Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 198: Nữ nhân này làm sao biết được lời mẹ từng nói với cô?


Đọc truyện Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao? – Chương 198: Nữ nhân này làm sao biết được lời mẹ từng nói với cô?

Lúc ăn cơm, Tôn Lan Khê có chút bất an, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lý Duyệt Minh đang ăn ngon lành.

Lý Duyệt Minh dĩ nhiên cảm nhận được, bà nhìn sang, còn gắp miếng thịt cho cô, chính là thịt trong dĩa thịt xào cần tây, ôn nhu cười nói: “Đang nghĩ gì mà cứ nhìn chằm chằm mẹ vậy? Ăn nhiều một chút đi, con gầy hơn rồi!”

Tôn Lan Khê cúi đầu gắp miếng thịt kia lặng lẽ bỏ vào miệng, phần tóc mái rũ xuống che đi biểu tình khác thường của cô, lời nói hàm hồ từ miệng cô tràn ra: “Mẹ, chỉ là con quá nhớ mẹ thôi, cứ có cảm giác bây giờ được ngồi ăn cơm chung với mẹ không phải là thật.”

Lý Duyệt Minh mím môi cười, vô thức thả ra mị ý: “Đứa nhỏ ngốc, nói gì vậy chứ? Nào có không phải là thật?”

Tôn Lan Khê ngẩng đầu, miệng còn nhai miếng thịt, ánh mắt rơi vào mi tâm Lý Duyệt Minh, cô theo bản năng siết chặt đũa: “Đúng vậy, sao lại không phải thật chứ, mẹ rõ ràng ở ngay trước mắt con!”

Lý Duyệt Minh biết trước đó Tôn Lan Khê vì mẹ mình mà nháo một trận với Tôn Chí Lâm, thậm chí còn tìm cảnh sát tới tận nhà, cô bé thoạt nhìn rất dũng cảm nhưng kỳ thực vẫn rất yếu ớt.

“Được rồi được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, ăn cơm đi, cơm nước xong thì tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy con sẽ không còn cảm giác này nữa!”

Tôn Lan Khê gật đầu, mi mắt rũ xuống che khuất đi ưu tư cuồn cuộn trong lòng.

Sau khi cơm nước xong, Tôn Lan Khê đề nghị bồi Lý Duyệt Minh ra vườn hoa tản bộ một chút.

Bà vú liền nói: “Tiểu thư nhớ cẩn thận một chút, bên ngoài lạnh lắm, phải khoác thêm quần áo giữ ấm cho phu nhân.”

“Dạ. Mẹ ơi, để con lên lầu lấy áo cho mẹ, mẹ ngủ phòng nào ạ?”

Lý Duyệt Minh nói: “Không cần, để bà vú đi được rồi.”


Tôn Lan Khê đứng dậy nói: “Không cần đâu, bà vú còn bận chuyện trong nhà bếp, để con lấy giúp mẹ được rồi.”

Vì thế Lý Duyệt Minh cũng không có cớ từ chối, liền nói thẳng là phòng bên phải lầu hai, Tôn Lan Khê nghe vậy thì nói: “Vậy tối nay con ở phòng nào hả mẹ?”

Lý Duyệt Minh nói: “Lát nữa mẹ bảo bà vú dọn lại phòng cạnh phòng mẹ cho con ở.”

Tôn Lan Khê gật đầu, cười ngọt ngào: “Dạ, cám ơn mẹ!”

Cô lên lầu hai, mở cửa căn phòng bên tay phải, sau khi đi vào thì xộc vào mũi chính là mùi thơm nồng đậm như đổ cả lọ nước hoa vậy, không gay mũi, rất dễ chịu, dễ ngửi tới mức thái quá.

Giống hệt như mùi trên người Lý Duyệt Minh, chỉ là trên người bà rất nhạt mà trong phòng thì rất nồng.

Lúc này Tôn Lan Khê lại càng xác định người nữ nhân dưới lầu khẳng định không phải mẹ mình.

Mẹ cô thích mùi nước hoa nhàn nhạt thanh nhã, hơn nữa sau khi có thai thì không dùng, ngay cả đồ trang điểm cũng không, sao có thể phun nước hoa nồng nặc trong phòng như vậy được chứ.

Thế nhưng nếu người kia không phải mẹ cô thì mẹ cô ở nơi nào? Tôn Lan Khê nhất thời khủng hoảng, vì sao trên thế giới lại có người có dáng dấp giống hệt như mẹ cô? Chiều cao dáng vẻ thậm chí là giọng điệu nói chuyện cũng giống.

Chỉ là thỉnh thoảng trong lúc giơ tay nhấc chân Tôn Lan Khê có nhận ra chút khác thường, tỷ như mẹ cô trước nay rất ôn nhu đoan trang, chưa bao giờ lộ ra loại mị thái đó, đó căn bản không giống dáng vẻ biểu lộ trước mặt con gái mình.

Tay Tôn Lan Khê run run, lòng hoảng loạn, nước mắt cũng ầng ật, mẹ, mẹ! Có phải mẹ đã xảy ra chuyện gì rồi không? Sao lại có người phí hết tâm tư tìm ra một người giống mẹ đến vậy, vì cái gì chứ?


Tôn Lan Khê vội vàng lau nước mắt, cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại, trên thế giới này không có thứ gọi là nhân bì diện cụ, cũng không phải đóng phim, sao có thể tồn tại thứ đó chứ? Như vậy làm sao có được gương mặt giống hệt như mẹ cô? Phẩu thuật thẩm mỹ?!

Không không không, cho dù Tôn Lan Khê không sửa sắc đẹp cũng biết phẩu thuật thẩm mỹ cần có thời gian dưỡng bệnh, ít nhất cũng phải hai ba tháng, hơn nữa gương mặt giống hệt như vậy sao chỉ cần một khoảng thời gian ngắn như hai ba tháng được chứ? Khẳng định cần có thời gian dài hơn!

Hơn nữa quan trọng nhất là cho dù phẩu thuật thì cũng không thể nào giống như đúc như vậy. Những cô gái trẻ vì chỉnh mặt thành giống với mặt thần tượng của mình mà bỏ ra rất nhiều tiền, tiêu tốn nhiều năm mới chỉnh thành tương tự, sau đó phối hợp với filter, PTS mới có được hình ảnh gọi là giống như đúc trước mặt công chúng.

Còn ở ngoài thực tế thì không có khả năng giống như đúc, ít nhiều cũng có chỗ không giống, hơn nữa mặt phẫu thuật hiển không không thể nào giống mặt tự nhiên.

Nữ sinh có thể dễ dàng nhận ra nữ nhân khác có sửa sắc đẹp hay không, bởi vì mặt có động qua dao kéo sẽ có chút cảm giác không giống.

Huống chi, Lý Duyệt Minh còn là mẹ của cô, hai mẹ con nương tựa bên nhiều năm như vậy, nếu người kia giống nhờ chỉnh sửa thì Tôn Lan Khê không có khả năng không nhìn ra.

Thế nhưng đáng sợ chính là cô không phát hiện những điểm khác thường đó, cô thật sự không nhìn ra gương mặt đó là giả.

Mỗi tấc da thịt, mỗi bộ phận ngũ quan đều là vốn có, ngay cả nốt ruồi cũng giống như đúc, chính vì thế mà căn bản không thể nhìn ra. Chỉ có tiếp xúc nhiều hơn mới có thể phát hiện được điểm dị thường.

Tôn Lan Khê siết chặt ngón tay, không để nước mắt trào ra, nội tâm cô đã nhận định nữ nhân kia không phải mẹ cô, mẹ cô nhất định đã xảy ra chuyện. Nữ nhân kia có tác dụng làm cô mê muội. Tôn Lan Khê không biết ba mình đóng vai trò gì trong chuyện này, thế nhưng từ phản ứng không muốn dẫn cô tới gặp mẹ lúc ban đầu, trong lòng Tôn Lan Khê có chút mơ hồ, hẳn là từ khi đó mẹ cô đã xảy ra vấn đề!

Mà chuyện như vậy nhất định là chuyện lớn! Bằng không với địa vị của mẹ cô trong lòng Tôn Chí Lâm, cộng thêm đứa bé ở trong bụng bà, Tôn Chí Lâm không có khả năng đột nhiên vô tình như vậy!

Hiện giờ Tôn Lan Khê không muốn gọi Tôn Chí Lâm là ba nữa.


Vì không muốn để nữ nhân dưới lầu phát hiện không đúng, Tôn Lan Khê cưỡng ép chính mình đi tới tủ quần áo tìm áo khoác dài, quần áo trong tủ đều là đồ mới, không có cái nào là đồ mẹ Tôn Lan Khê từng mặc. Hơn nữa kiểu dáng cũng không phải kiểu mẹ cô thích.

Tôn Lan Khê càng lúc lại càng khó chịu hơn, cô chọn một chiếc áo màu đỏ sậm, mẹ cô không thích màu này, bà càng yêu thích màu sắc tao nhã hơn.

Cầm áo khoác xuống lầu, Lý Duyệt Minh đang buồn chán xem TV, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại cười nói: “Sao lại chậm như vậy?”

Tôn Lan Khê ôm chiếc áo đi xuống, mỉm cười vui vẻ: “Mẹ, quần áo trong phòng nhiều quá nên con không biết chọn cái nào. Đều là quần áo mới ba mua cho mẹ ạ?”

Lý Duyệt Minh mỉm cười ngọt ngào: “Ừm, đều là ba con mua cho mẹ. Mẹ đã nói không cần, cứ mặc đồ trước kia là được, thế nhưng ba con không chịu.”

Tôn Lan Khê đưa áo qua: “Ba nói cũng đúng, dù sao mẹ cũng đang có thai, quần áo trước kia không mặc được. Điều này chứng minh ba rất yêu mẹ a!” Lúc nói lời này, chỉ có bản thân Tôn Lan Khê biết trái tim mình đang rỉ máu.

Lý Duyệt Minh khoác áo khoác, chọt chọt trán Tôn Lan Khê thân thiết nói: “Quỷ con hư hỏng!”

Đầu ngón tay ấm áp điểm lên trán, Tôn Lan Khê theo bản năng căng cứng thân thể, trước khi Lý Duyệt Minh phát hiện cô vội vàng đi tới ôm lấy tay đối phương, làm nũng: “Mẹ, con ở Tôn gia lâu như vậy phát hiện vợ lớn của ba không hề xinh đẹp như đẹp. Tôn Dao Y còn nói mẹ mang thai nhất định sẽ trở nên xấu xí, thế nhưng con thấy da mẹ bây giờ còn đẹp hơn cả da con a!”

Vừa nói, Tôn Lan Khê vừa đưa tay sờ mặt Lý Duyệt Minh, cố ý đụng vào phần dưới hàm cùng tóc mai, thế nhưng không hề phát hiện điểm nối tiếp của mặt nạ da người thường thấy trong phim ảnh, cũng không có điểm lồi lõm vì phẫu thuật.

Tôn Lan Khê nhanh chóng rụt tay lại, lại sờ mặt mình, tựa hồ cảm thán nói: “Nếu con tới tuổi của mẹ mà da vẫn đẹp như vậy thì tốt quá!”

Động tác của Tôn Lan Khê quá nhanh, cộng thêm dáng vẻ thiếu nữ u sầu khi về già làm Lý Duyệt Minh không hề phát hiện điểm không đúng, thích đẹp chính là thiên tính của nữ nhân.

Không riêng gì Tôn Lan Khê, Lý Duyệt Minh cũng vậy.

Lúc Tôn Lan Khê hâm mộ Lý Duyệt Minh, cô không biết Lý Duyệt Minh cũng đang hâm mộ mặt cô, hơn nữa còn bắt đầu rục rịch.


“Đứa nhỏ ngốc, mười tám tuổi con đã bắt đầu bảo dưỡng thì sau này nhất định còn đẹp hơn mẹ a.” Lúc nói chuyện, Lý Duyệt Minh đưa tay sờ mặt Tôn Lan Khê, đáy mắt vô thức lộ ra cuồng nhiệt cùng tham lam.

Tôn Lan Khê nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng vô thức lạnh ngắt, ngay cả bàn tay đang vuốt ve trên mặt cô cũng trở nên đáng sợ.

Cô mỉm cười kéo tay Lý Duyệt Minh ôm trong lòng, nũng nịu nói: “Mẹ, chúng ta ra ngoài tản bộ đi, bằng không thì trời sẽ tối mất.” Vào mùa đông trời tối đặc biệt nhanh.”

Lý Duyệt Minh cười: “Được rồi, đi thôi!”

Tôn Lan Khê cùng Lý Duyệt Minh dạo ngoài hậu hoa viên, vừa đi vừa nói chuyện, Tôn Lan Khê thật thật giả giả nói về chuyện trước kia, có một số việc Lý Duyệt Minh có thể đáp lại, số còn lại thì không biết nhưng giả vờ biết, nghe Tôn Lan Khê càm ràm, còn mỉm cười thực từ ái.

Tôn Lan Khê càng nói thì tâm càng lạnh, thân thể cũng run lẩy bẩy.

Lý Duyệt Minh phát giác, vội hỏi: “Sao vậy? Sao tay lại lạnh như vậy?”

Trùng hợp có một trận gió lạnh thổi qua, Tôn Lan Khê rụt cổ, mặt lạnh buốt, nụ cười cũng có chút yếu ớt: “Mẹ, con thấy lạnh quá, hay là chúng ta vào nhà đi.”

Lý Duyệt Minh lập tức nói: “Đứa nhỏ ngốc này, lạnh sao không chịu nói sớm? Nếu bị cảm thì khó chịu lắm a!”

Tôn Lan Khê cúi đầu, nước mắt trào ra, lời này giống hệt như lời mẹ từng nói trước kia, chính vì vậy Tôn Lan Khê mới khổ sở hơn, thậm chí là sợ hãi.

Nữ nhân này làm sao biết được lời mẹ từng nói với cô? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tôn Lan Khê dùng sức hít mũi, cảm thấy cả người lạnh ngắt.

.197.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.