Đọc truyện Tiên Sinh Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi – Chương 3: Tôi Có Thể Để Cậu Cắn
Sự thực chứng minh dù đã rời khỏi hàng ngũ ác quỷ, nhưng nhân loại và phi nhân loại vốn dĩ trời sinh không hợp nhau.
Lúc Cố Duy Sanh nói đến “thịt người”, ánh mắt Lâu Tiêu không dấu hiệu trở nên âm trầm, đáng sợ đến mức Phương Mộc phải vội vã lôi Cố Duy Sanh rời đi, chỉ lo hai người này một lời không hợp lao vào đánh nhau, sau đó cùng nhau leo lên đầu đề trang nhất.
#Hai ảnh đế bất hòa trên phim trường buộc phải dừng quay! Lý do ẩu đả là gì?
Hình ảnh này quá đẹp, Phương Mộc tỏ ý anh nghĩ cũng không dám nghĩ.
Sự tình đã qua ba ngày, nhưng đến bây giờ Phương Mộc vẫn không an tâm.
Nguyên nhân không gì khác, hôm nay là ngày [Mê Trạch] khởi động máy, Cố Duy Sanh phải đối diễn với Lâu Tiêu trong vòng hai tháng, Phương Mộc ôm mèo cảm thấy tương lai của mình đen như lông mèo vậy.
Và giờ anh mới cảm thấy việc Từ đạo chuẩn bị hai phòng hóa trang là chuyện sáng suốt biết nhường nào.
“Thôi, đừng lo nữa,” Cố Duy Sanh không xương dựa vào ghế sau xe bảo mẫu nghịch điện thoại, “Em đảm bảo không có lần sau.”
Nếu không phải muốn tránh xa tiểu thiên sư một chút, y cần gì phải cố ý nói như vậy.
Nếu mục đích đã đạt được, đương nhiên y sẽ không cố ý đi trêu chọc Lâu Tiêu nữa.
Biết Cố Duy Sanh là người nói là làm, Phương Mộc cũng không tiếp tục nhiều lời chọc người khác phiền, anh như bà mẹ kiểm tra cách ăn mặc của Cố Duy Sanh, chỉ lo lát nữa bị truyền thông soi ra lỗi gì.
Hôm nay là ngày tổ chức nghi thức khởi động máy [Mê Trạch], mặc dù buổi lễ khởi động máy không thể so được với buổi họp báo ra mắt phim, nhưng chỉ cần có Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu ở đây, đương nhiên các cánh truyền thông sẽ chạy tới như ong vỡ tổ.
Thật ra trong giới mê tín không ít người, đặc biệt lần này bọn họ còn quay một bộ phim kinh dị quỷ khí dày đặc, vì vậy càng không cho phép nghi thức khởi động máy phạm phải sai lầm nào.
May mà Cố Duy Sanh có tư tưởng khá thoáng, chỉ cần thiết kế không quá kỳ lạ y đều có thể dễ dàng tuân theo, để phù hợp với nhân vật Tống Hòa An, hôm nay Phương Mộc cố ý để y mặc thêm một cái áo hoodie, thoạt nhìn trong có vài phần hương vị xanh tươi của thiếu niên.
Cố Duy Sanh cũng rất hài lòng với tạo hình của mình, y tùy ý pose dáng chụp hình, ảnh còn chưa sửa đã đăng lên Weibo.
—— 【Cố Duy Sanh V: Hôm nay tôi chỉ mới mười tám tuổi.
Hình ảnh.
Jpg.】
Tốc độ tay rất nhanh, nhanh đến mức Phương Mộc không kịp kêu dừng lại.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, danh hiệu đệ nhất thiếu niên nghiện Internet trong giới giải trí sớm muộn gì cũng thuộc về cậu.” Phương Mộc ai oán nói, “Tổ tông, cậu đăng bài cũng siêng năng quá rồi đó, chúng ta có thể giữ gìn hình tượng lạnh lùng không hả?”
Cố Duy Sanh không chút do dự lắc đầu: “Không thể.”
Mặc dù y không thích chủ động giao thiệp với nhân loại, nhưng fan của y là những đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu, con người luôn không có nhiều sức đề kháng đối với loại tình cảm chân thành nhiệt tình, quỷ cũng không ngoại lệ.
Fan của y nhiệt tình thú vị nhưng biết trước biết sau, đương nhiên Cố Duy Sanh sẽ vui vẻ cưng chiều đám “nhóc” này.
“Đi thôi.”
Cố Duy Sanh ném chiếc điện thoại không ngừng rung vào ngực Phương Mộc, Lão Bạch linh hoạt lướt tới, móng vuốt nhỏ “bẹp” một tiếng giẫm lên điện thoại.
Màn hình bị Lão Bạch giẫm sáng lên, Phương Mộc tranh thủ liếc mắt nhìn bình luận, một trận cười “Ha ha ha ha” làm Phương Mộc giật giật lông mày.
—— “Anh Sanh nhà tui có chút ngốc: Ha ha ha ha ha ha ha ha anh Sanh nhà tui lại chụp ảnh mờ nữa rồi! Cầu diện tích bóng ma tâm lý của Phương Mộc 23333333”
—— “Bút chì vị dâu tây: Cầu diện tích +1, nhưng mà hôm nay anh Sanh trang điểm nhìn trẻ ghê, đúng là cún con đáng yêu mà ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao!”
—— “Lão Bạch cá khô nhỏ: Ha ha ha ha ha ha ha hôm nào anh Sanh cũng phá ảnh, nhưng mà đây là muốn đến buổi lễ khởi động máy [Mê Trạch] hở? Mong chờ sự hợp tác của anh Lâu với anh Sanh quá điiii!”
Phần lớn câu trả lời tiếp theo đều bị “Ha ha ha” và #Cố Duy Sanh [Mê trạch] #tag đầy màn hình, Phương Mộc tắt màn hình lặng lẽ thở dài.
Anh nâng hot cái thằng nhóc thích chụp ảnh tự sướng này kiểu gì vậy chứ???
Anh đúng là thiên tài mà.
*
Nghi thức khởi động máy [Mê Trạch] rất kĩ lưỡng, lư hương vải đỏ bao lì xì không ít, Cố Duy Sanh nhìn đội ngũ sáng tạo ăn mặc rực rỡ trước mặt, sâu sắc cảm thấy mình mặc một chiếc hoodie trắng bắt mắt như thế nào.
Lúc y được dẫn đến bên cạnh Lâu Tiêu mặc nguyên cây đen, thì cảm giác không chịu chọn quần áo cho tốt càng trở nên mãnh liệt hơn.
—— Cái sự kết hợp này, khác gì Hắc Bạch Vô Thường.
Lại nói, mùa hè mà mặc nguyên cây đen, tiểu thiên sư hắn không cảm thấy nóng mà.
Nhưng may mắn cách ăn mặc của Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu cũng coi như thể hiện được tính cách của Tống Hòa An và Tạ Kiêu, ở phương diện này Từ Thanh Sơn từ trước đến nay nổi tiếng kén chọn cũng không nói gì thêm, ông ta nhìn đồng hồ đeo tay, bảo trợ lý lần lượt đưa cho hai người ba nén hương.
Cố Duy Sanh đưa tay muốn nhận, Lâu Tiêu bên cạnh lại thay y nhận ba nén hương kia.
Tiểu trợ lý lúng túng thì thầm một câu “Tình cảm của anh Cố và anh Lâu thật tốt”, sau đó mờ mịt rời đi, Cố Duy Sanh kinh ngạc giương mắt nhìn Lâu Tiêu: Y vốn tưởng tiểu thiên sư sẽ không muốn có bất kì quan hệ nào với y ngoài bộ phim, nhưng bây giờ đối phương lại thể hiện ra cái gì vậy?
“Từ lão tự mình đi chùa thỉnh hương, cầm trực tiếp như vậy, cậu không sợ tay bị thối rữa à.” Giọng nói của Lâu Tiêu rất nhẹ, lời hắn nói ra so với chế nhạo càng giống quan tâm hơn.
Tuy Cố Duy Sanh cảm thấy kì lạ tại sao Lâu Tiêu lại thay đổi thái độ, nhưng y cũng không phải người không biết phân biệt tốt xấu, thấy đối phương thật sự có ý tốt nhắc nhở, Cố Duy Sanh cười híp mắt nói: “Cảm ơn đã quan tâm, nhưng tôi không giống đám ma quỷ mà anh đã gặp trước đây, tôi không sợ thứ này.”
Y duỗi tay về phía trước, Lâu Tiêu đưa hương cho y rồi đột nhiên nói: “Nếu muốn cảm ơn thì thực tế chút, hôm nay cùng nhau ăn một bữa cơm thì sao?”
Cố Duy Sanh: “….” Lâu Tiêu đối với chuyện mời y ăn cơm rốt cuộc có bao nhiêu chấp niệm?
[Chậc, đàn ông ấy à, mấy ngày trước còn hung ác nhìn anh, hôm nay lại mời anh ăn cơm.] Giọng nói của Lão Bạch vang lên trong đầu Cố Duy Sanh, bởi vì nó là một con mèo đen, để tránh xúc phạm cái gì kiêng kỵ, lúc này nó chỉ có thể cùng Phương Mộc ở bên ngoài xem náo nhiệt.
Nhưng tai nó cực thính, là con mèo vàng trong làng hít drama, lúc này nó liếm chân chém đinh chặt sắt nói: [Đàn ông ấy mà, sẹo lành quên đau.]
Cố Duy Sanh liếc Lão Bạch một cái, đơn phương cắt đứt mối liên kết tinh thần của hai người.
Con mèo này, rảnh rỗi là lại ồn ào.
“Đang nhìn gì vậy?” Lâu Tiêu nhìn theo ánh mắt Cố Duy Sanh, vừa vặn nhìn thấy Lão Bạch giơ chân nhe răng trợn mắt, hắn cười khẽ, “Con mèo này của cậu thật đặc biệt, e rằng tôi phải tìm một nhà hàng cho phép thú cưng vào rồi.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “đặc biệt”, mí mắt Cố Duy Sanh giật giật, không biết người này có thật sự nhìn ra cái gì hay không.
“Tại sao anh Lâu nhất định phải ăn cơm với tôi?” Cố Duy Sanh không hiểu nói, “Tôi cảm thấy quan hệ của chúng ta không đến mức ăn cơm chung bàn.”
“Có lẽ vì cậu đặc biệt,” giờ lành đã đến, Từ Thanh Sơn đang chuẩn bị để đội ngũ sáng tạo dâng hương cầu phúc, Lâu Tiêu tư thế tiêu chuẩn lạy một cái, miệng lại không ngừng, “Cậu nói không sai, cậu thật sự không giống chúng.”
Hắn nghiêng đầu nở nụ cười: “Tôi thật sự rất có hứng thú với cậu.”
“Thịt người thì cũng không phải không thể…!Tôi có thể để cậu cắn.” Hai người vừa nói chuyện vừa lạy một cái, giọng nói của Lâu Tiêu một khi đè thấp sẽ rất quyến rũ, lỗ tai Cố Duy Sanh giật giật, luôn cảm thấy đề tài này đang chạy lệch về hướng không thể khống chế.
Cuối cùng là khom người chào, Lâu Tiêu đứng dậy nói bổ sung: “Nhưng cậu chỉ có thể cắn mình tôi.”
Cố Duy Sanh: “….” Không, tôi chỉ thấy hứng thú với nước hoa.
Nhưng lời giải thích của y còn chưa kịp ra khỏi miệng, bên phía Từ Thanh Sơn đã loạn cả lên, nguyên nhân không gì khác —— Hương của Từ Thanh Sơn bị gãy.
Bởi vì kinh phí cho kịch bản [Mê trạch] đều do một tay Từ Thanh Sơn sắp xếp, hơn nữa với danh tiếng và tuổi tác của ông ta, dù Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh có ở đây, thì hàng đầu tiên cũng chỉ có một mình Từ Thanh Sơn.
Lúc này là lúc Từ Thanh Sơn dẫn đầu cắm hương vào lư, nhưng lại ngờ đâu hương vừa cắm vào lư đã bị gãy mất, bầu không khí ở hiện trường lập tức trở nên bất an, cameraman bên cánh truyền thống “click click” chụp ảnh liên tục.
Sắc mặt Từ Thanh Sơn dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên khó coi.
Cố Duy Sanh nhìn chằm chằm vào lư có nửa nén hương bị gãy, đồng tử dựng lên như mèo, mắt y có thể nhìn thấy rõ chính khí trên nén hương và âm khí bám vào chỗ gãy của nén hương.
Có thứ bẻ gãy hương.
“Xem ra chất lượng hương trong tay Từ lão không tốt lắm,” Lâu Tiêu cầm nén hương của mình đưa tới, “Không thì Từ lão thử của tôi xem?”
Giọng nói của Lâu Tiêu giúp Từ Thanh Sơn tỉnh táo hơn, dù ông ta không biết trong hồ lô của Lâu Tiêu bán thuốc gì[1], nhưng ông ta vẫn thu liễm cảm xúc trên mặt nhận hương.
(Trong hồ lô bán thuốc gì [葫芦里卖的是什么药]: câu này ý muốn nói người đó có âm mưu hay ý đồ gì đó.)
Lư hương đã được dọn dẹp sạch sẽ, Từ Thanh Sơn cẩn thận dựa theo trình tự “giữa trái phải” lần lượt cắm hương vào lư, bất ngờ lần này không phát sinh chuyện gì nữa, tất cả chuyện vừa mới xảy ra thật giống như Lâu Tiêu nói, chỉ vì chất lượng hương có vấn đề mà thôi.
Chỉ mình Cố Duy Sanh nhìn thấy ba tia kim khí vòng quanh ba nén hương kia, đó là kim quang công đức mà y không thể nhìn thấy trên người Lâu Tiêu.
Tại sao lúc nó bám vào người Lâu Tiêu y lại không nhìn thấy?
Nhưng vấn đề này rất nhanh bị y vứt sang một bên: Không nhìn thấy cũng tốt, y đỡ phải như Lão Bạch mỗi ngày đều bị chói mù mắt.
Sau khi dâng hương thì không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, bất kể là vạch vải đỏ hay phát lì xì đều tiến hành thuận lợi, Cố Duy Sanh nhìn hiện trường không còn lại mấy tia âm khí, trong lòng lặng lẽ thắp một ngọn nến cho vị đồng loại này.
Tuy không biết vì mục đích gì mà con quỷ này lại tới quấy rối, nhưng nó nhất định sẽ không ngờ tới trong đám người này lại có một thiên sư.
Chính là cái loại công đức hộ thể kia.
“Tiểu Cố, đến chụp hình nào.” Từ Thanh Sơn thân thiết gọi Cố Duy Sanh đến chụp hình, Cố Duy Sanh chú ý tới mặc dù trên mặt đối phương vẫn mang theo nụ cười nhưng đáy mắt vẫn còn một tia phiền muộn.
Người mê tín dị đoan gặp phải loại chuyện này sẽ rất buồn bực, Cố Duy Sanh cầm bao lì xì đứng bên cạnh Lâu Tiêu, phối hợp trả lời vài câu phỏng vấn của truyền thông, sau đó tạo dáng mặc cho bạn bè truyền thông chụp ảnh.
Mặc kệ trong căn nhà này có cái gì đó không đúng, dù sao nhiệm vụ buổi sáng của y cũng đã hoàn thành, Cố Duy Sanh vừa cười vừa nghĩ, buổi trưa y nên khao mình món gì đây ta?.