Đọc truyện Tiên Phong Đạo Thê – Chương 22: Bánh bột mì
Con hắc giao long kia
nhảy lên nhảy xuống, hình như đang hấp thu tinh hoa của mặt trăng, toàn bộ thân
thể trở nên hơi hơi trăng trắng, ta cảm thấy tẻ nhạt vô vị, nhìn mà buồn ngủ.
Mà giờ này mặt trăng đã
nhô lên cao, lúc này không hiểu có phải do bị giao long hấp thu nhiều quá, thế
nhưng mất sáng bóng rực rỡ, ta kinh hãi nói, “A, mặt trăng bị nó ăn luôn
!”
Kết quả một tiếng thét
kinh hãi này, đổi lấy là hai tiếng cười nhạo.
Mặc Tương nói hiện giờ
mây đen đang che ánh trăng, thần lôi có lẽ sắp đánh xuống. Nghe được lời của
hắn, ta liền hơi hơi khẩn trương, mạnh mẽ xốc lại tinh thần, xem nhìn hắc giao
long kia đang cuộn người. Sau một lát, một tia chớp cắt ngang qua màn đêm, hình
như xé rách cả không trung, sau đó tia chớp kia giống như có đôi mắt dài, lập
tức đánh tới trên người giao long, ta nhìn trên thân giao long kia bắn ra một
tầng ánh sáng, bao chặt lấy toàn bộ thân thể của nó, mạnh mẽ kháng cự lại tia
sét đánh, nhìn thân hình của giao long hơi hơi lay động một chút, ta nhất thời
nhẹ nhàng thở ra.
Nào ngờ Hồ Phỉ nói ta
không có kiến thức, hiện thời chỉ mới là tia sét thứ nhất, đợi đến đánh xong
chín lần, mới có thể biết được kết cục. Vì thế trái tim của ta mới hạ xuống lại
căng thẳng treo lên, nếu đổi lại ta là người chịu tia sét đó, khẳng định chịu
không nổi, trực tiếp bị đốt thành tro, mà đây chỉ mới là tia sét thứ nhất thôi,
tâm trạng ta nặng nề hẳn.
Lúc này trời đất biến
sắc, mây đen dầy đặc, tiếng sấm cuồn cuộn, hình như trong khoảnh khắc sẽ có cơn
mưa lớn giội xuống, con giao long kia trôi nổi giữa không trung vẫn không nhúc
nhích, có lẽ đang giữ sức. Ta nhìn thấy trên đầu giao long hiện lên một cây dù,
thầm nghĩ giao long này còn sợ thấm mưa, liền nghiêng đầu qua hỏi Mặc Tương,
“Ngươi xem hắc giao long cũng bung dù rồi, chúng ta đi tìm một nơi tránh
mưa đi, nhìn sắc trời này, chắc là sắp có mưa to đó!”
Kết quả lời vừa nói ra
khỏi miệng, Mặc Tương và Hồ Phỉ đều đồng thời xoay người nhìn ta một cách xem
thường.
“Ngươi như thế nào
lại ngốc như vậy a!” Hồ Phỉ vội vàng chế ngạo ta, trong lòng ta biết kiến
thức của bản thân mình quá thiển cận chỉ có thể làm trò cười, cố quay đầu đi,
không quan tâm hắn, cẩn thận nghiên cứu cái dù kia đặc biệt ở chỗ nào.
Sau đó Mặc Tương lại đưa
tay đặt lên vai ta, “Miêu Miêu, Viêm Hoàng Thần Quân chưa từng dạy ngươi
cái gì, ngươi vẫn nên theo ta về đáy biển đi!”
Ta căm ghét hất tay hắn
xuống, “Ta ở đáy biển ba trăm năm ngươi cũng không dạy ta cái gì, hơn nữa
sư phụ người có dạy ta, chỉ tại bản thân ta ngu dốt!”
Được rồi, tuy rằng sư phụ
quả thực không dạy cho ta nhiều thứ, nhưng mà ta cảm thấy, ta phải thề sống
chết bảo vệ thể diện cho sư phụ, không thể làm cho hắn mất mặt, không thể để
cho bất luận kẻ nào với bất cứ hình thức gì nói xấu hắn.
“Cây dù kia kỳ thực
là linh khí hộ thân, con giao long này không biết từ đâu mà có, có thể thay nó
chịu đựng được mấy đạo sấm sét của thần lôi.” Mặc Tương giải thích nói,
“Chỉ là lúc này còn sớm, nên giữ lại đến phút cuối cùng dùng để bảo vệ
tính mệnh mình!”
Mặc Tương vừa dứt lời,
thần lôi lại đánh xuống, lần này không phải chỉ một tia, mà là một tia liên
tiếp theo một tia, đồng thời đánh xuống ba tia sét, tiếng sấm cuồn cuộn chấn
động lỗ tai, kim quang chói mắt, sáng chói khiến ta phải nhắm chặt mắt, đợi đến
khi mở lại, cũng chỉ thấy cây dù vẫn còn trôi nổi trên đầu con hắc giao long
kia, chỉ có tổn hại nửa bên. Nhưng mà may mắn, ngược lại trên người hắc giao
long kia còn chưa có bị thương, có lẽ đều bị linh khí kia chắn đỡ. Ta đoán là,
căn bản thần lôi cũng có thể dùng ngoại vật để tránh đỡ, có lẽ, vẫn thật dễ
dàng a.
“Cái dù của nó bị
hỏng rồi, phải đổi một cây khác đi!” Ta nói rất đúng vào trọng tâm.
Hồ Phỉ: “…”
Hồ Phỉ có lẽ bị ta chọc
tức, nhìn ta hồi lâu cũng không hé răng, thật lâu sau mới ẩn ẩn thở dài, ta bị
hắn nhìn đến không được tự nhiên, chống cằm tiếp tục nhìn con hắn giao long
không chớp mắt.
“Linh khí, ngươi cho
là rất dễ chế luyện sao. Cái linh khí này của hắc giao long, sợ là pháp bảo hộ
thân hiếm có trên thế gian, rất có khả năng là di vật của tiên gia, có thể có
một cái như vậy, đã cực kỳ khó khăn!” Mặc Tương nhíu nhíu mày, “Cái
dù kia nhiều nhất còn chịu đựng được hai tia nữa, mà càng về sau càng hung
hiểm, hắc giao long này không còn bao nhiêu khí lực nữa, đến sau đó sẽ không
cách nào chịu nổi, thật sự nguy hiểm!”
Lời nói của Mặc Tương rất
nhanh đã được chứng minh, lại có ba đạo thần lôi đánh xuống, sau khi hai tia
sét trước đánh xuống, cây dù kia liền triệt để chỉ còn lại có khung xương, mà
tia thứ ba này, cũng là trực tiếp đánh xuống trên người hắc giao long, vầng
sáng hộ thân cũng hoàn toàn biến mất, toàn bộ thân người của hắc giao long đều
ửng đỏ như bị đốt cháy, sau một lát, hắc giao long kia ngã vào trong nước, nửa
ngày không thấy động tĩnh gì.
“Sẽ không chết đó
chứ?” Ta rất lo lắng.
Hình như nó chỉ còn có
hai tia thần lôi nữa là có thể thành tiên, khổ tu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ
lại phải thất bại trong gang tấc?
Đang cực kỳ lo lắng, mặt
hồ chợt cuồn cuộn nổi sóng, hắc giao long kia bay vút lên không trung, phóng
qua chúng ta trong nháy mắt, ta nhìn thấy trên da thịt lưng nó bị xé rách dữ
dội, máu tươi ào ạt chảy ra, tựa như nhuộm một tầng vảy hồng. Ta hoảng sợ .
Không đợi cho nó có bao
nhiêu thời gian nghỉ ngơi, tia thần lôi thứ tám lại đánh xuống, lập tức đánh nó
rơi xuống trong hồ, ‘đùng’ một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, trong bọt nước
bắn tung tóe này, ta ngửi thấy được mùi máu tươi nồng đậm. Ngay cả bọt nước bắn
lên cánh tay, cũng có một cảm giác dinh dính.
Còn một tia thần lôi cuối
cùng, nó còn chống chọi nổi không?
“Có lẽ không
được!” Mặc Tương nhìn nhìn trời, lại nhìn đáy hồ sâu thăm thẳm kia, nửa
ngày mới nói.
“Thịt giao long ăn
rất ngon đây!” Vẻ mặt Hồ Phỉ đắc ý, nhìn nhìn mặt hồ kia, ánh mắt cũng ẩn
lên màu xanh lục.
Trong lòng ta không thoải
mái, cho nên rất chán ghét bộ dạng này của hắn có lẽ sự chán ghét thể hiện rất
rõ ràng trên mặt ta, hắn quay đầu nhìn thấy ta, “Thật đó, một con lớn như
vậy, làm được biết bao nhiêu cái bánh bao thịt cho ngươi ăn a!”
Ta: “…”
Ta càng nghĩ, không biết
được khi nào tia thần lôi thứ chín đánh xuống, Hồ Phỉ cùng Mặc Tương đều tính
là tiên nhân, vì sao không trợ giúp cho nó? Tuyết Vực được một giọt nước mắt
của Phật Tổ cũng có thể trở thành thổ thần, hai vị này tuy rằng không bằng với
Phật Tổ, nhưng tốt xấu gì cũng là tiên, nếu không thì cũng rơi lệ hoặc là đổ
máu, để độ hắc giao long này thành tiên luôn đi cho xong!
Ta đem ý nghĩ của ta nói
cho hai người bọn họ nghe, kết quả lại chỉ đổi được một câu ‘tất cả đều có định
sẵn’, nghĩ đến hai người bọn họ không muốn ra tay, thì qua loa nói ra một câu
có vẻ quang minh chính đại như vậy với ta, ta suy nghĩ tinh tế đắn đo một chút,
liền nhìn thấy bầu trời chợt sáng, tia thần lôi kia cuối cùng cũng sắp đến!
Lúc chỉ mành treo chuông!
Ta, cắn nát đầu ngón tay
của mình.
Sau khi đem một giọt
huyết châu, vẫy vào trong hồ kia.
Sau đó mặt hồ vẫn bình
yên như trước, hoàn toàn không có động tĩnh, hai người Hồ Phỉ cùng Mặc Tương
trợn mắt há hốc mồm mà nhìn ta, sau một lát, hai người đều cười ha ha.
Ta sáng tỏ. Tuy ta là đồ
nhi của Viêm Hoàng Thần Quân, lại cũng không tính là thần tiên chân chính.
Có lẽ đoán được suy nghĩ
của ta, Mặc Tương đưa tay vuốt đầu ta, “Tính là ngươi đăng trong tiên
tịch, nhưng cùng lắm cũng chỉ ở cấp tiểu tiên, há có thể so sánh cùng Phật
Tổ? Bất kể huyết nhục của ta, hay là Hồ Phỉ đều không có
tác dụng, huống chi là ngươi? Bây giờ, sợ cũng chỉ có huyết nhục của vài vị
thượng thần ít ỏi kia mới có thể làm được!”
Ta cúi đầu không nói, bởi
vì tâm tình không tốt cũng tùy ý cho hắn vỗ đầu ta.
Kết quả Hồ Phỉ không bỏ
qua, lại muốn cấu xé với hắn, đang lúc lôi kéo, chợt thấy giao long kia bay lên
không, trên người máu tươi đầm đìa, nhưng lại thẳng hướng trời cao, giống như
muốn đón nhận tia thần lôi cuối cùng kia.
Ta trợn mắt há hốc mồm,
ngay cả Mặc Tương cũng là sửng sốt, “Kiên cường như thế, thật đúng là một
con giao long tốt!”
Hắc giao cùng cự kiếm màu
vàng chạm vào nhau, phảng phất một hào quang màu vàng, chắn ngang nó, trong
khoảnh khắc đó ánh lửa bắn ra bốn phía, khói đen bắn ra, tiếng kêu bi thảm
trong cổ họng ta khó khăn lắm mới nhịn xuống được, trong ánh mắt cũng là thật
sự nhịn không được mà lăn xuống mấy giọt nước mắt.
“Xong rồi, ta đi che
chở nguyên thần của nó, tránh cho nó kết cục hồn phi phách tán, hủy mất thân
thể, cũng có thể tu luyện lại một lần nữa, làm một Tán tiên nho nhỏ!” Sau
khi nói xong Mặc Tương từ trên mây nhảy xuống, hào quang nhiều màu từ trong tay
áo của hắn bay ra, ta biết vật đó, là ngọn đèn lưu ly nhiều màu lần trước!
Nhưng mà hắn còn chưa
tiếng lại gần, liền đã kinh ngạc ra tiếng.
Hồ Phỉ thúc giục đụn mây
đuổi tới, ta thò đầu ra xem, liền phát hiện trong đám khói sương màu đen, khó
khăn lắm mới thấy được một vùng ánh sáng nho nhỏ, mà bên trong vùng ánh sáng
này, là một con rồng nhỏ màu trắng bạc, cuộn mình thành một khối giống như bánh
bột mì, vẫn không nhúc nhích đường như vẫn còn đang nằm ngủ.