Đọc truyện Tiên Phong Đạo Thê – Chương 20: Gặp lại
Ý của Hồ Phỉ chính là,
hắn chịu uất ức một chút giả làm thi thể, sau đó ta liền bán mình chôn hắn, tuy
rằng thoạt nhìn ta không đáng tiền, nhưng nói chung tiền bán cũng đủ mua vài
cái bánh bao.
Ta nhất thời rất hoảng
hốt, vậy bán thân làm cái gì?
Hắn đánh giá ta từ trên
xuống dưới, “Chắc là làm nha đầu đó!”
Ta gật gật đầu, nếu như
vậy, “Ta sẽ làm nha đầu ở nhân gian?”
Hồ Phỉ mắng ta ngu ngốc,
nói có thể làm con rối gỗ thế thân cho ta, chuyện bưng trà rót nước ngay cả con
rối gỗ còn làm tốt hơn ta, người thường nhìn không ra sơ hở, ta gật đầu đồng ý.
Đang chuẩn bị tìm khối đất trống bắt đầu bán hắn, đã bị hắn kéo đến một bên,
“Nếu ở cùng một chỗ với cô nương này, khẳng định người khác sẽ mua nàng ta
trước, đi đi, chúng ta đổi nơi khác!”
Mặc dù ta không hiểu,
nhưng cũng nghe theo hắn, xuyên qua con phố đi vào trong ngõ hẻm rất lâu, ở một
chỗ khuất nơi cuối con hẻm nhỏ, hắn biến ra một cái chiếu, sau đó biến bản thân
trở nên có sắc mặt xanh trắng, dáng vẻ của người chết, kế tiếp hắn nằm trên
chiếu nói, “Được rồi!”
Khóe miệng ta giật giật,
nơi này yên lặng, căn bản là không có bóng người, ta bán thế nào được đây?
Hồ Phỉ cố tình lăn trên
chiếu hai cái, “Hay là ngươi muốn ta nằm giả chết ở trên phố xá sầm uất?
Đi thôi, ngươi xách cái đầu chiếu kia, kéo ta ra ngoài đường!”
Ta rất là đau buồn, nhưng
lại cảm thấy hắn nói có lý, đành phải làm theo cách của hắn, nắm chặt một góc
chiếu dùng hết sức lực kéo hắn ra ngoài đường lớn, đến lúc sắp ra khỏi ngõ nhỏ,
Hồ Phỉ đưa tay chuyển cho ta một tấm bảng, trên bề mặt viết bốn chữ to, kỳ thực
ánh mắt ta vô cùng tốt, cảm thấy mấy chữ này gần giống bốn chữ trên tấm bảng
lúc nãy, giống nhưng cũng có chỗ không giống, nhưng mà giờ phút này ta đã mệt
thở hổn hển, cũng không muốn hỏi nhiều, đem tấm bảng kia đeo trước ngực.
Lúc đi ra khỏi ngõ nhỏ đã
thấy người, người qua đường nhìn thấy ta ào ào tránh né, ta tìm một mảnh đất
trống ngồi xuống, học dáng vẻ của cô nương ban nãy, cúi đầu hạ thấp mắt, yên
lặng chờ mong có người đến mua ta về, dùng tiền đó đi đổi bánh bao.
“Ngốc, sắc mặt ngươi
hồng nhuận, lừa gạt người ta à!”
Hồ Phỉ mắng ta, ta thầm
nghĩ ngươi một thi thể nằm xấu xí, còn công khai nói chuyện, không sợ bại lộ
sao? Ta lặng lẽ duỗi tay đến dưới chiếu hung hăng véo hắn một cái, rồi lại khôi
phục lại tư thế quỳ ngay ngắn như trước.
“Đầu heo, ngươi
không biết có thể truyền âm sao?”
Cái này giờ ta mới biết.
Hồ Phỉ dùng thần giao nói
chuyện với ta, người bình thường, không nghe được .
Trên đường người đến
người đi, cũng có người nghỉ chân dừng lại, thở dài một lát rời đi, ta quỳ hồi
lâu cũng không có người hỏi thăm, hơi có chút chán ngán thất vọng. Hồ Phỉ còn
liên tiếp nói, “Aii, aii, aii, sớm đoán được ngươi bán không được, còn
không bằng bán ta chôn ngươi, có lẽ còn nhanh hơn một ít.”
Còn có một người phụ nữ ở
bên cạnh cố tình chậc chậc thở dài, “Nha đầu kia thật sự là mệnh khổ, trẻ
tuổi như vậy mà trượng phu đã chết, lại sinh ra với bộ dạng như vậy, sợ là ngay
cả mua về làm công việc thấp hèn nhất cũng không có ai nguyện ý.”
Ta có chút dại ra, chẳng
lẽ là đang nói ta?
Nhưng vì sao ta nghe mà
không hiểu gì cả?
Hồ Phỉ đang cười khì khì,
tuy rằng là truyền âm thuật, nhưng mà hắn cười đến thân mình run run lên, sợ
tới mức ta vội vàng nhào đến bên cạnh người hắn mà giữ hắn lại, sợ bị nhìn ra
sơ hở, ai ngờ ta nhào qua như vậy, hắn lại nghiêm chỉnh lại giống như là chưa
từng động đậy, ta nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy suy tư còn muốn tiếp tục bán
không, liền phát hiện hắn lại tiếp tục run run, tức giận đến ta hận không thể
một cước giẫm chết hắn.
Ai ngờ đúng lúc này, một
giọng nói vang lên phía trên đỉnh đầu của ta.
“A, bán mình táng
phu?” (bán
mình chôn chồng)
Ta gật gật đầu, bối rối
cúi người suy nghĩ nên tìm lí do nào cho tốt đây.
“Ta, ta không có
tiền mai táng, cho nên, cho nên, van cầu ngươi mua ta đi, ta tìm một quan tài
mỏng để chôn hắn, cái gì ta cũng biết làm hết! Ngươi mua ta đi, mua ta
đi!”
Mua ta, ta có thể đi mua
bánh bao a!
Nói đến chỗ này, ta vội
vàng ngẩng đầu, nhưng mà trong nháy mắt nhìn thấy người trước mặt, bỗng nhiên
cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh, ông trời của ta ơi, người này thế nào lại là
tên Mặc Tương kia cơ chứ, hắn nên ở lại Đông Hải cho tốt, chạy đến nhân gian
làm cái gì chứ?
Hôm nay Mặc Tương mặc một
chiếc áo bào màu xanh lam, tay cầm một phiến quạt giấy màu trắng, cười đến cực
kì thoải mái, bởi vậy lộ ra đôi mắt cực sáng, hào quang quanh thân đã thu lại
rồi, nhưng trong đám người này, lại có cử chỉ nhẹ nhàng như tiên giáng trần.
Không biết từ khi nào,
nơi này đã tụ tập không ít quần chúng, mà đại bộ phận đều là những cô nương cầm
mặt quạt hoặc khăn tay che nửa má, ta hơi hơi run lên, chậm rãi đứng lên níu
chặt chiếu muốn kéo nó về một chỗ vắng vẻ, hành động như vậy, những người vây
xem đương nhiên ồn ào tránh ra nhường đường, Mặc Tương cố
tình phe phẩy quạt bước đến trước mặt ta, “Bao nhiêu tiền? Ta mua?”
Ta mím môi lắc lắc đầu,
muốn kéo Hồ Phỉ vòng qua Mặc Tương mà đi, có lẽ Hồ Phỉ đã phát hiện, giờ phút
này chiếc chiếu nhẹ bổng như không có gì sức nặng, những người vây xem đều hô
lên, “Thì ra tiểu quả phụ có sức mạnh vô cùng, mua về cũng có thể gánh vác
công việc lao động nặng nhọc!”
Ta cho rằng Mặc Tương còn
có thể ngăn cản ta, trong lòng cùng Hồ Phỉ thương nghị nên thoát thân như thế
nào mới không hù dọa đám người thường vây quanh nhìn, nhưng mà Mặc Tương lại
nghiêng người tránh ra, ta vội vàng mượn đường mà trốn chạy, chỉ nghe phía sau
một đám kinh hô, đợi đến nơi vắng vẻ Hồ Phỉ cọ cọ một chút rồi từ trên mặt đất
bật dậy, ta đang thở hổn hển, liền nhìn thấy Mặc Tương tươi cười đầy mặt đột
nhiên xuất hiện, chợt đứng gần sát bên người ta, sợ tới mức suýt nữa ta đã
ngừng thở.
“Bán mình à? Bao
nhiêu tiền vậy?” Mặc Tương nhíu mày, đưa tay dùng quạt mà hung ác gõ lên
trán ta. Ta chỉ cảm thấy vạn phần nghẹn uất, vì sao ai cũng thích đánh ta,
chẳng lẽ là khinh thường ta yếu đuối? Cảm thấy rất nhớ sư phụ, ngay cả sự hấp
dẫn của bánh bao kia, cũng phai nhạt rất nhiều!
“Bán mình cũng không
chọn tướng mạo cho đẹp chút, còn bán mình chôn chồng! Da mặt dày!” Mặc
Tương vừa giáo huấn, vừa lại gõ cây quạt vào trán ta.
Lúc này Hồ Phỉ từ phía
sau anh dũng đứng ra, “Đánh cái gì mà đánh, bán mình chôn chồng thì có cái
gì không đúng? Ta chính là phu quân của nàng ấy!”
Ta chắc biết chữ phu quân
là có ý nghĩa gì, nhất thời mặt đỏ lên, đứa nhỏ chết tiệt cư nhiên khinh thường
ta không biết chữ!
“Chưa dứt sữa!”
Mặc Tương ngay cả mắt cũng không nâng, làm pháp thuật khiến cho Hồ Phỉ đứng tại
chỗ không thể nhúc nhích, sau đó hóa ra một chiếc gương nước, “Ngươi xem
bộ dạng của ngươi này, có thể bán được sao?”
Ta quan sát người ở trong
gương kia, rõ ràng phát hiện một làn da ố vàng, tóc như cỏ khô, hốc mắt sâu
hút, răng hô mặt méo, lập tức hiểu rõ vì sao quỳ lâu như vậy cũng không có
người để ý tới, trong lòng oán niệm Hồ Phỉ vô số lần, nếu không phải biến ta
thành bộ dạng này, chỉ sợ sớm đã bán được rồi đổi bánh bao, cũng không đến mức
luôn bán không được, cuối cùng gặp phải tên xấu xa Mặc Tương!
Giờ phút này, hắn sẽ
không đem ta về đáy biển chứ? Ta cảm thấy chân ta cũng bắt đầu run lên !
“Vì sao vụng trộm
chạy đến thế gian?” Lúc này vẻ mặt Mặc Tương rất nghiêm túc, ta không dám
tranh luận, ngoan ngoãn nói rõ ràng mọi chuyện.
“Ngươi cũng biết
tiểu tiên trên trời muốn hạ phàm phải xin qua nhiều tầng chỉ thị, ký tên đồng
ý?” Mày của Mặc Tương nhíu chặt, ta liên tục gật đầu, “Biết
biết!”
Chính vì nghe nói hạ phàm
không dễ, nên thừa dịp lúc này mới đến nhân gian du ngoạn thôi.
“Thiên giới không
đồng ý cho các ngươi tùy ý hạ phàm, đều vì nhân gian tồn tại yêu ma, nếu bậc
tiểu tiên như các ngươi gặp phải, cũng chỉ có thể là thịt! Các ngươi hạ phàm,
chính là tặng thịt đến!”
Ta nghiêng đầu liếc Hồ
Phỉ một cái, chỉ thấy hắn mặt đỏ cổ thô, có lẽ chứa nhiều bất mãn cần giải bày,
Mặc Tương cố tình không cho hắn nói, thật là có chút đáng thương.
Ta rất thực tế, nghe đến
có yêu ma đương nhiên liền nghĩ mà sợ, ngay cả Thủy Dạng thượng thần cũng có
thể bị yêu ma ăn luôn, huống chi ta chỉ là một cây lúa non như vậy? Chính là
bây giờ Hồ Phỉ bị chế trụ, bản thân ta khẳng định trở về Tuyết Sơn thật không
thể rồi, nhìn bộ dạng kia của Mặc Tương, vẫn thật sự là muốn đem ta về đáy
biển?
Ta sợ hãi !