Đọc truyện Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình) – Chương 46: Tôi rất nhớ em
Editor: Yue
Chiều hôm buông xuống, chung quanh yên tĩnh. Con mèo béo thích nằm dưới chân tường phơi nắng, trên bụng nằm sấp bốn bé mèo con, đang ừng ực ừng ực uống sữa. Mèo béo nhìn như không quan tâm, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên thì nó theo bản năng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Mặc dù mối đe dọa từ Háo tử đã được loại bỏ hoàn toàn, nhưng điều này không ảnh hưởng Hứa Viễn Hàng đưa Trì Vân Phàm tới cửa khu biệt thự của cô như mọi khi. Anh dừng lại, mũi chân một chân hơi hơi nhón, xoay hai vòng, giống như bâng quơ hỏi cô: “Lần sau.. chừng nào thì cậu tới giúp tôi học bổ túc?”
Vẻ ửng hồng trên mặt Trì Vân Phàm vẫn chưa biến mất mà như ẩn như hiện, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng đi mấy phần, cô nhìn anh rồi im lặng vài giây.
Hứa Viễn Hàng đương nhiên nghĩ rằng cô đã hứa giúp anh học bổ túc vốn là vì mục đích ban đầu không trong sáng, liệu bây giờ cô thấy mình không thể lấy lại được đoạn phim từ tay anh, sẽ đổi ý hay không?
Đổi ý cũng không được.
Vừa định nói gì đó, anh đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Tối nay cậu chuẩn bị sẵn tài liệu Tiếng Anh đi.”
Đây là..
Hứa Viễn Hàng cảm thấy cô thật sự câu đến tâm anh như đi tàu lượn siêu tốc, thăng trầm lên xuống, anh cố nén ý cười, giật giật khóe môi “Ồ” một tiếng, lại hỏi: “Vẫn ở nhà tôi?”
Trì Vân Phàm suy nghĩ một lúc: “Ừ.”
“Được thôi.” Nếu không tận lực khống chế, âm cuối của anh rất có thể sẽ bay lên trời, “Vậy tôi đợi cậu.”
Cô gật gật đầu, quay người đi tới cổng chính.
Hứa Viễn Hàng nhìn theo bóng lưng cô dần dần biến mất trong tầm mắt, cảnh tượng này rất quen thuộc, anh đứng đó nhìn cô rời đi, cô không hề quay lại, anh cúi đầu cười thầm nghĩ: Một ngày nào đó, ông đây nhất định phải làm cho em quay đầu nhìn lại một lần.
Trì Vân Phàm trở về biệt thự nghỉ ngơi trên ghế sô pha trong phòng khách một lúc, người giúp việc đi tới nói bữa tối đã sẵn sàng, một mình cô ngồi vào bàn ăn, dùng bữa trước cửa sổ cao sát đất. Sắc trời đã tối, ánh đèn màu vỏ quýt bên ngoài cửa sổ chiếu sáng sân nhỏ. Những bông hoa kết thành chùm, sức sống mãnh liệt rung rinh trước gió.
Sau bữa tối, người giúp việc dọn dẹp bàn ăn, bưng bát đĩa vào bếp rửa sạch. Trì Vân Phàm chuẩn bị lên lầu, người giúp việc từ trong bếp gọi cô lại: “Tiểu thư, đây là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng hôm nay tiên sinh đặc biệt gửi đến đây, ngài ra lệnh cho tôi nhất định phải đưa cho cô uống nó sau bữa tối.”
Nói xong, người giúp việc đưa tới một chai thủy tinh sẫm màu tựa như là thuốc dinh dưỡng.
Trì Vân Phàm không lạ gì với thứ thực phẩm bổ sung gọi là thuốc dinh dưỡng này, được cha cô dày công tìm ra, giá thành đắt đỏ, chiết xuất hoàn toàn là tinh chất thiên nhiên, được cho là có tác dụng bồi bổ thể lực, xoa dịu tinh thần đáng kể. Tuy nhiên, cô không thích mùi vị của nó, chưa kể là cô đang trong tình trạng tốt, không cần dùng thêm gì, nhưng dù thế nào thì cô vẫn cầm lấy nó.
Trở về phòng, Trì Vân Phàm thản nhiên đặt các thực phẩm bổ sung dinh dưỡng lên bàn, sau đó cô mở máy tính đang trong chế độ ngủ, mở trang web của tập đoàn Trì thị, cẩn thận xem thông tin trên đó, cô nhớ là đã từng nghe ba cô nhắc đến kế hoạch mở rộng kinh doanh ra nước ngoài. Kế hoạch dự án này chưa được hội đồng quản trị thông qua nên chỉ có thể tạm gác lại.
Nhưng cô biết quá rõ tính khí của ba ba mình, gác lại chẳng qua là kế hoãn binh ngoài mặt. Những năm gần đây, ông ngày càng khư khư cố chấp, nghe nói sau lưng còn xúc phạm một số cổ đông..
Nhìn toàn bộ trang web, liên quan đến nước ngoài, Trì Vân Phàm chỉ thấy một tin tức về việc Trì thị hợp tác cùng một công ty nào đó ở Châu Phi để khai thác quặng. Cô đóng trang web, liếc nhìn thời gian, đã 9: 07 tối, cô cầm áo khoác lên, ánh mắt cô lại rơi vào cái chai thủy tinh sẫm màu. Trước đây cô thường đem nó vào nhà tắm rồi đổ đi mà không uống, nhưng bây giờ..
Chín giờ mười phút.
Hứa Viễn Hàng đếm thời gian, đi một vòng trong sân, cau mày nhìn bức tường, sao cô ấy vẫn chưa đến?
Anh đi về phía cái cây cổ thụ xiêu vẹo, định xem chuyện gì đang xảy ra ở đó, đi được ba bước thì thấy bóng cây khẽ đung đưa, một bóng người từ trên cây nhẹ nhàng rơi xuống, từ từ đứng lên, duyên dáng yêu kiều ở trước mắt anh.
Nhìn thấy Hứa Viễn Hàng đang đứng trong sân, Trì Vân Phàm hình như có chút hơi ngạc nhiên, cô chỉ nói đêm nay, chứ không hẹn thời gian cụ thể, chẳng lẽ anh luôn ở chỗ này đợi cô? Cô không quen giải thích, cho nên cũng không nói gì, đi qua anh vào trong nhà.
Mặt bàn sạch sẽ, chỉ có một chồng tài liệu Tiếng Anh.
Trì Vân Phàm kéo một chiếc ghế gỗ ngồi xuống, Hứa Viễn Hàng dựa lưng vào bàn, giống như ảo thuật không biết từ nơi nào biến ra một đĩa dâu tây, đặt trước mặt cô, nghiêng đầu mỉm cười: “Nó khá ngọt, nếm thử xem?”
Những lớp dâu tây được xếp thành hình kim tự tháp nhỏ, trông rất tươi, đều lớn, phía trên còn phủ đầy những giọt nước. Trì Vân Phàm không có thói quen ăn trái cây sau bữa ăn, nhưng cái ánh mắt trong trẻo giả bộ bình tĩnh cứ vờn quanh người cô quá mức chân thực rõ ràng, cô vươn tay cầm lấy quả dâu tây trên ngọn, cắn một cái, mùi thơm trái cây đậm đà, thực sự rất ngọt ngào.
Hứa Viễn Hàng hai tay ôm ngực, không bỏ sót mỗi một thay đổi biểu cảm nào trên mặt của cô: “Tạm được chứ?”
Không cần duy trì dáng vẻ thục nữ ở trước mặt anh, Trì Vân Phàm rất tự nhiên ăn hết phần còn lại: “Được.”
“Chẳng qua tôi tiện tay mua mà thôi.”
Trì Vân Phàm dùng khăn tay lau khóe miệng, liếc mắt thoáng thấy trên mu bàn tay của anh có vết bầm, nhịn không được hỏi: “Tay của cậu..”
“Không có việc gì, hai ngày nữa máu bầm liền tự hết.”
Hứa Viễn Hàng xích lại gần cô, hạ giọng, cười xấu xa nói: “Làm sao, cậu quan tâm tôi à?”
Trì Vân Phàm nhìn thẳng vào mắt anh: “Ừ.”
Cái gì?
Hứa Viễn Hàng sửng sốt đến mức không thể ngồi yên, nếu không phải sắc mặt lạnh nhạt và giọng nói vô cảm trên gương mặt của cô, anh còn tưởng rằng lỗ tai mình nghe lầm, có thể lắm, chắc cô đã học được kỹ năng phản đòn lại với anh rồi.
Lần đầu tiên dùng ngôn ngữ phản kích, trong lòng Trì Vân Phàm còn rất không tự nhiên, cô gấp khăn tay lại cho vào túi áo khoác, sau đó lấy chai thuốc dinh dưỡng ra đặt lên bàn.
Hứa Viễn Hàng ngầm hiểu: “Cho tôi?”
Cô chưa kịp trả lời, anh đã cầm lấy chai thủy tinh nhỏ, lắc hai lần rồi lại búng nhẹ vào thân chai: “Đây là cái gì?”
Trì Vân Phàm thản nhiên nói: “Thuốc độc.”
“Thuốc độc do bạn học Trì tặng, tôi nhất định phải uống thôi.” Hứa Viễn Hàng không chút do dự mở miệng chai, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, cổ họng khẽ run lên, anh liếm láp khóe môi, mới từ trong miệng phát giác ra một loại mùi vị lạ chưa từng nếm thử qua bao giờ, chẳng lẽ là thuốc độc thật à?
Anh ôm ngực ngã xuống bàn, bất động.
Vì nhắm mắt, nên anh đã bỏ qua nụ cười nhẹ trên môi Trì Vân Phàm.
Ăn vạ riết rồi quen.
Hứa Viễn Hàng còn đang suy nghĩ xem lần này có thể lừa người ta hô hấp nhân tạo gì đó hay không, cho dù là ngoài miệng cũng quá quá đỡ ghiền biết bao nhiêu, nhưng mà đợi hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, anh mở mắt ra liền thấy Trì Vân Phàm đang bình tĩnh mà nhìn tờ giấy Tiếng Anh trong tay, anh tự cảm thấy nhàm chán, lại ngồi dậy.
Bầu không khí hơi có chút xấu hổ rồi.
Hứa Viễn Hàng da mặt dày đã quen, điềm nhiên như không có việc gì, quơ quơ cái chai không, bình luận: “Thật khó uống.”
Trì Vân Phàm ngước mắt lên nhìn anh: “Dù sao cũng là thuốc độc.”
Hứa Viễn Hàng nghĩ đến cái gì, cười đến toàn bộ lồng ngực đều đang run lên: “Thật muốn độc chết tôi à, vậy từ nay về sau, tên hai ta liền phải khóa chặt chung một chỗ rồi.”
Dạng này cũng không tệ.
Trì Vân Phàm lười để ý tới anh, vừa nghiêng người nhìn liền bị anh bắt được, anh càng thêm kích động: “Này, bạn học Trì, cậu trợn mắt không giống gì cả, đến đây, tôi dạy cho cậu phải làm như thế nào.”
Cô kiên quyết trợn mắt đập tờ giấy đề thi xuống bàn: “Làm bài.”
“Vâng, cô giáo Trì.” Hứa Viễn Hàng ngoài miệng vâng lời nhưng trong lòng thầm nghĩ, cô không còn mang mặt nạ của một cô gái ngoan ngoãn nữa. Sẽ nói tục, lại sẽ trợn trắng mắt, chân thực lại sinh động, tốt bao nhiêu.
Chỉ có anh mới có thể nhìn thấy mặt này.
Học bổ túc Tiếng Anh lần này kết thúc vào lúc mười giờ. Sau khi Trì Vân Phàm rời đi, Hứa Viễn Hàng dọn dẹp cái bàn, dâu tây cô chỉ ăn một quả, còn lại vào bụng anh, chua chua ngọt ngọt, hương vị cũng bình thường, cũng không biết vì cái gì con gái đều thích ăn?
Thời gian còn sớm, anh đóng cửa lại, đến quán cafe Internet “Một lưới tình thâm”.
Ở đến mười hai giờ mới trở về, anh tắm rửa, nằm uỵch xuống giường, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Không mộng mị hay nửa đêm bừng tỉnh, ngủ một giấc đến hừng đông.
Hứa Viễn Hàng hơi kinh ngạc, chẳng lẽ là do thứ chất lỏng có mùi lạ mà tối hôm qua mình đã uống?
Anh dự định đợi chút nữa tới trường sẽ hỏi Trì Vân Phàm.
Trên đường đến lớp 12A21, Hứa Viễn Hàng bị một người nữ sinh gọi lại, anh nghĩ chắc lại có người đến đưa thư tình hoặc là muốn xin số điện thoại di động nên bày ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Lạc Thiêm Đăng sửng sốt trong lòng, không dám nhìn vào mắt anh, nói năng lộn xộn: “Tôi, tôi cũng đến từ thị trấn Vũ Lai, liền, liền ở bên cạnh nhà chú Khôn.”
Hứa Viễn Hàng cuối cùng cũng nhìn thẳng cô, mím môi mỏng: “Chuyện gì?”
“Tôi đã gọi điện thoại về nhà,” Lạc Thiêm Đăng vẫn còn lo lắng. “Tôi vô tình nghe mẹ tôi kể rằng chú Khôn bị ngã từ cầu thang xuống, bị đau ở thắt lưng. Chú ấy không chịu đi bệnh viện, trong nhà cũng không có ai chăm sóc chú..”
“Biết.”
Hứa Viễn Hàng trầm giọng ngắt lời cô, sắc mặt đột nhiên trở nên ảm đạm khó phân biệt, xoay người rời đi.
Hứa Viễn Hàng đi thẳng một mạch ra tới cổng trường, chặn một chiếc xe taxi. Trên đường đến ga tàu, anh gọi điện cho lão Thang chủ nhiệm lớp xin phép nghỉ, lão Thang hỏi anh có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, anh chỉ nói có chút việc liền cúp máy, sau đó lại gửi tin nhắn cho Đại Tráng, để Đại Tráng giúp trông quán cafe Internet trong vài ngày.