Đọc truyện Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình) – Chương 30: Bạn học này, nhìn không ra, cậu rất phách lối đấy
Editor: Yue
Cái gì người thứ tám?
Thật lâu sau, suy nghĩ của Hứa Viễn Hàng mới khôi phục sáng tỏ. Anh bình tĩnh thay đổi tư thế, cau mày nói: “Tôi đã nói, tôi không đánh phụ nữ.”
Trì Vân Phàm tháo dây cột tóc, mái tóc đen như lụa xõa xuống, càng làm cho khuôn mặt trắng nõn của cô trở nên thanh tú: “Vậy thì chúng ta không có gì để nói.”
Cô đeo cặp trên lưng, chuẩn bị đi.
“Này,” Hứa Viễn Hàng gọi cô lại, “Cậu không lo lắng tôi nói ra chuyện vừa rồi sao?”
Trì Vân Phàm dừng bước, nhìn anh cười nhạt: “Cậu nghĩ có ai tin không?”
Sẽ không.
Trong lòng Hứa Viễn Hàng lập tức có đáp án. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, mà là do bên thứ ba thuật lại: Cái cô nàng Trì Vân Phàm hạng nhất toàn thành phố kiêm hoa khôi học đường kia thật sự thâm tàng bất lộ, thân thủ siêu trâu bò. Ở trong hẻm nhỏ một chọi bảy, mắt cũng không nháy liền đem người ta đánh ngã sấp mặt luôn!
Anh không chỉ cảm thấy người này đang nói bậy bạ, còn muốn đạp hắn một cước mắng thằng ngu.
Từ biểu hiện của Hứa Viễn Hàng, Trì Vân Phàm biết rằng anh hiểu ý cô. Nói chuyện với những người thông minh thật là thoải mái. Đao thật kiếm thật mà đánh qua một trận, tâm tình tốt của cô cũng đã trở lại hơn phân nửa. Nếu không bị anh ta bắt gặp được thì càng tốt hơn nữa. Nghĩ lại, dù sao thì cô cũng đã từng đụng mặt anh ta đánh nhau một lần rồi, hòa nhau.
“Chờ một chút.”
Còn gì nữa?
Trì Vân Phàm xoay người, sẵn sàng đối phó với chiêu trò tiếp theo của anh ta.
Ngoài dự đoán là Hứa Viễn Hàng chỉ cầm áo khoác đồng phục học sinh mà cô tiện tay ném ở một bên lên, phủi bụi đất dính ở trên, sau đó giũ ra khoác lên trên người cô. Động tác của anh quá tự nhiên trôi chảy khiến cô không kịp phản ứng thì áo khoác liền phủ lên rồi. Cô nhún vai chống cự, anh ấn nhẹ, giọng điệu trầm thấp không cho cự tuyệt: “Gió lớn, mặc vào.”
“Roẹt” một tiếng, khóa kéo cũng bị anh kéo xong.
Cô vẫn còn đang choáng váng, anh còn thuận tiện giúp cô sửa sang cổ áo. Liếc mắt liền nhìn thấy những ngón tay mảnh mai của anh thoáng qua, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng. Mắt cô không tự chủ hướng lên trên, anh cúi đầu, tập trung vào động tác trên tay. Mái tóc ngắn hơi rối xõa xuống, đôi mắt bị che gần hết, cô chỉ nhìn thấy sống mũi cao cao.
Trong vòng tròn Trì Vân Phàm lớn lên không thiếu những anh chàng đẹp trai, anh tuấn, ga lăng, kiêu ngạo, lịch lãm.. Dù không đẹp mấy cũng có thể dựa vào “phẩu thuật thẩm mỹ” mà biến hóa, người lăn lộn trong vòng tròn này không một ai xấu. Bởi vậy cô thường không quá chú ý đến ngoại hình của người khác. Đây là lần đầu tiên cô quan sát một chàng trai tỉ mỉ như vậy. Anh có ngũ quan thâm thúy, đường nét sắc sảo. Khi trầm lặng trông khá đẹp trai đến khi cười hoặc vừa nói một tiếng liền lộ nguyên hình của kẻ lưu manh.
Trong vòng, không có dạng này.
Trì Vân Phàm mất tự nhiên dời ánh mắt, cảm thấy gương mặt hơi nóng một cách khó hiểu, ngay cả nhịp tim của cô cũng có vẻ hơi bất thường. Có thể là do vừa mới đánh nhau chăng?
Xung quanh yên tĩnh.
Mặt trời lặn tỏa ra ánh sáng lung linh lan đến hẻm nhỏ, gió cuốn những mảnh giấy nhỏ lướt qua người bọn họ. Màu vỏ quýt bao phủ hai bóng người, hình ảnh yên tĩnh và đẹp như tranh.
* * *
Sáng hôm sau, bảy nữ sinh với mái tóc nhuộm đủ màu sặc sỡ xuất hiện tại đồn cảnh sát ở hẻm Nam. Họ mới mười bảy mười tám tuổi, không chỉ có màu tóc lập dị, trên người còn ăn mặc áo quần lố lăng, có đầy đủ phong phạm của thiếu nữ bất lương. Đúng lúc gần đây trong đồn đang xử lý một vụ bạo lực học đường, cảnh sát coi họ là bên bắt nạt nên nhìn xung quanh tìm người bị hại. Ai ngờ nữ sinh tóc đỏ cầm đầu đột nhiên lao tới nắm lấy tay ông: “Chú cảnh sát, chúng cháu đến báo án.”
Khá lắm, vừa lên tiếng đã nói lời cổ quái rồi.
Sự chú ý của ông chú cảnh sát bị giọng nói của cô ta hấp dẫn, thật lâu mới sắp xếp rõ ràng lời nói của cô ta, trừng mắt, cái gì, đến báo án?
Bảy người được mời vào văn phòng.
Chị một lời em một câu, chi chi tra tra líu ríu chẳng khác gì chợ rau, làm cho cảnh sát đau cả đầu: “Cử người đại diện nói đi.” Ông chỉ tay, “Cháu tới đây.”
Cô nương tóc đỏ, cũng chính là người giang hồ gọi Hồng tỷ-Trương Hiểu Hồng, ở trước mặt ông chú cảnh sát, hoàn toàn không có uy phong lão đại, một bên nước mũi một bên nước mắt kể về chuyện đã xảy ra: “Chú cảnh sát là như vậy, hai ngày trước có người tìm tới chúng cháu, ra giá năm trăm tệ (~1, 77triệuVNĐ) yêu cầu chúng cháu giúp cô ta dạy dỗ một nữ sinh.”
Cảnh sát nhướng mi, cô ta lập tức nói tiếp: “Chúng cháu đều là người có lý tưởng, có đạo đức, có..” Cái gì nữa nhỉ, tối hôm qua tạm thời ôm chân Phật, một chút cũng không nhớ nổi.
Dứt khoát mặc kệ: “Có lương tâm, là thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa sao có thể làm thứ chuyện thất đức như vậy được?”
Những người khác phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy đó.”
“Cho nên, chúng cháu một chút cũng không do dự liền từ chối.”
“Thế nhưng mà thái độ của nữ sinh kia rất kiên quyết. Giống như có hận ý sâu đậm với đối phương, vừa rồi tăng giá lên một nghìn tệ (~3, 54triệu VNĐ) !” Trương Hiểu Hồng so hai tay nhấn mạnh lại lần nữa, “Một nghìn tệ! Nhưng chúng cháu vẫn quyết tâm từ chối!”
Viên cảnh sát rút khăn giấy lau nước bọt trên mặt bàn: “Nói tiếp đi.”
“Chú cảnh sát, cháu thực sự nghi ngờ nữ sinh chi tiền kia có ý định hại người. Dù chúng cháu không đi, cô ta cũng có thể tìm những người khác. Chú nói có đúng hay không? Một nữ sinh tội nghiệp khác đang gặp nguy hiểm..”
Trương Hiểu Hồng nắm chặt tay: “Hôm nay chúng cháu tới đây chính là để ngăn chặn một vụ bắt nạt sắp xảy ra.”
Cảnh sát cơ bản hiểu rõ tình hình: “Nữ sinh tìm bọn cháu tên gọi là gì.”
Bảy người trăm miệng một lời: “Tiêu Dĩnh, Tam Trung-Ban âm nhạc.”
Người cảnh sát hỏi lại: “Làm thế nào mà cô nhóc đó liên hệ được với mấy đứa?”
Trương Hiểu Hồng nói: “Cô ta tự mình đến tìm chúng cháu.”
“Đúng.”
“Đúng thế.”
Đây là điều mà chiều hôm qua Trì Vân Phàm giao phó cho họ nói. Mặc dù họ không biết tại sao phải nói như vậy, nhưng có thể cảm thấy rằng cô ấy không muốn bị dính líu đến, mà cô ấy lại khẳng định chắc chắn rằng Tiêu Dĩnh sẽ phối hợp bọn họ.
Không hiểu ra sao chỉ biết rất lợi hại.
Trương Hiểu Hồng ăn xong viên thuốc an thần này, vì gia tăng mức độ đáng tin, cô ta còn vỗ ngực bảo đảm: “Chờ Tiêu Dĩnh tới, chúng cháu có thể cùng cô ta đối chất với nhau!”
“Còn một nữ sinh đâu?”
Trương Hiểu Hồng sớm đã có chuẩn bị: “Lâm Quyên- Trường dạy nghề Miên Thành.” Cũng là một trong số các chị em chơi thân với bọn họ, tối hôm qua đã bàn bạc với nhau, coi như bị tìm tới nói chuyện cũng sẽ không lộ tẩy.
Cô ta cũng tha thiết nói: “Chú cảnh sát, xin ngài nhất định phải kịp thời hành động để trừng trị kẻ ác, tránh những bi kịch”.
Cách đây không lâu phía trên gửi xuống văn kiện, tiến hành một hoạt động đặc biệt để trấn áp bạo lực học đường. Đồn cảnh sát rất coi trọng tình huống này, cảnh sát gật gật đầu: “Chúng tôi sẽ cố gắng đi tìm hiểu tình hình càng sớm càng tốt.”
Bảy người cùng nhau cúi đầu chín mươi độ, bảy ngọn đèn màu lóe mù mắt người: “Trừ bạo an dân, giữ gìn xã hội ổn định, toàn bộ nhờ vào ngài đó chú cảnh sát.”
Viên cảnh sát: “…”
Ông cầm chiếc cốc tráng men lên, uống vài ngụm nước: “Được rồi, tiếp theo, chúng ta hãy nói về những vấn đề của mấy đứa.”
“Chú cảnh sát,” nữ sinh mái tóc màu xanh lục nũng nịu cười, “Chúng cháu.. Có thể có vấn đề gì ạ?”
Viên cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc: “Mấy đứa là vấn đề lớn đó! Nói, tại sao nữ sinh tên Tiêu Dĩnh lại tìm tới các cháu? Tại sao cô nhóc không đi tìm người khác?”
Cái này..
Viên cảnh sát lại chỉ vào bức tường phía sau: “Cô bé, cháu đã nhìn thấy dòng chữ này chưa?”
Tám chữ vừa đồ sộ lại bắt mắt: Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.
(*Yue: 8 chữ đây 坦白从宽, 抗拒从严)
Không ai trong số bảy nữ sinh có thể ngờ được đằng sau lại phát triển theo xu hướng này. Chị nhìn em, em nhìn chị, khuôn mặt của họ sụp đổ rồi.
Mặt khác, tối hôm qua Tiêu Dĩnh không nhận được tin tức gì về nhiệm vụ thành công. Sáng sớm mí mắt phải của cô ta nhảy dồn dập, không lẽ bọn họ thất thủ rồi? Lại cảm thấy không có khả năng. Bảy chị em cầu vồng rất nổi tiếng trong trường dạy nghề, ngẫu nhiên chọn ra một người, Trì Vân Phàm chắc chắn không phải là đối thủ.
Tiêu Dĩnh cũng không biết Trì Vân Phàm đã phàn nàn điều gì với ba ba cô. Hôm đó cô về nhà liền thấy ông ta nổi trận lôi đình với mẹ cô. Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ thấy ba ba mình tức giận như vậy. Lần đầu tiên ông ta chỉ trích mẹ cô vì cái gì giấu diếm ông ta chuyển trường cô đến Tam Trung. Sau khi mắng chửi xong lại để cho mẹ nhìn thật kỹ một sự thật. Nói cái gì mà mẹ cô đừng mơ ước viễn vông, cả đời này bà không có mệnh làm bà Trì, an an phận phận không tốt sao?
Người mẹ tội nghiệp chỉ biết rơi nước mắt, khóc đến nỗi thở không ra hơi. Tiêu Dĩnh thấy mà tim quặn thắt.
Cho đến lúc đó cô mới hiểu rằng, hóa ra, coi như ba ba có cô cùng mẹ, một nhà ba người vẫn được coi là hạnh phúc, nhưng khi nhắc đến chuyện Trì Vân Phàm, lòng ông ta lại thiên vị, thiên vị đến không biên giới.
Ha ha, cũng bởi vì Trì Vân Phàm là một thục nữ danh viện vượt trội về ngoại hình lẫn tài năng. Là tiểu thư khuê các và là đứa con gái hoàn mỹ có phải không?
Nếu như cô cũng lớn lên trong môi trường đó, chắc hẳn cô sẽ không kém hơn Trì Vân Phàm.
Ba ba phát lửa xong liền ra lệnh cho mẹ ngay lập tức xử lý thủ tục chuyển trường cho cô.
Dựa vào cái gì?
Nhưng mà, dù trong lòng có miễn cưỡng thế nào, lúc này mẹ cô cũng sẽ không làm trái ý ba ba. Bà nhanh chóng đồng ý.
Tiêu Dĩnh không có cơ hội để trút cơn giận dữ tích tụ ngày này qua năm khác, nghĩ thầm, dù sao cũng phải chuyển trường nên dứt khoát không thèm đếm xỉa nữa. Kết quả xấu nhất cũng chẳng qua là bị ba ba mắng một trận.
Cho nên, cô ta liền vào diễn đàn ẩn danh tìm bảy chị em cầu vồng yêu cầu họ ra mặt dạy dỗ Trì Vân Phàm.
Cô ta đã nhiều lần tưởng tượng cảnh Trì Vân Phàm bị bắt nạt thảm thương đến nghiện.
Tuy nhiên, cho đến chín giờ sáng, Tiêu Dĩnh vẫn không đợi được tin tức của bảy chị em cầu vồng mà lại lấy được ánh mắt phức tạp của cô giáo Ngải chủ nhiệm lớp.
“Tiêu Dĩnh, em đến văn phòng một chuyến.”
Tiêu Dĩnh không biết cô giáo tìm mình có chuyện gì. Đợi cô ta đi vào văn phòng mới biết được cảnh sát của đồn cảnh sát gần đó đang tìm cô ta. Khuôn mặt cô ta như bị rút hết máu, hai chân như nhũn ra, suýt nữa đứng không vững.
Nửa giờ sau, Tiêu Viện được giáo viên thông báo, cũng từ thẩm mỹ viện chạy tới trường học. Cuộc sống thoải mái nên dù đã ngoài bốn mươi, phong độ không khác gì so với đầu ba mươi, bà ta đại khái hiểu rõ tình hình, lo lắng nói: “Đây hẳn là hiểu lầm!”
Cảnh sát lịch sự thương lượng với bà ta.
Sau đó, Tiêu Dĩnh đi cùng mẹ Tiêu Viện đến văn phòng đồn cảnh sát. Tiếp nhận tra hỏi, cũng cùng bảy chị em cầu vồng đối chất với nhau. Chẳng biết tại sao lúc này đối phương lật lọng, cắn ngược lại một cái, tố cáo cô ta có ý đồ bắt nạt bạn học. Cô ta khó có thể tin, lại cảm thấy hoang đường nhưng không biết làm sao phản bác.
Dù sao bọn họ nói là sự thật.
Có hai điều không phù hợp với thực tế: Một là cách liên lạc giữa họ, hai là mục tiêu bị bắt nạt không phải là Trì Vân Phàm mà là một nữ sinh tên Lâm Quyên chưa từng nghe nói đến.
Đây là có chuyện gì?