Đọc truyện Tiện Nô – Chương 2
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Mùa hè ở đại lục Vân Trạch ngắn ngủi vô cùng, vài trận mưa bão trôi qua, thời tiết nóng nực cũng bắt đầu mát mẻ hơn rất nhiều. Những lá cây vốn màu xanh trong nháy mắt đã chuyển thành màu vàng kim, đến cuối thu thì lại biến thành màu đỏ tươi như ngọn lửa thiêu đốt tất cả mọi thứ, cuối cùng sẽ rơi xuống rồi hoà quyện vào trong lòng đất.
Còn có một loại cỏ màu đỏ sẫm có tên là Xích Diễm Thảo, khi hết hè mới bắt đầu nở hoa, cánh hoa không lớn nhưng rất giống những tia lửa đang nhảy múa, tô điểm cho bãi cỏ dại xanh tươi mơn mởn xung quanh. Không những thế, loài cỏ này còn có thể chống chọi lại mùa thu, khi các giống cây cỏ khác thì bị tàn lụi thì Xích Diểm Thảo vẫn phát triển mạnh mẽ dù trông nó rất nhỏ bé nhu nhược, đây cũng là lý do tại sao cả đại lục này không chỗ nào không nhìn thấy Xích Diểm Thảo.
Định Châu là một thị trấn vô cùng quan trọng lại khá gần với hoàng đô của đại đế quốc, kinh tế phát đạt, dân cư đông đúc, dựa vào cảnh sắc thơ mộng xinh đẹp nên từ xưa đã được các hoàng tộc tử tôn yêu thích vô cùng. Bây giờ chủ nhân của Định Châu là đệ đệ của đương kim hoàng đế Thạc Thân Vương, ở đây hắn đã xây dựng một phủ đệ vô cùng xa hoa lộng lẫy, hưởng thụ các đặc quyền của hoàng tộc, ăn tiêu xa xỉ vô cùng, luôn chìm đắm trong tửu sắc, hoàn toàn không để ý đến cuộc sống khổ sở thê thảm của dân chúng như thế nào.
Hôm nay trong phủ, Thạc Thân Vương lại mở một tiệc rượu chiêu đãi các phú thương Định Châu, mặc dù thương nhân cũng chỉ là cấp bình dân nhưng lại nắm giữ trong tay tài sản đủ để chống lại quý tộc. Các thương nhân thì muốn có đặc quyền của quý tộc để mở rộng buôn bán, quý tộc thì lại tham tiền tài của thương nhân cũng như sự ủng hộ để củng cố quyền lực của chính mình, vì vậy họ vì lợi ích của mình nên đã liên kết với nhau.
Tiền viện của vương phủ vô cùng tráng lệ lộng lẫy, ca múa liên tục, các món ăn không ngừng được đưa lên, tiếng cười nói rộn ràng, nhưng hậu viện thì lại trái ngược, bởi vì hậu viện vốn là nơi ở của các nô bộc thấp kém, các nô lệ cùng súc sinh.
Nơi này không khác gì ngày xưa, bầu không khí thì ngột ngạt, các nô lệ ngày ngày đều phải làm cho xong công việc nặng nề được giao, giam công lại có thể quất roi đánh họ bất cứ lúc nào. Hôm nay mới có một người thiếu niên được đưa tới chuồng ngựa, các nô lệ khác cũng chẳng rảnh để chú ý tới sự thay đổi này, chỉ có mấy người giam công nhàn rỗi không việc gì làm mới tụ lại hưng phấn thảo luận về người thiếu niên mới tới kia.
Thiếu niên có một bộ tóc dài đen nhánh được một mảnh vải rách cột lại đằng sau tết thành đuôi ngựa, còn có vài lọn tóc tung ra hoà với tóc mai che đi cái lỗ tai cũng một phần của khuôn mặt. Sắc mặt của thiếu niên tái nhợt, da thịt trắng sáng như tuyết, đôi môi màu hồng nhạt, hai tròng mắt to xinh đẹp ẩn chứa bao nhiêu đau thương khiến cho dung nhan thanh tú của hắn càng thêm thê mỹ.
Thân thể nhỏ gầy của hắn hoàn toàn xích loã, cánh tay phải còn bị in một cái ấn ký màu đen, bùa chú giống như hoa văn hiện lên rõ ràng như nói lên thân phân ti tiện của hắn. Trước ngực cùng phía sau lưng giăng đầy những vết thương lớn nhỏ đã khép miệng, dưới ánh mặt trời hiện lên một màu đỏ tươi lấp lánh chói mắt.
Hạ thân của hắn thì dùng hai miếng vải rách một trước một sau miễn cưỡng che đi chỗ xấu hổ, miếng vải chỉ dài đến bắp đùi, vì vậy khi hắn đi lại hoặc hơi khom lưng thì nơi riêng tư sẽ hiện ra rõ mồn một. Trừ ra hai miếng vải rách đó thì thiếu niên không còn chút quần áo nào trên người chứ đừng nói đến giày dép.
Hai chân của thiếu niên bị một cái vòng sắt khoá lại, chiều dài của xiềng chân lại có hạn khiến cho hắn không có khả năng chạy nhanh được. Trên cổ thiếu niên cũng bị cột một cái vòng sắt, lúc đầu chắc là bị nung đỏ rồi mới cột vào nên bây giờ trên da thịt còn nhìn rõ vết sẹo bỏng ghê rợn. Cái vòng sắt này còn bị gắn một sợi xích ngắn để tiện cho chủ nhân lôi kéo hoặc là xích nô lệ vào một chỗ gì đó.
Bên cạnh thiếu niên có đặt một thùng nước, hắn tay cầm một cái bàn chải cố gắng tẩy rửa bộ lông cho con ngựa. Bởi vì đau đớn cùng đói quá nên động tác của hắn vô cùng khó nhọc, nhưng hắn lại cắn chặt môi không dám nghỉ ngơi một chút nào.
Giam công Tiểu Ất vốn phụ trách giám sát công việc của chuồng ngựa, nhìn thấy thiếu niên không dám lười biếng, hắn cũng rảnh rỗi không việc gì làm, đi sang chỗ giam công lớn tuổi Quyền thúc trò truyện.
Hồi xưa Quyền thúc là người hầu của một thương nhân, lúc tuổi còn trẻ theo chủ nhân đi đây đi đó, bây giờ tuổi cao không đi được đường xa, lại thêm có tài năng chăm sóc ngựa giỏi nên được quản gia của vương phủ hợp ý giữ lại cho làm giam công. Với những người có tay nghề như hắn, quản gia luôn luôn đối xử một cách hào phóng, bình thường công việc của hắn cũng ít nên hắn luôn có rất nhiều thời gian đi dạo với tán dóc.
Tiểu Ất vốn là cháu của Quyền thúc, cũng là xuất thân bình dân, với lại thuế má dân thường phải nộp hàng năm cao vô cùng, so với ở nhà trồng trọt thì làm người hầu của quý tộc còn sung sướng hơn rất nhiều, cho nên Tiểu Ất đút lót ít tiền xin vào làm thuê trong vương phủ, với lại cũng được Quyền thúc chăm sóc chiếu cố.
Quyền thúc đổi xử với Tiểu Ất thật sự không tệ, ngày thường vẫn thường xuyên chỉ dạy cho hắn kỹ xảo chăm ngựa, lúc rảnh rỗi còn tâm sự kể chuyện trên trời dưới biển để tăng thêm kiến thức cho hắn.
“Quyền thúc, ngươi xem cái tên mới tới thế nào? Rất cố gắng làm việc, diện mạo lại xinh đẹp, nói không chừng một ngày nào đó được chủ nhân coi trọng thành thiếp thân người hầu, có thể hưởng phúc rồi.” Tiểu Ất mới đến vương phủ không lâu nên bản tính vẫn rất trong sáng, luôn thông cảm với các nô lệ, trong óc toàn những ảo tưởng đơn thuần.
Nhưng Quyền thúc lại cau mày nói: ” Hắn có cố thế nào cũng vô ích, chắc chắn cả đời này chịu khổ rồi.”
” Hắn không phải là một nô lệ sao, có nô lệ được đi theo quý tộc còn sống sung sướng hơn chúng ta nữa kìa.” Tiểu Ất không hiểu tại sao Quyền thúc chắc chắn như thế.
Quyền thúc thở dài giải thích: ” Hắn vốn là tiện nô, địa vị còn thấp hơn nô lệ rất nhiều, bất luận kẻ nào cũng có thể lăng ngược hành hạ ngắn, cuộc sống của hắn có lẽ còn không bằng loài súc sinh.”
” Tiện nô, có nghe nhắc tới, hình như cả đại lục cũng chỉ còn ba nghìn người thì phải.” Tiểu Ất lại nhìn chăm chú vào thiếu niên một lần nữa.
Một trận gió thổi bay tóc mai của thiếu niên làm Tiểu Ất có thể nhìn thấy nửa trên cái lỗ tai của thiếu niên vốn là nhọn hoắt, còn nửa dưới thì giống như người bình thường. Càng kỳ lạ hơn chính là trên tai trái của thiếu niên có đeo một cái vòng tai nhỏ màu vàng. Tại sao một nô lệ không có cả quần áo để mặc lại đeo một cái vòng tai đáng giá như thế?
” Tiện nô vốn là một chủng tộc bị nguyền rủa.” Quyền thúc ngồi xuống một tảng đá, bắt đầu khoe khoang kiến thức của mình, ” Bọn họ là hậu duệ của Ma tộc thấp kém, lúc đầu bị thần tộc phong ấn ma tính, sự tồn tại của họ chính là làm công cụ mua vui cho Nhân tộc chúng ta, cũng là để chuộc lại tội nghiệt mà họ từng phạm phải.”
” Nếu hắn là tiện nô, tại sao lại được đeo trang sức bằng vàng quý giá thế?” Tiểu Ất hỏi.
” Đó là vòng tai phong ấn của Thần tộc. Trừ cái vòng này ra thì trên người hắn thế nào cũng còn một cái vòng khác nữa, đó là do pháp sư Nhân tộc của chúng ta phong ấn bọn họ lần hai.” Quyền thúc đang nói thì nhìn thấy bốn năm người thị vệ đi vào chuồng ngựa.
Thị vệ vốn là quân nhân có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho vương phủ, đại đa số đều xuất thân quý tộc, xuất thân giai cấp bình dân như Quyền thúc căn bản không thể dây vào. Quyền thúc có kinh nghiệm, biết đám thị vệ này hết giờ làm việc mà đi tới nơi đây chắc chắn là muốn tìm nô lệ phát tiết dục vọng, gặp phải tình huống này, chỉ cần không chết người, các giam công cũng một mắt nhắm một mắt mở, nhưng vì thế công việc sẽ bị chậm trễ nên lúc đó giam công sẽ đổ hết tội cho nô lệ, vậy nên nô lệ sau khi bị bọn thị vệ lăng ngược xong sẽ phải chịu sự trừng phạt vô cớ của quản gia.
Hôm nay, tiện nô mới tới kia đương nhiên là sẽ mục tiêu lựa chọn của bọn thị vệ này.