Đọc truyện Tiên Sinh Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi – Chương 1: Cố Ảnh Đế Bị Lộ Danh Tính Thật
Lưu Kha là người mới bước chân vào giới giải trí, nhưng ước mơ của cô không phải là vươn tới đỉnh cao của giới giải trí, bởi vì cô không phải là một minh tinh nhỏ mới ra mắt, mà là một chuyên gia trang điểm vô danh.
Cô muốn trang điểm cho tất cả người đẹp trong giới giải trí.
Cho nên sau khi Lưu Kha nhìn thấy thanh niên dựa vào ghế tắm nắng ở xa xa, cô thật sự không thể khống chế cánh tay mất kiểm soát đang rục rịch của mình.
“Đó là Cố Duy Sanh ạ?” Lưu Kha kéo ống tay áo cô giáo của mình, cô giáo của cô là chuyên gia trang điểm nổi tiếng Josie, nếu không nhờ may mắn được làm học trò của cô ấy, với kinh nghiệm của Lưu Kha, cô tuyệt đối không có khả năng làm việc cho đoàn phim [Mê Trạch].
Josie tháo kính râm trên mặt xuống gõ vào đầu Lưu Kha: “Cố Duy Sanh là người em có thể gọi sao? Sau này gặp phải gọi là Cố ảnh đế.”
Lưu Kha cúi đầu “A” một tiếng, mắt vẫn không thể ngừng nhìn về phía thanh niên kia.
Giới giải trí bây giờ, ảnh đế không nhiều cũng không ít, Cố Duy Sanh không phải ảnh đế nhỏ tuổi nhất trong giới giải trí, nhưng cậu tuyệt đối là người nổi tiếng nhanh nhất và có lượng fan đông đảo nhất.
Trong vòng một năm, chỉ với hai bộ phim, đối phương đã giành được vô số giải thưởng mà các diễn viên mơ ước, may mắn đến mức làm người ta đỏ cả mắt.
Lưu Kha trộm tổng kết lại ba nguyên nhân giúp Cố Duy Sanh bạo hồng[1]: Giá trị nhan sắc cao, kỹ năng diễn xuất tốt, thân thiện trái ngược với vẻ ngoài.
(Bạo hồng [爆红]: Trở nên nổi tiếng bất ngờ)
—— Không chỉ mỗi ngày mang theo mèo chạy khắp nơi, lại còn rất chăm cập nhật weibo, độ hot cũng không kém hơn vị ảnh đế khác nổi tiếng trong giới là Lâu Tiêu.
Đều nói la bặc thanh thái các hữu sở ái[2], nhưng cả năm qua, hai người Lâu, Cố cứ như chia đều nửa giang sơn mà làm việc.
(La bặc thanh thái các hữu sở ái [萝卜青菜各有所爱]: La bặc là củ cải, thanh thái là rau xanh, có người thích ăn củ cải, có người thích rau xanh, ẩn dụ cho việc mỗi người khác nhau sẽ có sở thích khác nhau, mỗi người có một cách nhìn, không phân đúng sai.)
Thật sự không biết hai vị này trong [Mê Trạch] sẽ tạo ra loại phản ứng hóa học gì.
Josie quơ quơ tay trước mặt Lưu Kha, cô cũng bó tay với học trò này của mình, học trò này gì cũng tốt, vừa ngoan lại vừa có năng lực, nhưng đáng tiếc bệnh nhan khống[3] quá nặng, vừa nhìn thấy người đẹp là đứng bất động.
(Nhan khống [颜控]: cuồng cái đẹp, chỉ cần đẹp là được.)
Tuy phần lớn chuyên gia trang điểm đều có tật xấu này, nhưng giống như Lưu Kha nam nữ đều mê thì coi như hiếm thấy.
“Được rồi, em cứ ở đây nhìn đi, chị đi tìm đạo diễn bàn chuyện trang điểm thử đây.” Josie nhét kính râm vào tay Lưu Kha, “Cầm che đi, lát nữa Cố ảnh đế cũng bị em hù chạy cho xem.”
“Không thể nào, anh ấy đâu chú ý đến em.”
Lưu Kha nhìn con mèo đen nằm nhoài trên bả vai Cố Duy Sanh không ngừng quẫy đuôi vào người, cô không che được ánh mắt muốn biến thành mèo, chỉ có điều tuy cô là phường nhan khống, nhưng cũng không tới mức điên cuồng, lúc này cô còn nhớ vẫy tay tạm biệt Josie: “Bái bai chị.”
“Em đó,” Josie chọt chọt đầu Lưu Kha, sau đó đạp giày cao gót “cộp cộp cộp”, “Lâu ảnh đế sắp tới rồi, em thành thật chút đừng gây rắc rối nhé.”
“Dạ!” Lưu Kha ngoan ngoãn gật đầu, cô thu hồi ánh mắt đặt trên người Cố Duy Sanh, trốn sang một bên móc sổ tay ra nhìn.
Nói thế nào đi nữa, cô giáo đã cho cô cơ hội này, còn lại phải xem sự cố gắng của bản thân cô.
*
[Cô gái kia cuối cùng cũng đi rồi,] con mèo đen nằm nhoài trên bả vai Cố Duy Sanh ngồi ngay ngắn lại, nó mở miệng kêu “meo meo” vài tiếng, chui vào trong tai Cố Duy Sanh không phải là tiếng mèo kêu đơn giản như vậy, [em còn tưởng cô ấy sẽ nhào tới xin chữ ký của anh chứ.]
“Lão Bạch, đừng quẫy đuôi nữa,” Cố Duy Sanh lười biếng dựa vào ghế chợp mắt, môi mỏng khẽ mấp máy, người khác không nhìn kỹ tuyệt đối sẽ không phát hiện y đang nói chuyện với một con mèo, “Anh mới thấy Josie, cô ấy hẳn là học trò mới của Josie đấy.”
Y giương mắt nhìn hướng Lưu Kha rời đi: “Đôi mắt trong veo, là một đứa trẻ tốt.”
[Trong veo thì trong veo, nhưng lại hừng hực như có lửa ấy,] mèo đen tên Lão Bạch không tình nguyện thu đuôi lại, nó liếm liếm chân rồi meo meo vài tiếng, [còn anh, anh muốn ngồi đây tới khi nào?]
[Anh nói coi một con quỷ như anh tại sao lại thích phơi nắng như vậy chứ? Mất mặt loài quỷ chết đi được!] Lão Bạch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dùng chân vỗ vỗ vai Cố Duy Sanh, [May mà cái vỏ này của anh phơi thế nào cũng không đen được, bằng không Phương Mộc nhất định sẽ khóc mù mắt.]
Phương Mộc là người đại diện của Cố Duy Sanh, năng lực nghiệp vụ cực mạnh nhưng tính cách lại có chút ngốc nghếch, ít nhất Cố Duy Sanh chưa từng tưởng tượng ra dáng vẻ rơi nước mắt của đối phương.
Nhưng y lại thường thường nhìn thấy vẻ mặt khóc không ra nước mắt của đối phương.
“Ngàn năm không phơi nắng đâu phải chỉ một năm hai năm là có thể bù đắp lại?” Cố Duy Sanh sờ sờ chân Lão Bạch, “Lát nữa lúc anh chụp ảnh em phải an phận, chỗ này không được sạch sẽ cho lắm, anh sợ em không cẩn thận bị yêu quái nào đó ăn mất.”
[Anh xem thường Bạch gia đây quá,] Lão Bạch dùng đuôi quẫy quẫy sau lưng Cố Duy Sanh, [tốt xấu gì gia cũng sống mấy trăm năm, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua?]
“Được được được, Bạch đại gia em lợi hại nhất,” Cố Duy Sanh nhắm mắt lại lần nữa, “Anh chợp mắt chút, có người đến nhớ gọi anh.”
Dù sao nam chính khác là Lâu Tiêu vẫn chưa đến, y cũng không cần đi trang điểm sớm làm gì.
Nhưng nguyện vọng chợp mắt một chút của Cố Duy Sanh không thực hiện được, y nhắm mắt lại chưa tới một phút, tiếng kêu meo meo của Lão Bạch đã nổ bên tai: [Lão Cố mau nhìn kìa! Kim quang công đức biết đi!]
Cố Duy Sanh nhanh chóng thu lại vẻ lười biếng trên mặt rồi quay về chế độ “Cố ảnh đế”, y nghiêng đầu nhìn lại, ngoại trừ hai người đàn ông, y không nhìn thấy gì nữa cả.
Há, hai người đàn ông này ngược lại rất đặc biệt, một người là Lâu Tiêu bạn diễn sắp hợp tác của y, người còn lại là người đại diện Đường Ninh của Lâu Tiêu.
Thừa dịp hai người đó không chú ý tới mình, Cố Duy Sanh nhanh chóng nhắm mắt lại: “Em nói kim quang công đức ở đâu?”
[Là người đàn ông cao hơn á,] bề ngoài Lão Bạch vẫn luôn duy trì vẻ chảnh mèo mà mèo đen nên có, nhưng chỉ có Cố Duy Sanh mới biết đối phương im lặng cũng sẽ rất ồn ào, [Hắn sáng quá, em không nhìn thấy mặt hắn.]
Cao? Hẳn là Lâu Tiêu.
Nhưng Cố Duy Sanh cũng không muốn đi tìm Lâu Tiêu nói chuyện, tính cách của y nói dễ nghe một chút thì là tùy hứng, nói khó nghe chính là lười, nếu không cần thiết, y không muốn chủ động đi chào hỏi một người lần đầu gặp mặt.
Đúng vậy, đây là lần đầu tiên gặp mặt, mặc dù Cố Duy Sanh đã gia nhập giới giải trí một năm, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên y tận mắt nhìn thấy Lâu Tiêu.
“Vương bất kiến vương” chính là khắc họa chính xác nhất về hai người, vòng tròn này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, các minh tinh đang “hot” chưa bao giờ gặp nhau cũng không phải chuyện lạ.
Nhưng người nhận giải thưởng đến mềm tay như Lâu Tiêu thật sự có kỹ năng diễn xuất rất tốt, cứ việc Cố Duy Sanh tự nhận mình là một lão quỷ nghìn năm đã cân qua vô số hình thái của thế gian, nhưng y không thể không thừa nhận có một số người trời sinh đã thích hợp ăn bát cơm diễn viên này.
“Xin chào.” Tiếng bước chân cùng lời chào hỏi lịch sự vang lên bên tai Cố Duy Sanh, Cố Duy Sanh vừa mở mắt, đối diện là gương mặt tuấn tú của Lâu Tiêu.
Nhan sắc có thể được Lưu Kha ghi nhớ trong lòng đương nhiên sẽ không quá tệ, khác với vẻ ngoài lãnh đạm tiên khí của Cố Duy Sanh, đường nét khuôn mặt Lâu Tiêu rõ ràng, khóe môi như cười như không càng làm cho hắn thêm phần lưu manh, được xem như “trai hư” hiếm thấy trong giới giải trí.
Đẹp thì đẹp, nhưng ánh mắt nhìn y có chút kỳ quái, Lâu Tiêu này không có tật xấu gì chứ? Cố Duy Sanh vừa cùng Lão Bạch cà khịa vừa đứng dậy trả lời “Xin chào anh Lâu”.
“Cậu là Cố Duy Sanh?” Lâu Tiêu nhìn Cố Duy Sanh từ trên xuống dưới, ánh mắt không thể nói là lịch sự nhưng cũng không khiến người ta chán ghét.
Hắn nắm tay phải có chút lạnh lẽo của Cố Duy Sanh, nhân cơ hội kéo người trước mặt về phía mình: “Một con quỷ?”
[Đậu má! Cái đồ bất lịch sự!]
Quanh mũi là mùi thơm thanh lãnh như có như không, bên tai là giọng nói trầm thấp từ tính dễ nghe và tiếng thét chói tai của Lão Bạch không ngừng quanh quẩn trong đầu Cố Duy Sanh, mà bản thân y lại ngây người tại chỗ.
Không phải bị Lâu ảnh đế già trẻ đều mê hớp hồn, mà vì lúc hai người nắm tay nhau y cũng rõ ràng thân phận của đối phương —— Thiên sư, tục xưng người bắt quỷ.
Vẻ mặt mông lung, người bắt quỷ đến diễn phim này làm gì?
Lâu Tiêu cũng không biết tại sao mình có thể đọc được chữ “mông lung” từ khuôn mặt lạnh như băng của người đối diện, hắn cười khẽ: “Hình như cậu có chút…!kinh ngạc?”
Phí lời, che dấu danh tính nhiều năm như vậy lại bị bóc trong chốc lát, là ai cũng sẽ kinh ngạc có được hay không?
Cố Duy Sanh rút tay mình ra khỏi tay Lâu Tiêu, dù sao y cùng đã sớm rời khỏi hàng ngũ “ác quỷ”, cứ coi như đối phương là người bắt quỷ y cũng không sợ.
“Chỉ là không nghĩ tới anh Lâu có nhãn lực tốt như vậy,” Cố Duy Sanh điều chỉnh tốt biểu tình, vẻ mặt tự nhiên nói, “Từ đạo đã chờ lâu lắm rồi, anh Lâu không vào sao?”
Người trong suốt Đường Ninh đứng bên cạnh nãy giờ đúng lúc nói tiếp: “Mười giờ rồi, chúng ta nên chuẩn bị đến gặp Từ đạo.”
[Kim quang công đức bóc danh tính thật của anh, tại sao em không thấy lo lắng mà lại có chút muốn cười ta,] Lão Bạch đứng trên vai Cố Duy Sanh có chút hả hê vẫy vẫy đuôi, [lão Cố à, cuộc sống sau này của anh sẽ rất thú vị đấy.]
Cố Duy Sanh chỉ là một cô hồn trời sinh đất dưỡng, mặc dù y du đãng trên thế gian, nhưng y không dính lệ khí không bị ghi tội, hai năm trước đã tu thành Quỷ Tiên thể, cho nên thân phận của Lâu Tiêu không có tính uy hiếp với y.
Hơn nữa Lâu Tiêu rất sạch sẽ, mặc dù Cố Duy Sanh không nhìn thấy kim quang công đức trên người Lâu Tiêu, nhưng y cũng có thể cảm nhận rõ ràng khí tức sạch sẽ trên người đối phương.
Đó là khí tức chỉ có thể tìm thấy trên người thiên sư chưa bao giờ lạm sát.
Một khi đã như vậy, y hẳn là có thể ở chung bình thường với đối phương mới phải.
“Duy Sanh cùng đi nhé?” Lâu Tiêu ga lăng làm động tác “mời”, “Tôi nhớ [Mê Trạch] là song nam chủ[4] phải không? Vậy thì trang điểm thử hai ta phải đi chung mới đúng.”
(Song nam chủ [双男主]: hai nhân vật chính là nam.)
Nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, Cố Duy Sanh cũng từ trong khiếp sợ khôi phục lại, thái độ của y như bình thường gật gật đầu, đường nét gò má hoàn mỹ quả thật có mấy phần lạnh lùng.
Thật cảm ơn ông trời đã cho y một cái vỏ tốt, chỉ cần không nói lời nào sẽ tản ra khí tức “người lạ chớ lại gần”, khi y không muốn ứng phó với ai đó, chỉ cần y im lặng hai phút, đối phương sẽ chủ động rời đi.
Nhưng cố tình Lâu Tiêu lại như không cảm giác được bầu không khí lúng túng, khí chất của hắn mạnh mẽ, thỉnh thoảng nói mấy câu lại có thể giúp bầu không khí giữa hai người trở nên hài hòa hơn chút.
Người bên cạnh dường như sẽ thay đổi khí chất, Cố Duy Sanh buồn bực đẩy cửa phòng đạo diễn ra, đối diện với ánh mắt khó hiểu của người đại diện nhà mình: “Tổ tông, sao cậu lại đi chung với Lâu Tiêu?”
“Thế sự vô thường, một lời khó nói hết.” Cố Duy Sanh dùng ánh mắt đáp lại, cũng mặc kệ người đại diện nhà mình rốt cuộc có thể đọc ra câu phức tạp như vậy từ trong mắt y hay không.
Nhưng mà nể tình y vẫn luôn được cư dân mạng khen ngợi có “đôi mắt biết nói”, có lẽ Phương Mộc cũng có thể hiểu được nhỉ.
Không đề cập đến ánh mắt trao đổi giữa Cố Duy Sanh và Phương Mộc, Từ Thanh Sơn vừa nhìn thấy Lâu Tiêu đã nở nụ cười: “Ái chà, Tiểu Lâu vậy mà đến thật đấy, lão già này nhiều chuyện quá, cậu đừng chê phiền nhé.”
“Từ lão khách sáo rồi,” Lâu Tiêu một khi không cười, lập tức sẽ trở nên nghiêm túc đáng tin cậy hơn, “Tôi biết ngài có yêu cầu nghiêm khắc đối với điện ảnh mà.”
[Lão Cố, hoàn hồn,] thấy hai mắt Cố Duy Sanh nhìn vào khoảng không nghe hai người kia nói chuyện, Lão Bạch liền quơ quơ chân trước mặt y, [nghĩ gì thế?]
“Anh cảm thấy…” Cố Duy Sanh đáp lại giọng nói trong đầu rồi dừng một chút lại nói tiếp, “Tiểu thiên sư này thật sự rất thơm.”.