Đọc truyện Tiên Quốc Đại Đế – Chương 18: Hoàng Tuyền Ma Thỏ
– Hưu! Hưu! Hưu!…
Cung thủ của quân giáp bạc đều là những tay thiện xạ, từng mũi tên sáng long lánh ghim sâu vào thân thể những con thỏ trắng.
Số lượng thỏ chết được nhanh chóng thu gom lại một chỗ.
Hoắc Quang chỉ huy chúng tướng sĩ dùng các loại dụng cụ nhanh chóng thu thập máu thỏ.
Trong chốc lát một thùng máu thỏ đầy đã xuất hiện trước mặt Diêm Xuyên.
– Vương gia, chỗ máu thỏ này có tác dụng gì a?
Hoắc Quang nghi ngờ nói.
Diêm Xuyên dùng chén múc lên một chén rồi đổ lên người mình.
– Rào!
Trước ngực Diêm Xuyên lập tức bị máu thỏ nhuộm đỏ.
– Vương gia?
Lưu Cẩn lập tức cả kinh kêu lên.
– Khoảng cách lúc mặt trời lặn ở bên ngoài còn có hai canh giờ nữa.Trong hai canh giờ này, tất cả tướng sĩ dùng máu thỏ bôi lên toàn bộ khôi giáp. Nhanh!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Trong mắt Hoắc Quang liên tục lóe lên sự nghi hoặc, tuy hắn không rõ Diêm Xuyên muốn làm gì nhưng vẫn lập tức chấp hành:
– Vâng!
– Tất cả mọi người nghe lệnh,lập tức dùng máu thỏ bôi lên toàn thân!
Hoắc Quang nghiêm giọng hạ lệnh.
– A?
Các tướng sĩ lập tức lộ ra nghi hoặc khó hiểu.Nhưng khi thấy ngay cả Diêm Xuyên cũng dùng máu thỏ bôi lên thân thể thì nguyên một đám lập tức lĩnh mệnh.
Một cuộc hành động giết thỏ trùng trùng điệp điệp đã bắt đầu.
Thỏ mặc dù nhiều cũng không đủ cho ba ngàn tướng sĩ quân giáp bạc giết a. Bởi vậy các tướng sĩ vừa tiếp tục giết thỏ lại vừa hướng về phía cây cột màu vàng ở phía xa xa đi đến.
Trên đường đi, vô số con thỏ gặp phải đả kích mang tính hủy diệt rất bị thảm.
Ở phía xa, bên ngoài cây cột kia.
Triệu Côn Ngộ dẫn đại quân vây quanh cây côt nhưng nó lại căn bản không có gì khác thường, Triệu Côn Ngộ tràn đầy nghi hoặc.
Đám người Mặc Vũ Hề cũng đã đến, tuy rằng quân khăn xanh lá có hơi ngăn cản nhưng Thanh Long lại giơ tay ném một tên tiểu tướng không biết sống chết ra ngoài ngàn mét để cho chúng quân sĩ khăn xanh lá liền không dám mạo phạm nữa.
Triệu Côn Ngộ nhanh chóng ngăn lại chúng tướng sĩ. Những người này nhất định là người trong Tiên môn, không muốn chết thì tốt nhất nên tránh xa một chút.
– Đinh Ngũ Cốc, cửa vào ở đâu?
Mặc Vũ Hề hỏi.
– Cửa vào còn chưa mở, nhưng mà ta cảm giác được sắp mở ra!
Đinh Ngũ Cốc lập tức nói.
Mặc Vũ Hề nhíu mày nhìn bốn phía.
– Diêm Xuyên nói, đợi cho Hoàng Tuyền mở rộng ra thì sẽ có hung hiểm. Văn Nhược tiên sinh, ngươi xem sẽ có hung hiểm gì?
Mặc Vũ Hề hướng Văn Nhược tiên sinh hỏi.
Văn Nhược tiên sinh cười cười nói:
– Thánh Nữ ngươi hỏi nhầm người rồi, sao không hỏi người biết ấy? Ta đoán cũng không được!
Văn Nhược tiên sinh vừa nói thì lập tức mọi người liền quay đầu nhìn về Diêm Xuyên ở phía xa xa, kể cả ánh mắt ghen ghét của Đinh Ngũ Cốc.
Nhưng ngay tại thời khắc thấy được ba ngàn quân giáp bạc ở xa xa thì trên mặt mọi người không tự giác được mà đờ ra.
– Bọn hắn đang làm gì vậy?
Dương Chí Cửu vô cùng cổ quái hỏi.
– Đám người kia bị đần độn rồi sao? Dùng máu thỏ bôi lên thân thể?
Đinh Ngũ Cốc cũng mù mờ hỏi.
Xa xa, quân giáp bạc sớm đã thay đổi bộ dạng ban đầu mà biến thành quân giáp máu. Toàn thân đỏ rực.
Phía trước quân giáp bạc lại càng bắn ra những mũi tên mà nhanh chóng giết chết những con thỏ rồi xách chúng lên và lấy mau bôi toàn thân.
– Việc này? Văn Nhược tiên sinh, việc này ngươi có từng thấy qua trong sách cổ?
Mặc Vũ Hề mù mờ hỏi.
Văn Nhược tiên sinh lắc lắc đầu nói:
– Vừa rồi chúng ta cũng đã bắt một con thỏ và kiểm tra, nhưng thỏ không có gì khác thường a. Diêm Xuyên này ta có chút đoán không ra!
– Diêm Xuyên làm như vậy khẳng định là có dụng ý nào đó. Chỉ là hắn không chịu nói mà thôi!
Mặc Vũ Hề ngưng trọng nói.
– Ha ha ha, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương? Ngu rồi sao, đám người kia đều điên cả rồi!
Triệu Côn Ngộ cười nói.
Xa xa, đại quân của Diêm Xuyên càng lúc càng tới gần. Tại lúc tất cả tướng sĩ đều bị máu thỏ nhuộm cả người thì đại quân đã đi tới phụ cận.
Về việc mọi người cười châm biếm thì Diêm Xuyên chỉ lộ ra một tia khinh thường mà căn bản không để ý đến, hắn nhìn về cây cột thông thiên triệt địa kia.
– Ông!
Trên cột đột nhiên tỏa ra một tia sáng màu vàng.
– Hoàng Tuyền sắp mở!
Diêm Xuyên hít sâu một hơi nói.
– Cái gì?
Hoắc Quang không rõ hỏi.
– Kết trận, tụ lại cùng một chỗ!
Diêm Xuyên hạ lệnh.
– Vâng!
– Kết trận!
Hoắc Quang hét lớn một tiếng.
– Ầm!
Quân giáp bạc nhanh chóng tụ lại cùng một chỗ.
Đại quân của Diêm Xuyên bỗng nhiên tụ lại liền để cho thần sắc của mọi người khẽ động rồi cùng nhau nhìn về phía cây cột màu vàng ở trung tâm kia.
Một đạo ánh sáng vàng chợt hiện lên trên cây cột màu vàng.
Đột nhiên, mây trắng trên bầu trời xung quanh cây cột xuất hiện những vâng sáng vàng.
Vầng sáng vàng lóe lên để cho mấy vùng mây trắng lập tức bị nhuộm thành màu vàng.
– Bát Sát Hoàng Tuyền, theo như Diêm Xuyên nói thì sắp Hoàng Tuyền mở rộng ra rồi!
Thần sắc của Văn Nhược tiên sinh chăm chú nói.
– Không chỉ có bầu trời, các ngươi nhìn dưới mặt đất!
Thanh Long mở miệng nói.
Địa phương bị mây vàng bao phủ thì trên mặt đất bỗng nhiên ứa ra từng tia chất lỏng màu vàng.
Chất lỏng màu vàng vừa xuất hiện thì lập tức nhuộm vàng cả đám cỏ xanh.
Bầu trời, mây vàng đang không ngừng tăng nhanh. Trên mặt đất, những vùng đất ứa ra chất lỏng màu vàng cũng nhanh chóng mở rộng ra ngoài.
Từ chỗ cây cột đang không ngừng mở rộng, càng mở rộng càng lớn.
– Chuyện gì xẩy ra?
Triệu Côn Ngộ biến sắc.
Mà cách đại quân của Triệu Côn Ngộ không xa có một con thỏ trắng nhỏ đang vui sướng gặm một cây củ cải trắng.
Đúng lúc này, chất lỏng màu vàng lan đến chỗ con thỏ trắng kia.
Thỏ trắng nhỏ lập tức run rẩy toàn thân, thân hình lớn lên bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Thỏ trắng càng lúc càng lớn, thân hình thỏ trắng cứ từ từ tắng lên đến một trượng, hai trượng!
Con thỏ cao hai trượng?
Không chỉ như vậy, thân hình thỏ dường như còn có tiến hóa. Hai chân trước dường như biến thành hai cánh tay, mông ngồi dưới đất đưa lưng về phía mọi người.
– Gì vậy? Con thỏ kia làm sao lại trở nên to lớn rồi?
Một tên tiểu tướng cả kinh kêu lên.
Con thỏ cao hai trượng đưa lưng về phía mọi người, toàn thân thỏ hơi có phát ra sát khí màu đen nồng nặc.
– Thỏ trở nên to lớn sao? Đó là quái vật gì vậy?
– Yêu thú sao? Không thể, vừa rồi còn là một con thỏ bình thường mà!
– Chướng nhãn pháp?
– Đại nhân, việc này là sao?
…
Cả đám tướng sĩ sợ hãi nhìn về con thỏ bỗng nhiên cao lơn lên hai trượng kia, trong mắt bọn hắn hiện lên một nỗi sợ hãi.
– Ngươi, đi qua xem! Bạn đang xem tại – .
Triệu Côn Ngộ nói với một tên tiểu tướng.
– Đại nhân, đại nhân ta, ta sợ…!
Tên tiểu tướng kia lập tức sợ hãi nói.
– Còn không mau đi! Nếu không đi lão tử sẽ làm thịt ngươi.
Triệu Côn Ngộ trừng mắt quát lớn.
– Vâng! Vâng!
Tên tiểu tướng kia liền mang theo sự hoảng sợ mà tiến lên phía trước.
– Két kẹt, két kẹt!
Thỏ lớn đưa lưng về phía mọi người phát ra từng trận âm thanh quái dị.
Tên tiểu tướng kia sợ hãi rụt rè đi đến phụ cận, trường đao trong tay đâm mạnh về phía con thỏ lớn kia.
Mắt thấy, một đao sắp đâm vào trong cơ thể con thỏ kia.
– Vù vù!
Chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên. Tên tiểu tướng kia lập tức rời mặt đất mà bắt đầu bay lên. Một bàn tay lớn đầy lông vung theo tên tiểu tướng kia.
Con thỏ trắng lớn kia xoay người lại dùng tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã gắt gao nắm lấy tên tiểu tướng đang rơi xuống vào trong tay.
– Cứu mạng a! Đại nhân, cứu mạng a!
Tiểu tướng hoảng sợ cầu cứu.
Nhưng giờ phút này quân khăn xanh lá dường như bị sợ hãi đến bể mật, hai ngàn đại quân đều không tự giác mà bị dọa cho lùi về sau một bước.
– Đây, đây, đây là quái vật gì?
Một quân sĩ khăn xanh lá kinh sợ kêu lên.
Thỏ trắng lớn quay người lại, nhưng đây vẫn còn là thỏ trắng lớn sao?
Tốt một khuôn mặt nhân tính hóa, không, khuôn mặt ma tính hóa.
Hai con mắt đỏ tươi như hai cái đèn lồng lớn, khí đen vây quanh khuôn mặt. Trong lúc thỏ há miệng thì để lộ ra răng nanh giống như răng cưa.
Két kẹt, két kẹt!
Con thỏ phát ra âm thanh két kẹt chính là do sự mà sát của hai hàm răng thỏ phát ra, giống như hai lưỡi cưa lớn đang cò cưa với nhau.
Nhìn qua liền kinh hãi vô cùng.
– Cứu mạng a!
Tiểu tướng bị thỏ lớn nắm trong tay đang không ngừng kêu cứu.
Dường như đã làm phiền đến thỏ lớn để cho nó quay đầu nhìn về tên tiểu tướng trong tay.
Khóe miệng thỏ lớn cười cười. Tiểu tướng có thể khẳng định, đây chính là nụ cười đáng sợ nhất mà hắn cả đời thấy được.
Con thỏ tươi cười? Quá kinh khủng!
Nhưng ý niệm này không được bao lâu thì thỏ lớn đã đưa tiểu tướng đến trước miệng.
– Không!
Tiểu tướng kinh hãi kêu lên.
– Ực!
Tiểu tướng bị thỏ lớn cắn thành hai đoạn giống như củ cải trắng. Máu tươi bắn tung tóe, mùi máu tanh không gì sánh được.
– Két két két!
Thỏ lớn hưởng thụ củ cải trắng hình người này, mồm hơi uốn éo nhai kỹ nửa người của tên tiểu tướng kia.
Ăn thịt người?
Chúng tướng sĩ đã từng giết người vô số nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng được xem ăn thịt người giống như ăn củ cải trắng. Một số tướng sĩ tuy là thấy quen với núi thây biển máu thì giờ phút này cũng đi đứng như nhũn ra, trong dạ dày là một trận sôi sục.
– A ô!
– Két két két!
Nửa người khác của tiểu tướng cũng bị thỏ lớn ăn vào bụng, trên mặt của nó hiện ra vẻ hưởng thụ.
– Hoàng Tuyền Thỏ Ma? Đây là Hoàng Tuyền Thỏ Ma?
Sắc mặt Dương Chí Cửu khó coi đến cực điểm.
– Đây là muốn bắt đầu rồi?
Văn Nhược tiên sinh nhíu mày nói.
Xa xa, thỏ lớn vừa ăn một người vẫn rất không thỏa mãn mà lại lần nữa nhìn về phía quân khăn xanh lá. Hai con mắt đỏ tươi hiện lên một tia sáng tham lam.
– Bịch!
Thỏ lớn nhảy lên một cái liền đã đến cách quân khăn xanh lá không xa.
– Không, đừng tới đây, đừng tới đây!
Một số quân sĩ khăn xanh lá lập tức hoảng sợ gào thét.
– Bắn tên, bắn tên!
Triệu Côn Ngộ hoảng sợ kêu lên.
– Hưu! Hưu! Hưu!…
Đại lượng mũi tên được bắn tới.
Nhưng thỏ lớn ở giờ phút này đã sớm không phải là con thỏ bình thường lúc đầu mà là Hoàng Tuyền Thỏ Ma bị ma hóa bởi chất lỏng màu vàng.
Mấy trăm mũi tên bay tới.
– Phanh!
Toàn bộ đều bị da lông của thỏ lớn bắn ngược lại.
– Ầm!
– Ầm!
Thỏ lớn lại tiếp tục đi đến phụ cận, tay lớn vung lên lập tức liền có đại lượng tướng sĩ bay ra ngoài. Mỗi tay nó bắt lấy một tên quân sĩ khăn xanh lá.
– Đừng, đừng ăn ta!
– Cứu mạng a!
Hai tên quân sĩ khăn xanh lá sợ hãi rống lên.
Nhưng giờ phút này Thỏ Mà đầu còn để ý đến tiếng kêu của củ cái trắng nữa chứ?
– Ực!
– Két két két!
– Ực!
– Két két két!
Âm thanh cắn củ cải trắng nhai nuốt củ cải trắng cứ liên tục vang lên bên tai.
Thỏ Ma mang đến sự khủng hoảng vô cùng, liên tục gặm nhấm đám quân khăn xanh lá.
– Bắn tên, bắn tên!
– Rút lui, rút lui!
…
Quân khăn xanh lá bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Triệu Côn Ngộ nhanh chóng mang theo quân khăn xanh lá rút lui khỏi trung tâm.
Nhưng mà, ác mộng giờ mới chỉ bắt đầu.
Mây vàng trên bầu trời đang không ngừng tăng nhanh, mặt đất càng lúc càng chảy ra nhiều chất lỏng màu vàng hơn. Phàm là thỏ bị nhiễm chất lỏng màu vàng thì thân thể đều phát sinh biến hóa cực lớn.
Một vùng thảo nguyên lớn bao la, một con Thỏ Ma, mười con Thỏ Ma, ngàn con Thỏ Ma.
Hoàng Tuyền Thỏ Ma đang không ngừng tăng nhanh. Hơn nữa còn hướng về mọi người xung quanh phát động công kích vô cùng mãnh liệt.
– Không~~~~~~~~~~~~~~~~!
Quân khăn xanh lá hoảng sợ nhìn vô số Thỏ Ma đang lao tới.