Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

Chương 58: Yêu


Đọc truyện Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình) – Chương 58: Yêu

Editor: Yue

Tháng 5 này cũng đặc biệt với Trì Vân Phàm.

Đối với cô việc học là một chuyện đơn giản, không cần tốn quá nhiều thời gian và sức lực vẫn dễ dàng nhận được phần thưởng tốt hơn người khác gấp mấy lần, tuy nhiên, đạt được quá dễ dàng, thường không quá trân quý, chứ đừng nói đến cảm giác thành tựu.

Trong khoảng thời gian đồng hành cùng Hứa Viễn Hàng học bổ túc và huấn luyện này, cô cảm thấy rõ ràng thời gian không còn là vô nghĩa, từng phút từng giây đều trở nên viên mãn. Mặc dù tạm thời còn chưa có thành quả quá lớn, nhưng cô lại sinh ra một loại tâm tình xa lạ đã lâu không có.

Giống như vào mùa xuân, chờ đợi một hạt giống bén rễ, nảy mầm, bật ra khỏi đất, rồi đơm hoa, kết trái.

Háo hức, cõi lòng đầy kỳ vọng.

Đối với những bạn học sinh cuối cấp sắp bước vào ngưỡng cửa đại học, ký ức về tháng năm ướt át mà da diết này, là những hình ảnh không hẹn mà tới tùy ý như cơn mưa rơi, là từng gương mặt mệt mỏi mà tràn đầy tinh thần chiến đấu, là tình nghĩa giữa những người bạn kề vai chung sức sẽ không bao giờ biến mất trong cuộc đời này.. Bình minh chiến thắng đang ở ngay trước mặt, chỉ chờ bọn họ vượt mọi chông gai mà tiến tới.

Cuối tháng, mọi người cùng bước vào kỳ thi cuối học kỳ hai cuối cùng trong sự nghiệp cấp 3. Bài thi do giáo viên của từng tổ bộ môn của trường ra đề, mục đích chính là khơi dậy sự tự tin của các em học sinh trước kỳ thi đại học. Độ khó của các đề thi ở mức thấp, bị lớp đàn anh đàn chị trước đó gọi đùa là “Đi thi như đi chơi vậy”.

Đại Tráng rất có ý kiến về câu nói này: “Coi như đi chơi đi nữa, chúng ta cũng không chơi lại bọn họ aaaa.”

Trời sinh mệnh hạng chót.

Dáng mập, trách cậu sao?

“Viễn ca, Tiểu Bạch, các người nói đúng không?”

Tiểu Bạch đang nghiêm túc đọc những bài thơ cổ, mỉm cười với cậu, ánh mắt liền nhanh như chớp trôi đi, tiếp tục lẩm bẩm: “Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền..” *

(*Yue: Vẫn là bài thơ “cẩm sắt” đã được chú thích trước đó)

Cắt cắt cắt, lấy lệ thấy ghê.


Đại Tráng đang chán chê, lại đi trêu chọc Hứa Viễn Hàng, lại thấy notebook mở ra trên bàn của anh, nhìn dáng vẻ của anh, cứ thật như anh nhìn hiểu nó viết gì vậy á! Đại Tráng kém chút cười ngất đi: “Viễn ca. Viễn ca?”

Hôm nay gió độc thổi hay sao, tạm thời ôm chân Phật cái gì chứ, căn bản không hợp với hình tượng Viễn ca của cậu chút nào. Vị trí áp chót trong khối đã bị anh chiếm giữ lâu như vậy, Viễn ca của cậu có thể đặt vấn đề tầm thường như điểm số vào mắt anh hay sao?

“Viễn ca, anh vẫn là Viễn ca của em chứ?” Anh sẽ không bị mấy thứ bẩn thỉu nhập vào người đúng không?

Hứa Viễn Hàng không chịu nổi tiếng ồn ào từ cậu, quay đầu lạnh lùng liếc cậu một cái: “Ngậm miệng.”

Đại Tráng lập tức kéo khóa cho miệng, vẫn không nhịn được nở nụ cười như bị giựt kinh phong, mãi đến khi lão Thang từ ngoài cửa đi vào, hai tay chống lưng, mới khép lại nụ cười, tùy tiện tìm cuốn sách tham khảo lật xem.

Đúng chín giờ, phần thi Ngữ Văn bắt đầu.

Sau khi lấy giấy, Đại Tráng theo thói quen viết một chữ “Đinh” thật to vào cột tên, tiếp theo là hai chữ “Tĩnh Nghi” có kích thước như con kiến, sau khi viết xong mã số học sinh và lớp của mình, cậu nhìn vào tờ giấy, f*ck, không thể tin được, đề này có thể làm được, đề kia dường như cậu cũng biết!

Cứ như tìm được kho báu.

Đây có lẽ là ý nghĩ được sự đồng thuận của toàn thể thí sinh.

Ngoại trừ tiếng Trung, các môn khác về cơ bản không có khó khăn gì, mọi người đều vượt qua bài kiểm tra rất suôn sẻ, đương nhiên kết quả kiểm tra cũng rất đẹp.

So với điểm của chính mình, Hứa Viễn Hàng càng chú ý đến điểm của Trì Vân Phàm hơn. Sau khi biết cô vẫn hạng nhất khối, những lo lắng nho nhỏ trong lòng anh mới tan thành mây khói, trở lại phòng học, nghênh đón anh là tiếng rống to cao mấy đề-xi-ben của Đại Tráng: “Viễn ca! Anh có biết điểm số của mình lần này bao nhiêu không?”

Không đợi Hứa Viễn Hàng hỏi, Đại Tráng đã hào hứng thông báo: “480!”

Giống như cưỡi tên lửa, vèo vèo vèo từ hạng nhất đếm ngược bay đến hạng mười của lớp.

Bật hack đi.

Mọe nó, thật sự là quá kinh người!


Hứa Viễn Hàng ngoài mặt không có vẻ gì là kinh ngạc, trong lòng lại vụng trộm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhướng mày nhẹ nói: “So với tưởng tượng kém một chút.”

Nếu có thể thi được 520 thì tuyệt.

(*Yue: Trong tiếng Trung đọc nhanh số 520, âm điệu nghe sẽ giống như là “wo ai ni” (Anh yêu em)

Tuy nhiên, anh nghĩ lại, lần thi này cô được 720 điểm, vợ yêu anh. Ừm, cũng rất tốt.

(*Yue: 720 亲爱的 Qīn”ài de = em thân yêu = em yêu anh)

Đại Tráng: Giả vờ bị sét đánh à nha.

Cậu còn khiếp sợ không thôi: “Thâm tàng bất lộ a Viễn ca, có phải anh đã lén uống thuốc thập toàn đại bổ rồi phải không?”

Hứa Viễn Hàng trịnh trọng gật đầu: “Ừ.”

Đại Tráng hai mắt sáng lên khi nghe vậy, không ngừng xoa xoa tay hỏi: “Thật sự có thứ tốt như vậy sao? Em cũng sẽ mua về ăn.”

“Người bình thường không mua được.” Hứa Viễn Hàng ẩn ý nói.

Tại sao nó không thể mua được? Bây giờ mua sắm trực tuyến phát triển như vậy, có thể mua được mọi thứ từ khắp nơi trên thế giới, Đại Tráng lấy điện thoại di động ra bấm vào Taobao: “Thuốc bổ này tên là gì?”

Hứa Viễn Hàng khóe môi nở nụ cười: “Yêu.”

Đại Tráng ngẩn ra: Ngải?


Cây ngải sao?

Có quỷ mới tin anh nhé.

Sau đó Đại Tráng mới nhận ra là Hứa Viễn Hàng đang nói đùa, đương nhiên không thể có loại thuốc bổ này, híp mắt nghĩ nghĩ, vỗ đùi cái bốp, có chút hiểu ra. Thảo nào trong tháng này, hầu như đêm nào cũng không thấy bóng dáng của anh, chẳng lẽ là lén đi học bổ túc?

Một thoáng u sầu đánh thẳng vào lòng Đại Tráng. Rõ ràng đã đồng ý làm học tra cùng nhau, kết quả anh lại đi học thêm mà không nói cho tôi biết.

Còn có thể chơi cùng nhau hay không hả?

Đại Tráng phiền muộn lại phiền muộn, một bên khác, lớp 21 lại tràn ngập niềm vui, ngoại trừ Dương Hiểu Lệ phát huy thất thường bị chủ nhiệm lớp tìm ra để nói chuyện, những học sinh khác đều đạt kết quả tốt trong kỳ thi này, mà Lạc Thiêm Đăng áp dụng đề nghị Xây dựng hệ thống kiến thức cho từng môn học khác nhau của Trì Vân Phàm, thậm chí còn lao từ học lực trung bình trở xuống vọt vào top 30 của lớp. Nếu cô ấy có thể duy trì điểm số như vậy trong kỳ thi tuyển sinh đại học thì sẽ ổn định tuyệt đối ở mức điểm 985.

Lạc Thiêm Đăng hoàn toàn tự tin vào điều này, mặc dù bài thi có độ khó thấp, điểm không mang tính đại diện nhưng sau ba vòng ôn tập, kiến thức của cô đã được củng cố vững chắc, chỉ cần cô phát huy bình thường thì sẽ không có vấn đề gì lớn.

Đầu tuần Lạc Thiêm Đăng lấy được tiền học bổng Thái hòa bình, chủ nhật cô liền đến trung tâm thành phố mua một món quà cho Trì Vân Phàm, món quà không đắt nhưng đó là tấm lòng chân thành nhất của cô.

Nếu không có sự giúp đỡ và động viên của Trì Vân Phàm, cô không thể tưởng tượng được mình sẽ trở thành gì, bây giờ cô sẽ ở đâu?

Trì Vân Phàm cầm lấy món quà, mở ra, bên trong là hộp nhạc có ngựa gỗ xoay tròn, cô mỉm cười cảm ơn: “Tớ rất thích, cảm ơn cậu.”

Lạc Thiêm Đăng cũng cười, lắc đầu nguầy nguậy, nghẹn ngào không nói nên lời.

Hẳn là tớ cám ơn cậu mới phải.

Tớ sống nội tâm, tự ti, nghèo nàn và quê mùa, luôn cẩn thận từng li từng tí, cố gắng hòa hợp với người khác ở thế giới này. Cậu không bao giờ coi thường tớ, chủ động bắt chuyện với tớ, kiên nhẫn dạy tớ làm bài, dạy tớ cách học, cậu nói với tớ: Cho dù thế giới toàn bóng tối, nhưng trong tên của cậu mang theo một chiếc đèn, cậu có thể chiếu sáng bản thân cậu bất cứ nơi nào cậu đi trong tương lai.

Tớ có thể coi cậu là bạn của tớ được không? Đợi đến khi nghĩ lại khoảng thời gian này trong tương lai, không chỉ có những ký ức mờ mịt và cay đắng, còn có bạn cùng bàn, dịu dàng và chói lọi như một vì sao, cho tớ biết con đường phía trước không chỉ có một mình.

Nếu có thể, tớ thực sự không muốn tốt nghiệp, không muốn lớn lên, không muốn tách rời.

Nói không nên lời.

Thiên ngôn vạn ngữ, đều ở trong đôi mắt đỏ hoe ấy.


Không khí hân hoan xen lẫn từng tia từng sợi sầu não, theo sự xuất hiện của thầy chủ nhiệm lớp, bầu không khí sầu não được phát huy tối đa. Thầy đứng trên bục giảng nhìn từng người học sinh, như là muốn nhớ kỹ từng gương mặt tuổi trẻ ngây ngô, sau đó ông chọn một mảnh phấn trắng và bắt đầu viết trên bảng đen.

Từ đầu tiên là: Bài.

Có nữ sinh mẫn cảm đã đoán được ông muốn viết cái gì, che mặt, lã chã rơi nước mắt.

Từ thứ hai: Học.

Tiếng khóc bị kìm nén dần trở nên dày đặc hơn.

Từ thứ ba: Cuối.

Có người không kìm được òa khóc lớn.

Chủ nhiệm viết chữ cuối cùng: Cùng.

“Các em, tôi sẽ dạy cho các em bài học cuối cùng ở trường trung học.”

“Nhiệm vụ của bài học này, là ghi nhớ kỹ mọi bạn học trong lớp này.”

Tương lai, các em trời Nam biển Bắc, đường ai nấy đi, sẽ chẳng bao giờ tề tụ bên nhau như hiện tại.

Từ đây, cuộc đời của các em sắp mở ra một chương mới, bước sang một thế giới rộng lớn hơn, đồng thời các em cũng sẽ gặp phải nhiều sóng gió và thử thách hơn.

Dù sau này các em đi đâu, dù cuộc đời thăng trầm, thầy mong các em luôn có tấm lòng lương thiện, vĩnh viễn luôn có những giọt nước mắt.

Chúc mừng các em đã tốt nghiệp.

Gần như toàn bộ khối 12 đều chìm trong nỗi buồn chia tay, ngoại trừ ban thể dục. Sau bài phát biểu chia tay chân thành của lão Thang, đám người trẻ tuổi tinh lực vô cùng vô tận này la hét om sòm như đất nước được giải phóng, điên cuồng xé nát đống bài thi cùng tài liệu, như những bông tuyết tràn từ tầng 4 xuống, rơi vãi khắp nơi.

Lão Thang hét đến khản cả cổ, ngay cả chủ nhiệm Lục nghe thấy động tĩnh cũng không ngăn được, đành để mặc bọn họ làm bậy.

Vui vẻ là được rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.