Đọc truyện Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao? – Chương 182: Chữa trị
Sáng sớm hôm sau, Dương Bác Học liền ngồi máy bay quay về đế đô.
Lý đại sư chờ ở huyền học xã, nơi này có phòng giam, người trong giới huyền học phạm sai lầm sẽ bị nhốt ở đây, kêu trời không thấu kêu đất chẳng hay, hoàn toàn không có cách nào liên lạc với ngoại giới.
“Sư phụ, con đã về!” Dương Bác Học đẩy cửa vào, thấy Lý đại sư cùng Hoàng đại sư đang uống trà chơi cờ thì trong lòng không khỏi có chút buồn cười, sư phụ hắn trước giờ vẫn không có hứng thú với mấy chuyện uống trà đánh cờ này, nếu không nể mặt Hoàng đại sư thì có lẽ ngay cả con cờ sư phụ cũng không thèm đụng tới.
“Hoàng đại sư!” Dương Bác Học mặc dù kiêu ngạo nhưng Hoàng đại sư có thân phận thế nào hắn hiển nhiên biết rõ, trừ bỏ người cùng thế hệ, hắn vẫn luôn kính trọng các bậc trưởng bối.
Thấy Dương Bác Học trở lại, Lý đại sư ném con cờ đi ngoắc tay bảo hắn đi tới, Dương Bác Học mỉm cười tiến tới, cho là sư phụ có chuyện muốn căn dặn, kết quả vừa sáp tới liền ăn ngay một cái tát vang dội.
Người trong giới huyền học, cho dù lớn tuổi nhưng khí lực vẫn rất dồi dào.
Lý đại sư đánh Dương Bác Học tới choáng váng đầu óc, hai mắt mờ mịt, người lảo đảo suýt chút nữa đã ngã ngồi xuống đất, hắn hoảng hốt một hồi lâu mới sờ sờ phần mặt sưng đỏ, thất thanh nói: “Sư phụ, ngài làm gì vậy?”
Lý đại sư đứng lên đi tới bên cạnh, phẫn nộ mắng: “Lý mỗ tôi đây dạy anh lễ nghĩa liêm sỉ nhiều năm như vậy, thật không ngờ lại dạy ra một tên súc sinh.”
“Sư phụ…” Dương Bác Học cả kinh: “Con đã làm sai chuyện gì làm người tức giận như vậy? Con ác quỷ đó thật sự rất lợi hại, con không có bản lĩnh bắt nó. Sư phụ, ngài cho con thêm một cơ hội đi, ngài dạy con bùa chú đó, con nhất định sẽ thành công.”
Lý đại sư vô cùng đau đớn nói: “Không ngờ đến lúc này rồi mà anh vẫn còn nói xạo.”
Dương Bác Học túa mồ hôi lạnh, hoảng loạn: “Sư phụ, ngài nói gì vậy? Con xạo cái gì?” Trong lòng hắn có chút thấp thỏm bất an, chẳng lẽ sư phụ biết chuyện Nhứ Nhi? Không, không thể nào, Nhứ Nhi chưa từng xuất hiện trước mặt thế nhân, sư phụ sao có thể biết được chứ. Đúng vậy, sư phụ không biết, hắn không thể tự dọa chính mình. Nhất định là sư phụ cảm thấy năng lực của hắn rõ ràng có thể giải quyết con ác quỷ kia nhưng mình cứ dây dưa lằng nhằn nên sư phụ mới tức giận.
Chỉ cần hắn thành tâm nhận sai, sư phụ nhất định sẽ tha thứ!
Nghĩ vậy, Dương Bác Học liền dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Hoàng đại sư đang uống trà ở bên cạnh: “Hoàng đại sư, ngài khuyên nhủ sư phụ giúp con với, lần này thật sự không phải muốn trì hoãn lâu như vậy. Con ác quỷ đó thật sự có chút lợi hại.”
Hoàng đại sư để ly trà xuống, đồ sứ cùng mặt bàn va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy tựa hồ đâm vào trong tim Dương Bác Học, hắn không khỏi cảm thấy bất an.
Hoàng đại sư nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ sắc bén, giống như có thể mổ xẻ tất cả bí mật sâu trong lòng hắn.
Dương Bác Học theo bản năng dời ánh mắt, không dám đối diện.
“Dương Bác Học, cậu là đồ đệ đắc ý của Lý đại sư, sư phụ ký thác kỳ vọng rất lớn vào cậu, cậu có biết không?” Hoàng đại sư sâu xa nói.
Dương Bác Học không rõ lắm, bất quá vẫn gật đầu: “Con biết, con biết, xin sư phụ cho con thêm một cơ hội, con nhất định sẽ bắt con ác quỷ kia mang về.”
Lý đại sư lạnh lùng nói: “Được, tôi cho anh thêm một cơ hội. Anh nói đi, kẻ mà anh giúp đỡ rốt cuộc là ai? Vì sao anh lại giúp kẻ đó hại nhiều người vô tội như vậy?”
Dương Bác Học nghe vậy thì sắc mặt đại biến, trong lòng nhấc lên sóng gió kinh hoàng, sư phụ đang nói gì? Ông biết cái gì rồi? Sư phụ làm sao biết? Rõ ràng hắn đã che giấu rất tốt a!
Dương Bác Học hoảng loạn không thôi nhưng vẫn cố chấp nói: “Sư phụ, ngài đang nói gì vậy? Gì mà kẻ kia? Gì mà hại người vô tội? Con căn bản không biết ngài đang nói gì.”
Lý đại sư tức tới muốn hộc máu: “Anh còn tranh cãi! Tụi tôi biết hết rồi, anh vì muốn tạo phàm thể cho linh thể kia mà giúp nó làm bùa chú trên lọ mỹ phẩm dưỡng da để hấp thu tinh khí người sống, hại bọn họ hỏng mặt, mất đi thai nhi, thậm chí xương cốt thân thể đều thoái hóa thành người lớn tuổi, anh còn gì để nói hả?”
Dương Bác Học rốt cuộc không thể chống đỡ nổi, hắn ngã ngồi xuống đất, cười vô thanh, qua thật lâu sau mới ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt: “Sư phụ, làm sao ngài biết?”
Lý đại sư hít sâu một hơi, mặc dù biết chuyện là do đứa đồ đệ này làm ra nhưng nhìn thấy nó tự mình thừa nhận, trong lòng ông vẫn thực đau xót: “Dương Bác Học a Dương Bác Học, sư phụ rốt cuộc đã dạy anh như thế nào hả? Sao anh có thể làm ra chuyện như vậy? Anh không cảm thấy có lỗi với biết bao nhiêu năm tháng tôi dạy dỗ anh sao?”
Đối mặt với ánh mắt thất vọng của Lý đại sư, Dương Bác Học cũng cảm thấy khó chịu, nhiều năm qua sư phụ vẫn luôn khen ngợi hắn, đây là lần đầu tiên sư phụ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, hắn lẩm bẩm nói: “Sư phụ…”
Lý đại sư thở dài một hơi: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Dương Bác Học siết chặt nắm tay: “Sư phụ, con không thể nói. Con phải bảo vệ nàng!”
Lý đại sư nghe vậy thì hít thở không thông, suýt chút nữa đã bị hắn làm tức chết, vẫn là Hoàng đại sư kịp thời tiến tới đỡ, đồng thời không tán đồng nhìn Dương Bác Học: “Cậu vì linh thể kia phạm phải sai lầm lớn mà không biết à? Bây giờ lại còn không chịu hối cải chọc giận sư phụ. Nếu sư phụ cậu có mệnh hệ nào, cậu không cảm thấy khó chịu sao?”
Biểu tình Dương Bác Học rất áy náy, đứng dậy muốn đỡ Lý đại sư nhưng bị ông đẩy ra, ánh mắt Dương Bác Học ảm đạm: “Sư phụ, con biết con làm sai nhưng con không hối hận. Chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi!”
Dáng vẻ khăng khăng một mực của Dương Bác Học làm Lý đại sư tuyệt vọng, ông vung tay: “Vậy thì nhốt vào phòng giam, chờ Tống Triết tới rồi nói sau.” Tên đồ đệ này, ông triệt để từ bỏ.
Vừa nghe tới hai chữ Tống Triết, Dương Bác Học lập tức ngẩng đầu: “Sư phụ, chuyện này liên quan gì với Tống Triết?”
Lý đại sư không thèm nhìn hắn: “Liên quan gì anh!”
Thái độ lạnh lùng của ông thật sự làm Dương Bác Học khó chịu, thế nhưng vì Nhứ Nhi, hắn không lên tiếng, thậm chí muốn thừa dịp hai vị đại sư nói chuyện để chạy trốn, bất quá bị Hoàng đại sư vẫn luôn âm thầm quan sát đuổi kịp, không chút lưu tình nhốt vào phòng giam.
Lý đại sư thở dài: “Sư môn bất hạnh a!”
Hoàng đại sư vỗ vỗ vai ông: “Ai chả có lúc nhìn sai, đám đồ đệ kia, sau này để mắt hơn một chút là được rồi.”
“Nói tới thì không bằng giống ông, thu nhận ít một chút, tránh phiền lòng.”
Hoàng đại sư phì cười: “Thu đồ đệ phải xem duyên phận, ông có duyên với chúng nên mới có nhiều, tôi không có duyên sư đồ nên chỉ được vài đứa, chờ Tống Triết hỗ trợ nhóm người vô lội kia xong thì chúng ta giải quyết chuyện đồ đệ ông.”
Lý đại sư gật đầu, ngay sau đó nói: “Ngay cả tôi cũng không hỏi được gì, Tống Triết có thể hỏi được không? Còn không bằng vừa nãy cứ để nó chạy rồi truy tìm tung tích, bắt lấy linh thể kia.”
“Tống Triết sẽ có biện pháp. Trước giờ nó vẫn rất thông minh.”
Lý đại sư chậc chậc lắc đầu: “Tôi thấy ông trúng độc của Tống Triết rồi!”
Bên kia, Tống Triết đã thức dậy từ sớm, chuẩn bị sẵn sàng tới cục cảnh sát.
Tiêu Thiên bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong ra khỏi bếp: “Anh đi cùng em nha?”
Tống Triết lắc đầu: “Không cần, vốn chuyện này cần che giấu tai mắt người, thân phận của anh đặc biệt, rất dễ bị nhận ra.”
Tiêu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế nhưng cả nước có nhiều người như vậy, em ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có, linh khí có đủ dùng không?”
Tống Triết búng ngón tay nói: “Không phải buổi trưa có giờ nghỉ sao? Đến khi đó tới tìm anh hút một ngụm a!”
Tiêu Thiên nhíu mày, nhìn thời gian biểu: “Thời gian quá gấp, em căn bản không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.”
Tống Triết khoát tay: “Không sao, không sao mà, càng giải quyết nhanh càng tốt. Tốt lắm, tốt lắm, đừng nhíu mày, như vậy sẽ mau già lắm a!”
Chuyện mỹ phẩm Xu Lệ nháo lớn như vậy, cậu không phải dùng phương pháp khoa học hỗ trợ trị liệu, nếu bị phát hiện thì nhất định sẽ bị đưa tin, đó không phải chuyện tốt.
Vì thế lúc tới cục cảnh sát, Tống Triết thay đổi ngoại hình một chút. Cậu đeo tóc giả, đeo kính râm, quần áo cũng mặc theo phong cách khác hẳn ngày thường, thậm chí còn động chút tay chân lên mặt mình.
Lần đầu tiên thấy Tống Triết, Dương Lâm Tây vẫn không nhận ra, đứng đó nhìn di động chờ Tống Triết xuất hiện. Tới tận khi Tống Triết chào hỏi anh mới trợn mắt há hốc hô một tiếng: “Tống… Tống Triết?”
Tống Triết cười gật đầu: “Là tôi! Sao? Tôi hóa trang thành công không?”
Dương Lâm Tây nhịn không được giơ ngón cái: “Cực kỳ thành công! Tôi không hề cảm thấy chút quen thuộc nào.”
“Vậy thì tốt, đi, chúng ta vào thôi!”
“Được!”
Dương Lâm Tây sắp xếp cho cậu một căn phòng rất kín đáo, mỗi người bệnh phải xếp hàng chờ ở bên ngoài, trước khi vào sẽ bị cảnh sát thủ ở cửa đeo chụp mắt rồi mới dẫn vào.
Lúc tiến vào, mỗi người sẽ bị tra hỏi hồ sơ, xác nhận trên người không mang theo thiết bị thu hình hay thu âm nào mới được cho vào.
Viên Mỹ Nghĩa ôm lọ mỹ phẩm được nhân viên dẫn vào ngồi trên một miếng bồ đoàn, sau đó cô nghe một giọng nam khàn khàn nói: “Đặt đồ xuống đất.”
Viêm Mỹ Nghĩa vâng vâng mấy tiếng rồi đặt mỹ phẩm Xu Lệ xuống đất, cô thực may mắn vì mặc dù mình rất bi thương nhưng chưa kịp phẫn nộ đập vỡ mấy thứ này.
Hôm qua lúc thấy V bác, Viên Mỹ Nghĩa thực sự không thể tin nổi, cô đã tới rất nhiều bệnh viện uy tín nhưng đều nhận được đáp án là rất khó chữa, chỉ có thể cẩn thận chữa trị, kết quả thế nào thì thực khó nói.
Nói thật, Viên Mỹ Nghĩa đã rất tuyệt vọng, mặt bị hủy, đứa nhỏ không còn, chồng cũng tức giận, đã rất lâu rồi không về, gia đình này coi như hoàn toàn bị hủy.
Cô chỉ ôm chút hi vọng yếu ớt mới ôm lọ mỹ phẩm này tới đây.