Đọc truyện Tiên Phong Đạo Thê – Chương 14: Đi xa
Sư phụ nói hắn muốn đi
nơi Cực Bắc đầy băng tuyết, hỏi ta có muốn đi cùng hắn hay không, cũng luôn
nhấn mạnh môi trường ở đó tồi tệ, cực kỳ rét lạnh, ta vốn đang do dự, nghe hắn
nói như vậy, càng đánh trống thoái lui.
Tiểu đồ nhi của Lưu Diễm
tiên tử kia cố tình bĩu môi, tiếng trẻ con chỉ trích ta chịu không được khổ,
chịu không nổi mệt, ta cảm thấy ta da mặt coi như mỏng, thật có vài phần e lệ,
vì thế cắn chặt răng, cũng liền nỗ lực làm ra một dáng vui vẻ hướng tới năn nỉ
sư phụ mang ta đi theo. Sư phụ hình như không nói gì, xoay mặt đi bả vai hơi
hơi lay động, ta thấy hắn không đáp ứng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ngoài
miệng vẫn là yếu ớt nói, “Sư phụ, ta có thể chịu khổ!”
“Quên đi, ngươi
không đi cũng được!” Có lẽ sư phụ buồn bực ta không có tác phong, thật bất
đắc dĩ nói. Trong lòng ta vui vẻ, xoay người trở lại bên cạnh Tử Tô chuẩn bị
nhìn theo bọn họ rời đi, kết quả Tử Tô nàng ta nói thầm bên tai ta, “Nếu
Thần Quân đại nhân đi rồi, long thái tử của Đông Hải kia bắt ngươi đi thì làm
sao bây giờ?”
Ta lập tức sợ ngây người!
Chẳng lẽ là gần đây cuộc
sống rất an nhàn, khiến cho ta thế nhưng quên đi cái chuyện như vậy!Trời ơi! Sư
phụ bọn họ còn chưa đi xa, ta nhảy một cái đi ra ngoài giống như tên bắn,
“Sư phụ!”
Ta quýnh lên, cuống quít
ôm thắt lưng sư phụ đại nhân, “Sư phụ người đừng đi, ngươi đi rồi ta làm
sao bây giờ?”
Nước mắt của ta giàn giụa
nhìn sư phụ đại nhân, lại phát hiện lời này vừa hét lên, sắc mặt mấy người xung
quanh đồng loạt thay đổi, đáng sợ nhất cũng không ai bằng Lưu Diễm tiên tử, sắc
mặt xanh mét, ánh mắt như đao, sợ tới mức hai tay ta ôm sư phụ càng chặt.
“Buông tay!”
A, ta thế nào cảm giác sư
phụ đại nhân đang nghiến răng?
“Sư phụ, người đi
đâu ta muốn theo đó!” Cảm giác được một luồng áp lực vô hình, cuối cùng ta
buông lỏng tay ra, lúc đó ngoài miệng lại không ngừng nghỉ, “Sư phụ, người
đừng bỏ lại ta!”
Sư phụ xoay người, trên
mặt có vẻ tức giận, trong lòng ta không yên, sư phụ đại nhân quả thật đang tức
giận, ta phải nói tốt để lấy lòng hắn, càng nghĩ cũng chỉ lắp bắp nói ra câu,
“Sư phụ, người là đẹp nhất!”
…
Lưu Diễm tiên tử cùng đồ
nhi của nàng ta hít vào cùng một lúc, ta thấp thỏm lo âu, cũng không ngờ sư phụ
đại nhân bỗng nhiên trừng mắt nhìn ta.
“Thật muốn đi?”
Hắn tươi cười đầy mặt như tắm trong gió xuân, ta lập tức lấy dũng khí, gật đầu
nói, “Thật muốn đi!”
“Vì sao phải
đi?”
Ta đề khí lớn tiếng nói,
“Bởi vì sư phụ đẹp nhất, ta không nhìn thấy sư phụ sẽ rất khó chịu!”
Sư phụ là phượng hoàng,
bản mạng thuộc hỏa, nói vậy sẽ có biện pháp khu hàn, nếu có chuyện ta sẽ dán
lấy hắn suốt ngày là được rồi, dù sao còn tốt hơn bị Mặc Tương bắt về đáy biển,
sau khi hạ quyết tâm không ngừng khen ngợi mỹ mạo của sư phụ, chỉ tiếc sở học
của ta có hạn, dù sao cũng chỉ có là xinh đẹp, thật là xinh đẹp, xinh đẹp nhất,
nghe được ba người quanh mình đều chép miệng, mà Lưu Diễm tiên tử kia cùng đồ
nhi của nàng ta, gương mặt càng lộ vẻ khinh thường.
Chỉ có sư phụ xem ra tâm
tình tốt bằng lòng, khẽ gật đầu, “Ngươi đã cố ý muốn đi, ta cũng không
ngăn cản ngươi, chỉ là nếu chịu khổ, không được oán giận!”
Ta liên tục nói “Vâng”,
sư phụ liền gọi Tử Tô lại, bảo nàng ta thu thập hành trang cho ta, lại dặn nàng
ta lúc giữa trưa, dẫn ta đến Nam Thiên môn tụ hợp.
Sư phụ đi rồi Tử Tô liền
bắt đầu thu thập gói đồ giúp ta, ta nghe nơi băng tuyết đặc biệt rét lạnh, liền
van cầu Tử Tô mang quần áo nàng ta không mặc tặng lại cho ta, Tử Tô cũng sảng
khoái, để cho ta tùy tiện lựa chọn.
Sau khi ta lấy vài chiếc
áo dày cũng cảm thấy ngượng ngùng, liền vừa nói đủ vừa đem cái chăn bông đều
nhét vào trong gói đồ, đúng vào lúc này Cẩm Văn từ bên ngoài trở về, đứng ở cửa
hỏi, “Các ngươi đang làm cái gì đó?”
Thời gian gần đây hình
như đêm nào Cẩm Văn cũng không về, chẳng biết đi đâu, đã thật lâu ta không gặp
nàng ấy, cho nên cũng phai nhạt những lời không tốt mà lúc trước nàng ấy nói
với ta, nghĩ đến phải cùng sư phụ đi xa nhà, sợ là thời gian rất lâu cũng không
gặp nàng ấy, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên vài phần u sầu ly biệt, lập tức
kính cẩn trả lời nàng ấy, “Ta phải theo sư phụ đi đến nơi băng tuyết ở Cực
Bắc, bây giờ đang sắp xếp quần áo, Cẩm Văn sẽ có một thời gian lâu ta cũng
không thể gặp ngươi, ngươi phải chăm sóc tốt cho bản thân nha, ta sẽ nhớ ngươi
lắm!”
Khi ta nói xong, đổi
ngược lại Cẩm Văn sửng sốt, nàng ấy dựa vào bên cửa thân hình có chút mệt mỏi,
còn tăng thêm vài phần quyến rũ so với ngày xưa, giờ phút này hơi hơi ngây
người, môi đỏ mọng liền hơi hơi mở ra, phảng phất có một tiếng kêu yêu kiều
muốn tràn ra, ta không biết vì sao lại nhớ cuốn tranh đã thấy mấy ngày trước,
tâm thần nhất thời một trận dập dờn.
“Nơi băng
tuyết?” Cẩm Văn làm như phục hồi lại tinh thần, thì thào lặp lại câu nói.
Ta gật đầu, trong lòng
lan tràn khổ sở. Nếu không phải Mặc Tương kia tìm mọi cách làm khó dễ ta, ta
mới không muốn cùng sư phụ đến nơi thời tiết giá lạnh đó mà chịu khổ đâu!
“A!” Nàng ấy
miễn cưỡng gật đầu, sau đó vươn bàn tay trắng nõn ra, “Ta hiểu rồi ngươi
sợ lãnh, cũng không cần đem hết đống chăn mang đi đâu, mấy thứ này không có tác
dụng gì nhiều, ngươi đợi chút, ta đi lấy cái đồ này tặng ngươi!”
Sau khi Cẩm Văn dứt lời
thì rời đi, không mất thời gian bao lâu liền vòng trở về, trên tay ôm bộ áo làm
từ lông động vật, kiến thức của ta nông cạn không hiểu được đó là vật gì, chỉ
cảm thấy sắc màu bộ lông kia sáng loáng, hoa mỹ mềm nhẹ, thật sự đẹp mắt. Cẩm
Văn đưa tay lên bộ lông kia nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt hơi hơi nheo lại, cười
đến thập phần chân thành tha thiết.
Trong lòng ta biết Cẩm
Văn rất thích thứ này, lại không biết nàng ấy ôm đến trước mắt chúng ta làm gì?
Nào biết được vẻ mặt nàng ấy không nỡ như lại đem bộ lông kia đưa tới trước mặt
ta, “Ngươi sợ lạnh, cái này tặng cho ngươi để chống lạnh!”
Ta liên tục xua tay,
“Vạn vạn lần không thể, vạn vạn lần không thể, đây là vật mà ngươi yêu
thích, cho ta thì lãng phí quá!” Ta nói lời chân thật, bộ lông này thoạt
nhìn được bảo dưỡng vô cùng tốt, nếu cho ta, đơn giản chỉ cần khoác trên người,
nhưng mà ta từ đầu đến cuối vẫn không thể thay đổi được thói quen lăn lộn trên
đất, cái này, khẳng định sẽ làm hư nó.
Cũng không ngờ Cẩm Văn hừ
một tiếng, “Cái gì mà vật yêu thích, bất quá là bộ lông của con chồn tía
trăm năm, ta mới không thấy hiếm lạ, sau này lại càng không thiếu mấy thứ này,
cho ngươi thì ngươi cầm đi, đừng nói gì nữa!” Sau khi nói xong nàng ấy lập
tức đem bộ lông chồn tía kia ném lên người ta, ta đành phải đưa tay đón lấy,
đang muốn nói lời cảm tạ, đã thấy nàng ấy cũng không quay đầu lại mà rời khỏi.
“Ai, cám ơn a!”
Tuy rằng ngoài miệng Cẩm
Văn luôn nói lời khắc nghiệt, nội tâm cũng tốt lắm, trong lòng ta cảm động, mặc
kệ Cẩm Văn hay là Tử Tô, đều quan tâm ta như vậy, trong lòng ta đều rất rõ, mắt
ta đỏ lên, suýt nữa liền rơi lệ.
Tử Tô lấy bộ long chồn
tía kia từ tay ta mà cho vào gói đồ, ngữ khí có vài phần khinh thường,
“Nghe nói nàng ấy ỷ vào tư sắc không tầm thường, lượn quanh mấy vị thượng
tiên, có lẽ là thật, bằng không như thế nào lại nói cái gì là sau này vật như
vậy còn nhiều hơn? Tiểu tiên giống như chúng ta, bộ lông chồn tía trăm năm, dĩ
nhiên thập phần khó có được, aii…”
Ta đang đắm chìm trong
nỗi sầu ly biệt, đối với lời nói của Tử Tô đương nhiên càng không thể hiểu sâu
sắc, chỉ là chặt chẽ nhớ kỹ ba chữ “khó có được” kia. Đã là vật cực kỳ khó có
được, mà Cẩm Văn lại tặng cho ta, phần ân tình này, Cốc Miêu Miêu ta mãi nhớ
kỹ.