Đọc truyện Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình) – Chương 50: Đêm nay, chờ tôi
Editor: Yue
Hứa Viễn Hàng sức khỏe tốt, trao đổi chất nhanh, mu bàn tay bị ong đốt chỉ hơi sưng. Đổi lại là trước kia, anh có bao giờ để loại vết thương nhỏ này vào mắt? Nhưng bây giờ thì khác.
Kem đánh răng tính chất mát lạnh, lại có đầu ngón tay cô nhẹ nhàng thoa lên. Hứa Viễn Hàng thoải mái đến híp híp mắt, nhìn bộ dạng cẩn thận của cô, khẳng định là lần đầu tiên làm loại này đi.
Đánh nhau, trèo tường, nói lời thô tục, giúp anh thoa kem đánh răng..
Anh càng muốn tham gia vào nhiều lần đầu tiên của cô hơn nữa.
Lòng bàn tay của anh rộng, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, Trì Vân Phàm chưa từng làm việc gì như thế này trước đây, lúc mới bắt đầu động tác có chút mới lạ, từ từ liền lên tay, cô bóp tiếp một ít kem đánh răng ra rồi thoa đều, thoa thật nghiêm túc, thoa đến nhập thần, không ai để ý mu bàn tay đã trở thành một mảng tường sơn trắng.
“Được rồi.”
Hứa Viễn Hàng như tỉnh lại từ trong mộng: “…”
Hắn liếc nhìn mu bàn tay của mình, suýt chút nữa cười không ra hơi, liều mạng nhịn xuống, giống như đang chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật xem đi xem lại: “Thoa đến.. Rất tốt.”
Dù có làm tốt hay không thì ít nhất chỗ sưng tấy cũng được bôi hết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai vết sưng tấy sẽ thuyên giảm. Trì Vân Phàm đóng nắp kem đánh răng, bước vào phòng tắm, ấn nước rửa tay rồi cẩn thận rửa tay hai lần. Sau đó dùng khăn lau khô, khi cô bước ra thì Hứa Viễn Hàng đã cuộn người ngủ trên ghế sô pha.
Phần bên dưới đôi chân dài vẫn ở ngoài sô pha, cũng không lủng lẳng trên không, nhưng nhất định không phải là tư thế thoải mái. Vẻ mặt của anh lại rất thả lỏng, mới chỉ trong chốc lát liền chìm vào giấc ngủ say, có thể tưởng tượng ra là đã mệt muốn chết rồi.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, Trì Vân Phàm có thể nghe rõ tiếng hít thở nhẹ nhàng mà kéo dài của anh.
Một người như Hứa Viễn Hàng luôn che giấu bí mật của mình, chỉ sử dụng biểu hiện giả dối hững hờ để đối phó với tất cả người lạ, lại ở trong căn phòng xa lạ buông bỏ đề phòng, điều này nói rõ cái gì?
Suy bụng ta ra bụng người.
Cô và anh bản chất là cùng một loại người, lần trước cô cũng vô tình ngủ gục trước mặt anh, tại vì sao?
Bởi vì, cô ấy cảm thấy an toàn.
Bởi vì.. Tìm được đồng loại * đáng tin cậy.
(*Yue: Động vật cùng một loại, thường chỉ con người với nhau)
Ánh mắt của Trì Vân Phàm rơi vào khuôn mặt anh, từ chiếc cằm rắn chắc, đến đôi môi mỏng tự nhiên khép lại, đến sống mũi cao, cô đột nhiên phát hiện lông mi của anh cũng rất dài và dày. Khi anh ngủ say, trông anh dịu dàng hơn nhiều so với lúc còn thức, nhưng cô vẫn thích vẻ ngoàiphong mang tất lộ* của anh hơn.
(*Yue: – 锋芒毕露 Phong mang tất lộ: Bộc lộ tài năng, tài năng lộ rõ)
Thích?
Cô lại suy xét về định nghĩa của cái từ này.
Là thích thú vì gặp được người cùng chung chí hướng, hay là kiểu thích.. giữa nam và nữ?
Trì Vân Phàm không thể phân biệt rõ, hiếm khi bối rối. Cô tắt đèn lớn, chỉ để lại một chiếc đèn đặt dưới đất, sau đó vào bàn làm bài. Tuy nhiên, sau khi làm xong một bộ đề thi toán, cô vẫn không kìm được từng trận cảm xúc phập phồng trong lòng mình. Cô sờ sờ hai má hơi nóng của mình, có phải bật điều hòa nhiệt độ quá cao không? Hay do mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng?
Cô buộc mình phải bình tĩnh.
Mà vô dụng.
Người tự ý xông vào không gian riêng tư của cô, người giờ phút này bình yên ngủ ở trên sô pha, có cảm giác tồn tại quá mãnh liệt.
Anh muốn ngủ tới khi nào? Bình minh?
Không được, anh không thể ở đây qua đêm.
Bất giác, thời gian đã đến mười giờ rưỡi.
Thường thì đến lúc này, Trì Vân Phàm đã ngủ say rồi, nhưng Hứa Viễn Hàng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, vì vậy cô đành phải đi tới, khẽ lay cánh tay anh: “Hứa Viễn Hàng, dậy đi.”
Hứa Viễn Hàng không có phản ứng.
Cô lại nhẹ nhàng gọi lần nữa.
Anh cau mày, giọng đầy buồn ngủ: “Đừng nháo mà.”
Trì Vân Phàm bất đắc dĩ đứng thẳng người, ai ngờ lúc này Hứa Viễn Hàng mở mắt ra, đôi mắt mờ mịt nhìn xung quanh, như không biết mình đang ở đâu, khi thấy cô đứng bên ghế sô pha, ánh mắt anh trở nên tập trung, rõ ràng hơn một chút.
Dưới ánh đèn dịu dàng, mặt mày anh sáng sủa sạch sẽ như dãy núi xa sau màn mưa, khóe môi hơi hơi mỉm cười, thật dịu dàng và đẹp mắt cực kỳ.
Hứa Viễn Hàng không ngờ chính mình sẽ ngủ thiếp đi, cũng không biết mình ngủ bao lâu, xoa xoa cổ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Không trả lời, anh cho rằng cô nghe không rõ: “Hửm?”
Trì Vân Phàm định thần lại, cúi đầu tránh ánh mắt của anh: “Cậu cần phải đi ngay.”
Hứa Viễn Hàng ngồi dậy, đây là giấc ngủ ngon nhất trong năm ngày, nếu có thể, thật sự không muốn rời đi, anh lười biếng ngáp một cái, thuận tay cầm lấy kem đánh răng vừa mở trên bàn: “Cái này tôi lấy.”
Đương nhiên Trì Vân Phàm không phản đối, dù sao cô cũng sẽ không dùng nó.
Anh cho kem đánh răng vào túi sau quần jean, phóng khoáng vẫy tay phải trong không khí hai lần: “Đi đây.”
Trì Vân Phàm cũng bước ra khỏi khung cửa sổ kiểu Pháp, cô đứng trên ban công nhỏ nhìn bóng lưng dài đang đi chầm chậm trong màn đêm, sau khi vượt qua bức tường, cũng không thấy nữa.
Đợi đến khi căn phòng nhỏ trong căn nhà thấp bé kia đèn sáng, cô mới bước vào, tắm rửa xong tắt đèn đi ngủ.
Vẫn còn sớm, cộng thêm còn ngủ được một giấc, Hứa Viễn Hàng cũng không còn cảm thấy buồn ngủ, cũng lười đi đến quán cafe Internet, anh chỉ ngồi xuống, chọn đại một tờ đề thi Toán, vùi đầu làm bài.
Không nghĩ lại tiếp tục sống lộn xộn qua ngày nữa, nhưng do bỏ bê quá lâu, việc học cũng không thể cải thiện ngay lập tức được, vẫn còn hơn một tháng nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học, coi như phát huy vượt xa bình thường đi chăng nữa thì nhiều lắm cũng chỉ đậu một trường cao đẳng.
Cô ấy sẽ đi đâu trong tương lai? Đại học A hay là đại học B, hay ra nước ngoài?
Trước mười sáu tuổi, mục tiêu của Hứa Viễn Hàng là giành được giải vô địch siêu cúp môn nhảy cầu, đáng tiếc vận mệnh trêu người, đưa anh lên đỉnh cao rồi bắt anh ngã xuống điểm thấp nhất trong cuộc đời, tự đày đọa bản thân ba năm trời, ở tuổi mười chín, anh vẫn mơ màng hồ đồ sống lãng phí thời gian, nhưng sau khi gặp cô, tương lai dường như từ từ có một trang mới. Mặc dù anh không biết con đường mình sẽ đi trong tương lai là gì, nhưng anh rất chắc chắn–
Tương lai muốn có mối liên quan với cô.
Bây giờ là nửa đêm, Hứa Viễn Hàng đã làm xong tất cả các câu hỏi trên tờ giấy đề thi, xếp gọn lại, đợi ngày mai sẽ mang đến cho cô giáo Trì sửa, anh giãn gân cốt, dự định đi tắm, đè mép bàn đứng dậy. Một mảnh màu trắng khoa trương bên tay trái rơi vào mắt anh, anh không nhịn được lắc đầu bật cười, tìm cái túi bảo quản tươi mới, quấn chặt lại để đảm bảo dù có một giọt nước cũng không rớt vào rồi mới tiến phòng tắm.
Lúc tắm rửa xong ra ngoài, anh chỉ mặc một bộ quần áo sát nách, tắt đèn, nằm trên giường, trong miệng vẫn còn thoang thoảng mùi kem đánh răng, anh xoay người sang một bên, khẽ đưa tay trái lên rồi nhẹ nhàng hôn một cái.
Chúc ngủ ngon.
Ngày hôm sau còn có buổi tập huấn buổi sáng, Hứa Viễn Hàng đến trường sớm, anh nghỉ năm ngày, nhưng ngay khi trở lại sân huấn luyện quen thuộc, tất cả các bộ phận trên cơ thể anh đều tự động điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.