Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70

Chương 31


Bạn đang đọc Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70 – Chương 31


Mẹ của Thiết Trụ vừa ré lên, mấy người phụ nữ đang tránh nắng ngồi làm việc dưới gốc cây gần đó liền lập tức muốn tới hóng hớt.

Tất cả đều không ngại trời nắng gắt mà buông xuống công việc trong tay, chạy nhanh đến xem kịch vui.

“Làm sao thế làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”Thấy mọi người đến vây xem, mẹ của Thiết Trụ liền bắt đầu “biểu diễn”.


“Bà con đã có mặt ở đây rồi, thì xét xử cho tôi cái.

Tôi thành tâm thành ý mang quà cáp tới đây, là muốn ngỏ ý bàn chuyện bái Từ Đóa làm thầy cho Thiết Trụ nhà tôi, mọi người dù gì cũng là hàng xóm láng giềng với nhau, sống cũng gần kề, sau này Thiết Trụ có thành công cũng chẳng thể quên người thầy này đâu mà đúng không?”Mọi người có mặt đều gật đầu đồng ý: “Đúng đấy đúng đấy.

“”Nhưng con bé đó lại muốn được đằng chân lân đằng đầu đó mấy bà có biết không? Chính miệng nó nói với tôi nào là muốn lấy trâu bò dê làm đồ lễ! Tôi lấy đâu ra mà đưa cho người ta chứ? Hơn nữa, ông sư phụ gì đó của con bé còn có thể đội mồ sống dậy để ăn mấy món đồ cúng đó hay sao, hay là số đồ lễ đấy sẽ vào bụng của cả nhà nó luôn không ai biết?”Có người liền phụ họa vào: “Đúng vậy, đã mất bao nhiêu năm rồi, sao còn muốn người sống làm lễ tế nữa chứ? Lừa đảo hả?”Từ Đóa lần theo âm thanh nhìn qua, ô, người quen đây mà, không biết bà ấy đã hoàn thành xong cái “sự nghiệp ăn chổi” hôm trước hay chưa.

Trông thấy mẹ của Thiết Trụ muốn bêu rếu Từ Đóa là đứa vô liêm sỉ, cậy mình có vài ba cái tài lẻ mà muốn đi moi tiền của người khác, bà Từ vô cùng lo lắng: “Mẹ Thiết Trụ này, bà đang nói vớ vẩn cái gì vậy? Con bé Đóa không phải đã nói là có thể dùng ngỗng gà vịt thay thế hay sao?””Mẹ, mẹ có nói chuyện với bà ấy cũng không có ích lợi gì đâu.


” Từ Đóa ngăn bà lại nói nhỏ, rồi nhanh nhảu chớp mắt vài cái, đôi mắt liền lập tức đỏ lên.

Không phải muốn diễn sao? Ai sợ ai chứ?Ai sinh ra mà không có máu “diễn” trong người đâu?”Thím à, thím nói cháu như thế nào cũng được, nhưng thím không thể bất kính như vậy với sư phụ cháu được!”Rõ ràng là một giọng nói nhẹ nhàng, nhưng khi lời được thốt ra lại như vang vọng khắp nơi.

Từ Đóa nhếch nhẹ cánh môi từ trong sân bước ra, trong đôi mắt to tròn kia chứa đầy những ngấn nước mắt ấm ức, lại như kiên quyết không muốn để nó chực trào rơi xuống.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.