Đọc truyện Tiên Nữ Giang Đậu Hồng – Chương 8
Edit: Yunchan
Xanh biếc như làn xuân thủy ban sớm, đỏ ửng như ánh bình minh sắp lên.
Ta nghe chất giọng trầm khàn của Tễ Lam đọc lên câu này, trong lòng bỗng ngọt lịm như được ăn món mật hoa Linh Tiêu thơm phức. Người có thể viết ra được câu thơ tuyệt vời như thế, nhất định có một lòng yêu thương sùng bái vô bờ bến đối với giống loài đậu đũa đỏ. Hắn ta hay cô ta có quan hệ họ hàng huyết thống gì với ta không nhỉ? Tốt nhất hắn ta hay cô ta là một nhân vật tai to mặt lớn quyền cao chức trọng, có thế một mai khi ta tìm được hắn ta hay cô ta, thì đã có một ngọn núi lớn để dựa dẫm rồi, dù mai sau có gây ra bất cứ sai lầm gì, thì cũng không phải nơm nớp lo sợ như hôm nay nữa.
Ôm ấp trong lòng ước mơ về một tương lai tươi đẹp, ta theo Tễ Lam bước tiếp lên con đường phía trước.
Dọc đường đi vẫn có hàng đống lời đồn đại khó nghe, nực cười hơn là, có một tên yêu tinh xấu hú hồn rắp tâm muốn quyến rũ ta.
“Một tiểu mỹ nhân đáng yêu thế này, sao lại đi theo một tên quái vật tới da còn chưa lột hết chứ?” Đó là một con Bạch Hồ hóa thành hình người, hắn vừa nhác thấy ta và Tễ Lam trên đường, lập tức lủi tới trước mặt mà không thèm suy nghĩ gì, cười làm dáng rồi chìa một cái móng vuốt về hướng ta: “Tiểu mỹ nhân, đừng đi chung với sinh vật bậc thấp này nữa, hay là theo ca ca ẩm rượu, làm bạn phong hoa tuyết nguyệt nhé?”
Nào giờ bộ tộc Hồ yêu luôn thích ỷ vào sắc đẹp của bản thân để mị hoặc người khác, mặc dù ta đã nghe đồn từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên đụng phải. Đáng tiếc là chú em này quá xấu, chưa kể da mặt còn dầy cui, ta thật lòng khó thể rung động nổi, vì thế chỉ đành bình tĩnh xoay mặt qua bên.
Tễ Lam lặng thinh, chỉ nâng mí mắt lạnh lùng lên liếc Bạch Hồ.
Bạch Hồ thấy ta im lặng không đáp, sỗ sàng tóm lấy cổ tay ta, cái mặt cười sung sướng càng phô ra lộ liễu hơn: “Tiểu mỹ nhân, chẳng lẽ muội bị câm à? Đừng lo đừng lo, ca ca có thể trị được hết, chỉ cần muội gật đầu một cái thôi, ca ca lập tức dẫn muội tới Cảnh Thái cốc…”
Đằng sau có tiếng hít khí lạnh vang lên, kèm theo đó là vài ánh mắt ước ao cùng đố kỵ phóng về hướng ta.
Ta không rõ những yêu quái này rốt cuộc ước ao chuyện ta bị tên xấu trai trước mắt dụ dỗ, hay là đố kỵ ta được đến Cảnh Thái cốc gì đó? Nếu là vế trước, thì ta thật lòng muốn ngoái đầu rống to một câu với họ, tặng không cho mấy người đó! Tốc hành đóng gói mang về đi! Chị đây hết chịu nổi rồi!
Đúng lúc này một bàn tay mọc đầy vảy lam đưa tới, di dời móng vuốt của Bạch Hồ xấu trai đi.
“Cảnh Thái cốc không cần ngươi dẫn đường, ta sẽ tự đưa cô ấy tới.” Trong đáy mắt vàng như nến của Tễ Lam ngưng tụ một cơn lốc ngầm.
“Chỉ bằng ngươi?!” Bạch Hồ cứ như nghe được chuyện cười, bắt đầu ôm bụng cười nắc nẻ: “Ối giời ơi, còn không chịu tè một bãi tự soi mặt mình đi, tướng tá hệt như con cá bơn, da thì xanh y như thằn lằn!”
Thì ra chân thân của Tễ Lam là thằn lằn sao? Ta quay đầu nhìn chàng, ai dè lại thấy Tễ Lam cắn chặt hàm răng, trán nổi gân xanh, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Đây là điềm báo thú dữ sắp nổi giận! Ta nhanh chân nhào qua muốn cản chàng lại, thế nhưng vẫn chậm mất rồi. Tiếng cười của Bạch Hồ còn chưa tắt xuống hoàn toàn, một đường đỏ tươi đã đập xuống giữa mày hắn, nhanh gọn chia cơ thể hắn ra làm đôi.
Cảnh tượng hệt như một cái lọ bạc bất ngờ bị bổ đôi, bắn ra máu me tung tóe.
Ta rú lên một tiếng, bay nhanh tới chỗ Tễ Lam, chôn cơ thể mình vào trong lòng chàng —– Thiên đình lúc nào cũng thanh bình yên vui, nào có cảnh kinh khủng như địa ngục thế này?
Lồng ngực bên dưới gò má chợt cứng đờ, sau đó có một đôi tay lạnh như băng vòng qua bờ vai ta, ôm ta chặt hơn nữa.
“Đừng sợ, chỉ là chém một con Cửu Vĩ Hồ mà thôi.” Bên tai dội lại giọng hiền hòa của Tễ Lam.
Cửu Vĩ Hồ? Đó không phải là một trong những yêu quái có pháp lực hùng mạnh nhất của Yêu giới trong truyền thuyết ư? Tại sao lại bị chàng xẻ ra làm hai dễ dàng như vậy?
Ta rất muốn ngóc đầu lên để hỏi cho kỹ, nhưng mùi máu tanh cứ ập tới che trời lấp đất làm cho đầu ta choáng, ta chỉ còn cách co rúm lại dán chặt hơn vào lòng Tễ Lam mà thôi.
Nhưng rất nhanh sau đó, mùi máu tươi chợt biến mất tăm, ta lặng lẽ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đoạn đuôi màu bạc nằm cô đơn trên đất.
“… Hắn cắt đuôi bỏ trốn rồi.” Tễ Lam lắc đầu, nét mặt có vẻ tiếc nuối: “Quả nhiên là Hồ ly gian xảo!”
Ta thấy cảnh này, tất nhiên cũng hiểu ngay Bạch Cửu Vĩ Hồ chưa chết thật, nhờ đó tảng đá lớn trong lòng ta cũng rơi xuống. Các thần tiên đều rất từ bi, không muốn thấy những chuyện tàn nhẫn.
“Ta thấy cái đuôi hồ ly này rất đẹp, chi bằng giữ lại cho tiên tử làm kỷ niệm?” Tễ Lam đưa tay ra, cái đuôi đứt bay loạng choạng vào trong bàn tay chàng: “Dùng làm vòng cổ cũng rất đẹp.”
Ta vốn không muốn lấy, nhưng mà đuôi Hồ xù lông êm như nhung, đúng là đẹp hiếm thấy. Do đó giả vờ giả vịt từ chối một hồi, cuối cùng vẫn bỏ vào trong tay áo.
Đem về phối với bộ áo choàng Đậu Đũa Đỏ của ta, lông bạc điểm xuyết lên cổ áo, ngẫm lại đúng là cao quý siêu phàm mà.
“Tễ Lam ca ca, Cảnh Thái cốc là chỗ nào thế?” Cất kỹ đuôi Hồ ly xong, ta hăm hở nhìn qua Tễ Lam.
“… Là chỗ đặt Bác Lăng phủ hiện tại.” Mỗi lần Tễ Lam nhắc tới ba chữ “Bác Lăng phủ” đều vô thức nhíu mày.
“Hiện tại?” Người thông minh nhạy bén như ta, lập tức bắt lấy hai từ mấu chốt này trước tiên: “Tại sao là hiện tại? Chẳng lẽ trước đây Bác Lăng phủ không ở trong Cảnh Thái cốc à?”
“Ngươi không biết sao?” Tễ Lam quay đầu lại nhìn ta chòng chọc, có hơi giật mình: “Một người không biết gì hết như ngươi, lại dám xông tới Bác Lăng phủ một thân một mình?”
Dưới lời giảng giải của chàng, rốt cuộc ta đã biết, hóa ra phủ đệ của Yêu vương xây trên một tòa thành không có móng, đồng nghĩa với cung điện di dộng. Chỉ cần pháp lực đủ mạnh, Bác Lăng phủ có thể mọc lên ở bất cứ địa phương nào.
Hơn năm trăm năm, Bác Lăng phủ nằm ở biên giới giữa Yêu giới và Ma giới, hôm nay thì dời địa bàn tới ranh giới giữa Yêu giới và Thiên giới.
“Sao nó toàn nằm ở biên giới thế?” Ta bất mãn trề môi, lẽ nào Yêu vương lòng lang dạ thú vẫn còn muốn mở rộng lãnh thổ?
“Người ta thích ở đâu thì ở đó, ngươi lo nhiều như vậy làm gì?” Tễ Lam vừa bực mình vừa buồn cười, lừ mắt với ta: “Thương Nam vốn dĩ cũng là một tòa thành di động? Sao ngươi không đi hỏi thử tại sao Thiên Thanh muốn thổi nó tới Thiên giới?”
Thương Nam là một tòa thành di động?!
Ta chưa từng nghe chuyện này. Từ lúc ta thăng tiên có ký ức tới nay, Thương Nam luôn nằm lặng lẽ trong một góc yên tĩnh của Thiên đình. Trong lòng ta nó là mặt tiền của Thiên đình, là sự tồn tại chặt chẽ khắng khít không thể tách rời, vậy mà ai dè nó lại không hoàn toàn thuộc về Thiên giới!
“Thấy ngốc chưa?” Tễ Lam thấy ta bàng hoàng, trong mắt hiện lên vẻ ranh mãnh như trò đùa dai đạt được hiệu quả mong muốn: “Ngươi xem Thiên giới các ngươi có gì tốt đâu? Tên nào cũng giấu nhẹm sự thật, nào quang minh lỗi lạc như Yêu giới chúng ta?”
“Xì, coi câu này đi, cứ như Yêu giới này là nhà huynh mở ấy.” Ta gọi hồn về, giấu đi sắc mặt hoang mang, con ngươi xoay tít một vòng rồi cười hì hì đánh lạc hướng: “Lẽ nào ta tình cờ nhặt được một Yêu vương?”
Vốn là một câu nói đùa vô tâm, ai dè lại khiến cho sắc mặt Tễ Lam thoắt cái tối sầm xuống.
“Không được nhắc tới hắn ta!” Mặt chàng như có dòng khí hung tàn lướt qua.
Ta le lưỡi, thầm nhủ mỹ nam này nhất định có thâm thù đại hận gì đó với Yêu vương. Thế là bèn kéo tay chàng, nhỏ nhẹ dịu dàng trấn an: “Không nhắc tới, không nhắc tới nữa, huynh đã không thích thì ta suốt đời cũng không thèm nhắc.”
Tễ Lam lẳng lặng nhìn ta một hồi, bỗng nhiên lại nở nụ cười.
Dáng cười phóng khoáng như vậy, trông hệt như cơn gió mát thổi thốc qua mặt hồ khiến sen xanh nở rộ.
“Suốt đời không nhắc tới, cũng không được.”
Chàng buồn bực thả ra một câu khó hiểu, năm ngón tay xòe ra, bắt lấy tay ta nắm thật chặc trong lòng bàn tay.
Nhắc không được, mà không nhắc cũng không được. Ta bị xoay vòng vòng tới chóng mặt, cứ ngơ ngơ ngác ngác để chàng dắt đi như vậy.
“Ta hỏi ngươi.”
Đi được nửa đường, Tễ Lam vẫn luôn im lặng ít nói bỗng nhiên chủ động khơi chuyện.
“Lúc nãy Cửu Vĩ Hồ muốn dẫn ngươi đi, tại sao ngươi không theo hắn?”
Ôi ca ca ơi, Bạch Hồ xấu ngang ngửa có khi còn hơn Thiên Thanh, ta theo hắn chẳng phải là chuốc ức cho mình sao?
“Chẳng lẽ Tễ Lam ca ca muốn ta theo hắn sao?” Ta dừng bước lại, ngây ngốc nhìn tấm lưng của Tễ Lam: “Huynh… chê ta làm phiền huynh sao?”
Vừa nói vừa nặn ra sóng nước mênh mông lấp lánh trong ánh mắt, chiêu này là Thiển Giáng dạy, tỷ ấy nói thân là tiên nữ phải “Lấy lui làm tiến”, “Lấy nhu thắng cương”. Trên phương diện quan hệ xã giao này ta luôn nhờ cả vào tỷ ấy, nỗ lực học tập tỷ ấy.
Tỷ ấy đã từng nói, nhất định phải gọi “Ca ca” với bất cứ đối tượng khác phái có gương mặt xinh đẹp nào, “Dù sao ca ca muội muội cũng là kiểu xưng hô dễ dàng nhất nhanh chóng nhất để bồi dưỡng tình cảm.”
Ta nhớ lúc đó tỷ ấy nói tới mặt mày hớn hở ba hoa chích chòe đủ thứ: “… Dù sao cũng phải làm thân trước, sau này mới tiện hạ thủ, không phải sao?”
Nhưng mà rốt cuộc hạ thủ làm sao? Ta đã không còn nhớ rõ nữa, nói tóm lại là một kiểu mua chuộc lòng người.
Quả nhiên, Tễ Lam vừa nghe thấy câu hỏi đau thương của ta, thân thể đã cứng lại rồi.
“Lẽ nào ngươi không cảm thấy dáng dấp của Cửu Vĩ Hồ… hết sức tuấn tú sao?” Chàng dường như phải hạ quyết tâm rất lớn, mới nặn ra được một câu từ kẽ răng.
Bốn chữ “Hết sức tuấn tú” cuối cùng nghe khàn đục chát đắng tới cùng cực, hệt như nói ra sẽ đòi mạng chàng vậy.
Quả tim nhỏ của ta tức thì bình yên lại, hóa ra mỹ nam này còn đang vướng mắc trong lòng chuyện ngoại hình của mình.
“Mặc kệ người khác nói gì, sau khi ta rớt xuống Yêu giới thì người đầu tiên nhìn thấy vẫn là huynh.” Thướt tha bước lên, ta dán má lên tấm lưng đầy vảy của Tễ Lam, giọng chan chứa thâm tình: “Ta chỉ nguyện theo huynh thôi.”
Tuy rằng, địa bàn chỉ giới hạn trong Yêu giới.
Ta cảm giác lưng Tễ Lam đang phát run, rồi chàng xoay người lại, trong mắt pha đậm tâm tình không tan.
Sau đó có một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve trên tóc ta, một lần, hai lần, rồi ba lần.
Như bảo bối, như báu vật, như Phương chủ hay sờ lông Pháp Lang.
“… Chẳng lẽ chân thân của ngươi là một con chim?” Chàng lặng lẽ lên tiếng, nhưng lại là giọng đùa cợt: “Để ta đoán thử xem, chim sẻ? Bồ nông? Hay là Cú mèo?”
Ta trừng to hai mắt, giơ cao tay phải lên biểu đạt ý kháng nghị mạnh mẽ: “Ta rõ ràng là một Đậu Đũa tiên của Phương Thảo môn…”
“Vậy sao lại có tình tiết của chim non…” Chàng lẩm bẩm một tiếng, rồi ấn đầu ta vào trong lòng mình, thở dài khe khẽ: “… Bất kể thế nào, ta cũng rất may mắn.”
Ta rất may mắn, ta rất may mắn…
Vừa nghe mỹ nam nói với mình lời ngon tiếng ngọt, ta phấn khích tới nỗi muốn ngất xỉu —- vì có ta đi theo mà người ta thấy may mắn đấy nhé! Chiêu mua chuộc lòng người này quả nhiên là thành công rực rỡ, quả nhiên là đỉnh cao nghệ thuật!
Ta đắm chìm trong mùi vị hạnh phúc ngất ngây, quên béng mất chuyện đẩy mỹ nam ra, cũng quên luôn phải hỏi chàng “Tình tiết chim non” là gì, thậm chí Hắc Vô Thường ca ca ngày nhớ đêm mong ta cũng tạm thời quên mất.
Ta nhớ lại nhiều năm trước đây, nhớ tới cảnh tượng mình bị người ta cô lập.
Khi ấy vừa đúng dịp Thiên đình sắp mở hội Bàn Đào vô cùng náo nhiệt, vì có cơ hội được chọn vào đội nghi lễ đón khách nên các tỷ muội trong môn đều phấn khích hết sức.
“Đây là cơ hội duy nhất để GODFIVE tề tựu đông đủ, chỉ cần được một người trong số đó để mắt tới, là có thể bay vút lên đầu cành làm Phượng Hoàng ngay…”
Thiển Giáng đã thì thầm với ta như vậy. Tỷ ấy đã có hôn ước với Long Thái Tử Đông Hải từ lâu, nên dù cũng bừng bừng hăng hái với chuyện tình yêu, nhưng chỉ dừng lại ở mức buôn dưa lê mà thôi: “Tỷ thấy Đậu nhi muội cũng nên sửa soạng chút đỉnh đi, uống ít gió sương vào, chăm sóc da mặt cho đẹp vào, Ngọc Lan tiên tử nhà người ta ngày nào cùng dùng Quỳnh Tương để đắp mặt kìa…”
“Không muốn không muốn! Nếu bị nhìn trúng thật, chưa biết là phúc hay là họa đâu!” Ta đã được Thiên Thanh thủ tịch GODFIVE cho mở rộng tầm mắt rồi, hôm nay vừa nghe tới tên tổ chức này thì cả người đã muốn sốt rét.
“Xí!” Thiển Giáng cười nhạo ta: “Muội tưởng đẹp à, đến dự hội Bàn Đào cùng lắm là được một cơ hội trải nghiệm thôi, chẳng lẽ muội cho là có thể nhất kiến chung tình với ai đó, rồi định đoạt suốt cả đời thật đó à?”
Bây giờ ngẫm kỹ lại, lời của tỷ ấy quả thật chí lý, đáng tiếc khi đó ta vừa mới đứng vào hàng tiên ban, không có đạo hạnh gì mà còn mất trí nhớ, tính tình thật sự quá ngay thẳng đơn thuần.
“Gặp thì sao chứ?” Ta cáu kỉnh bĩu môi, thở phì phì vặt lại: “Người nào người nấy đều xấu ngang ngửa Trư Bát Giới, tiên cô nào bị mù mới tình nguyện lấy!”
Mặt Thiển Giáng đần ra.
“… Bất cứ giá nào cũng đừng để các tỷ muội khác nghe được câu này.” Tỷ ấy hồi hồn lại rất nhanh, vỗ vỗ đầu ta: “Không thì muội chết chắc.”
Khi ấy còn trẻ người non dạ, nên ta không hiểu được thâm ý của câu này.
Đội nghi lễ quý cô của hội Bàn Đào tổng cổng chỉ có mười tám chỗ, tất nhiên không có phần ta rồi. Ta khấp khởi vì không cần phải gắng gượng tươi cười oanh ca yến ngữ với một đống đầu heo, nên ngày hội Bàn Đào hôm ấy bèn tung tăng đi tìm tiên Bồ Đào xin rượu uống.
Đó là một đêm tuyệt vời biết bao, bầu trời đen điểm xuyết màu bích lục, ánh trăng nằm im lìm trên cao, như một mảnh hoa vàng trôi nổi trong ly rượu ngon màu xanh biếc.
Ta tưởng như có thể ngửi được mùi ngọt ngào thuần chất hòa quyện trong gió.
“GODFIVE là cái quái gì chứ? Ở trong mắt bổn tọa chỉ là đồ bỏ!” Nốc hơn phân nửa chén Xích Hà Châu mà tiên Bồ Đào cho, ta bắt đầu làm càn, ngồi ngất ngưỡng trên nóc nhà thảnh thơi rung đùi.
Trên dãy núi phương xa thấp thoáng một bóng đen lắc lư, nhìn rất giống một con chó, ta nhất thời nhớ lại sự thật của truyền thuyết chó trời nuốt trăng, đột nhiên ngẩng đầu cười to: “Ha ha ha, con chó ngốc này, còn chưa dài lông đã muốn xơi thỏ Quảng Hằng!”
Nói rồi, ta sực nghĩ tới chủ nhân của Hao Thiên Khuyển, cũng chính là thành viên GODFIVE, Nhị Lang thiên quân. Ban ngày ta đưa Thiển Giáng tới chỗ Tây Vương Mẫu Điện Hạ, có liếc thấy người này từ đằng xa. Ta ngỡ ngàng phát hiện tướng mạo của người này cực kỳ tàn ác, tiêu nhanh diệt gọn tiên tính còn chưa đủ, mà phục trang còn dung tục tột đỉnh, xâu vàng đính bạc ngó hệt như tài chủ vườn!
Nghe đâu tiếng tăm của hắn cũng ngang ngửa Thiên Thanh, tuy người ta xấu hơn hắn một bậc, nhưng luận dáng người bàn cốt cách xét áo quần, không thứ nào là không cao quý không thoát tục. Còn Nhị Lang thiên quân này thì lúc nào cũng xúng xính bộ áo giáp vàng chóe, cưỡi con ngựa cao to, đi tới đâu cũng diễu võ dương oai cứ như sợ người ta không biết hắn là đại tướng quân, so ra quả là thua thảm hại mà.
Chậc, xem ra Nhị Lang thần hoàn toàn không hiểu chân lý của giới tao nhã bọn ta —– khiêm tốn giản dị, mới là tầm cỡ nhất!
“Đồ Nhị Lang Thần xấu như ma! Đồ Nhị Lang Thần nhà giàu mới nổi! Chỉ bằng bản mặt của ngươi mà muốn các tỷ muội đánh nhau vỡ đầu gả cho ngươi hả?” Ta trút vào miệng thêm một hớp Ngọc Lộ ngọt lịm, choáng váng lẩm bẩm: “Dù ngươi có dùng kiệu lớn tám người khiêng tới Phương Thảo môn, mầm Đậu Đũa ta cũng sút thẳng ngươi ra ngoài…”
Chuyện sau đó ta không nhớ rõ nữa, tại lúc đó ta ngủ mất đất rồi.
Hôm sau tỉnh lại, thì tai họa đã giáng xuống đầu.
Thiển Giáng khẩn cấp chạy tới lôi ta về, nói là trong môn có khách quý tới, chỉ rõ là muốn gặp ta.
Tới khi ta quờ quạng về tới chính điện, thì lại bị hù cho chết đứng —– hóa ra khách quý chính là cái tên bị ta chửi bới tối qua, Nhị Lang thiên quân.
Ta vẫn còn nhớ như in, lúc đó Nhị Lang thiên quân dùng một loại ánh mắt quái dị như muốn ăn thịt người, quét hình sạch sẽ từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài ta.
“Chẳng hay Thiên quân… đến Phương thảo môn của chung ta vì chuyện gì?” Phương chủ nhìn bản mặt lầm lì của Nhị Lang thần, hết nhịn nổi đành mở lời trước.
“Bổn tọa chỉ đặc biệt đến xem…” Ánh mắt Nhị Lang Thần thâm trầm, đánh giá ta, lời nói ra lại vừa chậm vừa vang: “Tiên tử có gan yêu cầu bổn tọa dùng kiệu lớn tám người khiêng tới xin cưới, đến tột cùng là chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn cỡ nào?”
Uỳnh một tiếng, trên điện nổ tung, vô số ánh mắt căm ghét, phẫn nộ, kỳ diệu khó thể tưởng tượng nổi đồng loạt phóng tới ta.
“Thiên quân, Thiên quân xin chớ trách!” Mặt Phương chủ cứng đờ, thần tốc cười gượng với hắn: “Đậu Đũa tiên tính tình còn trẻ con, chẳng biết câu nào nên đùa câu nào không nên, thật ra muội ấy không suy nghĩ gì cả…” Nói rồi đạp cho ta một cú trời giáng: “Còn không mau quỳ xuống tạ tội với Thiên quân!”
Kể từ khi thăng tiên tới nay ta vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, Phương chủ chưa bao giờ nói nặng ta nửa lời, bình thường còn quan tâm có thừa, vậy mà hôm nay tỷ ấy lại bảo ta tạ tội với một tên tài chủ vườn, trái tim non nhất thời xốc nổi, giận dữ hất cằm lên.
“Ta không quỳ! Ta không nói đùa, toàn bộ là nói thật hết! Hắn xấu như vậy, đừng nói là kiệu lớn tám người khiêng, dù có lấy ngai vàng Liên Hoa của Quan Thế Âm nương nương tới mời ta cũng không thèm lên!”
Dưới điện đồng loạt vang lên tiếng hít khí lạnh.
Một phút mặc niệm.
Sau đó bùng nổ…
“Si tâm vọng tưởng!”
“Nghĩ một đằng nói một nẻo!”
“Muốn dùng chiêu này để thu hút sự chú ý của Thiên quân đây mà…”
Cứ như thình lình bị thứ gì lay tỉnh, hàng loạt lời bình luận độc ác trút xối xả xuống đầu ta, mà toàn bộ đều bắt nguồn từ các đệ tử đồng môn thường ngày luôn xưng tỷ muội với ta.
Ta đứng lẻ loi trên điện, ra sức cắn môi, dặn lòng giá nào cũng không được nhỏ một giọt nước mắt.
Đó là lần đầu tiên ta ngộ ra, mình cô độc biết chừng nào.
Sau đó Nhị Lang Thần không nói gì nữa, chỉ cười hì hì như thỏa mãn lắm.
Còn ta nhờ đợt phong ba này, đã bị các tiên tử khác tẩy chay một quãng thời gian dài. Chỉ cần ta ló mặt tới đâu, ở đó nhất định sẽ lặng ngắt như tờ, mà ta vừa thò chân đi khỏi, sau lưng lập tức nổi dậy cơn bão bình luận khinh bỉ. Không ai ăn cơm chung với ta, không ai chịu tu luyện chung với ta, tới Thiển Giáng cũng né ta không kịp.
Nhớ lại quãng thời gian bị cô lập đau đớn đó mà tim ta còn quặn thắt, hầu như đêm nào ta cũng rúc trong chăn khóc than cho số phận mình, khóc mãi tới một đêm ta mơ thấy Bồ Đề lão tổ.
“Con à, tại sao ngày nào con cũng khóc?” Bồ Đề lão tổ chân giẫm sen vàng bay đến từ Tây phương, mặt mũi hiền lành, hòa ái dễ gần: “Khóc tới nỗi lão nạp thanh tu cũng bị con khóc tới rối tung.”
Trước giờ ta luôn hết lòng sùng bái ngài ấy, bèn nhanh tay chộp áo choàng, trút hết những tháng ngày bị hắt hủi đau thương của mình.
“… Con thấy Thiên Thanh và Nhị Lang thần rất xấu sao?” Bồ Đề lão tổ cúi xuống nhìn ta, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc khó tin.
“Tổ sư gia, có phải là con bị bệnh rồi không, sao quan điểm lại đi ngược với người khác như vậy?” Ta thấy phản ứng của ngài ấy như thế, trong lòng sợ hãi suy đoán của mình trở thành sự thật: Lẽ nào thẩm mỹ quan của mọi người đều bình thường, chỉ có mỗi mình là bị lệch?!
Bồ Đề lão tổ nhìn kỹ ta thêm một lúc, sau đó chậm rãi thẳng người dậy.
“Không ngờ, không ngờ, TA lại…” Ngài lắc đầu, phát ra một tiếng thở dài đành chịu.
Ta không biết TA mà ngài ấy nói là nam hay nữ, là tiên hay yêu, chỉ thấy nét mặt ngài buồn bã như vậy, bèn cầm không được nước mắt: “Chẳng, chẳng lẽ con có vấn đề thật?”
Nhưng Bồ Đề lão tổ lại lắc đầu cười khẽ tiếp, gió thu trong mộng mơn trớn góc áo bào xanh biếc của ngài, xoa dịu chân mày ngài, gió trời biêng biếc thổi táp qua mặt.
“Con chỉ cần nhớ kỹ, bất cứ lúc nào bất kể ở đâu, chỉ cần tin điều mà con thấy, đừng vì ý kiến của người khác mà lung lay.”
Chỉ một câu này, đã định đoạt cho ta mấy trăm năm cô độc, mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh.
Đậu Đũa ta mãi mãi chỉ tin điều mình thấy, cho dù cả tam giới đều đi ngược dòng với ta, vậy thì có sao đâu chứ.