Đọc truyện Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao? – Chương 137: Mèo yêu
“Ông tới rồi à?” Ninh Ưu ngà ngày say rót một ly Whiskey đẩy tới trước mặt Nghiêm Minh Nhân: “Này, uống đi!”
Ánh đèn màu chớp lóe, âm nhạc đùng đùng chấn động màng nhĩ Nghiêm Minh Nhân tới sắp nổ, trước kia cậu rất hưởng thụ loại âm nhạc này. Không ngờ sau khi đi theo Tống Triết thì Phật tâm trỗi dậy.
“Thôi, đừng uống nữa, tôi dẫn cô về.” Nghiêm Minh Nhân đẩy ly rượu đối phương đưa tới, đưa tay kéo cô. Nói ra thì bản thân Nghiêm Minh Nhân cũng không biết vì sao mình lại nhiệt tình như vậy, nếu là trước kia thì phỏng chừng sẽ không làm mấy chuyện bao đồng thế này.
Chẳng lẽ đi theo Tống Triết làm việc thiện nhiều nên sắp hóa thành thánh mẫu luôn sao?
Nghĩ tới đây, biểu tình Nghiêm Minh Nhân có chút sợ hãi, thời bây giờ thánh mẫu không phải là từ tốt a!
“Đi? Đi đâu?” Ninh Ưu cười chúm chím, ánh mắt quyến rũ, cô đưa tay tới áp lên mặt Nghiêm Minh Nhân, sáp tới gần phà ra mùi cồn nồng nặc: “Đi thuê phòng à?”
Nghiêm Minh Nhân đẩy cô ngồi yên xuống ghế, lầm bầm: “Thuê phòng làm gì? Tiểu gia tôi bây giờ giữ thân như ngọc!”
Ninh Ưu nghe vậy thì nhịn không được phì cười, tiểu thiếu gia thích ăn chơi nhất trong giới bây giờ lại nói muốn giữ thân như ngọc, thật sự không phải đang đùa sao? Cô cố mở to ánh mắt mông lung của mình, cẩn thận đánh giá Nghiêm Minh Nhân, trong mắt cậu có ân cần, có phiền não, nhưng không hề có tình sắc.
Ninh Ưu bưng ly rượu uống cạn sạch, sau đó dựa vào lưng ghế, lười biếng nói: “Sao lại tới tìm tôi? Thật thực quan tâm tôi à?” Người cha ruột thịt của cô biết chuyện xảy ra hôm nay cũng không thèm gọi điện quan tâm cô chút nào, đám chị em thì chỉ tùy tiện nói không sao đâu, không có việc gì đâu, sau đó bắt đầu ca hát nhảy nhót như thường. Bên cạnh vây quanh nhiều người như vậy nhưng nhưng Ninh Ưu vẫn cảm thấy thực tịch mịch, thực lạnh lẽo, cứ như đang ở giữa mùa đông lạnh giá.
Mà hôm nay, một người không thường gặp mặt, thậm chí có thể nói không hợp lại tới tìm cô, lo lắng cho cô. Ninh Ưu cảm thấy thế giới này thực buồn cười.
Nghiêm Minh Nhân dứt khoát đặt mông ngồi xuống: “Bằng không thì còn gì nữa chứ? Bà nghĩ tôi có mưu đồ gì? Nếu không phải gần nhất bản thiếu gia làm từ thiện thành thói quen thì cũng không thuận tiện xía vào chuyện này. Thôi, đừng có uống nữa, nửa đêm rồi, tôi mệt muốn chết rồi này.”
Ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu sáng lên người Nghiêm Minh Nhân, mi tâm lộ rõ chút mất kiên nhẫn, thế nhưng Ninh Ưu cảm thấy thực vui vẻ, vui vẻ đến không giải thích được: “Đi thôi, mà đi đâu? Tôi không muốn về nhà! Đó không phải nhà tôi, nói thật, chúng ta đi thuê phòng đi!”
Lúc nghe thấy câu đó không phải nhà tôi, Nghiêm Minh Nhân liếc nhìn Ninh Ưu, ánh mắt cô đầy khinh thường, thế nhưng vẫn có chút tịch mịch khó nhận ra.
Nghiêm Minh Nhân là hàng xóm, tình huống nhà cô thế nào cũng biết chút ít.
Mẹ Ninh Ưu đã mất năm cô mười tuổi, nghe nói là mắc chứng trầm cảm, sau đó đã nhảy lầu tự sát ngay trước mặt Ninh Ưu. Chuyện này đối với Ninh Ưu thực sự là một đả kích rất lớn. Không quá nửa năm, cha Ninh Ưu đã cưới một người vợ mới, mà người vợ cũ này còn dẫn theo đứa con gái nhỏ hơn Ninh Ưu hai tuổi là Ninh Nhiên.
Này còn gì khó hiểu nữa chứ?!
Cha Ninh Ưu ngoại tình, mẹ Ninh Ưu chịu không nổi đả kích nên trầm cảm, cuối cùng tự sát, để lại cô con gái Ninh Ưu cả ngày lẫn đêm bị buồn đau hành hạ.
Nói ra thì trong khi biệt thự này, trừ bỏ nhà bọn họ hòa hòa mỹ mỹ, những nhà khác ít nhiều gì cũng có vấn đề, không phải vấn đề như nhà Ninh Ưu thì cũng là ông ăn chả bà ăn nem, đứa con sinh ra thì không được cha mẹ yêu thương, trừ bỏ đưa tiền thì chẳng còn gì khác, tâm lý có thể không có vấn đề được sao?
Điều này làm Nghiêm Minh Nhân cảm thấy vô cùng vui mừng khi cha mẹ nhà mình ân ái như vậy.
Nghĩ tới đây, Nghiêm Minh Nhân không khỏi có chút đồng tình với Ninh Ưu: “Rồi rồi rồi, không về nhà, đi, chúng ta đi thuê phòng. Thuê phòng tổng thống luôn, bà muốn ngủ thế nào thì ngủ thế ấy.”
Ninh Ưu vui vẻ, đôi mắt được trang điểm tinh xảo hơi cong lên: “Được, đi thôi!”
Cô cũng không chào hỏi đám chị em của mình, cũng không muốn gọi điện, tối nay cô muốn thả lỏng bản thân mình một chút.
Nghiêm Minh Nhân tự mình lái xe tới, kết quả lúc đưa Ninh Ưu ra xe thì phát hiện cả bốn bánh đều bị thủng.
“Khỉ gió? Là tên bệnh thần kinh nào đây?” Nghiêm Minh Nhân liếc nhìn một cái liền hiểu, nhất định là có người đâm thủng bánh xe cậu.
Ninh Ưu tựa vào xe, gió đêm làm cô cảm thấy cực kỳ thoải mái, hơi rượu phả lên mặt làm mặt cô đỏ ửng, hơi thở nồng mùi Whiskey.
“Phá thì thôi, ông tiếc một chiếc à? Đi, mau đi thuê phòng!” Ninh Ưu vỗ mạnh cửa xe: “Đi.”
Nghiêm Minh Nhân đảo mắt trắng dã: “Rồi rồi, mai tính.” Cũng hơn nửa đêm rồi, cậu cũng không muốn đứng trước bán bar xử lý chuyện này.
Cậu đỡ vai Ninh Ưu đi trên vỉa hè, tránh cô lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Vừa vặn có một chiếc taxi dừng lại trước mặt bọn họ, tài xế hạ cửa sổ xe, lộ ra gương mặt thành thật: “Đi xe không?”
Nghiêm Minh Nhân thuận miệng nói tên khách sạn rồi đỡ Ninh Ưu lên xe.
Ninh Ưu say khướt, ôm Nghiêm Minh Nhân hết hôn lại gặm, Nghiêm Minh Nhân thực sự không có tâm tình muốn hưởng thụ mỹ nhân, vừa đẩy cô qua một bên không cho lộn xộn, vừa dỗ dành bảo cô an phận một chút, trong lòng thì thầm rơi lệ, quả nhiên không phải ai cũng làm thánh mẫu được.
Khó khăn lắm chờ đến lúc Ninh Ưu buồn ngủ không làm loạn nữa, Nghiêm Minh Nhân mới có tâm tình nhìn ra cửa sổ, không nhìn không biết, nhìn một cái liền giật bắn, này căn bản không phải đường tới khách sạn kia a!”
“Bác tài, có phải ông lái nhầm đường không vậy?”
Tài xế quay đầu lại lộ ra nụ cười đáng sợ, răng nhìn giống như răng mèo, ánh mắt có đồng tử của loài thú, lạnh băng đáng sợ.
Khỉ gió! Khỉ gió! Khỉ gió! Cậu gặp yêu quái à?
Nghiêm Minh Nhân sợ tới ứa mồ hôi lạnh, cậu vội vàng đẩy Ninh Ưu một cái, Ninh Ưu say rượu nên mệt mỏi muốn ngủ, bị Nghiêm Minh Nhânđẩy như vậy thì có chút cáu giận, đang định tát một cái để đối phương an tĩnh thì nghe Nghiêm Minh Nhân kinh hoảng nói: “Đừng có ngủ, gặp mèo yêu rồi!”
Đầu óc Ninh Ưu vẫn còn mờ mịt chưa tỉnh hẳn, hai chữ mèo yêu lọt vào não rồi nhanh chóng biến mất, chờ cánh tay truyền tới đau đớn, Ninh Ưu mới la đau một tiếng rồi mở mắt ra, hung tợn nhìn Nghiêm Minh Nhân: “Ông có bệnh à?”
Đàn ông con trai sao lại giống con gái như vậy, cư nhiên nhéo phần thịt mềm trên tay người ta?
Nghiêm Minh Nhân nuốt nước miếng ừng ực một tiếng rồi chỉ tay tới phía trước: “Tôi hình như bị hoa mắt. Bà nhìn giúp tôi cái con, tài xế có phải là tài xế không vậy?”
“Cái gì mà tài xế có phải tài không a a a a a…” Tính khí đại tiểu thư của Ninh Ưu nổi lên, cô khó hiểu nhìn tới ghế trước, sau đó bị gương mặt mèo của tài xế dọa sợ tới thở không nổi, trực tiếp bất tỉnh.
“A a a a a a a…” Tiếng thét hoảng sợ vang tới tận mây xanh, màng nhĩ Nghiêm Minh Nhân bị chấn động tới sắp nổ màn nhĩ: “Ông là ai? Ông là ai hả? Ông là quái vật à?”
Ngay lúc Ninh Ưu kinh hoảng thất thố muốn mở cửa xuống xe thì làm sao cũng không mở cửa được, Nghiêm Minh Nhân cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, meo meo vòng tay ra sau cố gửi V tín cho Tống Triết, còn gửi tọa độ định vị.
Chẳng qua vừa mới gửi không bao lâu thì trước mặt xuất hiện một cái tay giật lấy di động ở sau lưng cậu.
Mồ hôi trên mặt Nghiêm Minh Nhân túa ra không ngừng, hai tay tài xế đang lái xe, thế nhưng cư nhiên lại có một cái tay từ ghế ngồi vòng ra giật lấy di động của cậu, còn ở trước mặt cậu dễ dàng bẻ nó thành hai mảnh, thật sự là… ừng ực, lại một ngụm nước miếng bị khẩn trương nuốt xuống.
Nghiêm Minh Nhân cảm thấy cả người mình đều không ổn!