Đọc truyện Tiên Phong Đạo Thê – Chương 52
Ta theo trí nhớ tìm được
thành trấn kia, ngay dưới một gốc cây ngoài thành ta thu hết thần quang, hóa
thành một cô nương bình thường.
Sau khi vào thành, theo
con đường lát đá đi tới đi lui mấy vòng, rốt cục tìm đến tiệm bánh bao kia. Bởi
vì trong người không có phân tiền nào, ta thở dài, ngồi một gốc bên cạnh tiệm
bánh bao, dùng đá viết bốn chữ to trên đất—— ‘đoán mạng xem tướng’.
Ở thiên cung đọc rất
nhiều sách, sau này cũng thành công độ qua thiên kiếp lớn nhỏ, có tu vi thượng
tiên. Mấy cuốn sách đoán mạng xem tướng linh tinh cũng từng đọc qua vài lần,
bói toán cho người phàm, có lẽ nắm chắc được sáu bảy phần. Ta đã làm người
thường, đương nhiên tìm một nghề để sinh sống, lúc trước ở trên đụn mây suy
nghĩ nửa ngày, cảm thấy lần này ra tay, cũng có thể kiếm được mấy đồng tiền,
mua hai cái bánh bao.
Chỉ tiếc không như mong
muốn, ta ngồi một ngày, cũng không có người tới tìm ta để xem tướng. Tiệm bánh
bao bên cạnh người đến người đi, đến lúc chạng vạng, tiểu ca bán bánh bao kia
liền thu dọn quán, nương tử của hắn mang thức ăn đến cho hắn, sau khi hai người
sắp xếp mọi thứ xong, liền cùng nhau đẩy xe theo con đường lát đá đi về phía
trước, trong ánh chiều tà, bóng dáng hai người chồng lên nhau, càng lúc càng
xa.
Kỳ thực ta biết, ta chẳng
phải tham luyến cái bánh bao kia.
Mà là trong lòng ta nếu
không mong muốn cái gì đó, thì sẽ rất khó chịu. Lần này ngồi trên đá phiến ở
thế gian, ngửa đầu nhìn bầu trời, đột nhiên liền cảm thấy sư phụ thật giống như
là áng mây trên bầu trời, khoảng cách giữa người với ta càng lúc càng xa.
Buổi tối, ta tìm một ngôi
miếu đổ nát mà ở tạm, ngày thứ hai lại đi đến chỗ bên cạnh tiệm bán bánh bao đó
bày quán đoán tướng số. Lại nói ta vẫn chưa từng trải qua cuộc sống ở nhân
gian, không hiểu được hoạt động như vậy có phù hợp quy luật hay không.
Sáng sớm hai bên đường có
rất nhiều tiểu thương bày hàng, bọn họ không ngừng kêu gọi chào hàng, ta quan
sát xung quanh một lượt, cũng học dáng vẻ của bọn họ, đưa tay ngăn cản một nữ
tử đi ngang qua.
“Cô nương, có muốn
xem mệnh không?”
Nàng kia dùng cây quạt
che nửa gương mặt, trên tay cầm một chiếc khăn tay, nàng ấy dùng khăn tay phất
tay ta ra, ngữ khí cực kỳ không tốt, “Đi đi…”
Nàng ấy quay đầu nhìn ta,
sau khi sửng sốt một chút, liền trong thời gian ngắn ngủi, biểu hiện chán ghét
trên mặt nàng ấy biến thành nhiệt tình, ta cảm thấy có hi vọng, liền đứng dậy.
“Cô nương sắc mặt
của cô hồng nhuận…” Chưa đợi ta nói xong, nàng ấy liên tục ve vẫy chiếc
khăn tay nói: “Tiểu cô nương thực biết đoán mạng?”
Tuy rằng chỉ có nắm chắc
bảy phần, nhưng ta vẫn gật đầu.
“Đoán mạng làm
gì?”
“Kiếm tiền.” Ta
thành thật trả lời.
“Tỷ tỷ có biện pháp
kiếm tiền nhanh hơn, có muốn làm không?”
Ta do dự một chút, tiểu
ca bán bánh bao bên cạnh ho khan một tiếng.
Trên người nữ tử trước
mặt này mang một luồng khí phong trần, khiến cho ta có chút không thích. Bản
thân ta có thể làm gì tự ta biết rõ, dù sao là thần tiên không ăn không uống
cũng sẽ không thể đói chết, tuy rằng ta muốn kiếm tiền, lại cũng chỉ là vì tiền
mua hai cái bánh bao, không nhất định phải đi theo nàng ấy. Nghĩ đến đây, ta
lắc lắc đầu, lại trở về ngồi trên phiến đá.
Nữ tử vung khăn, lắc eo
bỏ đi.
Mùi hương son phấn xông
lên làm ta đầu váng mắt hoa, đợi đến khi tỉnh táo lại, ta lại chìa tay, liền
ngăn cản một người nam nhân.
“Công tử, có muốn
xem mạng không? Không chính xác không thu tiền, nói đúng, cũng chỉ thu tiền
bằng hai cái bánh bao.” Ta sợ hắn đi, liền nói hết câu một lượt, tiểu ca
bán bánh bao bên cạnh thế nhưng sửng sốt một chút, cười ha ha nói: “Vậy
cũng thật tiện lợi.”
Người trước mặt xoay lại,
hắn ăn mặc giống như thư sinh, quần áo màu xanh, trong tay còn nắm một cuốn
tranh.
Thuật đoán mạng mà ta học
được là xem tướng mạo, hỏi ngày sinh tháng đẻ còn có thể đoán ra kiếp trước
kiếp này, đương nhiên, đây chỉ giới hạn cho người phàm, hơn nữa phần lớn cũng
không chính xác lắm.
Thư sinh tao nhã kia, ta
hỏi kỹ lưỡng, hắn cũng đều trả lời hết. Ta bấm ngón tay suy xét tỉ mỉ, kết quả
lần tính toán này, thiếu chút nữa ta đã khóc.
Nếu như ta đoán không
nhầm, thư sinh áo xanh trước mặt này, là tiểu mục đồng ba trăm năm trước.
“Cô nương, cô làm
sao vậy?”
Hắn xoay người xuống, che
ánh mặt trời trước mặt ta.
Đối với ta, tiểu mục đồng
giống như một người thân nhất, không nghĩ tới sau ba trăm năm, ta còn có thể
gặp lại hắn, trong lúc ta đau khổ nhất.
“Cô nương, làm sao
cô khóc?” Giọng nói của hắn có chút hoảng loạn, ta vội vã dùng tay áo lau
nước mắt, “Công tử lần này là muốn vào kinh đi thi?”
“Đúng vậy.” Hắn
gật đầu, ta hít vào một hơi, “Công tử nhất định có thể đổ Cao Trung, còn
có thể làm phò mã đương triều kia.”
Tiểu mục đồng không nói
gì, hắn mấp máy môi nở nụ cười, mua hai cái bánh bao đang nóng hôi hổi ở tiệm
bánh bao bên cạnh, sau đó đưa tới trước mặt ta.
“Đói bụng chứ!”
Hắn nói.
Thời gian như chảy ngược,
giống như trở về ba trăm năm trước, tiểu mục đồng ngồi ở trên bờ ruộng trước
mặt ta, khóe môi lay động, hắn thổi nhạc khúc uyển chuyển du dương cho ta nghe,
hắn đọc 《Tam Tự
Kinh》vừa mới học trộm cho ta nghe, hắn nói với ta hương
bánh bao trên trấn bay hơn mười dặm…
Ta nhất thời kiềm chế
không được, bổ nhào vào trong lòng hắn.
“Tiểu mục đồng, tiểu
mục đồng…” Ta một lần rồi lại một lần nỉ non.
Ngay trong lúc này, ta
nghe được một tiếng sấm nổ vang trên trời.
“Miêu Miêu, nàng
đang làm gì!”
Ta quay đầu, liền nhìn
thấy sư phụ đứng ở dưới tàng cây xa xa, nét mặt uất giận nhìn ta. Ta cảm thấy
là ta hoa mắt, nơi này là thế gian, sư phụ làm sao có thể xuất hiện, chẳng lẽ là
bởi vì ta quá thương nhớ sao? Ta nhớ tiểu mục đồng ba trăm năm, rốt cục hiện
tại lại nhìn thấy hắn, nếu ta lại nhớ sư phụ ba trăm năm, người sẽ ở cạnh ta,
tùy ý cho ta ôm thắt lưng người sao?
Ba trăm năm, ba trăm năm,
sư phụ đã cứu Thủy Dạng thượng thần ra, cũng thành thân cùng nàng ấy rồi…
“Cô nương, cô
nương…” Khuôn mặt tiểu mục đồng đỏ ửng, mặc dù hắn đang đẩy ta, nhưng
vẫn chưa dùng sức, ta liền dùng khí lực giữ chặt hắn lại, “Tiểu mục đồng,
tiểu mục đồng, ta tìm ngươi ba trăm năm .”
Mọi người xung quanh bàn
tán ào ào, ta nghe được có người nói ta ngốc nghếch, mà ta cũng chẳng quan tâm
nhiều như vậy, nước mắt càng không ngừng rơi xuống, không biết là vì vui sướng
gặp được tiểu mục đồng, hay vì nỗi nhớ ẩn chứa trong trái tim kia…
Ta khóc thút thít một hồi
lâu, mới từ trong lòng của tiểu mục đồng ngẩng đầu lên, dưới gốc cây đối diện,
sư phụ mặc hồng y vẫn đứng ở nơi đó như cũ, sắc mặt đen giống như đáy nồi.
Ta dụi dụi mắt, cảm thấy
hình như là sự thật, lúc này mới có chút hoảng hốt, ta lôi kéo tay áo của tiểu
mục đồng, “Ngươi xem, dưới gốc cây kia có người mặc hồng y hay
không.”
Tiểu mục đồng nhìn theo
hướng tay ta chỉ, lắc đầu, “Không có.”
Tiểu ca bán bao kia cũng
thở dài, “Một cô nương xinh đẹp như vậy, làm thế nào mà đầu óc có vấn đề
thế!”
Trong lòng ta run lên,
thì thào lẩm bẩm: “Thì ra là tâm ma.”