Đọc truyện Tiên Nữ Giang Đậu Hồng – Chương 44
Edit: Yunchan
Tìm nguyên thân, nói thì dễ mà làm thì khó. Ta là một tiểu tiên nữ vô duyên vô cớ tự dưng trồi ra, muốn tìm nguyên thân có dễ dàng đâu?
Thăng tiên tròn năm trăm năm, ta hoàn toàn không biết chân thân của mình là vật gì, cũng không thể tới Thương Nam đào cây đậu đũa run lẩy bẩy kia lên được.
Ôm băn khoăn giải bày với A Mộc, vậy mà hắn không nhảy dựng lên chỉ trích ta như dự liệu, chỉ nói với giọng không chút gợn sóng: “Trách sao ngươi không biết, không lừa ngươi, ta từng thăm dò thử chân thân của ngươi, Tam hoang Lục giới, không thu được kết quả gì.”
“Chẳng lẽ phải đi hỏi Thiên Thanh với Ngọc đế?” Ta nhớ lại thần sắc kỳ quái của chúng nhân Thiên đình trước hôm đại chiến, bỗng dưng rơi vào trầm tư.
Thiên Thanh phần lớn là biết chân thân của ta, nhưng bây giờ ta đã đắc tội hắn triệt để, chắn hắn không chịu giúp đâu.
Về phần Ngọc đế? Không cần nghĩ cũng biết, ta phá tan giấc mộng thông hôn hai giới Tiên Yêu của ông ta, dám chắc bây giờ ta là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của ông ta, không bị ông ta thộp cổ nhảy Tru Tiên đài đã là vạn hạnh lắm rồi.
“Chẳng lẽ không còn ai khác biết quá khứ của ngươi sao?” A Mộc hỏi ta: “Ngươi có bái sư hay không? Trong ấn tượng có phụ thân hay mẫu thân gì không?”
“A! Ta nhớ ra rồi!” Câu hỏi của hắn đã nhắc nhở ta, ta lập tức nhảy cẫng lên: “Còn một người biết nguyên thân của ta! Ngài ấy nhất định sẽ giúp ta!”
“Người nào?” A Mộc hỏi.
“Bồ Đề lão tổ!” Ta mò mẫm nắm tay hắn lên, lắc lư kích động: “Còn Bồ Đề lão tổ!”
A Mộc tiếp tục cõng ta, bước lên hành trình tìm kiếm Bồ Đề lão tổ.
Tây phương xa xăm, con đường phía trước dài dằng dặc, dọc đường đi hắn nhiều lần dở chứng định ném ta khỏi lưng, nhưng lần nào cũng bị ta dùng tinh thần bất khuất, bất chấp gian nguy, bám chắc trên lưng, giành lại chỗ bị mất.
“Ôi chao, sao ngươi lúc nào cũng nóng nảy thế, không tốt cho sức khỏe đâu.” Vào lần thứ ba mươi sáu bò lên lưng hắn, ta gật gù đắc ý, than thở: “Ngươi không biết thương hương tiếc ngọc là gì sao?”
“Đáng lẽ trước đây nên thẳng tay bóp chết ngươi, vứt vào đống phân ngựa.” A Mộc nện từng bước tới trước, bước chân nặng trịch, mũi phun khí.
“Đừng vậy mà, ngươi tốt với ta, ta biết hết.” Ta vỗ vỗ vào sau ót của hắn, nhoẻn miệng cười duyên dáng, nói với giọng thiện lương: “Chờ ta trị mắt khỏi, ngươi muốn thứ gì ta sẽ nghĩ cách đáp ứng cho ngươi.”
Đây là lời xuất phát từ đáy lòng, dù cho hắn muốn ta lột sạch Ngọc đế đưa lên giường thì ta cũng chẳng đắn đo chút nào.
“Ta muốn thứ gì?” A Mộc cười khẩy, vô cùng khinh bỉ: “Ta chẳng thiếu thứ gì.”
“Ngươi nói dóc!” Ta vạch ra ngay thiếu sót của hắn: “Ngay cả phương tiện đi lại ngươi cũng không mua nổi, còn phải cõng ta cuốc bộ cầu y đây này!”
Một châm lấy máu, không chút lưu tình, làm A Mộc nín thinh, ta có thể nghe được trong cổ họng hắn phát ra tiếng ực cực lớn.
“Thật ra, ta từng rất muốn có được trái tim của một người.”
Im lặng cả buổi trời, giọng yếu ớt của A Mộc bỗng nhiên vang lên.
“Muốn luộc? Chiên? Hay rán?” Ta hỏi tiếp.
Nhận thấy cơ bắp dưới thân gồng lên, ta nhanh chóng rút lại câu nói đùa, vâng dạ xin tha: “Ôi chao, chẳng lẽ ma quỷ còn có thể thích người phàm?”
“Nàng ấy không phải người phàm.” A Mộc nói rất nhẹ, như đang sa vào hồi ức: “Lúc đó ta trẻ tuổi bốc đồng, tiếng tăm vô lượng, luôn cảm thấy không có thứ gì là không thể nắm giữ, mãi đến khi gặp nàng ấy.”
“Nàng ấy là tiên hay ma? Là người hay yêu? Là hình mẫu gì? Đẹp không? Khí chất được không? Giỏi ca múa không?” Ta hết sức hiếu kỳ.
“Nàng là nữ tử đẹp nhất ta từng gặp, chỉ cần trước mắt có nàng, ta sẽ không nhìn thấy bất kỳ ai nữa.”
Giọng A Mộc vẳng tới từ xa xa, phiền muộn, mà lại thâm tình.
“Coi như nàng ấy có mắt, ngươi hung dữ như vậy, đại mỹ nữ nào cũng tâm cao khí ngạo, bảo đảm không ở chung với ngươi nổi.”
Ta đột nhiên cảm thấy hơi chua xót, không biết là ganh tỵ gương mặt đẹp của “Nàng ấy”, hay là ganh tỵ với đoạn thâm tình sâu nặng này nữa.
A Mộc không nổi bão như ta dự đoán, hắn chỉ hít vào một hơi: “Ta lại hy vọng có cơ hội nghiệm chứng suy đoán của ngươi, dù không thể bên nhau tới cuối cùng.”
Khí tức lưu chuyển, ta nhận ra hắn đang khẽ lắc đầu.
“Bây giờ nàng ấy ở đâu? Sao ngươi không đi tìm nàng ấy?” Ta không nhịn được, buột miệng hỏi: “Bản lĩnh ngươi ghê gớm như vậy, còn yêu nàng ấy biết bao nhiêu, dù có xuống Hoàng Tuyền cũng phải đi theo chứ.”
“Nàng chết rồi.” A Mộc nhẹ nhàng đáp trả: “Tới hồn phách cũng tan thành bụi, không tìm thấy nữa.”
Tuy giọng hắn lạnh nhạt, nhưng lại làm ta cảm thấy nỗi xót xa nặng tựa Thái Sơn đang từ từ đè xuống, như con thú bị sa lưới không thể vùng vẫy, tưởng chừng như nghẹt thở.
“Xin lỗi.” Ta suy nghĩ một hồi, rốt cuộc chỉ có thể nói ra câu này.
“Cũng chẳng có gì.” A Mộc không mắng mỏ ta, chỉ hồi tưởng lại chuyện cũ: “Lúc nàng chết ta gần như phát điên, thiếu chút nữa đã đi theo nàng. Mãi tới khi có người nói với ta rằng, ‘Thứ ngươi yêu chỉ là bề ngoài xinh đẹp của nàng ấy, giả sử nàng ấy thay đổi diện mạo khác, ngươi chưa chắc còn si mê nàng ấy như thế nữa, thứ tình yêu của ngươi chỉ là dục vọng rẻ mạt mà thôi.’”
Nói đến đây, hắn trầm ngâm giây lát.
“Ta không tin, cho nên ta sống tiếp.” Đợi hắn lên tiếng lần nữa, trong giọng nói đã ngập đầy mơ hồ: “Ta muốn xem thử, rốt cuộc thứ mình yêu có phải là lớp da của nàng không?”
“Vậy ngươi biết đáp án chưa?” Ta vô cùng tò mò —– trước đây Thanh Thanh cũng hỏi ta, có phải chỉ thích gương mặt của Tễ Lam hay không, ta chỉ phân vân một thoáng, sau đó đã bị cô ấy móc mất mắt.
Yêu đương, luyến ái, ngươi yêu một người, có phải vì yêu bề ngoài của họ?
“Không có đáp án, đã qua năm trăm năm, vẫn không có đáp án.” A Mộc nặng trĩu nói: “Ta chưa ngày nào quên được nàng, hàng đêm đều gặp nàng trong mộng, mãi đến khi…”
“Mãi đến gì cơ?” Ta cố chết thò đầu tới trước, chỉ sợ để rớt mất chữ nào, miệng cũng bất ngờ đụng phải một vật thể âm ấm.
“Ngươi ngồi đàng hoàng lại cho ta!” Giọng A Mộc đột nhiên cất cao, cơ thể cứng ngắc.
Ta nhanh chóng rụt đầu về, miệng còn sĩ diện cãi cùn: “Ai bảo lưng ngươi toàn là cơ bắp, vừa cứng vừa trơn. Ngươi nên béo lên một chút, mềm ra một chút, có vậy người ta mới thích nổi.”
“Hừ, bề ngoài quan trọng thật sao?” A Mộc xỉ vả kiến nghị của ta.
“Tất nhiên quan trọng!” Ta gác cằm lên vai hắn lẩm nhẩm, thuyết phục hắn, cũng như thuyết phục bản thân: “Không có bề ngoài xinh đẹp, làm sao khiến người ta yêu thương được? Làm sao khiến người ta có cảm tình được?”
A Mộc xì một tiếng, phì cười.
“Người Ma Vực chửi ngươi là đồ xấu xí, có phải nó chứng tỏ ngươi là đồ vô dụng không? Ta một không bị mù, hai không phải không biết phân biệt xấu đẹp, vì sao cứ phải nhặt đồ xấu xí như ngươi về làm gì?”
Hắn dùng lời lẽ châm chọc và thái độ quyết liệt để hỏi, làm ta giật mình.
A Mộc nói chí lý, bây giờ ta xấu ma chê quỷ hờn, trong lòng hắn lại ôm ấp bóng hình mỹ kiều nương, chắc chắn sẽ không nhất kiến chung tình với ta, vậy đến cùng thì hắn cứu ta vì lý do gì, còn đối xử với ta tốt tới cỡ này nữa?
“Ta đối xử tốt với ngươi, không phải vì ngươi xinh đẹp.”
A Mộc đáp tỉnh bơ.
“Thế vì cái gì?” Đầu ta rối như mớ bòng bong.
“Ta hỏi ngươi, nếu hôm đó ngươi có thể nhìn thấy, phát hiện tướng mạo ta xấu muốn chết, ngươi còn có thể cảm kích ta, muốn báo đáp ta không?”
A Mộc đưa ra một vấn đề cho ta.
“Đương nhiên!” Ta đáp không cần suy nghĩ: “Ta biết ơn ngươi, chuyện đó chẳng có quan hệ gì tới tướng mạo của ngươi cả.”
“Chính nó.” A Mộc cười rộ lên như mây bay gió thoảng: “Ta đối xử tốt với ngươi, cũng chẳng có quan hệ gì tới tướng mạo của ngươi.”
Ta cái hiểu cái không, đờ người ra.
“Tiểu Giang Đậu, đẹp nhất không đồng nghĩa với tốt nhất.” Bước chân của A Mộc nhẹ nhàng thoải mái, giống như ngữ điệu của hắn vậy: “Không lừa ngươi làm gì, thật ra ta rất xấu, xấu vô địch Ma giới, chính vì thấy ngươi bị người ta mắng là đồ xấu xí, cho nên ta mới ra tay cứu ngươi, đây có lẽ là “Lòng đồng cảm” không thể nào tránh được trong truyền thuyết.”
Ta không biết nên khóc hay cười với đáp án của hắn, đành phải ngậm miệng giữ im lặng.
“Qua đây, cho ta sờ mặt ngươi cái.”
Suy nghĩ một lúc lâu, ta dựa vào A Mộc, nhẹ nhàng đưa tay phủ lên mặt hắn.
“Ngươi không xấu.” Ngón tay lướt qua xương mày, chóp mũi, cùng bờ môi góc cạnh rõ ràng của hắn, giọng điệu của ta chắc chắn tới không thể chắc chắn hơn.
Cho dù A Mộc xấu vô địch thiên hạ, thì ở trong lòng ta hắn cũng không xấu, ta sẽ tự động chuyển đổi mặt hắn thành Lam ca ca trước khi hủy dung.
A Mộc cười ha ha, tiếng cười vô cùng vui vẻ, ta cảm giác được lông mi của hắn gãi nhẹ vào lòng bàn tay ta, ngưa ngứa.
“Ngươi biết không? Dù không có mắt, cũng có thể nhìn thấy đồ vật.” Hắn nói.
“Sao làm được?” Ta thất kinh, chẳng lẽ có thể bắt chước Quan Thế Âm ngàn tay, mọc mắt trong lòng bàn tay?
“Bây giờ tuy ngươi không nhìn thấy, nhưng nhờ có ta nên ngươi cũng có thể đi lại như thường đúng chứ?” A Mộc tự phụ đáp, toàn thân ấm áp như gió xuân.
“Ý của ngươi là…” Ta không rõ lắm, dựng thẳng hai lỗ tai lên.
“Chỉ cần tâm trạng ta tốt, ngươi muốn nhìn thứ gì, ta có thể nói cho ngươi nghe thứ đó.” Giọng của hắn cởi mở sang sảng như suối ngọt, trong vắt không mang theo tạp chất.
“Bầu trời bây giờ có hình dáng gì?” Ta khẩn cấp đặt câu hỏi.
“Xanh ngắt như gột rửa, không có lấy nửa đám mây trắng.” A Mộc cao giọng nói.
“Phong cảnh đằng xa thế nào?”
“Núi xanh trải dài, không thấy điểm tận cùng.”
“Dưới chân chúng ta là cái gì?”
“Sông nhỏ thật dài, bờ sông nở hoa dại màu vàng, còn có quả dại màu đỏ.”
Từng câu miêu tả từng mảnh cảnh vật, trong đầu ta dần ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, cho ta tưởng tượng ra một vùng đất xinh đẹp, tâm trạng cũng hưng phấn hẳn lên.
“Hài lòng chưa?” A Mộc hỏi ta.
“Hài lòng.” Ta gật đầu.
“Có hài lòng như lúc còn nhìn thấy không?” A Mộc hỏi tiếp.
“Cũng gần bằng.” Ta ăn ngay nói thật.
“Ngươi xem đi, nhìn thấy gì không quan trọng.”
Có đóa hoa thơm ngát đặt vào trong tay, A Mộc nhẹ nhàng nắm lấy tay ta: “Quan trọng là, có người chịu làm đôi mắt cho ngươi.”