Đọc truyện Tiên Phong Đạo Thê – Chương 41: Vẽ tranh
Khi sư phụ trở về đã là hai
ngày sau.
Hai ngày này ta nôn nóng
bất an, chỉ sợ thế gian phát sinh chuyện gì lớn, đi theo Tử Tô chạy đến Khuy
Thiên Cảnh trông chừng phái Thiều Hoa, kết quả không có phát hiện gì không ổn,
vậy yêu ma kia cũng chẳng biết đi đâu.
Sư phụ trở về cũng lòng
như lửa đốt, một tay người kéo ta vào trong lòng, “Nghe nói nàng lại bị
thương!”
Ta tựa đầu vào trong ngực
hắn, có chút e lệ giương mắt có chút oán trách nói thầm, “Mấy thần tiên
trên trời thật đúng là lắm mồm, chuyện ta bị thương ở thế gian, sợ là truyền
tụng đến mọi người ai cũng biết…”
Sau một lát, ta nâng đầu
lên, “Sư phụ, thiếu niên lần trước mà chúng ta nhìn thấy, là yêu ma! Là
yêu ma lần trước đả thương ta!”
Hai lông mày của sư phụ
nhíu chặt, ta thầm nghĩ yêu ma kia thật lợi hại, cũng giấu giếm được ngay cả sư
phụ, chẳng lẽ là cảnh giới yêu thần? Quả thật khó giải quyết, ngay cả sư phụ
cũng nhíu mày, nào ngờ người chỉ vuốt dọc sống mũi của ta, “Nói bao nhiêu
lần, phải gọi ta là Viêm Hoàng!”
Khóe mắt của người hơi
hơi nhấc lên, khóe miệng khẽ cười: “Ta thì không dám làm sư phụ của Thủy
Dạng thượng thần, đến lúc thần cách của nàng thức tỉnh, sợ là muốn nhổ sạch
lông của ta.”
Ta: “…”
“Kết giới nơi hoang
dã, chỉ sợ cũng do yêu ma kia phá.” Lúc này sư phụ mới nghiêm mặt nói,
“May mắn khe hở kia bị phát hiện sớm, chỉ chạy mất mấy con yêu thú, hiện
tại trừ con Kỳ Cùng không biết tung tích, còn lại toàn bộ bị trừ diệt.”
Ta kéo kéo tay áo sư phụ,
“Vậy có thần tiên bị thương vong không?”
“Đương nhiên là
có.” Sư phụ xua tay không nói thêm nữa, “Nàng đừng có ý nghĩ gì, tu
vi chưa khôi phục, không được phép chạy loạn lung tung. Về phần yêu ma kia, ta
sẽ báo cáo Thiên Quân phái thiên tướng hạ phàm điều tra, không có việc gì, nàng
đừng có lo lắng mò.” Sư phụ đắt ta đến ngồi xuống ghế đá, người vốn đang
mỉm cười nhìn ta, đến khi nhìn thấy cành hoa đỗ quyên đỏ trong bình hoa đặt
trên bàn đá, lập tức biến sắc: “Cái này từ đâu mà có ?”
“Là Bích…”
Lời nói của ta còn chưa dứt, đã bị Tử Tô đánh gãy, “Hồi Thần Quân, là nô
tỳ đi ngang qua vườn hoa, nhìn thấy hoa đỗ quyên này mới nở rất đẹp, nên tự tay
hái mang về.”
“Thật không?”
Sắc mặt sư phụ thật khó coi, mắt người không chớp mà nhìn chằm chằm ta, ta bị
người nhìn nên cảm thấy có chút hoảng hốt, đành phải yếu ớt lên tiếng, “Vâng.”
Sư phụ cho Tử Tô lui ra,
sau đó lôi kéo ta nói ‘muốn nói chuyện riêng’. Đa số thời gian đều là ngươi
nói, ta chống cằm nghe, thẳng đến lúc sau, người đột nhiên nói, “Ta vẽ một
bức họa cho nàng nha!”
Trong lòng ta vui mừng,
lập tức nói, “Để ta đi thay quần áo.”
Nhưng mà nói đến bức họa,
ta nhớ tới hai bức họa trong nhà tranh kia, Thủy Dạng thượng thần kiếp trước,
chẳng lẽ yêu Bích Thanh Thần Quân sao? Nghĩ đến đây, ta nheo mắt, quên đi quên
đi, mặc kệ nàng ấy yêu ai, ta chỉ cần ở bên cạnh sư phụ là đủ rồi…
Hôm nay ta mặc chiếc váy
dài mà hôm trước sư phụ tặng, màu sắc thật đạm, thoạt nhìn có chút từng trải.
Ta suy nghĩ đổi một chiếc
váy màu hồng nhạt tươi tắn một chút, khi vẻ trên giấy đương nhiên sẽ đẹp hơn
một chút, nào ngờ sư phụ khoát tay nói không cần thay đổi, người dặn dò Thanh Y
lấy giấy bút nghiên mực, không cần mất bao lâu, Thanh Y đã mang mấy thứ này
đến, đặt trên bàn đá.
Ta muốn đi mài mực, mà sư
phụ bảo ta đến đứng dưới tàng cây hoa đào.
Ta theo lời đứng ở dưới
tàng cây hoa đào, đối diện với phương hướng của sư phụ, trong lòng run rẩy vô
cùng, tựa hồ ngay cả cẳng chân cũng đang run lên.
Ta thật khẩn trương, vì
thế đáng thương nói, “Sư phụ, ta có thể ngồi không?”
Sau khi nói xong ta liền
che miệng, sắc mặt đỏ ửng, “Viêm Hoàng, ta có thể ngồi không?”
Sư phụ cười gật đầu, ta
có thế ngồi trên cỏ, thân mình hơi hơi dựa vào cây đào phía sau, đối diện với
phương hướng của sư phụ, nở nụ cười.
Lần ngồi này, ngồi yên
hai canh giờ.
Mặt trời xuống núi, ánh
nắng chiều giống như gấm, những đám mây trùng điệp nhiều tầng, đem ánh sáng mờ
nhạt chiếu tỏa khắp toàn thân sư phụ, người miệt mài vẽ tranh, lông mi thật dài
hơi hơi rung động, ở trên má bị che khuất một tầng bóng râm, từng đường cong
cong trên khuôn mặt kia, làm cho lòng người đều cảm thấy khó chịu, rất muốn đến
gần, hôn lên gương mặt kia một cách nhẹ nhàng.
Trời, ta đang suy nghĩ
cái gì.
Thừa dịp sư phụ còn đang
cúi đầu, ta nhanh chóng vươn tay, vỗ nhẹ lên má mình, ai bảo ngươi suy nghĩ
lung tung, bây giờ hai má này nóng đến dọa người, nóng chết người rồi.
Ta lặng lẽ dùng pháp thuật, tưới lên mặt một ít nước, lúc này mới hơi
tĩnh tâm được đôi chút.
Lại một lát sau, sư phụ
ngẩng đầu tươi cười với ta, “Xong rồi!”
Ta vội vàng đứng lên, bởi
vì ngồi lâu quá, lúc đứng dậy thiếu chút nữa không đứng vững, lòng ta tràn đầy
vui mừng chờ mong chạy đến bên cạnh sư phụ, nhìn thấy bức tranh kia, bỗng nhiên
liền mất hứng thú.
Liền giống như, có một
chậu nước lạnh đổ xuống đầu ta, làm cho cả người ta ướt đẫm.
“Đẹp không?”
Gương mặt sư phụ cười đến
xán lạn, ta hơi hơi sửng sốt một chút, thuận miệng đáp: “Thật khá.”
“Thích không?”
“Thích.” Giọng
nói của ta rất nhẹ, thấp nhỏ giống như hạt bụi.
Sư phụ đột nhiên nóng nảy
lên, “Nàng rõ ràng không thích!” Người kéo bức họa kia xuống, ta ngăn
cản không kịp, trơ mắt nhìn bức họa kia bị vò thành giấy vụn.
“Có phải Bích Thanh
Thần Quân vẽ đẹp hơn ta?” Sư phụ thét lên về hướng ta.
Ta đại khái đã hiểu rõ
đôi chút…
Đây là khúc mắc kiếp
trước, kỳ thực không nên tính trên đầu ta.
Chuyện trước kia ta không
biết nhiều lắm, nhưng mà hiện tại đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng là
hiểu rõ một ít đạo lý, vừa mới rồi Tử Tô nói hoa đỗ quyên kia là nàng ấy mang
về đến, ta đã hiểu rõ.
Ta hiểu rõ, sư phụ là con
chim lửa phùng lông!
Ta thở dài, sau đó tiến
lên, nhẹ nhàng mà ôm thắt lưng người.
“Viêm Hoàng, ta chỉ
thích chàng.”
Về phần kiếp trước, nếu
có thể, ta hi vọng, ta vĩnh viễn cũng không cần nhớ lại.
Ta thầm nghĩ muốn làm một
Cốc Miêu Miêu vô ưu vô lự…
Cả thân người của người
cứng lại, hồi lâu sau mới trầm tĩnh lại. Người đưa tay ôm chặt ta trong ngực,
một lần lại một lần nhẹ gọi: “Thủy Dạng, Thủy Dạng…”
Ta hơi hơi tránh ra một
chút, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn hắn: “Viêm Hoàng, chàng có thể gọi ta
là Miêu Miêu không?”
Thật giống như chàng muốn
ta gọi chàng là Viêm Hoàng, ta đây có phải có thể đề ra yêu cầu của bản thân
hay không?
“Khờ quá, đó củng
đều là nàng thôi.”
Ta im lặng không nói,
trong lòng một lần rồi lại một lần nói với bản thân, đó không giống nhau.
Mày của người nhẹ nhàng
nhíu lại một chút, sau đó cười nhẹ ra tiếng, “Tại sao lại có gương mặt
nghiêm túc quá vậy, cái này, rất giống trước kia. Ngược lại bây giờ ta cảm thấy,
có lẽ kiếp này nàng đáng yêu hơn. Nhưng mà đây chẳng phải chỉ là một cái tên
sao, đều là nàng cả.”
Lúc này ta mới hơi có
chút vui vẻ.
Sau một lát, người mới
lưu luyến không rời mà đi khỏi, Thanh Y không biết từ nơi nào xuất hiện thu dọn
mọi thứ, nàng ấy nhặt bức họa bị vò lại thành một khối kia muốn mang đi, ta
nâng tay gọi nàng ấy.
“Thanh Y, đem nắm
giấy kia đặt trên bàn đi.”
Dưới ánh trăng, ta cẩn
thận mở cụm giấy đó ra, trong lòng hơi hơi đau đớn.
Nhìn người trong tranh,
một nữ tử váy dài màu thủy lam đứng ở dưới tàng cây hoa đào, dáng người tha
thướt, ánh mắt sâu xa.
Đó không phải là dáng vẻ
của ta.
Viêm Hoàng nhìn ta, lại
vẽ Thủy Dạng thượng thần.