Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 185: Tiên sinh đoán mệnh sao


Đọc truyện Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao? – Chương 185: Tiên sinh đoán mệnh sao

[184] Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao – Sắc Đẹp Mê Hoặc

[cáo] thưởng minigame 2.2.20 

*****

“Tống Triết nói đúng, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay thôi!” Hoàng đại sư không nói hai lời đứng dậy.

Lý đại sư hoài nghi hỏi: “Tượng mỹ nhân là thứ gì?”

Hoàng đại sư hơi khựng lại nói: “Quên nói với ông, tượng mỹ nhân cũng là một thứ do linh thể kia làm ra, nó để nữ nhi hương trong một bức tượng mỹ nhân rồi để nhóm nữ nhân thích làm đẹp ngày đêm cung phụng để hấp thu tinh khí của bọn họ. Chờ đủ tinh khí rồi, nó sẽ lấy nữ nhi hương ra đốt để hấp thu toàn bộ tinh khí.

“Thì ra là vậy!” Lý đại sư bừng tỉnh, tiếp đó tức giận mắng: “Linh thể này thật sự mất trí.”

Tống Triết nói: “Cung phụng tượng mỹ nhân tốn thời gian lâu hơn nhưng hấp thu được nhiều tinh khí hơn mỹ phẩm dưỡng da. Dù sao thì phần lớn tinh khí đều bị nữ nhi hương hấp thu, linh thể chỉ hấp thu được một phần. Thế nhưng mười ngàn bộ đã đủ bù đắp lại chỗ trống này.”

Lý đại sư thật sự không ngờ đồ đệ mình lại giúp linh thể kia làm ra những chuyện như vậy, gương mặt già nua của ông xấu hổ đỏ lên, nghiệt chướng a nghiệt chướng, đúng là quye3 mê muội đầu óc rồi a!

Tiêu Thiên lái xe chở bọn họ tới huyền học xã, thời điểm này huyền học xã đã không còn bao nhiêu người. Ban ngày khi Hoàng đại sư cùng Lý đại sư bắt Dương Bác Học nhốt vào phòng giam đã làm mọi người rất hiếu kỳ.

Dù sao thì phòng giam đã rất lâu rồi không sử dụng, hơn nữa Dương Bác Học còn là đồ đệ đắc ý của Lý đại sư, rốt cuộc cậu ta đã làm gì để bị nhốt vào đây chứ? Phải biết, thuật sĩ bị nhốt vào đây căn bản đã không còn duyên với huyền học xã, thậm chí là sỉ nhục của toàn bộ huyền học.

Chỉ có người phạm trọng tội mới bị nhốt vào đây.


Trước khi chuyện linh thể được giải quyết, Lý đại sư không tùy tiện tiết lộ nguyên nhân, ông sợ để lộ tiếng gió tới tai linh thể kia, vì thế chỉ nói Dương Bác Học phạm sai lầm, cụ thể là chuyện gì sau này mới nói.

Giải thích này không làm tất cả mọi người hài lòng, thế nhưng Lý đại sư không có khả năng vô duyên vô cớ nhốt ái đồ vào phòng giam, nhất định là Dương Bác Học đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì đó, mặc dù bọn họ hiếu kỳ nhưng vì ngại mặt mũi Lý đại sư nên chỉ đành nhịn xuống, chờ sau này Lý đại sư sẽ giải thích.

Vì thế lần này thấy Lý đại sư cùng Hoàng đại sư dẫn theo hai người lạ mặt tiến vào phòng giam, mọi người đều tò mò không thôi, rối rít suy đoán xem Dương Bác Học rốt cuộc đã làm chuyện gì.

Trong phòng giam chỉ có một chiếc giường, một bồn rửa mặt, còn có một bồn vệ sinh, ngoài ra không còn gì cả. Ngây ngô ở đây lâu, chỉ sợ sẽ sinh ra chứng hậm hực.

Bốn phía phòng giam có thiết lập trận pháp, cho dù là Hoàng đại sư cùng Lý đại sư bị nhốt bên trong cũng không có cách nào liên hệ với bên ngoài, lại càng không có khả năng bỏ trốn.

Dương Bác Học nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, sau khi bị giam có người quen tới đưa cơm cho hắn, hắn cầu xin người nọ thả mình đi nhưng không được, chìa khóa nằm trong tay Lý đại sư. Thức ăn cũng được đưa vào từ khe hở nhỏ ở bên dưới.

Người kia tìm cơ hội tới đưa cơm chính vì muốn hỏi xem hắn rốt cuộc mắc tội gì làm Lý đại sư ngoan tâm đến mức nhốt hắn vào đây.

Dương Bác Học ngậm miệng không nói, chỉ cầu đối phương trộm chìa khóa giúp mình đi ra ngoài.

Người nọ trợn mắt há hốc, không nói hai lời liền cự tuyệt, trộm chìa khóa thả Dương Bác Học ra ngoài phải nhận hậu quả gì, chẳng lẽ bản thân Dương Bác Học không rõ sao? Có tin không, Dương Bác Học vừa trốn ra ngoài thì người thứ hai bị nhốt vào phòng giam này chính là hắn.

Hỏi không được gì, người nọ thở dài: “Cậu tự thu xếp đi!” Nói xong liền rời đi.

Dương Bác Học điên cuồng đập cửa muốn đối phương quay lại nhưng vô dụng.


Cả ngày hôm nay Dương Bác Học vượt qua trong tâm tình lo lắng bất an tột độ, di động của hắn đã bị Lý đại sư cầm đi, nếu Nhứ Nhi gửi tin qua thì làm sao đây? Sớm biết vậy trước khi rời đi hắn nên ước định ám hiệu với Nhứ Nhi để đề phòng vạn nhất.

Chẳng qua khi đó hắn quá tự tin, cảm thấy không có người nào phát hiện ra chuyện mỹ phẩm dưỡng da này do bọn họ làm.

Dương Bác Học hối tiếc túm tóc đụng đầu vào tường. Hiện giờ hắn kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, mỗi phút mỗi giây ở trong phòng giam này đều tràn đầy đau khổ.

Hắn nghĩ lung tung rất nhiều, nghĩ tới Nhứ Nhi, nghĩ tới khoảng thời gian ở bên nhau, nghĩ tới biểu tình thất vọng của sư phụ, nghĩ tới rốt cuộc là ai phát hiện bí mật này, đầu óc hắn cứ hệt như tương hồ, hỗn loạn đặc kẹo.

Trong phòng giam rất an tĩnh, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, vì thế khi cửa truyền tới động tĩnh, Dương Bác Học lập tức xoay người ngồi dậy, hắn có chút kích động, là sư phụ tới thả hắn ra sao?

Cửa mở ra, khi nhìn thấy Tống Triết ở phía sau lưng Lý đại sư, biểu tình kích động của Dương Bác Học lập tức biến mất, rất nhanh liền biến thành cao ngạo quen thuộc.

Tống Triết thực không hiểu, đến lúc này rồi đối phương sao có thể vẫn kiêu ngạo như vậy?

Cậu lạnh lùng nhìn mi tâm Dương Bác Học một hồi, một hình ảnh xuất hiện ở trước mắt.

Trong một mảnh rừng trúc u tĩnh, gió nhẹ nhàng lất phất. Tống Triết nhìn thấy trong rừng có một cô gái mặc đồ cổ trang núp bên trong, ánh mắt khiếp sợ nhút nhát, đôi mắt của cô gái rất đẹp, hẹp dài khẽ nhếch lên, lộ ra chút mị hoặc, vẻ mặt khiếp sợ như một con thỏ con vô tội làm khí tức mị hoặc lại có phần thanh thuần.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái, Dương Bác Học liền sửng sốt, chuẩn xác chính là nhất nhãn vạn năm, cũng là vừa gặp đã thương.

Dương Bác Học dè dặt tới gần, sợ cô gái bị hắn dọa. Hắn hoàn toàn không e dè thân thể gần như trong suốt của cô gái, thậm chí còn có chút phiền não khi không thể chạm được đối phương.


Tống Triết mím môi, quả nhiên bị sắc mê hoặc a!

“Mày cười cái gì?” Dương Bác Học tức giận hỏi, hắn cảm thấy nụ cười của Tống Triết thực cổ quái, giống như nhìn thấu bí mật trong lòng hắn vậy.

Tống Triết khẽ vuốt khóe môi: “Tôi cười à? Ồ, cười thật a! Chỉ là buồn cười khi thấy anh cư nhiên bị một linh thể mê muội!”

Dương Bác Học nghe vậy liền nhìn qua Lý đại sư, khàn giọng nói: “Sư phụ, sao ngài lại nói chuyện của con cho nó nghe chứ? Chẳng lẽ sư phụ muốn nhận nó làm đồ đệ sao? Nó có sư phụ rồi a?”

Lý đại sư tức tới dựng râu: “Gì mà tôi nói chuyện của anh cho Tống Triết nghe chứ? Nếu không phải Tống Triết phát hiện chuyện tốt của anh thì bây giờ không biết đã xảy ra biết bao nhiêu tai vạ nữa rồi! Tống Triết đang lau mông giúp anh mà anh còn làm ra đức hạnh này nữa hả, chờ chuyện này giải quyết xong thì danh tiếng của anh cũng triệt để tiêu tan trong giới huyền học này, anh rốt cuộc có hiểu không hả?”

Dương Bác Học kinh hoảng biến sắc: “Cái gì? Tống Triết? Là nó phát hiện? Sao có thể chứ?” Hắn không dám tin nhìn Tống triết, rõ ràng trẻ hơn hắn, non nớt như vậy làm sao phát hiện được chuyện này chứ?

Mặc dù lần tiêu diệt Hứa Thắng Vinh, Tống Triết thật sự xuất lực rất lớn, thế nhưng Dương Bác Học vẫn cho rằng Tống Triết cọ cái đùi bự trong huyền học xã mà thôi, một mình Tống Triết sao có thể làm nên cơm nên cháo gì trong huyền học xã được chứ.

Tống Triết bình thản nhìn Dương Bác Học: “Không sai, chính là tôi. Trước đó các người còn làm tượng mỹ nhân đúng không?”

Dương Bác Học nghe vậy thì chấn động, không sai, tượng mỹ nhân là chủ ý của Nhứ Nhi, nàng nói làm vậy có thể trợ giúp nàng tạo phàm thể, thế nhưng tượng mỹ nhân hấp thu tinh khí quá chậm, hơn nữa phải hóa thân vào từng bức tượng. Nhứ Nhi không có năng lực lớn như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng dùng một lần, kết quả lần đó lại bị người ta phát hiện, làm nàng thất bại trong gang tấc, hốt hoảng bỏ chạy.

Dương Bác Học đau lòng không thôi, nghĩ tới bùa chú sư phụ dạy liền cùng Nhứ Nhi nghiên cứu ra loại mỹ phẩm Xu Lệ kia. Dương Bác Học ở giới huyền học lâu như vậy, mạng giao thiệp cũng không ít, sản phẩm này nhanh chóng được sản xuất rồi tiêu thụ ra khắp nơi. Chẳng qua số lượng nữ nhi hương có hạn, bọn họ chỉ có thể làm trước mười ngàn bộ sản phẩm.

Quả nhiên thứ này có hiệu quả, ngắn ngủi mười mấy ngày, thân thể Nhứ Nhi đã có được thực thể cảm.

Chỉ là hiện giờ hết thảy đều hỏng hết.

Dương Bác Học hung tợn nhìn Tống Triết: “Mày làm sao biết được?” Hắn nghi hoặc: “Chẳng lẽ bức tượng mỹ nhân kia cũng là mày lấy đi?”

Tống Triết khẽ mỉm cười: “Không sai, là tôi! Nếu không phải có bức tượng kia thì tôi cũng không biết hóa ra nữ nhi hương ngàn vàn khó cầu cư nhiên vẫn còn tồn tại trên thế giới này.”


Tay chân Dương Bác Học lạnh như băng: “Mày muốn làm gì? Tao không cho phép mày tổn thương nàng!”

Tống Triết nói: “Dương Bác Học, anh phải hiểu, rõ ràng là Nhứ Nhi của anh đang tổn thương người khác.”

“Tao không quản, Nhứ Nhi chỉ muốn có thân thể mà thôi, nàng đã quá khổ rồi, vì sao các người không chịu buông tha nàng chứ?” Dương Bác Học suy sụp hét lớn.

Tiêu Thiên nghe mà nhíu chặt mày: “Khổ? Ai không khổ? Những người vì bọn mày mà bị hại hủy dung không khổ à? Những người vì bọn mày mà mất đi đứa nhỏ không khổ sao? Bọn họ có lỗi gì mà phải chịu đựng nỗi thống khổ đó?!”

Tống Triết lấy ra một cái notebook, bên trong là những lời tố cáo tuyệt vọng của những người phụ nữ bị hủy dung, cậu đặc biệt mang tới cho Dương Bác Học xem.

“Thấy không? Cái này mới gọi là khổ, là tuyệt vọng! Anh nhìn bọn họ đi, vì lòng ích kỷ, vì sự độc ác của anh mà bọn họ còn trẻ như vậy lại phải tự sát. Mở to mắt anh ra mà nhìn đi!”

Dương Bác Học không muốn xem nhưng tiếng khóc lóc rên rỉ tuyệt vọng của bọn họ vẫn quanh quẩn bên tai hắn. Thậm chí hắn còn nhìn thấy hình của một cô gái tự sát, máu rất nhiều, cả một mảng máu tươi lan tràn khắp sàn phòng tắm.

“Không không không, tao không sai, tao không sai, vì Nhứ Nhi, tao không làm sai gì cả!” Dương Bác Học nhảy lên giường ôm chặt lấy người mình, sống chết nói mình không sai, nói mình làm đúng, vì Nhứ Nhi hắn có thể làm hết thảy. Những kẻ kia chết hay không không liên quan gì tới hắn.

Lý đại sư cực kỳ thất vọng, không ngờ đến tận bây giờ mà Dương Bác Học vẫn còn cố chấp như vậy, thậm chí còn bắt đầu trốn tránh.

“Bác Học, anh thật sự làm sư phụ quá thất vọng.” Lý đại sư đã thất vọng triệt để không muốn quản nữa.

“Lý đại sư, Hoàng đại sư, chúng ta đi thôi! Con đã biết được chuyện con muốn biết!” Tống Triết cũng không muốn ở lại đây nữa.

Mặc dù Lý đại sư cùng Hoàng đại sư không biết Tống Triết chỉ nói vài câu thì làm sao biết được, thế nhưng nếu cậu đã nói vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể gật đầu rời đi, dù sao thì bọn họ cũng không muốn tiếp tục ở lại.

.o. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.