.
Ba người đến siêu thị, còn chưa đi vào, lớp trưởng Diêu trường học bên cạnh đã đi chào hỏi cô gái nhỏ trước.
Cô gái kia quấn khăn quàng màu đỏ quanh cổ, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Lúc đảo qua bọn họ chỉ mang theo một tia hững hờ, cũng không hỏi bọn họ là ai.
Lúc cô kéo khăn quàng cổ xuống cười với lớp trưởng Diêu, đôi mắt cong cong, vẻ mặt cười giống như hồ ly.
Cậu đứng cùng Tống Kỳ, nhìn lớp trưởng Diêu ở đằng kia mời cô ấy tham gia tiệc hữu nghị hết lần này đến lần khác.
Tưởng Đồng mang nguyên liệu nấu ăn về nhà, có lẽ là do nói chuyện mấy câu với người ta, cô cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa. Tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
Cô bỏ nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh xong thì nhận được wechat của lớp trưởng Diêu, bọn họ thuê một phòng trò chơi, nói khoảng chừng sáu giờ tối đến là được.
Sáu giờ chiều, Tưởng Đồng mặc quần áo tử tế, trước khi ra cửa nhìn thoáng qua điện thoại, không có tin nhắn.
Phòng trò chơi có hai tầng, bọn họ thuê toàn bộ tầng hai. Lúc Tưởng Đồng đến, mọi người đã đến gần như đầy đủ, có rất nhiều người cô không quen biết. Cô chào hỏi lớp trưởng, không nhìn thấy Tống Giai Giai nên ngồi với một nữ sinh cùng lớp có quen biết.
Các cô cũng ít khi gặp Tưởng Đồng tham gia loại hoạt động tập thể này, lúc bình thường cũng ít thấy cô trang điểm, trong nhất thời đều liếc mắt nhìn, chào hỏi với cô, khen lớp trang điểm của cô đẹp.
Tưởng Đồng đáp lại từng lời khen, có chút xấu hổ. Cô không biết kiểu tiệc hữu nghị này phải chơi thế nào, lúc không ai nói chuyện với cô, cô liền ăn đồ ăn vặt bày trên mặt bàn.
Tầng hai có micro và TV, người phụ trách đang gọi chủ quán chuẩn bị TV, Tưởng Đồng ngồi một lúc cảm thấy nóng nên đứng dậy cởi áo lông ra. Bên trong cô mặc áo len cổ tròn rộng rãi cùng với quần jean bó sát người, có chút bảo thủ. Cũng phù hợp với trang phục bình thường cô mặc ở trường.
Sau khi chuẩn bị TV xong, lớp trưởng hai lớp bắt đầu tổ chức mọi người chơi với nhau.
Tưởng Đồng ngồi cùng bạn học, thời điểm nên vỗ tay thì vỗ tay, thời điểm nên cười thì cười. Chỉ là cô không nghĩ tới không lâu sau, các nam sinh lại ôm không ít bia lên.
Bạn học quen biết bên cạnh cũng bưng ly lên chạm cốc, cô cũng không tiện từ chối, kiên trì nâng ly cùng với các cô ấy.
Một bên chơi một bên uống rượu thế này, không lâu sau cả tầng trở nên náo nhiệt.
Tưởng Đồng nhìn bạn học dần dần bắt đầu quen biết với nhau, thậm chí lớp trưởng Diêu bắt đầu ôm mic hát. Cô nở nụ cười, đứng dậy đi nhà vệ sinh. Cô uống rất ít, sau khi ngồi uống hai lon bia ở đây lại muốn đi vệ sinh.
Chỉ có một phòng vệ sinh, bên trong có hai phòng, một cái cho phụ nữ, một cái cho đàn ông, dùng chung bồn rửa tay.
Phòng vệ sinh nữ có người, Tưởng Đồng đợi một hồi cũng không thấy có người ra, thử đẩy thì không đẩy ra được. Ngược lại phòng vệ sinh nam bên cạnh vẫn luôn trống không.
Cô lại đợi một hồi, cắn nhẹ môi, đi vào phòng vệ sinh nam. Cô vọt lên wc, mở cửa ra ngoài lại quên phòng vệ sinh có một bậc thang, may mà cô còn nắm chốt cửa, nếu không thì sẽ ngã quỳ xuống đất. Miễn cưỡng giữ vững thân thể, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện có một bạn học nam không quen biết đang tựa vào tường, một bên hút thuốc lá, một bên nhìn cô.
Tưởng Đồng nhận ra cậu ta là người đi cùng với Diêu Thành ở siêu thị, cười gượng gạo với cậu ta một cái, đóng cửa lại đi tới bồn rửa tay. Cậu ta dập thuốc lá trong cái gạt tàn trên bổn rửa tay, quay người đi vào phòng.
Tưởng Đồng quả thực là xấu hổ tới cực điểm, thấy cậu ta không lên tiếng, trực tiếp đi vào phòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn chính mình trong gương. Cô trang điểm, bấm lông mi, kẻ mắt thật dài, còn bôi phấn mắt, không biết ánh đèn phòng vệ sinh làm sao, vậy mà nhìn vẫn đẹp mắt. Tốt hơn nhiều so với cái gương phòng tắm trong nhà kia, cô thoạt nhìn tự tin rất nhiều.
–
Chín giờ đêm, Phó Ngọc Trình tựa vào ghế sofa nhìn xuất thần sân nhỏ ngoài cửa sổ.
Trong sân trồng bụi cây thấp, đều là khi mua lại đã có. Còn lại không ít đất trống, anh vẫn luôn không có thời gian… đúng hơn là không có hứng thú với những thứ đồ trong sân.
Lớp tuyết thật dày rơi xuống trên bụi cây thấp, ánh sáng trong phòng khách chiếu rọi cũng chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng một chút màu xanh.
Dì Vương pha cho anh một chén trà nóng, đặt trước mặt, nhắc nhở anh nghỉ ngơi sớm chút.
Phó Ngọc Trình lấy lại tinh thần, ừ một tiếng. Dì Vương lắc đầu, lúc quay người rời đi bị anh gọi lại, “Tiểu Triệu đã ngủ chưa?”
–
Chín giờ ba mươi lăm phút tối, Tiểu Triệu đưa Phó Ngọc Trình đến nơi, nhìn anh đi vào tòa nhà mới lái xe rời đi.
Anh ta đang xem TV ở nhà, dì Vương gọi điện cho anh ta nói Phó tiên sinh muốn ra ngoài. Anh ta lập tức mặc quần áo tử tế lái xe đi đón anh.
Đưa Phó Ngọc Trình xong, lúc anh lái xe về đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, suy nghĩ một chút liền dừng xe trước cửa cửa hàng tiện lợi, định ăn mấy xâu oden trong thời tiết rét lạnh tuyết đọng này.
Anh tới đúng dịp, một nồi oden mới nấu vừa chín, anh lấy hai xâu củ cải trắng trước, lại lấy hai xâu nấm hương, ba xâu cá viên, hai cái bánh túi phúc, anh đưa cho nhân viên cửa hàng, dặn dò muốn súp cay, muốn hai xâu thịt gà nướng nữa, cần phải làm nóng bằng lò vi sóng. Sau đó lại từ từ dạo bước đến trước kệ đồ ngọt, nhìn thấy bên trên còn thừa bao nhiêu đồ ngọt nữa, thở dài, cầm lấy hai cái pudding nửa giá đi tính tiền.
Chín giờ bốn mươi lăm phút tối, Tiểu Triệu ngồi trong cửa hàng tiện lợi ăn xong miếng củ cải cuối cùng, uống một ngụm canh trong ly giấy, mở hai cái pudding đóng gói ra, một hơi ăn hai cái. Vừa thở ra một cái thoải mái thì nhận được điện thoại của Phó Ngọc Trình.
–
Chín giờ ba mươi tám phút tối, Phó Ngọc Trình đứng trước cửa, nhìn phòng khách đen kịt, thử gọi một tiếng Tưởng Đồng.
Không ai đáp lại.
Anh đổi giày, lần mò mở đèn phòng khách, nghĩ rằng có lẽ cô ngủ rồi? Đi về phía phòng ngủ, đẩy cửa phòng ngủ ra, không có ai. Anh đi vào phòng tắm, mở đèn lên nhìn một chút, không có ai. Anh lại đi ra phòng khách, phòng bếp đều không tìm được người.
Anh trở lại phòng khách, ngồi một hồi trên ghế sofa. Đứng dậy đi lấy nước trong tủ lạnh, mở tủ lạnh ra, hoa quả đóng gói hoàn hảo bày gọn gàng bên trong.
Anh lấy nước, quay lại ngồi trên ghế sofa, ngồi một hồi.
Anh lấy điện thoại ra nhìn một chút, nhất nút call.