Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 14: Công trường xảy ra chuyện


Đọc truyện Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao? – Chương 14: Công trường xảy ra chuyện

Kết quả thế nào, Văn Xảo Xảo tự nhiên là biết, cô cười như không cười, khóc như không khóc, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm việc xấu, sao lại bị đối đãi bất công như vậy, vì cái gì chứ? Trời cao sao lại không công bằng như vậy?

Mặc dù lời nói của Tống Triết khá chói tai nhưng Tiễn Nguyệt Thiến vẫn gật đầu, chảy nước mắt nói: “Cô gái, dì biết Đan Đan nhà dì có lỗi với con, dì thật lòng cảm thấy rất áy náy. Thế nhưng nếu dì là mẹ con, dì chắc chắn không muốn con gái mình vì hai kẻ không có đạo đức này mà tổn thương.”

Văn Xảo Xảo chảy huyết lệ, nhìn dáng vẻ thống khổ của Tiễn Nguyệt Thiến cùng Trần Đan Đan đang rúc trong lòng Trần tiên sinh, dáng vẻ Trần Đan Đan giống như si ngốc, vẻ mặt hoảng hốt, miệng lẩm bẩm linh tinh, thỉnh thoảng lại còn hét chói tai.

Điên rồi, ngu si rồi!

“Bà là mẹ nó, bà cũng cảm thấy nó đã làm sai sao?” Văn Xảo Xảo nghiêng đầu nhìn Tiễn Nguyệt Thiến, dáng vẻ thực ngây thơ nhưng kết hợp với gương mặt đầy máu me thực sự làm người ta hoảng sợ.

Tiễn Nguyệt Thiến không chút do dự gật đầu: “Không phải dì nói láo, dì thực sự cảm thấy hành vi của con bé không có đạo đức. Cho dù con không báo thù thì dì cũng định đưa nó ra nước ngoài dạy dỗ một phen. Nhà dì đã quá cưng chìu con bé nên mới làm nó biến thành dáng vẻ này. Chỉ hi vọng con cảm thông cho tấm lòng cha mẹ, giờ con bé đã bị dạy một bài học rồi, xin con tha mạng cho nó.”

Trần tiên sinh cúi đầu nhìn dáng vẻ điên điên khùng khùng của con gái, đau lòng cắn răng, viên minh châu ông nâng niu trong tay bây giờ lại bị người ta chán ghét chỉ trích, bảo bối ngày xưa ngoan ngoãn gọi ông là ba ba sao lại biến thành như vậy a…”

Tống Triết nhìn thấy Văn Xảo Xảo cười nhạt, hiển nhiên không muốn bỏ qua, đột nhiên cậu nghĩ tới gia cảnh Văn Xảo Xảo. Cô gái không phải người thủ đô, là người ở vùng xa vùng xôi, người nhà phải vay tiền cho cô đi học. Tống Triết mím môi, nhắc nhở Tiễn Nguyệt Thiến một chút.

Tiễn Nguyệt Thiến rất thông minh, trước đó bà cũng có nghe qua tình huống gia cảnh cô nữ sinh này, thấy Tống Triết dùng khẩu hình nhắc nhở thì lập tức hiểu ý, vội vàng nói: “Dì biết để con lên thủ đô học đại học, cha mẹ con đã vay mượn không ít tiền, là Đan Đan nhà dì hại con, khoản tiền này gia đình dì sẽ giúp con trả lại, đây là chúng ta nợ con. Sau này nếu người nhà con có khó khăn, nhà dì tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nghe nói con còn một đứa em đúng không? Cũng đang tuổi đi học, dì sẽ giúp em con tới thủ đô tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất. Con thấy vậy được không?”

Nếu nói điều gì làm Văn Xảo Xảo luyến tiếc nhất thì đó chính là người thân. Bà nội yêu thương nhất đã qua đời, ba mẹ vì tạo điều kiện cho cô đi học mà thiếu nợ rất nhiều, thế nhưng ngay cả cơ hội báo đáp cô cũng không có, cứ vậy bị người ta hại chết.


Hiện giờ cô đã chết, không có cách nào chia sẻ gánh nặng với gia đình, thế nhưng nếu cha mẹ Trần Đan Đan áy náy, hoặc nên nói là vì để Trần Đan Đan sống sót mà làm ra quyết định như vậy thì Văn Xảo Xảo không có lý do gì để cự tuyệt.

Văn Xảo Xảo không thể làm gì cho gia đình, nếu sau khi chết đi có thể để em trai vào học trường cao cấp, để nó có tương lai sáng lạn, để ba mẹ cao hứng thì cô cảm thấy đã đủ rồi.

Sau này Trần Đan Đan chính là kẻ ngu si, Từ Hội sau khi ra tù sẽ không có tương lai, ngay cả lão huấn luyện viên Lý Yến Cương cũng bị cô dọa hoảng tới sắp phát điên, sau này có thể tiếp tục làm huấn luyện viên hay không là cả một vấn đề. Nói ra thì Văn Xảo Xảo không còn gì oán hận nữa.

Sát khí quanh người Văn Xảo Xảo dần dần yếu bớt, khôi phục lại dáng vẻ hiền lành lúc sống, ánh mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Tiễn Nguyệt Thiến: “Bà nói thật sao?”

Đây là lần đầu tiên Tiễn Nguyệt Thiến thấy rõ dáng vẻ Văn Xảo Xảo, thật sự là một cô bé hiền lành nhã nhặn, kết cục… aiz! Tiễn Nguyệt Thiến vừa tức lại vừa giận con gái, nghĩ tới dáng vẻ của nó bây giờ lại đau lòng: “Là thật, nếu con không yên tâm thì có thể hỏi Tống đại sư. Cậu ấy sẽ không gạt con.”

Văn Xảo Xảo nhìn qua Tống Triết, Tống Triết mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi sẽ nhìn chằm chằm bọn họ, nếu bọn họ đổi ý nói mà không làm thì sẽ gặp báo ứng, cô đừng lo lắng.”

Văn Xảo Xảo nghiêng đầu: “Tôi muốn nhìn bà ta làm xong hết thảy.”

Tiễn Nguyệt Thiến lập tức đáp ứng: “Được, dì sẽ an bài ngay.”

Động tác của Tiễn Nguyệt Thiến rất nhanh, bà tự mình tới nhà Văn Xảo Xảo, xin lỗi cha mẹ Văn Xảo Xảo, nguyện ý vì sai lầm của con gái mà gánh vác hậu quả, giúp bọn họ trả nợ, còn chuyển hộ khẩu của con trai bọn họ tới thủ đô, vào học trường tiểu học ở thủ đô, an bài hết thảy ăn ở.


Ngày Văn Xảo Xảo đi, cha mẹ cùng em trai cô cũng có mặt, đau khổ khóc lóc, Tống Triết giúp bọn họ gặp gỡ lần cuối, mẹ Văn Xảo Xảo khóc thảm nói mình không cần mấy thứ trợ giúp kia, bà chỉ muốn con gái quay trở lại.

Văn Xảo Xảo cũng khóc: “Ba, mẹ, hai người nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, con không thể báo đáp lại còn làm hai người khổ sở thương tâm. Con xin lỗi, thật xin lỗi!” Vì thế những thứ này là chuyện cuối cùng mà con có thể làm cho hai người.

Sau khi tâm sự với người nhà xong, Văn Xảo Xảo mới quay qua Tống Triết chờ ở bên cạnh: “Cám ơn anh, đi thôi!”

Tống Triết nhìn Văn Xảo Xảo, trong tiếng khóc thút thít của người nhà cô gái, cậu lập đàn làm phép, mời Hắc Bạch Vô Thường tới đón Văn Xảo Xảo.

Sau khi chuyện kết thúc, Tiễn Nguyệt Thiến chuyển một số tiền lớn cho Tống Triết, đồng thời còn không ngừng cám ơn cậu. Người nhà bọn họ quyết định đưa Trần Đan Đan ra nước ngoài, tìm bác sĩ tâm lý có danh tiếng điều trị.

Về phần Từ Hội, mặc dù Văn Xảo Xảo chưa kịp trả thù nhưng chuyện lỡ tai hại chết bạn gái đã làm cậu thanh niên vốn phấn chấn đêm đêm gặp ác mộng, trên lưng cũng đeo đầy áp lực. Cộng thêm cuộc sống kham khổ trong ngục giam, rất nhanh, Từ Hội ngày càng trầm mặc hơn, ngày càng cô độc hơn, cả người gầy nhom ốm yếu.

Tống Triết về tới nhà thì bắt đầu viết nhật ký, ghi lại những vụ án mà mình trải qua, sau đó tổng kết lại.

Cậu phát hiện trong các vụ án này, những nữ quỷ kia mặc dù đáng sợ, không phải oán khí nặng thì sát khí nặng, thế nhưng chung quy bọn họ vẫn chỉ là những cô gái có nội tâm hiền lành mềm mại, bằng không cậu cũng không thể dùng hai ba câu nói đã khuyên được bọn họ buông tay, không cần dùng vũ lực.


Tống Triết cảm thấy có lẽ là vận may của cậu khá tốt, có lẽ quỷ trên thế giới này cũng không quá đáng sợ. Chẳng qua rất nhanh sau đó, cậu sẽ bị tát mặt vì suy luận này.

Ngày nọ, Tống Triết thấy khí trời khá tốt nên cưỡi xe đạp tới công viên vận động.

Lúc đi ngang qua công trường đang thi công, nhìn hắc khí trôi lơ lửng trên không trung, Tống Triết nhịn không được nhíu mày, này là chuyện gì a? Sao hắc khí lại nặng như vậy?

Tùy tiện đậu xe ở bên ngoài, đang định tiến vào trong thì thấy bên ngoài treo tấm bảng đang thi công, người không phận sự đừng tới gần. Quan trọng nhất là lúc Tống Triết ló đầu vào trong xem thử thì không hề thấy công nhân thi công. Bên trong công trường rất yên tĩnh, hệt như đã bị bỏ hoang.

“Này, cậu nhìn gì đó?” Đột nhiên có người lớn tiếng hỏi.

Tống Triết nhìn lại thì thấy một người nam đội nón bảo hiểm biểu tình hung dữ, mi tâm tràn ngập hắc khí, ánh mắt nguy hiểm nhìn cậu.

Tống Triết nói: “Tôi thấy nơi này có chút không đúng nên muốn xem một chút.”

Người nam kia nhướng mày, quan sát Tống Triết: “Cậu biết huyền học?”

Tống Triết mỉm cười khiêm tốn: “Biết một chút.” Cậu liếc nhìn mi tâm đối phương, nói tiếp: “Mấy hôm trước ở công trường này có người chết à?”

Sắc mặt người nam biến đổi, tùy tiện nói: “Chuyện này huyên náo lớn như vậy, nếu cậu có xem tin tức thì đương nhiên phải biết chuyện này.”

Mấy hôm nay Tống Triết bận rộn chuyện Văn Xảo Xảo nên không chú ý tới chuyện này, liền nói: “Lúc công trường bắt đầu thi công khẳng định đã mời người tới xem phong thủy. Tôi thấy phong thủy ở đây không có vấn đề, thế nhưng hiện giờ lại có hắc khí che trời, oán khí rất lớn. Ngay cả ông cũng bị dính hắc khí trên người, nhìn dáng dấp thì gần nhất cũng không tốt lắm đi?”


Lời này ngược lại kích động người nọ, từ sau khi công nhân bất ngờ xảy ra chuyện, công trường liên tiếp chết ba người, mọi người đều nói công trường này có quỷ, không dám tới làm nữa. Ông là chủ thầu nên rất sốt ruột, ông đã bồi thường không ít tiền, cũng tìm không ít đại sư, tất cả đều nói phong thủy công trường không có vấn đề nhưng vẫn luôn có chuyện xảy ra.

Sau đó, công trường đình công. Ông cũng lỗ một số tiền lớn, hỏng bét nhất là gần nhất thật sự quá xui xẻo, bên công trường bị lỗ vốn, vợ xảy ra tai nạn xe cộ phải nhập viện. Con trai ông làm con gái nhà người ta to bụng, dẫn tới phòng khám phá thai thì kỹ thuật nơi đó quá kém hại cô gái kia chảy máu quá nhiều mất đi nửa cái mạng.

Con trai hoảng sợ gọi điện cho ông, biết chuyện, ông vội vàng đưa cô gái kia tới bệnh viện lớn. Sau khi biết chuyện, người nhà cô gái rất phẫn nộ tìm người đánh gãy chân con trai ông.

Chuyện phiền não liên tiếp ập tới, Vương Hạo thật sự sắp hỏng mất.

Hôm nay lúc ra ngoài Vương Hạo lại gặp tai nạn giao thông, phải bồi thường hai vạn. Nói tới cũng kỳ quái, ông rõ ràng đã nhìn đường rất chăm chú nhưng lúc bà cụ kia đi tới lại không hề chú ý tới. Cũng may bà cụ kia chỉ bị kinh hoảng mà thôi, Vương Hạo bồi thường ít tiền thì xong chuyện. Nếu thật sự xảy ra tai nạn mất mạng thì ông xong đời thật rồi.

“Không dối gạt cậu, gần nhất tôi thật sự rất xui xẻo. Cứ như bị thần xui quấn thân vậy, vợ xảy ra chuyện, con trai xảy ra chuyện, ngay cả bản thân tôi suýt chút nữa cũng gặp nạn. Tôi cũng đang định tới miếu bái lạy một chút, xui đuổi vận rủi.” Vương Hạo thở dài, ngay lúc này đột nhiên có thứ gì đó từ trên không rớt xuống.

Tống Triết híp mắt kéo Vương Hạo, Vương Hạo sửng sốt, quay đầu nhịn lại thì thấy một viên gạch rớt xuống vị trí mình vừa đứng khi nãy, bể thành hai mảnh.

Vương Hạo khiếp sợ tới ứa mồ hôi lạnh, sờ sờ đầu, trên đầu vẫn còn đội nón an toàn, bất quá cho dù dội nón, với lực đạo viên gạch rớt xuống, đầu của ông ít nhiều cũng bị thương.

Nhìn hướng viên gạch rớt xuống, nơi này cách công trường rất xa, người bình thường căn bản không thể có lực đạo này.

Mặt Vương Hạo trắng bệch, mồ hôi túa như mưa: “Này— này là chuyện gì a?” Là tên điên nào muốn hại ông. Vương Hạo cẩn thận nhìn xung quanh, nghĩ tới lời Tống Triết nói cùng mấy người đã chết, mặc dù là mùa hè nhưng chân ông đã mềm nhũn.

…*… 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.