Tiên Quốc Đại Đế

Chương 27: Sói (1)


Đọc truyện Tiên Quốc Đại Đế – Chương 27: Sói (1)

Trong mộng cảnh!

– Ta là ai? Ta tại sao lại ở đây?

Diêm Xuyên mơ mơ hồ hồ tự hỏi.

Xung quanh là mộ cái đại sảnh.

Phía trên đại sảnh, bên trái và phải có hai cụ già, bốn phía đều có đại lượng khách mời đang vui cười.

Diêm Xuyên mặc áo chú rể đứng ở giữa đại sảnh, bên cạnh có một cô dâu mặt đươc che khăn.

– Ta là ai?

Diêm Xuyên kinh ngạc nhớ lại.

Nhưng mà bất luận là Diêm Xuyên nhớ lại thế nào cũng không nghĩ ra được.

– Phải bái đường rồi! Chú rể cùng cô dâu tại sao lại đứng yên vậy?

– Chú rể và cô dâu nhất định đang rất cao hứng! Nên quên mất phải làm gì!

– Diêm thiếu gia thật tốt phúc a, vậy mà lại cưới được đệ nhất mỹ nữ của Đại Mộng quốc, Mặc tiểu thư! Thật sự là trai tài giái sắc!

– Diêm thiếu gia, Mặc tiểu thư, môn đăng hộ đối được ông trời hợp tác cho a!

Bốn phía là những âm thanh huyên nào của khách mời, bọn hắn đang truyền đến những lời chúc phúc.

Thông qua những lời chúc phúc này mà hai người cô dâu cùng chú rễ mới biết được mình là ai.

Bỗng nhiên mất đi trí nhớ có thể làm cho người ta mau chóng tiếp nhận lấy thân phận của mình. Cũng thật giống như bọt biển bỗng nhiên gặp được nước sẽ rất nhanh bị hút vào, hơn nữa còn nhanh chóng ngồi lên thân phận mới.

Hơn nữa đang ở trong mộng cho nên mọi người đều cho rằng tất cả là sự thật.

– Chú rể cùng cô dâu nên bái đường rồi, mau mau!

Người chủ trì bên cạnh lập tức đánh thưc hai người đang ở trong mơ hồ này.

– Ừ!

Diêm Xuyên cùng Mặc Vũ Hề đều gật đầu, trong mơ hồ có chút phối hợp.

– Một bái trời đất!

Người chủ trì hét to.

Diêm Xuyên cùng Mặc Vũ Hề theo bản năng cúi đầu với trời đất.

– Hai bái cao đừng!

Người chủ trì lại hét to tiếp.


Hai người quay đầu rồi cung kính bái lễ với hai cụ già ở trên.

– Diêm lão gia thật may mắn a!

– Đúng vậy a, Diêm lão gia, Diêm lão phu nhân không còn lâu nữa liền sẽ được bế cháu a!

Âm thanh chúc phúc ở bốn phía để cho hai cụ già cười không thể ngậm miệng được:

– Tốt, tốt!

– Phu thê giao bái!

Người chủ trì lại hét to.

Diêm Xuyên cùng Mặc Vũ Hề đối mặt với nhau rồi mang theo một tia mơ hồ, mộ cỗ vui mừng mà cúi đầu với nhau.

Cúi đầu này để cho trong lòng hai người đều bỗng nhiên hơi chấn động không hiểu.

– Buổi lễ kết thúc!

Người chủ trì hét to.

– Đùng đùng!

Tiếng pháo lập tức vang lên.

– Chúc mừng chúc mừng!

– Chúc mừng ngươi sớm sinh quý tử!

Toàn bộ đại sảnh đều tràn đầy những tiếng vui sướng chúc mừng.

– Đưa vào động phòng!

Người chủ trì lại hét to.

Dưới sự giúp đỡ của một đám a hoàn cùng gia đinh thì đôi cô dâu chú rễ dần dần đi ra khỏi đại sảnh.

– Chư vị, mời tiệc!

Diêm lão gia kêu lên.

Lập tức, náo nhiệt càng thêm nào nhiệt.

Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề được dẫn vào phòng tân hôn.

– Cô dâu chờ ở đây, chú rể đi mời rượu người nhà và bạn bè!


Người chủ trì giải thích.

– Tốt!

Mặc Vũ Hề cùng Diêm Xuyên mơ hồ đều đáp ứng.

Chú rể rời đi, trong phòng chỉ còn lại cô dâu cùng a hoàn.

– Tiểu thư, chúc mừng a!

A hoàn lập tức nói chúc mừng.

– Ta…!

Mặc Vũ Hề vẫn còn hơi kỳ quái.

– Tiểu thư, Diêm công tử chính là một người tốt, ngươi cuối cùng cũng đã được như nguyện rồi! Diêm gia nhiều đời làm nghề y, còn thế gia của tiểu thư lại là thương nhân buôn thuốc, thật sự là tuyệt phối(kết hợp) trới sinh a!

A hoàn vui vẻ nói.

– Ừ!

Mặc Vũ Hề gật gật đầu, giống như cũng có ấn tượng lại giống như lần đầu tiên nghe được.

Bên ngoài, Một tên sai vặt cùng Diêm Xuyên.

– Thiếu gia, đây là bác cả của ngài, trước mời bác cả của ngài! Bác cả là Lễ Bộ Thị Lang trong triều, vẫn thường xuyên giúp đỡ chúng ta! Bạn đang xem tại – .

Gã sai vặt giới thiệu.

– Tốt!

Diêm Xuyên gật gật đầu.

Một vòng mời rượu thì Diêm Xuyên đã nhận biết được những người trong nhà

Mang theo vẻ hơi say, Diêm Xuyên dưới sự vui vẻ đưa tiễn của bạn bè mà đi về phòng tân hôn.

– Thật sự là trai tài gái sắc a!

– Cô dâu cũng thật xinh đẹp. Toàn bộ Đại Mộng triều khẳng định không có ai có thể so sánh!

– Diêm thiếu gia thật sự là may mắn a. Nghe nói, đương kim Thái Tử cũng muốn nạp cô dâu làm phi, chỉ là do chênh lệch quá lớn, vua và dân đều phản đối nếu không thì không có ngày hôm nay đâu!

Tiệc rượu tiếp tục, âm thanh nghị luận không ngừng.

Mà ở một góc nhỏ trong tiệc rượu.


Trong một góc có một người mặc áo đen, cái mũ của áo che đi cả đầu, thậm chí còn không thể nhìn thấy mặt. Trang phục cực kỳ khác thường, nhưng mà người ở xung quanh lại đều không cảm thấy lạ.

– Trèo càng cao, ngã càng thảm. Hiện tại ta cho các ngươi hành phúc, tiếp theo đó mới là ác mộng đáng sợ. Muốn bắt ta? Ở trong thể giới của giấc mơ thì ta mới là chúa tể. Ta muốn để cho ruột gan các ngươi đứt từng khúc, ta muốn các ngươi mất hết hy vọng. Kiệt kiệt kiệt kiệt kiệt!

Người áo đen âm trầm cười nói.

Bóng dáng áo đen chính là người tạo ra giâc mộng, Mộng Yểm!

Mộng Yểm thiết kế mộng cảnh, đây mới chỉ vẻn vẹn là một cái bắt đầu.

Trong phòng tân hôn.

Cô dâu ngồi ở bên giường, chú rể hơi say đi vào.

– Nương tử, ta tới rồi!

Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

Cô dâu cũng mang theo một cỗ chờ mong, một cỗ hạnh phúc.

– Nương tử, ta vì ngươi lật khăn lên!

Diêm Xuyên nhu hòa nói.

Nói xong, hắn nhẹ nhàng nhấc khăn cô dâu lên. Khăn vừa mở ra liền hiện ra một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành.

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này rồi hơi ngẩn người nói:

– Nương tử, ngươi thật đẹp!

– Tướng công!

Mặc Vũ Hề đỏ mặt nhỏ giọng nói.

– Nương tử, chúng ta uống chén rượu giao bồi a!

Diêm Xuyên nhu hòa nói.

– Ừ!

Hai người nâng hai ly rượu trên bàn ở bên cạnh lên rồi thâm tình nhìn nhau giao bôi mà uống.

– Nương tử, chúng ta đi ngủ a!

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Mặc Vũ Hề dung nhan xinh đẹp nói.

– Ừ!

Mặc Vũ Hề thẹn thùng gật gật đầu.

Mang theo một cỗ hạnh phúc Diêm Xuyên nhẹ nhàng cởi quân áo của Mặc Vũ Hề ra.

– Nương tử, ngươi thật đẹp!

Diêm Xuyên ôn nhu nói.

Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, trong lúc Mặc Vũ Hề thẹn thùng thì hai người đã chính thức trở thành vợ chồng.

Một đêm đi mưa về gió rồi lại cưỡi gió lên mây để cho hai người trẻ tuổi đều cảm nhận được chỗ tuyện diệu của việc nước sữa hòa nhau.


Thẳng đến đêm khuya, hai người mới mười ngón đan nhau mà cùng ngủ.

Một tháng sau.

Cửa Diêm phủ.

– Cha, mẹ ta cùng nương tử ở phía sau núi ngoài thành dạo chơi đạp thanh( đi chơi trong tiết thanh minh), không có việc gì đâu, lúc trời tối liền có thể về. Yên tâm đi!

Diêm Xuyên nói với hai lão.

– Trên đừng coi chừng a! Còn có, mấy người các ngươi phải bảo vệ tốt thiếu gia cùng thiếu phu nhân!

Hai lão phân phó với bốn cái gia đinh.

– Lao gia, phu nhân cứ yên tâm!

Bốn gia đinh liền ứng tiếng.

Tiếp theo, Diêm Xuyên cùng Mặc Vũ Hề lên xe ngựa rồi bốn gia đinh dẫn ngựa đi ra khỏi thành và hướng về phía sau núi.

Cửa thành, Mộng Yểm mặc áo đen lại xuất hiện rồi lạnh lùng nhìn bóng xe ngựa đang đi ở phía trước.

– Thời gian một tháng vui vẻ cũng đã không sai biệt lắm, tiếp theo chính là ác mộng, kiệt kiệt kiệt kiệt!

Mộng Yểm cười lạnh nói.

Một lúc lâu sau, mọi người đi vào một địa phương rừng núi.

Trong xe ngựa, Diêm Xuyên cùng Mặc Vũ Hề gồi dựa vào nhau, dường như lời ân ái nói không hết. Mười ngon tay đang xen nhau, hai người nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

– Tướng công, nếu như có thể vĩnh viễn như thế này thì thật tốt!

Hai mắt Mặc Vũ Hề mơ màng, ôn nhu nói.

– Có thể, nhất định có thể! Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi một đời một kiếp!

Diêm Xuyên ôn nhu nói.

– Dừng!

Một gia đinh bỗng nhiên dừng xe ngựa lại.

– Hí!

Con ngựa than dài một lúc, đồng thời móng ngựa không ngừng giẫm đạp lên mặt đất dừng như đang sợ hãi cái gì đó.

– Chuyện gì xẩy ra?

Diêm Xuyên nhô đầu ra hỏi.

– Thiếu gia, không tốt, chúng ta gặp phải đàn sói!

Một tên gia đinh hoảng sợ nói rồi chỉ về một hướng.

Quả nhiên, theo mục tiêu của gia đinh thì cách đó không xa, một sườn núi nhỏ có một con sói đi ra.

Năm con, mười con, mười lăm con, hai mươi con, tròn hai mươi con sói.

Sói nhe răng trợn mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.