Đọc truyện Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao? – Chương 210: Bất ngờ 3
Ít nhất đám người kia rõ ràng cũng cảm thấy Tam Hoàng dọa người.
Nhóm cô gái Mỹ quốc lo lắng bất an bảo mấy người nam trong đám đi xem tình huống một chút.
Alex cực kỳ khó chịu, sao lại là người này?
Hôm qua ngủ phòng tổng thống một đêm, thoải mái thì thoải mái nhưng giá đắt thảm khốc. Vừa nghĩ tới sổ tiết kiện của mình, tim Alex liền rỉ máu, nhìn thấy Tiêu Thiên lại càng phẫn uất hơn.
Định bụng sẽ quát chuyện Tam Hoàng vô duyên vô cớ sủa một chút, phát tiết bất mãn trong nội tâm, kết quả vừa mới đi tới thì Tiêu Thiên đã dắt Tam Hoàng rời đi, ngay cả ánh mắt cũng không thèm lưu lại cho hắn.
Alex giận không kềm được, mắng: “Lũ lợn da vàng đáng ghét!”
Hắn quay đầu đi trở về, đám cô gái diện bikini lập tức vây tới, trừ bỏ Annie cùng Michelle, những người khác đều là mới quen.
Michelle cũng nhận ra Tiêu Thiên cùng Tam Hoàng, có chút kỳ quái nói: “Con chó kia sao lại sủa chúng ta chứ? Hôm qua nó không có như vậy.”
Annie hớp ngụm nước đá nói: “Chắc chỉ có thượng đế mới biết là vì sao, có thể là loại động vật họ chó này có chút kỳ quái! Bà đừng quan tâm chuyện này nữa, để tâm tới Alex chút đi, bà xem mấy con ả kia kìa, cứ như mấy trăm năm rồi không thấy đàn ông ấy.”
Chứ còn gì nữa? Vừa nghe nói Alex ở phòng tổng thống, đám gái kia liền ồ ạt chạy tới bắt chuyện, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Tất cả mọi người đều biết, nơi này chỉ có người có tiền có thể tới. Vì thế không ít người có tâm tư bất chính muốn chi ra một số tiền để câu về một chàng rể vàng.
Michelle không để tâm nói: “Dù sao cũng chỉ là tình một đêm thôi. Tôi cảm thấy vẫn là người nam Hoa quốc kia hợp khẩu vị hơn.”
Annie nói: “Tôi cảm thấy người đó không giống Hoa quốc chút nào.” Cô cười hề hề đẩy Michelle: “Tối hôm qua hai người ở phòng tổng thống tuyệt không?”
Nói tới đây Michelle liền nhịn không được phỉ nhổ: “Bà có biết sau khi kết thúc hắn làm gì không? Hắn tưởng tôi đã ngủ rồi nên liền gọi điện thoại tìm bạn mình vay tiền! OMG! Uổng cho tôi tưởng hắn có tiền thật, chỉ lừa gạt chúng ta thôi.”
Biểu tình Annie đầy ghét bỏ, liếc nhìn đám con gái vây quanh nghe Alex khoác lác: “Aiz, may mà không phải tôi tới tìm người có tiền, bằng không cũng tức chết rồi.”
“Ôi chao, Michelle, mau nhìn bên kia kìa, nữ nhân kia trắng như đang phát sáng ấy.” Annie vô tình nhìn thấy nữ nhân ngồi ở ghế cạnh Alex, cả kinh tới mức ánh mắt cũng sắp rơi ra ngoài.
Nữ nhân Mỹ quốc hướng tới làn da màu đồng, nó đại biểu cho sức khỏe, mà nữ nhân châu Á thì lại điên cuồng theo đuổi làn da trắng của nữ nhân Mỹ quốc.
Mà người kia thật sự trắng tới thái quá, giống như một loại bệnh trạng vậy, loại trắng mà đã rất lâu rồi không tiếp xúc ánh mặt trời.
Michelle nhìn một cái liền thu hồi tầm mắt, ngồi phịch xuống ghế trên bãi cát phơi nắng: “Có lẽ bị bệnh, da thiếu hắc sắc tố. Bất quá nói thật, đúng là quá trắng.”
Người thanh niên gặp hôm qua cũng rất trắng, da thịt trắng nõn trong suốt nhưng đó là dạng trắng khỏe mạnh, mà nữ nhân này trắng như quỷ vậy, phối hợp với biểu tình lạnh nhạt, con ngươi sâu thẳm, nếu là nhìn thấy vào lúc nửa đêm thì quả thật có chút dọa người.
Annie lắc đầu: “Đại khái là thiếu ánh mặt trời, cô ấy hẳn phải phơi nắng nhiều một chút.”
Michelle híp mắt: “Bà quản nhiều việc vớ vẩn như vậy làm gì!” Nghe thấy Alex tán tỉnh mấy cô em bên kia, cô liếc mắt trắng dã.
Tiêu Thiên trở lại phòng khách sạn, Tống Triết đã tắm rửa thay quần áo xong, đang chờ Tiêu Thiên cùng Tam Hoàng trở lại.
Lúc thấy Tiêu Thiên, Tống Triết vẫn nhịn không được đỏ mặt, sau một lát liền bình tĩnh lại.
“Anh mau đi rửa mặt đi, em chờ anh cùng xuống lầu ăn cơm.”
Tiêu Thiên mỉm cười sờ đầu Tống Triết, lúc tay hạ xuống thì nhéo một cái ở phần rái tai, phì cười: “Thật đáng yêu, đỏ rồi!”
Tim Tống Triết đập như sấm, giả vờ ho khan một chút: “Mau đi đi, đừng có lải nhải.”
Tiêu Thiên đi xa rồi, Tống Triết vẫn còn nghe thấy tiếng cười khẽ của anh.
Tống Triết ôm lấy Tam Hoàng, hết xoa lại sờ, vùi gương mặt đỏ bừng bừng của mình vào lớp lông xù của nó: “Tam Hoàng, Tam Hoàng, Tiêu ba ba của con không được a!”
Tam Hoàng bị ép ngẩng đầu, mặt chó ngơ ngác.
Sau khi Tiêu Thiên rửa mặt xong đi ra ngoài, Tống Triết đã khôi phục dáng vẻ nhàn nhạt lãnh tĩnh ngày xưa, chỉ có vành tai vẫn còn đỏ hồng nói cho Tiêu Thiên biết, cậu vẫn còn đang xấu hổ.
Tiêu Thiên cười, không trêu Tống Triết nữa, sợ sẽ khi dễ người ta khóc.
Ăn sáng xong, Tống Triết đề nghị ra bãi cát chơi.
Bất quá vì ngại mấy điểm đỏ bị Tiêu Thiên giày vò trên người, Tống Triết không mặc quần bơi, chỉ mặc quần áo thường.
Cậu không biết bơi, trên người đầy thảo môi* thì lại càng không tiện xuống nước. [dấu hôn]
Gió biển thổi a thổi, ánh mặt trời chói chang chiếu qua đầu, hải âu giang cánh đón gió bay ngang qua, Tống Triết bỏ dép bước xuống biển. Nước biển bị nắng rọi nóng hầm hập, đạp lên cực kỳ thoải mái.
Tiêu Thiên đi theo Tống Triết đạp lên những con sóng, hai người đùa nghịch thật ngây thơ.
“Hey, Michelle, bà nhìn kìa, là hai người nam Hoa quốc kia!” Annie ngâm trong nước biển, vô tình nhìn thấy Tống Triết cùng Tiêu Thiên trên bãi cát, nhịn không được khều Michelle đang bơi ngửa.
Michelle nghe vậy thì vịn lấy người Annie, giương mắt nhìn, có chút không cam lòng nói: “Bà nói xem, nam nhân Hoa quốc có thích nữ nhân không?”
Annie nói: “Đại đa số đồng tính luyến đều là song tính luyến, nam nữ đều được, thế nhưng khuynh hướng vẫn thiên về thích nam hơn. Michelle, bà nên đổi mục tiêu đi. Nơi này dáng dấp đẹp trai lại có tiền không phải chỉ có một mình anh ta.”
Michelle buồn buồn không vui nói: “Nhưng cố tình anh ta hấp dẫn tôi nhất.”
Annie bất đắc dĩ nhún vai, quay đầu nhìn lại thì thấy Alex đang cùng một em gái tóc nâu mới quen biết đang ôm hôn, cô nhíu mày: “Alex này đúng là ai cũng không cự tuyệt. Michelle, bà thật sự kết thúc với anh ta à?”
“Chơi một lần là đủ rồi, với lại, người này trông được dáng vậy thôi chứ không dùng được.”
Annie cười hề hề: “Hắc hắc hắc hắc!”
Ngay lúc hai người đang nói cười, Alex đột nhiên kêu thảm một tiếng, mọi người kinh ngạc nhìn qua, hóa ra lúc hai người hôn môi, em gái tóc nâu kia cư nhiên cắn đứt miếng thịt ở miệng Alex.
Alex gào thảm che miệng, máu không ngừng trào ra, máu tươi tí tách nhỏ xuống nước biển xanh thẳm, rất nhanh liền hòa thành một thể.
“OMG! Cô gái kia làm gì vậy?” Michelle lạnh ngắt cả người, theo bản năng chụp lấy tay Annie.
Annie cũng bị dọa sợ không nhẹ: “What the fuck? Cô ta điên rồi sao?”
Em gái tóc nâu kia cắn miếng môi, biểu tình cổ quái nhả miếng thịt ra, hướng mọi người lộ ra nụ cười quỷ dị, sau đó lại ném vào trong miệng, ung dung chậm rãi nhai.
Những người ở gần đó tựa hồ nghe thấy tiếng thịt bị nhai.
“Ọe!”
Có người chịu không nổi ói ra, nhất thời mọi người cực kỳ sợ hãi, rối rít bơi trở vào bờ.
“Chúng ta cũng mau đi đi! Cô ta điên rồi!” Annie kéo Michelle bơi vào bờ, Alex che miệng, cả người đau tới phát run.
Vết thương đụng phải nước biển làm gã đau tới run rẩy.
Vài nam nhân lá gan lớn tiến tới giúp Alex bơi lên bờ, đồng thời cảnh giác nhìn cô gái tóc nâu, cô gái chỉ nhìn về phía bọn họ cười quỷ dị, không động thủ nữa.
Sau khi trở lại bờ, rất nhanh có nhân viên y tế chạy tới.
Phương diện y tế trên hòn đảo nhỏ này rất đầy đủ, cảnh sát cũng tuần tra 24/24 không gián đoạn. Dù sao thì người tới đây đều là người có thân phận địa vị, nếu xảy ra chuyện thì sẽ rất phiền phức.
Tống Triết vốn ở bên bờ cát chơi vui vẻ, còn cùng Tiêu Thiên nhặt vỏ sò, đột nhiên nghe thấy Tam Hoàng hướng về phía biển sủa to, ưu tư kích động.
Tống Triết cảm thấy không đúng, vội vàng đứng lên thì liền nghe thấy giọng nam hét chói tai, còn có đủ tiếng OMG hốt hoảng.
“Xảy ra chuyện gì?” Tống Triết híp mắt, ánh mặt trời quá chói nên cậu không thể nhìn rõ chuyện xảy ra trên biển.
Tam Hoàng vẫn còn đang sủa điên cuồng, Tiêu Thiên cúi đầu nhìn nó, để nó an tĩnh lại.
“Tựa hồ đã xảy ra chuyện, mới vừa nãy Tam Hoàng cũng sủa như vậy, có phải có đồ bẩn gì không?” Chó mèo đặc biệt nhạy cảm với vật bẩn, Tam Hoàng ngày thường không sủa lung tung, hôm nay lại hai lần sủa như vậy, quả thực không bình thường.
Tống Triết híp mắt, không thấy có âm khí hay hắc khí gì cả, mặt trời chang chang như vậy, đám quỷ dám ló mặt ra sao? Không có khả năng!
Chờ mọi người rối rít lùi lên bờ cát, Tống Triết mới có cơ hội hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.
Đứng bên cạnh cậu vừa vặn là hai cô gái Mỹ quốc từng chào hỏi hôm qua, hình như gọi là Michelle.
Sắc mặt Michelle trắng bệch, tim đập thình thịch không ngừng, nói chuyện có chút run run, Tống Triết nghe nửa được nửa không, tựa hồ là người nam gọi là Alex kia xảy ra chuyện.
Cũng chính là người nam giao du với Michelle đêm qua.
Tống Triết dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Tiêu Thiên, Tiêu Thiên phiên dịch giúp cậu: “Michelle nói vừa hãy bọn họ bơi lội dưới biển, đột nhiên cô gái tóc nâu đang hôn Alex giống như nổi điên cắn miệng Alex, còn rứt ra một miếng thịt, đáng sợ nhất là cô ta còn ăn vào bụng.”
Tống Triết ngây người, eo ơi, này là chuyện gì vậy?
“Tới, tới rồi, mau lui lại!”
Vài người nam mang Alex tới trên bờ, nhân viên y tế vội vàng mang người đi, máu tươi chảy đầy đất, Alex ở nơi đó gào to, chỉ là miệng bị thương nên nói gì cũng không ai biết.
“Trời ơi, thật đáng sợ! Cô gái kia có phải bị điên rồi không?”
Âm thanh thực quen thuộc!
Tống Triết nghiêng đầu nhìn qua thì thấy là Diêu Thiên Vũ ngồi chung chuyến bay với bọn họ, thật sự là—- phân vượn a! [đồng âm với duyên phận, là cách nói giễu cợt]
Cảnh sát tiến xuống biễn dẫn cô gái kia lên bờ, cô gái tóc nâu cực kỳ hoảng sợ, trên mặt trên miệng vẫn còn lưu lại vết máu, nhìn giống như tộc ăn thịt người vậy, mọi người ở trên bờ thấy cô ta liền rối rít lùi về sau vài bước.
“Help! Help! Không phải tôi, không phải tôi, tôi căn bản không biết xảy ra chuyện gì! Help!” Cô gái tóc nâu cực kỳ hoảng loạn, thế nhưng bị nhóm cảnh sát cao lớn kéo đi.
Lưu lại đám người bàn luận sôi nổi, hoảng sợ không thôi: “Cô gái kia có phải bị bệnh thần kinh không? Sao lại đáng sợ như vậy chứ?”
“Cô gái kia đi với mấy người khác nữa, vừa nãy tôi còn gặp đám bạn của cô ta!”
“Trời ạ, quá đáng sợ! Bạn của cô ta không phải cũng vậy chứ?”