Đọc truyện Tiến Sĩ Thất Nghiệp – Chương 23
Lý Khắc Lập không lừa gạt được Bình An, ảo não vén chăn thức dậy. Làm vệ sinh cá nhân xong, anh còn tiện tay giúp Bình An chọn một bộ váy suông màu trắng, chất liệu nhẹ nhàng, thoáng mát. Bình An ngoan ngoãn cầm đồ đi thay, sau đó đứng yên cho Lý Khắc Lập chải tóc, cài nơ lên đầu. Mọi việc đâu vào đấy, hai người ăn mặc chỉnh tề xuống phòng ăn dùng bữa sáng.
Quản gia thấy hai người xuất hiện cùng một lúc, có chút ngạc nhiên nhưng không hề nghĩ nhiều, nhanh chóng cho người dọn thức ăn lên.
Dùng bữa xong, Lý Khắc Lập chễm chệ ngồi trên ghế đọc báo, Bình An bên cạnh thản nhiên mở miệng: “Anh cho tôi tiền đi.” Cô muốn mua một vài thứ, nhưng ví tiền đã cạn kiệt, hơn nữa Lý Khắc Lập chấp nhận bao nuôi cô thì đưa tiền cho cô tiêu cũng là điều đương nhiên.
Lý Khắc Lập nhướng mày, thật sự không muốn nghe điều này từ miệng Bình An, nó khiên anh liên tưởng cô với những người phụ nữ dung tục khác.
“Em cần tiền làm gì?”
“Mua sắm.” Cô ngắn gọn súc tích trả lời.
“Bao nhiêu?” Giọng Lý Khắc Lập có chút lạnh lẽo.
Bình An cúi đầu suy tưởng, cô không nắm rõ giá trị đồng tiền ở nơi này, nhưng theo giá niêm yết trên mạng, những thứ cô cần mua có giá rất cao, ít nhất cũng mua được phiếu ăn một tháng ở căn-tin trường, cho nên cô không do dự đưa ra kết luận: “Nhiều lắm.” Thực phẩm thiên nhiên rất đắt đỏ, nên những thứ cô muốn mua có lẽ cũng không tiện nghi.
Lý Khắc Lập cúi mặt nhíu mày, lẽ nào đây mới là bản chất thật của Bình An, từ trước tới nay cô chỉ đóng kịch với anh. Đêm qua anh ngủ lại phòng cô, Bình An cảm thấy có được ân sủng của anh liền thay đổi, trở về con người thật?
Nói không thất vọng là dối lòng, Lý Khắc Lập từng cho rằng Bình An là khác biệt, cô là một cô gái ngây ngô, chưa trãi đời, không giống với những người phụ nữ dung tục kia chỉ bấu víu anh vì đồng tiền, nhưng bây giờ niềm tin ấy đã không còn nữa. Cố nén sự hụt hẫng, Lý Khắc Lập lấy trong bóp ra một chiếc thẻ bạch kim, quăng trước mặt Bình An. Thôi được rồi, như vậy càng tốt, ăn bánh trả tiền, sau này anh chơi chán vứt bỏ cô cũng không cần phải áy náy.
Bình An nhanh tay bắt lấy, tò mò lật chiếc thẻ tới lui xem xét, không hề chú ý đến sắc mặt u ám của Lý Khắc Lập. Lý Khắc Lập thấy thái độ của cô như thế, tâm trạng càng âm trầm, hừ lạnh một tiếng rồi xách cặp táp rời đi.
Lý Khắc Lập đi làm không lâu, Bình An cũng lục tục ra ngoài. Xui xẻo thay tài xế hôm nay lại xin nghỉ, cô đành phải cuốc bộ ra trạm xe buýt, bắt xe đến nhà sách. Cả một buổi sáng, Bình An mua rất nhiều thứ, ba quyển bách khoa toàn thư về thực vật, sách hướng dẫn làm vườn, hạt giống, thau chậu, phân bón, dụng cụ làm vườn, nói tóm lại toàn là những thứ linh tinh nhưng rất cồng kềnh.
Lý Khắc Lập ở công ty liên tiếp nhận được tin nhắn thông báo thay đổi số dư tài khoản, đều là những món tiền ít ỏi lặt vặt, thậm chí anh còn hoài nghi Bình An cầm thẻ bạch kim của mình để đến lề đường ăn vặt.
Khi xe buýt dừng ở trạm cuối, mặt trời đã đứng bóng, Bình An thở hồng hộc bê đồ về nhà, mệt không chịu nổi. Đến cổng nhà, trùng hợp gặp được xe Lý Khắc Lập đang tiến gần đến. Cô vui mừng quá đổi, buông hết đồ đạc xuống, phủi tay bước một mạch vào trong, chỉ cầm theo duy nhất một quyển sách mà cô định đọc trưa nay. Những công việc thiếu chất xám này không phải là sở trường của cô, để Lý Khắc Lập làm thì thích hợp hơn.
Xe chạy tới gần, Lý Khắc Lập thấy đống đồ cồng kềnh trước cổng nhà, lại nhìn bóng dáng nhẹ nhàng thong thả bước đi của Bình An, lắc đầu không biết phải nói gì. Hóa ra cô cầm tiền của anh để đi mua một đống hỗn độn này.
Bình An về đến nhà, tiện tay quăng thẻ ngân hàng màu bạc sáng chói lên bàn trà ở phòng khách, sau đó đi vào thư phòng, không để ý đến xung quanh, cũng không quan tâm đến đống đồ mình vừa mua về.
Lý Khắc Lập gọi người đem đồ đạc của cô vào, sau đó rất không lịch sự lục lọi xem xét một phen. Sách vở, hạt giống, dụng cụ làm vườn linh tinh này nọ. Chẳng biết cô đào đâu ra những thứ này, anh không hiểu Bình An mua những thứ này để làm gì, nhưng anh cảm thấy lúc sáng mình đã trách lầm cô. Nếu là những người phụ nữ khác, khi cầm tiền của anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội mua sắm một phen, quần áo, giày dép, thời trang hàng hiệu, trang sức đắt tiền, nào có ai như Bình An, đem về một đống đồ rách nát, Lẽ ra anh không nên đánh đồng cô với những người phụ nữ kia. Nhìn chiếc thẻ chói mắt bị vứt lung tung trên bàn, tâm trạng anh càng áy náy sâu sắc.
Nội tâm bị buộc chặt bởi sự thất vọng và nghi ngờ từ sáng đến giờ phút chốc buông xuống, Lý Khắc Lập cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, ít ra anh đã không nhìn lầm người.
Mang trên môi nụ cười, Lý Khắc Lập nhanh chân lên thư phòng gặp Bình An. Mặc dù anh chỉ hiểu lầm cô một chút xíu, vẫn chưa thể hiện ra ngoài, nhưng Lý Khắc Lập lại cảm thấy mình khiến Bình An chịu thua thiệt rất nhiều, nhất định phải đền bù thỏa đáng cho cô.
Vào thư phòng, thấy Bình An đang loay hoay mở bao bì quyển sách mới, ánh mắt anh trở nên nhu hòa hiếm thấy. Anh đi đến ngồi bên cạnh cô, lên tiếng bắt chuyện.
“Em mua sách này để làm gì vậy?”
Bình An ngẩn đầu nhìn anh: “Nghiên cứu.” Sau đó lại tiếp tục bận công việc của mình.
Lý Khắc Lập cười xòa, tiếp tục hỏi: “Vậy mua mấy hạt giống kia về làm gì? Em muốn trồng cây à?”
“Đúng vậy.”
“Sao em không nói sớm, dụng cụ làm vườn trong nhà chúng ta có mà.” Anh nhắc đến hai từ chúng ta một cách rất tự nhiên.
Bình An vẻ mặt rất ba chấm. Tại sao không nói sớm, có biết cô vác mấy thứ kia về cực khổ lắm hay không?
Căn phòng một lần nữa rơi vào yên lặng, Lý Khắc Lập lại tìm để tài trò chuyện:
“Em định trồng cây gì?”
Bình An trả lời: “Xoài, mận, bơ, măng cụt, cam, dâu tây, táo xanh…” Cô muốn tiến hành quan sát và ghi chép lại quá trình sinh trưởng của chúng.
Lý Khắc Lập bật cười: “Em thèm ăn mấy thứ đó lắm à?”
Bình An túng quẫn cúi đầu không trả lời, thật ra cô càng muốn ăn chúng hơn là nghiên cứu, cho nên thay vì chọn hạt giống của những cây ngắn ngày để thuận tiện quan sát, cô chỉ lựa chọn cây ăn quả lâu năm. Chỉ có điều chu kỳ sinh trưởng của chúng rất dài, chẳng biết đến năm nào mới ăn được, điều này khiến cô thật buồn rầu.
Nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Bình An đang hiện lên rõ ràng ba chữ ‘tôi muốn ăn’, Lý Khắc Lập không nhịn được xoa đầu cô một hồi. Nhóc con này nghĩ gì đều hiện lên trên mặt, không hiểu sao sáng nay anh lại nghĩ cô là người tâm cơ được chứ, đúng là não bị vô nước rồi.
Bình An mấy ngày nay cũng dần quen thuộc với những hành động gần gũi của Lý Khắc Lập, huống hồ đêm qua hai người cũng đã ‘lên giường’ với nhau, cho nên hiện tại cô không còn bài xích khi bị anh xoa đầu.
Lý Khắc Lập chợt nhớ đến một việc, nhanh chóng cầm chiếc thẻ ngân hàng vừa bị Bình An vứt lung tung ngoài phòng khách đưa cho cô: “Em giữ đi, sau này có muốn mua gì thì cứ dùng nó.”
Bình An nhíu mày, không hài lòng với đề nghị của Lý Khắc Lập.
“Em đừng ngại, cứ dùng tự nhiên, em sắp thi đại học rồi, cũng cần mua sắm tài liệu sách vở chứ.” Lý Khắc Lập tìm lung tung một cái cớ, anh đây là muốn bù đắp lại cho cô.
Tiếc thay Bình An lại không chịu hợp tác, trực tiếp lên án anh: “Tại sao tiền của anh lại bắt tôi giữ?” Cô đâu có nhiều thời gian để lo chuyện bao đồng như thế…thôi được rồi, bây giờ cô cái gì cũng thiếu, ngoại trừ thời gian. Nhưng những công việc đại loại như quản lý tiền bạc, tài sản, cho trợ lý lo liệu thì thích hợp hơn.
“Thế em không định tiêu tiền à?” Lý Khắc Lập không hiểu nổi logic kỳ quặc của Bình An.
“Khi nào cần thì lại lấy.” Bình An dứt khoát quyết định. Thật ra cô càng muốn phó thác việc mua sắm này nọ cho anh hơn, nhưng bản thân ăn nhờ ở đậu, không thể làm phiền người khác nhiều như thế. Kể ra cô cũng thật biết điều.
Lý Khắc Lập một lần nữa bật cười: “Được rồi, giữ ở chỗ anh, khi nào cần em lại lấy. Thật chưa thấy ai như em, có tiền mà còn chê.”
Bình An không nói nữa, cúi đầu lật sách. Chưa kịp đọc thì đã Bị Lý Khắc Lập cắt ngang: “Ăn trưa xong rồi hãy xem, em không đói à.” Anh biết Bình An có tật xấu, mỗi khi tập trung vào điều gì liền quên hết thời gian, cho nên anh mới nhanh chóng gọi cô ăn trưa.
Bình An vừa nghe xong, liền cảm thấy bụng đói cồn cào, vô cùng nhu thuận gật đầu đáp ứng.
“Trước tiên phải thay quần áo cái đã, nhìn em xem, một thân mồ hôi.”
Bình An nhìn xuống áo váy đã hơi nhuốm bẩn của mình, bĩu môi không hài lòng. Ăn thôi cũng phải thay đồ, phiền chết.
Lý Khắc Lập ngày thứ bảy chỉ đi làm một buổi, cả buổi chiều hôm đó đều ở tại thư phòng giải quyết công vụ. Bình An bên cạnh cũng vùi đầu vào sách, hai người cùng nhau chia sẻ không gian yên tỉnh, hòa hợp đến kỳ lạ.
Lý Khắc Lập cũng được xem là người cuồng công việc, nhưng nếu đem so sánh với Bình An, anh thật chẳng đáng để nhắc tới. Cụ thể là đến chiều tối, anh đầu choáng mắt hoa thu dọn tài liệu lại, nhìn qua thì thấy Bình An vẫn còn đang chăm chú lật sách, tư thế đoan chính không hề thay đổi so với lúc mới ngồi xuống.
Lý Khắc Lập biết nếu lúc này cưỡng ép Bình An ngưng đọc sách cô sẽ lại cáu giận, anh liền tương kế tựu kế, đi xuống phòng bếp, trực tiếp đem lên thư phòng một đĩa thịt bò xào củ hành còn nóng hôi hổi, sau đó ngồi trước mặt Bình An, thong thả nhấm nháp.
Mùi thơm thức ăn nhanh chóng thu hút được sự chú ý của Bình An, cô ngẩng đầu khỏi trang sách, cái bụng rất hợp tác kêu lên một tiếng.
Lý Khắc Lập nhếch miệng cười, gắp một miếng thịt giơ lên: “Ăn không?”
“Ăn.”
“Nhưng cái này là của anh.” Nói xong, anh đưa miếng thịt vào miệng, nhai nhồm nhoàm.
Bình An thèm thuồng liếm môi, ánh mắt không tự chủ nhìn chăm chú vào đĩa thịt còn bốc khói nghi ngút.
Trêu đùa Bình An đã trở thành thú vui quái ác của Lý Khắc Lập, anh vờ không để ý đến vẻ mặt đang chảy nước miếng dài ba thước kia, chậm rãi ăn nhai nuốt.
Thấy thịt trong đĩa vơi dần, Bình An cuống quýt đóng sách lại, chạy đến bên cạnh Lý Khắc Lập: “Cho ăn với.”
Lý Khắc Lập lắc đầu: “Cái này ngon lắm, không cho được.”
Nhìn đĩa thịt nhỏ xíu ngày càng ít đi, Bình An trợn mắt nói dối: “Nhiều như vậy, anh ăn không hết đâu.”
Lý Khắc Lập bật cười, gắp một miếng thịt để bên miệng cô. Bình An hớn hở cắn lấy lại bị anh rụt tay về, hai hàm răng lạch cạch va vào nhau. Bình An trừng mắt lên án hành vi của anh. Anh liền mỉm cười gian xảo hỏi: “Muốn ăn đúng không?”
Bình An gật đầu.
“Vậy hôn một cái.” Anh nghiêng mặt về phía Bình An, chỉ chỉ một bên má của mình.
Bình An vì miếng ăn, không do dự bán rẻ nhan sắc, rướn người hôn một cái thật kêu lên má Lý Khắc Lập, sau đó vươn tay chùi chùi môi mình tựa như rất ghê tởm.
Lý Khắc Lập ánh mắt tràn ngập ý cười, đút một ngụm thịt cho Bình An. Bình An ăn thấy mùi ngon liền đoạt đũa, một mình chén hết phần còn lại. Nhưng thức ăn còn rất ít, vẫn chưa đủ để lấp đầy bụng của cô, vì thế, Bình An lại ngẩng đầu đáng thương nhìn anh.
Lý Khắc Lập cưng chiều véo mũi cô: “Nhóc con ngốc nghếch, đi xuống nhà ăn, ở dưới vẫn còn nhiều.”
Bình An lúc này mới nhặt lại trí thông minh của mình, ghét bỏ xoa xoa mũi một cái, lật đật đi theo Lý Khắc Lập.