Đọc truyện Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao? – Chương 141: Manh mối hung thủ
Ninh Ưu nửa đêm mới về tới nhà, thực sự đã mệt lả, không chỉ thân thể mà còn cả tinh thần. Thế giới này cư nhiên có yêu quái? Trời ạ! Có phải cô đang nằm mơ không a!
Ninh Ưu ngây ngốc ngồi trên số sô pha phòng khách nhà mình, túi xách giá mấy chục ngàn của cô đã bẩn tới không chịu nổi, lúc ở xưởng bị nhóm mèo hoang giẫm giẫm đạp đạp còn cắn mấy cái, nếu là bình thường thì chắc cô đã sớm vứt đi rồi, thế nhưng hiện giờ ngây ngây ngốc ngốc cứ vậy xách về.
Quản gia cùng nhóm người làm đã ngủ rồi, không ai ngờ Ninh Ưu hơn nửa đêm sẽ quay về. Ninh Ưu vào phòng bếp rót một ly nước nóng, uống vài ngụm, trán lập tức ứa mồ hôi vì nóng.
Ly thủy tinh nóng phỏng tay, Ninh Ưu Ưu đụng một cái, xác nhận da mình bị nóng tới ửng đỏ mới thật sự tin tưởng mình không nằm mơ.
“Ôi trời ơi, thế giới này thực sự điên rồi!” Ninh Ưu vỗ vỗ mặt mình, đừng nghĩ, đừng nghĩ, đi ngủ thôi! Ngày Mai Tống Triết sẽ giúp cô giải quyết chuyện mèo hoang, sau này cô không cần buồn phiền nữa rồi. Này có thể xem là trong họa có phúc không?
Ninh Ưu tự giễu, sau đó đặt ly xuống rồi đi lên lầu.
Lúc này, đèn cầu thang đột nhiên bật sáng, ánh đèn quả quít rọi sáng mờ mờ. Ninh Ưu híp mắt thì thấy Ninh Nhiên đứng trên cầu thang, trên người mặc áo ngủ màu trắng, tóc rối bù, mỉm cười điềm tĩnh nhìn mình: “Chị, chị về rồi à?”
Ninh Ưu mất kiên nhẫn liếc nhìn Ninh Nhiên một cái rồi bỏ lên lầu, lúc đi ngang qua, Ninh Nhiên nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Ninh Ưu liền che miệng kinh hô: “Chị, chị bị làm sao vậy? Có người nào khi dễ chị à?”
Ninh Nhiên đưa tay kéo túi xách của Ninh Ưu, dáng vẻ lo lắng.
Ninh Ưu kéo túi mình lại, biểu tình vô cùng chán ghét: “Liên quan gì cô? Tôi với cô thân lắm à?”
“Chị!” Gương mặt nhỏ nhắn của Ninh Nhiên lộ ra biểu tình vô cùng ủy khuất: “Chúng ta rõ ràng là chị em ruột a!”
Ninh Ưu giễu cợt nhếch môi: “Tôi chưa từng thừa nhận cô, cô chỉ là con gái của tiểu tam mà thôi, cô xứng làm em gái tôi sao, ngủ mơ đi!”
Nói xong Ninh Ưu quay đầu bỏ đi, mặc dù cả người vô cùng chật vật nhưng Ninh Ưu vẫn giữ vững phong thái nữ vương bất bại của mình.
Ninh Nhiên đứng phía sau nhìn Ninh Ưu, biểu tình ủy khuất biến mất, cuối cùng mặt không biểu cảm nhìn Ninh Ưu tiến vào phòng, khép cửa lại.
“Chị, sao chị lại nói em không đủ tư cách chứ? Em cũng là con gái hợp pháp của cha mà!” Âm thanh nhẹ nhàng lộ ra vài phần quỷ dị.
Ninh Ưu vào phòng khách ngủ chứ không phải phòng mình. Mặc dù phòng ngủ của cô đã được người làm dọn dẹp sạch sẽ nhưng vừa nghĩ tới số xác mèo từng xuất hiện trên giường ngủ da gà của Ninh Ưu đã nổi lên cục cục, căn bản không thể nào nằm được. Cô sợ mình vừa mở mắt ra sẽ nhớ tới hình ảnh đẫm máu đó.
Rốt cuộc là kẻ khốn khiếp nào dọa cô? Nếu để cô chộp được, Ninh Ưu cười nhạt ba tiếng, lệ khí trong mắt tăng vọt, cô không chỉnh chết kẻ này thì cô không phải cô!
Lúc cô rửa mặt xong định nằm lên giường nghỉ ngơi thì điện thoại reo vang.
Ninh Ưu cầm lên xem thử thì thấy là khuê mật tốt của mình, cô bạn cùng bạn trai ra ngoài du lịch, sau khi xảy ra chuyện Ninh Ưu vẫn luôn liên lạc nhưng không được. Cô bạn này rất thích thám hiểm rừng sâu núi thẳm, nói hay là thích gần gũi thiên nhiên, hấp thu khí trời. Không phải thâm sơn cùng cốc thì liền ngứa gân ngứa cốt, chuyên chọn mấy vùng xa xôi bí hiểm.
“Alo, bây giờ mới chịu tìm mình à? Bồ lại đi tới khu nào mà không có tín hiệu vậy?”
“Ninh Ưu, Ninh Ưu, là tôi!” Giọng nam bên kia đầu dây có chút gấp gáp, Ninh Ưu rất quen với âm thanh này, là bạn trai Lữ Hưng Vĩ của khuê mật Lâm Hiểu.
“Là ông à?” Ninh Ưu có chút tụt hứng: “Hai người du lịch thế nào?”
“Ninh Ưu, Hiểu Hiểu không thấy đâu nữa, cô ấy mất tích rồi!” Lữ Hưng Vĩ có chút mất bình tĩnh, âm thanh ở bên kia đầu dây cũng có chút hốt hoảng nôn nóng.
“Cái gì? Ông nói gì? Hiểu Hiểu mất tích, sao bồ ấy lại mất tích? Không phải ông đi cùng bồ ấy sao?” Ninh Ưu bật dậy, bàn tay theo bản năng siết chặt tấm dra.
“Sau khi tụi tôi tới nơi thì Hiểu Hiểu mất tích, nơi này rất quỷ dị, điện thoại không hề có tín hiệu. Điện thoại của tôi cũng vì tìm kiếm Hiểu Hiểu mà rớt xuống sông rồi, không dùng được nữa. Bây giờ mới có được chút tín hiệu nên mới gọi được cho bà. Bà mau tới cứu tụi tôi đi!”
Ninh Ưu run run trong lòng, nóng nảy đi tới đi lui trong phòng: “Ông báo cảnh sát chưa? Ông đang ở đâu? Bên cạnh có người nào không?”
“Tôi báo cảnh sát nhưng không gọi điện được, đường dây cứ bận mãi. Tụi tôi đang ở trong một cái thôn, là Hiểu Hiểu dẫn tôi tới, cô ấy nói trong thôn này có rất nhiều đồ thủ công mỹ nghệ cổ đại sắp thất truyền, còn có cảnh núi non rất đẹp, nhất định phải tới xem một lần. Tôi…” Âm thanh Lữ Hưng Vĩ trở nên mơ hồ, đứt quãng, bên tai toàn là tiếng rè rè.
“Alo, alo, Lữ Hưng Vĩ, Lữ Hưng Vĩ…” Ninh Ưu gọi to tên đối phương, thế nhưng rất nhanh sau đó bên kia đầu dây đã cúp máy, trước lúc cúp máy cô tựa hồ nghe thấy tiếng hét chói tai.
Da gà Ninh Ưu nổi lên, cô đứng giữa phòng, chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt, sao có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy? Hiểu Hiểu rốt cuộc đã đi đâu? Bình tĩnh, bình tĩnh lại, cô phải bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại, suy nghĩ kỹ lại.
Ninh Ưu vuốt vuốt mặt, bắt đầu cầm di động tìm kiếm ghi chép nói chuyện của mình cùng Hiểu Hiểu trước đó, cô nhớ Hiểu Hiểu từng nói chuyện này, cô lướt tin mãi, rốt cuộc cũng tìm được.
“Ở tỉnh C có một cái thôn nhỏ rất đẹp, tên là Tùng Vận thôn, nghe nói có rất nhiều hàng thủ công mỹ nghệ sắp thất truyền, mình định đi xem một chút. Bồ muốn đi cùng không?”
Phía dưới là câu trả lời của cô: “Thôi dẹp đi, cái thôn đó vừa nghe đã biết là nơi chim không ia gà không đẻ rồi, bồ tới đó làm chi cho mệt? Theo mình xuất ngoại shopping không phải hay hơn à?”
“Hừ, bồ suốt ngày chỉ biết mua mua mua thôi! Hoàn toàn không thú vị chút nào cả, không thèm nói chuyện với bồ nữa, mình phải lên kế hoạch chuyến đi đây.”
Tùng Vận thôn? Tỉnh C?
Ánh mắt Ninh Ưu sáng ngời, lập tức gọi điện báo án.
Có thân phận đại tiểu gia Ninh gia, cảnh sát nhận được báo án không thể làm gì khác hơn là nửa đêm nửa hôm bò dậy, liên hệ với cảnh sát tỉnh C.
Đồng thời, Ninh Ưu tiếp tục gọi điện cho cha mẹ Lâm Hiểu. Cũng giống như Ninh Ưu, cha mẹ Lâm Hiểu cũng là nhân vật có mặt mũi, vừa nghe tin con gái mất tích, lòng bọn họ nóng như lửa đốt, không nói hai lời gọi ngay cho cục trưởng.
Lúc bị điện thoại của cục trưởng đánh thức, Lâm Trịnh Lập kèm nhèm cố mở mắt xem giờ, bốn giờ sáng: “Cục trưởng à, chuyện gì mà sớm vậy đã gọi cho tôi a?”
“Là chuyện của Lâm gia, thiên kim Lâm gia mất tích.”
“Mất tích được hai mươi bốn tiến chưa? Đừng nói là cãi lộn với bạn trai hay nháo loạn với cha mẹ nha? Loại án này tôi không nhận đâu.” Chuyện như vậy Lâm Trịnh Lập đã từng gặp rồi, lần nào cũng làm anh sôi máu.
“Không biết đã mất tích bao nhiêu ngày! Cô bé cùng bạn trai mình hiện giờ không rõ tung tích, tựa hồ đã xảy ra sự cố, không thể liên lạc được. Trịnh Lập, chuyện này giao cho cậu!”
Lâm Trịnh Lập ngáp một cái: “Được rồi!” Cảnh sát bọn họ chính là mệnh khổ a!
Ninh Ưu giằng co cả một đêm không ngủ, vẫn luôn chú ý chuyện này, thế nhưng tin tức không có nhanh như cô nghĩ. Sau đó vì quá mệt mỏi nên cô nằm xuống giường chợp mắt một chút.
Chờ đến khi quản gia gõ cửa Ninh Ưu mới mơ mơ màng màng mở mắt, vừa mở mắt ra thì cảm giác trán mình ướt nhẹp, tựa hồ có nước từ trần nhà nhỏ xuống, tí tách tí tách, Ninh Ưu đưa tay lau một chút, dính dính rít rít.
Ninh Ưu cố gắng mở mắt, đập vào mắt là một mảnh đỏ tươi, còn có một cái đầu mèo, đôi mắt mèo xám tro đang trừng cô chằm chằm. Thân mèo bị lột da, đang tí tách nhỏ máu.
Mà máu, tất cả đều nhỏ lên người cô.
“A a a a a a…” Ninh Ưu giống như phát điên hét chói tai, vừa há miệng thì có một giọt máu rơi vào miệng, Ninh Ưu kinh tởm vội vao vào phòng tắm nôn lấy nôn để.
Quản gia nghe thấy tiếng hét của Ninh Ưu thì hết hồn, vội vàng dùng lực đập cửa: “Đại tiểu thư, đại tiểu thư, cô sao vậy? Đại tiểu thư?”
Tống Triết cùng Nghiêm Minh Nhân ở dưới phòng khách cảm thấy không đúng lập tức xông lên lầu, lúc này quản gia đang dùng chìa khóa mở cửa, ông đập cửa một hồi nhưng không nghe tiếng đáp lại, ông sợ Ninh Ưu xảy ra chuyện.
Vừa mở cửa ra thì đập vào mắt là xác con mèo bị lột da đang tí tách nhỏ máu xuống giường nhiễm đỏ cả một mảnh, vô cùng bắt mắt.
Con ngươi Tống Triết co rút, từ thân mèo nhìn lên phần đầu mèo bị người ta dùng dây treo trên chiếc đèn.
Mèo yêu Miêu Miêu nhìn thấy thi thể đồng loại sớm đã nhịn không được nhe nanh kêu thê lương, âm thanh rùng rợn phối với thi thể đáng sợ của xác mèo, Nghiêm Minh Nhân nổi hết gai ốc.
Trong phòng tắm có tiếng người nữ đang nôn ọe, có lẽ là Ninh Ưu.
Quản gia vọt vào, thấy Ninh Ưu đang ói, người không có việc gì, ông cũng an tâm một chút.
Ninh Nhiên nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng chạy tới, cô sớm đã dậy rồi, ăn sáng xong thì quay về phòng nghịch di động, nghe bên ngoài có động tĩnh không đúng liền mở cửa nhìn ra. Vừa mở ra liền thấy trong nhà có thêm hai người.
“A a a a a….” Tiếng hét chói tai vang lên lần nữa, lần này đại khái vì hôm qua từng bị số xác mèo chấn động nên hôm nay mặc dù rất sợ nhưng cũng không xỉu nữa.
Chẳng qua sắc mặt có chút tái nhớt, nước mắt ầng ật, thân mình run run, thoạt nhìn chẳng khác gì sắp xỉu tới nơi.
“Sao… sao lại có xác mèo? Chị? Chị đâu? Chị thế nào?” Ninh Nhiên kinh hoảng chạy vào phòng tắm, dáng vẻ chị em gái tình thâm.
Ninh Ưu ói sạch mọi thứ trong dạ dày, hiện giờ chỉ có thể ói ra nước chua, cực kỳ khó chịu.